Một công trường ở ngoại ô thành phố Kim Dương, mười mấy công nhân đang bận rộn, khắp nơi đều là các loại vật liệu xây dựng. Giữa hè tháng sáu, nắng như đổ lửa, tất cả mọi người chỉ muốn trốn trong phòng điều hòa, nhưng những công nhân trên công trường vẫn chết lặng làm việc như máy móc. Họ không hi vọng xa vời được ngồi điều hòa hay quạt, chỉ hi vọng có thể nhanh chóng hoàn thành công việc rồi trốn dưới bóng râm nửa tiếng. An Mộ Thần bốc xi măng xuống xe đẩy rồi đấy đến vị trí được chỉ định, đến khi cậu chuyển hết xi măng xuống khỏi xe thì đã không thẳng lưng lên được nữa. Cậu thở phì phò, tháo mũ bảo hộ ra, tóc mái bết lại trên trán vì mồ hôi, làn da trắng nõn chuyển sang màu mật ong do phơi nắng quá lâu, gương mặt gầy gò đã mất đi hào quang ngày xưa, gần như chỉ còn làn da bọc xương, cằm cũng nhọn ra. An Mộ Thần nhìn mặt trời chói chang trên đỉnh đầu, đôi mắt nheo lại, ảm đạm không còn ánh sáng quyến rũ như ngày xưa. Đôi môi tái nhợt, run run theo từng hơi thở, bởi vì không uống…
Chương 5: 5: Không Biết Nên Đồng Ý Hẹn Hò Với Ai Đây
Giam Cầm Vì YêuTác giả: Cố Khanh TrầnTruyện Đam Mỹ, Truyện Trọng SinhMột công trường ở ngoại ô thành phố Kim Dương, mười mấy công nhân đang bận rộn, khắp nơi đều là các loại vật liệu xây dựng. Giữa hè tháng sáu, nắng như đổ lửa, tất cả mọi người chỉ muốn trốn trong phòng điều hòa, nhưng những công nhân trên công trường vẫn chết lặng làm việc như máy móc. Họ không hi vọng xa vời được ngồi điều hòa hay quạt, chỉ hi vọng có thể nhanh chóng hoàn thành công việc rồi trốn dưới bóng râm nửa tiếng. An Mộ Thần bốc xi măng xuống xe đẩy rồi đấy đến vị trí được chỉ định, đến khi cậu chuyển hết xi măng xuống khỏi xe thì đã không thẳng lưng lên được nữa. Cậu thở phì phò, tháo mũ bảo hộ ra, tóc mái bết lại trên trán vì mồ hôi, làn da trắng nõn chuyển sang màu mật ong do phơi nắng quá lâu, gương mặt gầy gò đã mất đi hào quang ngày xưa, gần như chỉ còn làn da bọc xương, cằm cũng nhọn ra. An Mộ Thần nhìn mặt trời chói chang trên đỉnh đầu, đôi mắt nheo lại, ảm đạm không còn ánh sáng quyến rũ như ngày xưa. Đôi môi tái nhợt, run run theo từng hơi thở, bởi vì không uống… Có một tòa nhà sáu tầng ở khu vực phồn hoa nhất thủ đố rất thu hút sự chú ý của mọi người.Ở cửa lớn tầng một, bảng hiệu của Ngân Tứ cũng rất đơn giản, nhưng tòa nhà bình thường này lại là nơi ai ở thủ đô cũng biết.Ngân Tứ, nơi ăn chơi nổi tiếng nhất thủ đô, nhưng không phải cứ có tiền là có thể bước vào của Ngân Tứ.Chỉ ai có thẻ hội viên mới có thể vào, mà giá thấp nhất cho một tấm thẻ hội viên là một triệu tệ.Nói cách khác, nếu ban đầu không bỏ ra một triệu thì không thể làm thẻ được.Nhưng có tiền thì cũng phải được hội viên cũ đề cử mới có thẻ.Ngoại trừ thẻ hội viên bình thường thì còn có các cấp bậc thẻ vàng, bạc, bạch kim, kim cương.Bậc thẻ càng cao thì quyền lợi được hưởng ở Ngân Tứ càng cao.Từ tầng một đến tầng năm, chỉ cần thân phận đủ cao thì đi đâu cũng được.Còn tầng sáu là chỗ riêng tư của ông