Tiết Hựu Ca khóc to trong phòng mổ, nước mắt rơi như những hạt pha lê. Ánh đèn phẫu thuật sáng tới mức khiến người ta chói mắt. Bác sĩ nam khoa và y tá làm phẫu thuật cho cậu đều rất dịu dàng: “Bạn nhỏ đừng khóc nhé, chỉ đau có một xíu thôi, cắt xong là hoàn hảo rồi. Chỗ này của em đẹp lắm, về sau sẽ vừa đẹp lại dễ dùng…” Lúc băng bó, trên mặt Tiết Hựu Ca vẫn vương từng giọt nước mắt như hạt đậu, trong đầu văng vẳng câu ‘vừa đẹp lại dễ dùng’ kia. Thật là sẽ vừa đẹp lại dễ dùng ư? Nhưng mà đau quá, đau ơi là đau. Y tá chụp cho cậu một cái cốc giấy, nhắc nhở: “Hai ngày đầu đi tiểu có thể sẽ hơi đau, cần bôi thuốc mỗi ngày. Mấy cái này mẹ em đều biết, để mẹ giúp em bôi thuốc, nhớ chưa nào?” Tiết Hựu Ca ngượng ngùng lắc đầu, cúi đầu che cốc giấy kia: “Chị ơi, quần áo của em đâu?” “Em muốn mặc quần hay mặc váy? Mẹ em có mang một chiếc váy cho em…” lời còn chưa nói xong, Tiết Hựu Ca vội ngắt lời “Em muốn mặc quần! Quần!” Hà Tiểu Yêu là y tá khoa phụ sản của bệnh viện huyện bọn họ, tranh thủ…
Tác giả: