Gió đang gào hú. Gió thổi từ mé Tây lại, hú lên như lũ quỷ đang vung roi quật vào tim kẻ đang trên đường về nhà, quật tan nát hồn phách kẻ qua đường. May mà không có ai đang trên đường về, cũng không có ai qua lại. Chẳng có gì ở nơi này cả. Đường phố chẳng có ngựa xe lừa kéo, trong tiệm chẳng có lấy một bóng người, trong bếp lò chẳng có củi có lửa, trong nồi chẳng có cơm cá chẳng có thịt, trong khuê phòng chẳng có tiếng oanh kêu yến gọi, chẳng có mùi hương phấn dầu thơm. Bởi vì nơi đây chẳng còn có một ai, ngay cả một mạng sống cũng không. Một màn chết chóc tịch mịch. Không biết đến một lúc nào đó, gió bỗng nhiên ngừng lại, trên con đường dài vắng vẻo, chợt có một con chó trắng lê lết cái đuôi bước từng bước xuống mặt đường lót đá vân tán xanh. Có người đi sau con chó. Có một người mù. Người mù này mặc một chiếc áo bằng vải bố màu xanh có bông, đã được giặt đi giặt lại muốn bạc hết cả màu, lại bị gió cát thổi cho thành ra vàng khè, y dùng một cây gậy dò đường màu trắng đã biến ra màu…
Chương 14: Kết cuộc
Ngọ Dạ Lan HoaTác giả: Cổ LongTruyện Kiếm HiệpGió đang gào hú. Gió thổi từ mé Tây lại, hú lên như lũ quỷ đang vung roi quật vào tim kẻ đang trên đường về nhà, quật tan nát hồn phách kẻ qua đường. May mà không có ai đang trên đường về, cũng không có ai qua lại. Chẳng có gì ở nơi này cả. Đường phố chẳng có ngựa xe lừa kéo, trong tiệm chẳng có lấy một bóng người, trong bếp lò chẳng có củi có lửa, trong nồi chẳng có cơm cá chẳng có thịt, trong khuê phòng chẳng có tiếng oanh kêu yến gọi, chẳng có mùi hương phấn dầu thơm. Bởi vì nơi đây chẳng còn có một ai, ngay cả một mạng sống cũng không. Một màn chết chóc tịch mịch. Không biết đến một lúc nào đó, gió bỗng nhiên ngừng lại, trên con đường dài vắng vẻo, chợt có một con chó trắng lê lết cái đuôi bước từng bước xuống mặt đường lót đá vân tán xanh. Có người đi sau con chó. Có một người mù. Người mù này mặc một chiếc áo bằng vải bố màu xanh có bông, đã được giặt đi giặt lại muốn bạc hết cả màu, lại bị gió cát thổi cho thành ra vàng khè, y dùng một cây gậy dò đường màu trắng đã biến ra màu… Liên quan đến tên tiểu quỷ cắt đầu, đến và đi không hình không bóng kia, giang hồ truyền ngôn như thế này.... Có một hôm, có mấy vị danh hiệp trong giang hồ rốt cuộc bắt được y, trói lại hỏi :- Tại sao ngươi đi cắt đầu người ta?- Tôi không cắt đầu người.Tên tiểu quỷ cắt đầu nói :- Tôi chỉ cắt đầu danh nhân.- Danh nhân không lẽ không phải là người sao?- Danh nhân và người có một chỗ không giống.Tên tiểu quỷ cắt đầu nói :- Bọn họ dù gì cũng có những thứ thống khổ mà người khác không có.Quần hiệp im lặng.Cũng không biết là nên giết tên tiểu quỷ cắt đầu, hay là tha y ra, tên tiểu quỷ cắt đầu tự đề nghị một phương pháp :- Các người lấy lòi tói gân bò trói ta lại, lấy còng còng chân ta lại, rồi bỏ ta vào trong rương khóa lại, xong rồi ném xuống sông.Tiểu quỷ nói :- Nếu ta chết, ta sẽ không oán trách ai, nếu ta còn chưa chết, thì đó là cái vận khí của ta.Lời đề nghị lập tức được chấp nhận.Mười hôm sau, rốt cuộc có người nhịn không nổi, lại đem cái rương từ dưới sông lên, nhìn xem tên tiểu quỷ này đã chết chưa.Lúc mở rương ra, mọi người đều sửng sốt. Trong rương trống lổng không có ai.Dĩ nhiên cũng không hoàn toàn là trống lổng, tuy không có người, nhưng có một tờ giấy, trên đó có viết rằng :- Uống không hết rượu trong ly, cắt không hết đầu của danh nhân.* * * * *1972, tháng ba, hai mươi ba, trước vò có ly, trong ly có rượu, nhà có danh nhân, danh nhân có đầu.
Liên quan đến tên tiểu quỷ cắt đầu, đến và đi không hình không bóng kia, giang hồ truyền ngôn như thế này.
... Có một hôm, có mấy vị danh hiệp trong giang hồ rốt cuộc bắt được y, trói lại hỏi :
- Tại sao ngươi đi cắt đầu người ta?
