Ngũ Hòa Lục lại b*p m*ng tôi. Dù rằng tôi không chút nể nang nào đá vào đầu gối hắn một phát, nhưng vẫn cảm thấy chưa hả giận. Bởi vì đến chết hắn cũng không hối lỗi! Nếu tôi có bảng ghi chép lại, thì đây có lẽ đã là lần thứ 110 hắn b*p m*ng tôi rồi. Cho dù không phải, thì sớm muộn gì cũng sẽ phải mà thôi. Không sai, hắn không biết xấu hổ thế đấy. Tôi thường xuyên do dự không biết có nên gọi 110 báo cảnh sát hay không. Được rồi, đùa tí thôi. Ngũ Hòa Lục là một người (đúng vậy, không phải hai người, cũng không phải con chó), thật ra tên hắn là Ngũ Hòa Đông, là bạn cùng lớp đại học kiêm luôn bạn cùng phòng của tôi, cũng là người bạn có quan hệ tốt nhất... Của tôi? Tạm thời tính là bạn đi. Chỉ cần hắn có thể buông bỏ chấp niệm với mông tôi, biết quay xe hối lỗi* tôi nhất định sẽ giương cao quốc kỳ hát vang quốc ca, đăng sì ta tút trong vòng bạn bè ngàn năm chưa cập nhật, rằng: Anh em tốt nhất của tôi —— Ngũ Hòa Đông! Đúng, hệt như thông báo official vậy. Vì nó xứng đáng được trang trọng…

Truyện chữ