chủ đứng sau Ngân Tứ, không ai biết có gì trong đó.Trong Ngân Tứ không chỉ có những người có tiền mà còn có cả các con ông cháu cha tụ tập chơi bời.Cho nên mọi người cảm thấy Ngân Tứ là sự đại diện cho địa vị, những quyền lợi được hưởng ở đấy có thể nói lên giá trị con người.Lúc này trong một phòng ở tầng ba Ngân Tứ, một chàng trai đang lười biếng dựa người vào ghế sofa, tay trái cầm ly rượu nhẹ nhàng đung đưa, chất lỏng màu đỏ bên trong lắc lư, tản ra mùi hương quyến rũ.Chàng trai nhếch mép, nói với cô gái ở đối diện: "Cô thích tôi?"Cô gái có vẻ rất lo lắng, tay vò vò vạt áo, khuôn mặt đỏ bừng.Cô cúi đầu, thỉnh thoảng lại lén ngẩng lên nhìn chàng trai, cô vốn đã lo lắng rồi, không ngờ chàng trai lại hỏi như thế, khuôn mặt cô lại càng đỏ hơn.Cô cắn môi, lấy hết dũng cảm vội vàng nói: "Tớ, tớ, tớ rất thích bạn Tư Đồ.Chúng ta, chúng ta có thể hẹn hò không?"Cô gái nói xong thì nhắm mắt lại, không dám nhìn đối phương.Tư Đồ Dương nhìn sang ly rượu, hất cằm, chớp chóp mắt rồi tỏ vẻ buồn rầu nói: "Hẹn hò à, dạo này nhiều người nói với tôi như thế lắm.Tôi cảm thấy khó xử quá, không biết nên đồng ý với ai đây!"Cô gái vừa nghe vậy thì vội vàng nói: "Bạn Tư Đồ, tớ biết cậu thích bạn gái nghe lời.Cậu yên tâm, tớ sẽ nghe theo cậu hết."Tư Đồ Dương nghe cô nói thế thì hứng thú cười: "Ồ? Cái gì cũng nghe lời tôi thật à ?"Cô gái gật đầu, sau đó nhìn cậu ta với vẻ chờ đợi.Tư Đồ Dương lấy một cái túi nhựa nhỏ từ trong túi áo, trong túi có mười mấy viên thuốc màu trắng.Tư Đồ Dương lấy một viên thả vào ly rượu trong tay.Viên thuốc rơi vào ly thì sủi lên ngay."Nếu cô uống hết ly rượu này mà không có chuyện gì thì tôi sẽ suy nghĩ về đề nghị của cô xem sao.Tư Đồ Dương nói xong liền đưa ly rượu đến trước mặt cô gái.Cô gái nhìn ly rượu, khuôn mặt xin đẹp nhăn lại: “Đó … đó là gì?”“Tôi cũng không biết là gì, có người đưa cho tôi nhưng không nói là gì.Cô có thể yên tâm là không phải thuốc độc đâu.Thế nào, cô có muốn giúp tôi biết đây là gì không?”
Có một tòa nhà sáu tầng ở khu vực phồn hoa nhất thủ đố rất thu hút sự chú ý của mọi người.
Ở cửa lớn tầng một, bảng hiệu của Ngân Tứ cũng rất đơn giản, nhưng tòa nhà bình thường này lại là nơi ai ở thủ đô cũng biết.
Ngân Tứ, nơi ăn chơi nổi tiếng nhất thủ đô, nhưng không phải cứ có tiền là có thể bước vào của Ngân Tứ.
Chỉ ai có thẻ hội viên mới có thể vào, mà giá thấp nhất cho một tấm thẻ hội viên là một triệu tệ.
Nói cách khác, nếu ban đầu không bỏ ra một triệu thì không thể làm thẻ được.
Nhưng có tiền thì cũng phải được hội viên cũ đề cử mới có thẻ.
Ngoại trừ thẻ hội viên bình thường thì còn có các cấp bậc thẻ vàng, bạc, bạch kim, kim cương.
Bậc thẻ càng cao thì quyền lợi được hưởng ở Ngân Tứ càng cao.
Từ tầng một đến tầng năm, chỉ cần thân phận đủ cao thì đi đâu cũng được.
Còn tầng sáu là chỗ riêng tư của ông chủ đứng sau Ngân Tứ, không ai biết có gì trong đó.
Trong Ngân Tứ không chỉ có những người có tiền mà còn có cả các con ông cháu cha tụ tập chơi bời.
Cho nên mọi người cảm thấy Ngân Tứ là sự đại diện cho địa vị, những quyền lợi được hưởng ở đấy có thể nói lên giá trị con người.
Lúc này trong một phòng ở tầng ba Ngân Tứ, một chàng trai đang lười biếng dựa người vào ghế sofa, tay trái cầm ly rượu nhẹ nhàng đung đưa, chất lỏng màu đỏ bên trong lắc lư, tản ra mùi hương quyến rũ.
Chàng trai nhếch mép, nói với cô gái ở đối diện: "Cô thích tôi?"
Cô gái có vẻ rất lo lắng, tay vò vò vạt áo, khuôn mặt đỏ bừng.
Cô cúi đầu, thỉnh thoảng lại lén ngẩng lên nhìn chàng trai, cô vốn đã lo lắng rồi, không ngờ chàng trai lại hỏi như thế, khuôn mặt cô lại càng đỏ hơn.
Cô cắn môi, lấy hết dũng cảm vội vàng nói: "Tớ, tớ, tớ rất thích bạn Tư Đồ.
Chúng ta, chúng ta có thể hẹn hò không?"
Cô gái nói xong thì nhắm mắt lại, không dám nhìn đối phương.
Tư Đồ Dương nhìn sang ly rượu, hất cằm, chớp chóp mắt rồi tỏ vẻ buồn rầu nói: "Hẹn hò à, dạo này nhiều người nói với tôi như thế lắm.
Tôi cảm thấy khó xử quá, không biết nên đồng ý với ai đây!"
Cô gái vừa nghe vậy thì vội vàng nói: "Bạn Tư Đồ, tớ biết cậu thích bạn gái nghe lời.
Cậu yên tâm, tớ sẽ nghe theo cậu hết."
Tư Đồ Dương nghe cô nói thế thì hứng thú cười: "Ồ? Cái gì cũng nghe lời tôi thật à ?"
Cô gái gật đầu, sau đó nhìn cậu ta với vẻ chờ đợi.
Tư Đồ Dương lấy một cái túi nhựa nhỏ từ trong túi áo, trong túi có mười mấy viên thuốc màu trắng.
Tư Đồ Dương lấy một viên thả vào ly rượu trong tay.
Viên thuốc rơi vào ly thì sủi lên ngay.
"Nếu cô uống hết ly rượu này mà không có chuyện gì thì tôi sẽ suy nghĩ về đề nghị của cô xem sao.
Tư Đồ Dương nói xong liền đưa ly rượu đến trước mặt cô gái.
Cô gái nhìn ly rượu, khuôn mặt xin đẹp nhăn lại: “Đó … đó là gì?”
“Tôi cũng không biết là gì, có người đưa cho tôi nhưng không nói là gì.
Cô có thể yên tâm là không phải thuốc độc đâu.
Thế nào, cô có muốn giúp tôi biết đây là gì không?”
Giam Cầm Vì YêuTác giả: Cố Khanh TrầnTruyện Đam Mỹ, Truyện Trọng SinhMột công trường ở ngoại ô thành phố Kim Dương, mười mấy công nhân đang bận rộn, khắp nơi đều là các loại vật liệu xây dựng. Giữa hè tháng sáu, nắng như đổ lửa, tất cả mọi người chỉ muốn trốn trong phòng điều hòa, nhưng những công nhân trên công trường vẫn chết lặng làm việc như máy móc. Họ không hi vọng xa vời được ngồi điều hòa hay quạt, chỉ hi vọng có thể nhanh chóng hoàn thành công việc rồi trốn dưới bóng râm nửa tiếng. An Mộ Thần bốc xi măng xuống xe đẩy rồi đấy đến vị trí được chỉ định, đến khi cậu chuyển hết xi măng xuống khỏi xe thì đã không thẳng lưng lên được nữa. Cậu thở phì phò, tháo mũ bảo hộ ra, tóc mái bết lại trên trán vì mồ hôi, làn da trắng nõn chuyển sang màu mật ong do phơi nắng quá lâu, gương mặt gầy gò đã mất đi hào quang ngày xưa, gần như chỉ còn làn da bọc xương, cằm cũng nhọn ra. An Mộ Thần nhìn mặt trời chói chang trên đỉnh đầu, đôi mắt nheo lại, ảm đạm không còn ánh sáng quyến rũ như ngày xưa. Đôi môi tái nhợt, run run theo từng hơi thở, bởi vì không uống… Có một tòa nhà sáu tầng ở khu vực phồn hoa nhất thủ đố rất thu hút sự chú ý của mọi người.Ở cửa lớn tầng một, bảng hiệu của Ngân Tứ cũng rất đơn giản, nhưng tòa nhà bình thường này lại là nơi ai ở thủ đô cũng biết.Ngân Tứ, nơi ăn chơi nổi tiếng nhất thủ đô, nhưng không phải cứ có tiền là có thể bước vào của Ngân Tứ.Chỉ ai có thẻ hội viên mới có thể vào, mà giá thấp nhất cho một tấm thẻ hội viên là một triệu tệ.Nói cách khác, nếu ban đầu không bỏ ra một triệu thì không thể làm thẻ được.Nhưng có tiền thì cũng phải được hội viên cũ đề cử mới có thẻ.Ngoại trừ thẻ hội viên bình thường thì còn có các cấp bậc thẻ vàng, bạc, bạch kim, kim cương.Bậc thẻ càng cao thì quyền lợi được hưởng ở Ngân Tứ càng cao.Từ tầng một đến tầng năm, chỉ cần thân phận đủ cao thì đi đâu cũng được.Còn tầng sáu là chỗ riêng tư của ông chủ đứng sau Ngân Tứ, không ai biết có gì trong đó.Trong Ngân Tứ không chỉ có những người có tiền mà còn có cả các con ông cháu cha tụ tập chơi bời.Cho nên mọi người cảm thấy Ngân Tứ là sự đại diện cho địa vị, những quyền lợi được hưởng ở đấy có thể nói lên giá trị con người.Lúc này trong một phòng ở tầng ba Ngân Tứ, một chàng trai đang lười biếng dựa người vào ghế sofa, tay trái cầm ly rượu nhẹ nhàng đung đưa, chất lỏng màu đỏ bên trong lắc lư, tản ra mùi hương quyến rũ.Chàng trai nhếch mép, nói với cô gái ở đối diện: "Cô thích tôi?"Cô gái có vẻ rất lo lắng, tay vò vò vạt áo, khuôn mặt đỏ bừng.Cô cúi đầu, thỉnh thoảng lại lén ngẩng lên nhìn chàng trai, cô vốn đã lo lắng rồi, không ngờ chàng trai lại hỏi như thế, khuôn mặt cô lại càng đỏ hơn.Cô cắn môi, lấy hết dũng cảm vội vàng nói: "Tớ, tớ, tớ rất thích bạn Tư Đồ.Chúng ta, chúng ta có thể hẹn hò không?"Cô gái nói xong thì nhắm mắt lại, không dám nhìn đối phương.Tư Đồ Dương nhìn sang ly rượu, hất cằm, chớp chóp mắt rồi tỏ vẻ buồn rầu nói: "Hẹn hò à, dạo này nhiều người nói với tôi như thế lắm.Tôi cảm thấy khó xử quá, không biết nên đồng ý với ai đây!"Cô gái vừa nghe vậy thì vội vàng nói: "Bạn Tư Đồ, tớ biết cậu thích bạn gái nghe lời.Cậu yên tâm, tớ sẽ nghe theo cậu hết."Tư Đồ Dương nghe cô nói thế thì hứng thú cười: "Ồ? Cái gì cũng nghe lời tôi thật à ?"Cô gái gật đầu, sau đó nhìn cậu ta với vẻ chờ đợi.Tư Đồ Dương lấy một cái túi nhựa nhỏ từ trong túi áo, trong túi có mười mấy viên thuốc màu trắng.Tư Đồ Dương lấy một viên thả vào ly rượu trong tay.Viên thuốc rơi vào ly thì sủi lên ngay."Nếu cô uống hết ly rượu này mà không có chuyện gì thì tôi sẽ suy nghĩ về đề nghị của cô xem sao.Tư Đồ Dương nói xong liền đưa ly rượu đến trước mặt cô gái.Cô gái nhìn ly rượu, khuôn mặt xin đẹp nhăn lại: “Đó … đó là gì?”“Tôi cũng không biết là gì, có người đưa cho tôi nhưng không nói là gì.Cô có thể yên tâm là không phải thuốc độc đâu.Thế nào, cô có muốn giúp tôi biết đây là gì không?”