- Tôi không cắt đầu người.
Tên tiểu quỷ cắt đầu nói :
- Tôi chỉ cắt đầu danh nhân.
- Danh nhân không lẽ không phải là người sao?
- Danh nhân và người có một chỗ không giống.
Tên tiểu quỷ cắt đầu nói :
- Bọn họ dù gì cũng có những thứ thống khổ mà người khác không có.
Quần hiệp im lặng.
Cũng không biết là nên giết tên tiểu quỷ cắt đầu, hay là tha y ra, tên tiểu quỷ cắt đầu tự đề nghị một phương pháp :
- Các người lấy lòi tói gân bò trói ta lại, lấy còng còng chân ta lại, rồi bỏ ta vào trong rương khóa lại, xong rồi ném xuống sông.
Tiểu quỷ nói :
- Nếu ta chết, ta sẽ không oán trách ai, nếu ta còn chưa chết, thì đó là cái vận khí của ta.
Lời đề nghị lập tức được chấp nhận.
Mười hôm sau, rốt cuộc có người nhịn không nổi, lại đem cái rương từ dưới sông lên, nhìn xem tên tiểu quỷ này đã chết chưa.
Lúc mở rương ra, mọi người đều sửng sốt. Trong rương trống lổng không có ai.
Dĩ nhiên cũng không hoàn toàn là trống lổng, tuy không có người, nhưng có một tờ giấy, trên đó có viết rằng :
- Uống không hết rượu trong ly, cắt không hết đầu của danh nhân.
* * * * *
1972, tháng ba, hai mươi ba, trước vò có ly, trong ly có rượu, nhà có danh nhân, danh nhân có đầu.
Ngọ Dạ Lan HoaTác giả: Cổ LongTruyện Kiếm HiệpGió đang gào hú. Gió thổi từ mé Tây lại, hú lên như lũ quỷ đang vung roi quật vào tim kẻ đang trên đường về nhà, quật tan nát hồn phách kẻ qua đường. May mà không có ai đang trên đường về, cũng không có ai qua lại. Chẳng có gì ở nơi này cả. Đường phố chẳng có ngựa xe lừa kéo, trong tiệm chẳng có lấy một bóng người, trong bếp lò chẳng có củi có lửa, trong nồi chẳng có cơm cá chẳng có thịt, trong khuê phòng chẳng có tiếng oanh kêu yến gọi, chẳng có mùi hương phấn dầu thơm. Bởi vì nơi đây chẳng còn có một ai, ngay cả một mạng sống cũng không. Một màn chết chóc tịch mịch. Không biết đến một lúc nào đó, gió bỗng nhiên ngừng lại, trên con đường dài vắng vẻo, chợt có một con chó trắng lê lết cái đuôi bước từng bước xuống mặt đường lót đá vân tán xanh. Có người đi sau con chó. Có một người mù. Người mù này mặc một chiếc áo bằng vải bố màu xanh có bông, đã được giặt đi giặt lại muốn bạc hết cả màu, lại bị gió cát thổi cho thành ra vàng khè, y dùng một cây gậy dò đường màu trắng đã biến ra màu… Liên quan đến tên tiểu quỷ cắt đầu, đến và đi không hình không bóng kia, giang hồ truyền ngôn như thế này.... Có một hôm, có mấy vị danh hiệp trong giang hồ rốt cuộc bắt được y, trói lại hỏi :- Tại sao ngươi đi cắt đầu người ta?- Tôi không cắt đầu người.Tên tiểu quỷ cắt đầu nói :- Tôi chỉ cắt đầu danh nhân.- Danh nhân không lẽ không phải là người sao?- Danh nhân và người có một chỗ không giống.Tên tiểu quỷ cắt đầu nói :- Bọn họ dù gì cũng có những thứ thống khổ mà người khác không có.Quần hiệp im lặng.Cũng không biết là nên giết tên tiểu quỷ cắt đầu, hay là tha y ra, tên tiểu quỷ cắt đầu tự đề nghị một phương pháp :- Các người lấy lòi tói gân bò trói ta lại, lấy còng còng chân ta lại, rồi bỏ ta vào trong rương khóa lại, xong rồi ném xuống sông.Tiểu quỷ nói :- Nếu ta chết, ta sẽ không oán trách ai, nếu ta còn chưa chết, thì đó là cái vận khí của ta.Lời đề nghị lập tức được chấp nhận.Mười hôm sau, rốt cuộc có người nhịn không nổi, lại đem cái rương từ dưới sông lên, nhìn xem tên tiểu quỷ này đã chết chưa.Lúc mở rương ra, mọi người đều sửng sốt. Trong rương trống lổng không có ai.Dĩ nhiên cũng không hoàn toàn là trống lổng, tuy không có người, nhưng có một tờ giấy, trên đó có viết rằng :- Uống không hết rượu trong ly, cắt không hết đầu của danh nhân.* * * * *1972, tháng ba, hai mươi ba, trước vò có ly, trong ly có rượu, nhà có danh nhân, danh nhân có đầu.