Một chiều cuối tuần, Giang Trì Cảnh đang nằm ngủ trưa bỗng bị một chuỗi âm thanh “bình bịch” đánh thức. Âm thanh này không quá xa lạ, hầu như mỗi cuối tuần anh đều nghe thấy. Đó là âm thanh khi hàng xóm nhà đối diện tập đấm bốc. Giang Trì Cảnh ngồi dậy, vươn tay vén hờ rèm cửa đang chắn sáng. Nắng chiều ấm áp len qua những kẽ hở rọi vào trong phòng, họa thành những lằn ranh phân chia sáng tối trên ngón tay anh. Lần nào ngủ trưa dậy anh cũng thấy miệng lưỡi khô khốc. Những hôm vang lên tiếng đấm bốc kia, cảm giác bỏng rát này sẽ nặng nề thêm một chút. Giang Trì Cảnh khoanh chân ngồi dậy, vươn tấm lưng mỏi mệt, đoạn anh rề rà xoay người lấy chiếc ống nhòm đơn ra khỏi ngăn kéo tủ đầu giường. Trong thoáng chốc thế giới thu gọn lại thành một vòng tròn vành vạnh. Hình ảnh đầu tiên được phóng đại và đập vào mắt anh là bức tường quét sơn vàng nhạt bên ngoài. Giang Trì Cảnh ngụ tại một khu dân cư ở ngoại thành, nơi đây không tồn tại những tòa nhà cao ốc mà chỉ có những căn biệt thự mini hai…
Tác giả: