Bảo Bảo đã chết. Lơ lửng giữa không trung, đối diện với thân xác của mình, sau nửa ngày bé vẫn không có phản ứng gì. Chuyện gì đang diễn ra vậy? Bé cố gắng nhớ lại tất cả những chuyện đã xảy ra, cuối cùng cũng có được đáp án. Bé, là một tên ăn mày, gọi là Bảo Bảo, vì nhặt một đồng tiền rơi giữa đường mà bị xe ngựa tông chết. Thật là bi thảm! Đang lúc Bảo Bảo ai oán cho cuộc đời của mình, thì đột nhiên ở trước mặt bé hiện ra hai vị quỷ sai, một vị bạch y một vị hắc y, đây chắc là Hắc Bạch vô thường mà thế nhân thường bảo đi. Bé thật ngoan ngoãn, tùy ý hai vị quỷ sai mang đi, trước lúc chia tay, bé còn lưu luyến không rời, hướng về phía thân thể mà bé đã dùng suốt 15 năm qua để cáo biệt. Tiểu Bảo Bảo quỳ gối trên nền đá màu xanh trong điện Diêm La, ánh mắt hiếu kỳ nhìn chòng chọc về phía trước, bé thật cao hứng khi phát hiện ra, nguyên lai Diêm La Vương một chút cũng không uy nghiêm hung ác như mọi người thường nói. Tại trên điện cao cao, có một bóng dáng, thân hình cùng Bảo Bảo không…
Chương 18
Tiểu Đệ Đệ Của Hoàng ĐếTác giả: Ám Vi Dạ SắcTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Huyền HuyễnBảo Bảo đã chết. Lơ lửng giữa không trung, đối diện với thân xác của mình, sau nửa ngày bé vẫn không có phản ứng gì. Chuyện gì đang diễn ra vậy? Bé cố gắng nhớ lại tất cả những chuyện đã xảy ra, cuối cùng cũng có được đáp án. Bé, là một tên ăn mày, gọi là Bảo Bảo, vì nhặt một đồng tiền rơi giữa đường mà bị xe ngựa tông chết. Thật là bi thảm! Đang lúc Bảo Bảo ai oán cho cuộc đời của mình, thì đột nhiên ở trước mặt bé hiện ra hai vị quỷ sai, một vị bạch y một vị hắc y, đây chắc là Hắc Bạch vô thường mà thế nhân thường bảo đi. Bé thật ngoan ngoãn, tùy ý hai vị quỷ sai mang đi, trước lúc chia tay, bé còn lưu luyến không rời, hướng về phía thân thể mà bé đã dùng suốt 15 năm qua để cáo biệt. Tiểu Bảo Bảo quỳ gối trên nền đá màu xanh trong điện Diêm La, ánh mắt hiếu kỳ nhìn chòng chọc về phía trước, bé thật cao hứng khi phát hiện ra, nguyên lai Diêm La Vương một chút cũng không uy nghiêm hung ác như mọi người thường nói. Tại trên điện cao cao, có một bóng dáng, thân hình cùng Bảo Bảo không… “Bảo Bảo, không sao chứ!?”Độc Cô Tuyệt ôm lấy Bảo Bảo sắc mặt tái nhợt, đau lòng lại lo lắng.” Ta không sao…”Bảo Bảo buồn nôn vô cùng, nhưng vẫn miễn cưỡng cười một cái để dỗ dành Độc Cô Tuyệt, lại không biết nụ cười thảm như vậy sẽ chỉ làm Độc Cô Tuyệt tâm càng đau.“Ọe —”Chỉ một lát sau nôn mửa lại bắt đầu, Độc Cô Tuyệt quyết định thật nhanh, lập tức cho người gọi thái y, cũng gọi cung nữ bưng tới nước ấm, ôn nhu giúp Bảo Bảo lau sạch.Bảo Bảo chỉ cảm thấy toàn thân vô lực, mềm nhũn dựa vào trên giường, nhìn Độc Cô Tuyệt vội vội vàng vàng.Nó xảy ra chuyện gì?Chẳng lẽ ăn phải cái gì không tốt sao?Cơ hồ là lập tức, Bảo Bảo bác bỏ khả năng này.Quá khứ khi nó còn là một tên ăn mày, cũng chỉ ăn chút ít cơm thừa canh cặn nhưng vẫn an ổn lớn lên, mà bây giờ thức ăn nó ăn đều là Tuyệt đặc biệt phân phó ngự thiện phòng để bồi bổ, làm gì có chuyện ảnh hưởng đến thân thể được.Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?Bảo Bảo suy tư khó hiểu.Thái y rất nhanh liền đến, đang muốn quỳ lạy hoàng đế lại bị Độc Cô Tuyệt một tay giữ chặt kéo dài tới bên giường vì Bảo Bảo xem bệnh.“Hắn xảy ra chuyện gì?”Chứng kiến sắc mặt của thái y liên tục thay đổi, Độc Cô Tuyệt tâm đập càng nhanh, chắc không phải tin dữ gì đâu ha…“Ngài ấy…”Thái y không muốn mở miệng, nhưng dưới ánh mắt soi mói ngoan lệ của Độc Cô Tuyệt đành phải nói ra cái tin không thể tưởng tượng nổi.“Ngài ấy có tin vui.”Những lời này như bình địa kinh lôi, chấn kinh Độc Cô Tuyệt cùng Bảo Bảo.“Ngươi… Ngươi nói…”Cực đại mừng rỡ khiến cho Độc Cô Tuyệt có chút nói lắp, hắn không có nghe lầm chứ!?Bảo Bảo có hài tử?“Vâng ạ.” Dù gì cũng đã nói, thái y cũng không cố kỵ nữa, nhìn thái độ của hoàng thượng, hắn tựa hồ cao hứng phi thường, có lẽ sẽ không giáng tội y, “Vi thần cũng là lần đầu tiên nhìn thấy động mạch kỳ lạ như vậy, rõ ràng là nam tử nhưng lại có hỉ mạch, thật sự là làm cho người ta không thể tưởng tượng.”Quản hắn khỉ gió, cái gì không thể tưởng tượng!Độc Cô Tuyệt chỉ biết là Bảo Bảo có hài tử, có hài tử của hai người bọn họ!Trời xanh a, chẳng lẽ là ông nghe được chúng ta cầu khẩn, nên mới cho chúng ta một tân sinh mệnh trân quý như thế!?Ôm chặt lấy Bảo Bảo nước mắt đang rơi liên tục vì cao hứng, Độc Cô Tuyệt cảm tạ trời xanh, đã cho hắn gặp được người mình yêu, có được kết tinh của bọn họ…
“Bảo Bảo, không sao chứ!?”
Độc Cô Tuyệt ôm lấy Bảo Bảo sắc mặt tái nhợt, đau lòng lại lo lắng.
” Ta không sao…”
Bảo Bảo buồn nôn vô cùng, nhưng vẫn miễn cưỡng cười một cái để dỗ dành Độc Cô Tuyệt, lại không biết nụ cười thảm như vậy sẽ chỉ làm Độc Cô Tuyệt tâm càng đau.
“Ọe —”
Chỉ một lát sau nôn mửa lại bắt đầu, Độc Cô Tuyệt quyết định thật nhanh, lập tức cho người gọi thái y, cũng gọi cung nữ bưng tới nước ấm, ôn nhu giúp Bảo Bảo lau sạch.
Bảo Bảo chỉ cảm thấy toàn thân vô lực, mềm nhũn dựa vào trên giường, nhìn Độc Cô Tuyệt vội vội vàng vàng.
Nó xảy ra chuyện gì?
Chẳng lẽ ăn phải cái gì không tốt sao?
Cơ hồ là lập tức, Bảo Bảo bác bỏ khả năng này.
Quá khứ khi nó còn là một tên ăn mày, cũng chỉ ăn chút ít cơm thừa canh cặn nhưng vẫn an ổn lớn lên, mà bây giờ thức ăn nó ăn đều là Tuyệt đặc biệt phân phó ngự thiện phòng để bồi bổ, làm gì có chuyện ảnh hưởng đến thân thể được.
Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Bảo Bảo suy tư khó hiểu.
Thái y rất nhanh liền đến, đang muốn quỳ lạy hoàng đế lại bị Độc Cô Tuyệt một tay giữ chặt kéo dài tới bên giường vì Bảo Bảo xem bệnh.
“Hắn xảy ra chuyện gì?”
Chứng kiến sắc mặt của thái y liên tục thay đổi, Độc Cô Tuyệt tâm đập càng nhanh, chắc không phải tin dữ gì đâu ha…
“Ngài ấy…”
Thái y không muốn mở miệng, nhưng dưới ánh mắt soi mói ngoan lệ của Độc Cô Tuyệt đành phải nói ra cái tin không thể tưởng tượng nổi.
“Ngài ấy có tin vui.”
Những lời này như bình địa kinh lôi, chấn kinh Độc Cô Tuyệt cùng Bảo Bảo.
“Ngươi… Ngươi nói…”
Cực đại mừng rỡ khiến cho Độc Cô Tuyệt có chút nói lắp, hắn không có nghe lầm chứ!?
Bảo Bảo có hài tử?
“Vâng ạ.” Dù gì cũng đã nói, thái y cũng không cố kỵ nữa, nhìn thái độ của hoàng thượng, hắn tựa hồ cao hứng phi thường, có lẽ sẽ không giáng tội y, “Vi thần cũng là lần đầu tiên nhìn thấy động mạch kỳ lạ như vậy, rõ ràng là nam tử nhưng lại có hỉ mạch, thật sự là làm cho người ta không thể tưởng tượng.”
Quản hắn khỉ gió, cái gì không thể tưởng tượng!
Độc Cô Tuyệt chỉ biết là Bảo Bảo có hài tử, có hài tử của hai người bọn họ!
Trời xanh a, chẳng lẽ là ông nghe được chúng ta cầu khẩn, nên mới cho chúng ta một tân sinh mệnh trân quý như thế!?
Ôm chặt lấy Bảo Bảo nước mắt đang rơi liên tục vì cao hứng, Độc Cô Tuyệt cảm tạ trời xanh, đã cho hắn gặp được người mình yêu, có được kết tinh của bọn họ…
Tiểu Đệ Đệ Của Hoàng ĐếTác giả: Ám Vi Dạ SắcTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Huyền HuyễnBảo Bảo đã chết. Lơ lửng giữa không trung, đối diện với thân xác của mình, sau nửa ngày bé vẫn không có phản ứng gì. Chuyện gì đang diễn ra vậy? Bé cố gắng nhớ lại tất cả những chuyện đã xảy ra, cuối cùng cũng có được đáp án. Bé, là một tên ăn mày, gọi là Bảo Bảo, vì nhặt một đồng tiền rơi giữa đường mà bị xe ngựa tông chết. Thật là bi thảm! Đang lúc Bảo Bảo ai oán cho cuộc đời của mình, thì đột nhiên ở trước mặt bé hiện ra hai vị quỷ sai, một vị bạch y một vị hắc y, đây chắc là Hắc Bạch vô thường mà thế nhân thường bảo đi. Bé thật ngoan ngoãn, tùy ý hai vị quỷ sai mang đi, trước lúc chia tay, bé còn lưu luyến không rời, hướng về phía thân thể mà bé đã dùng suốt 15 năm qua để cáo biệt. Tiểu Bảo Bảo quỳ gối trên nền đá màu xanh trong điện Diêm La, ánh mắt hiếu kỳ nhìn chòng chọc về phía trước, bé thật cao hứng khi phát hiện ra, nguyên lai Diêm La Vương một chút cũng không uy nghiêm hung ác như mọi người thường nói. Tại trên điện cao cao, có một bóng dáng, thân hình cùng Bảo Bảo không… “Bảo Bảo, không sao chứ!?”Độc Cô Tuyệt ôm lấy Bảo Bảo sắc mặt tái nhợt, đau lòng lại lo lắng.” Ta không sao…”Bảo Bảo buồn nôn vô cùng, nhưng vẫn miễn cưỡng cười một cái để dỗ dành Độc Cô Tuyệt, lại không biết nụ cười thảm như vậy sẽ chỉ làm Độc Cô Tuyệt tâm càng đau.“Ọe —”Chỉ một lát sau nôn mửa lại bắt đầu, Độc Cô Tuyệt quyết định thật nhanh, lập tức cho người gọi thái y, cũng gọi cung nữ bưng tới nước ấm, ôn nhu giúp Bảo Bảo lau sạch.Bảo Bảo chỉ cảm thấy toàn thân vô lực, mềm nhũn dựa vào trên giường, nhìn Độc Cô Tuyệt vội vội vàng vàng.Nó xảy ra chuyện gì?Chẳng lẽ ăn phải cái gì không tốt sao?Cơ hồ là lập tức, Bảo Bảo bác bỏ khả năng này.Quá khứ khi nó còn là một tên ăn mày, cũng chỉ ăn chút ít cơm thừa canh cặn nhưng vẫn an ổn lớn lên, mà bây giờ thức ăn nó ăn đều là Tuyệt đặc biệt phân phó ngự thiện phòng để bồi bổ, làm gì có chuyện ảnh hưởng đến thân thể được.Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?Bảo Bảo suy tư khó hiểu.Thái y rất nhanh liền đến, đang muốn quỳ lạy hoàng đế lại bị Độc Cô Tuyệt một tay giữ chặt kéo dài tới bên giường vì Bảo Bảo xem bệnh.“Hắn xảy ra chuyện gì?”Chứng kiến sắc mặt của thái y liên tục thay đổi, Độc Cô Tuyệt tâm đập càng nhanh, chắc không phải tin dữ gì đâu ha…“Ngài ấy…”Thái y không muốn mở miệng, nhưng dưới ánh mắt soi mói ngoan lệ của Độc Cô Tuyệt đành phải nói ra cái tin không thể tưởng tượng nổi.“Ngài ấy có tin vui.”Những lời này như bình địa kinh lôi, chấn kinh Độc Cô Tuyệt cùng Bảo Bảo.“Ngươi… Ngươi nói…”Cực đại mừng rỡ khiến cho Độc Cô Tuyệt có chút nói lắp, hắn không có nghe lầm chứ!?Bảo Bảo có hài tử?“Vâng ạ.” Dù gì cũng đã nói, thái y cũng không cố kỵ nữa, nhìn thái độ của hoàng thượng, hắn tựa hồ cao hứng phi thường, có lẽ sẽ không giáng tội y, “Vi thần cũng là lần đầu tiên nhìn thấy động mạch kỳ lạ như vậy, rõ ràng là nam tử nhưng lại có hỉ mạch, thật sự là làm cho người ta không thể tưởng tượng.”Quản hắn khỉ gió, cái gì không thể tưởng tượng!Độc Cô Tuyệt chỉ biết là Bảo Bảo có hài tử, có hài tử của hai người bọn họ!Trời xanh a, chẳng lẽ là ông nghe được chúng ta cầu khẩn, nên mới cho chúng ta một tân sinh mệnh trân quý như thế!?Ôm chặt lấy Bảo Bảo nước mắt đang rơi liên tục vì cao hứng, Độc Cô Tuyệt cảm tạ trời xanh, đã cho hắn gặp được người mình yêu, có được kết tinh của bọn họ…