Tác giả:

Bảo Bảo đã chết. Lơ lửng giữa không trung, đối diện với thân xác của mình, sau nửa ngày bé vẫn không có phản ứng gì. Chuyện gì đang diễn ra vậy? Bé cố gắng nhớ lại tất cả những chuyện đã xảy ra, cuối cùng cũng có được đáp án. Bé, là một tên ăn mày, gọi là Bảo Bảo, vì nhặt một đồng tiền rơi giữa đường mà bị xe ngựa tông chết. Thật là bi thảm! Đang lúc Bảo Bảo ai oán cho cuộc đời của mình, thì đột nhiên ở trước mặt bé hiện ra hai vị quỷ sai, một vị bạch y một vị hắc y, đây chắc là Hắc Bạch vô thường mà thế nhân thường bảo đi. Bé thật ngoan ngoãn, tùy ý hai vị quỷ sai mang đi, trước lúc chia tay, bé còn lưu luyến không rời, hướng về phía thân thể mà bé đã dùng suốt 15 năm qua để cáo biệt. Tiểu Bảo Bảo quỳ gối trên nền đá màu xanh trong điện Diêm La, ánh mắt hiếu kỳ nhìn chòng chọc về phía trước, bé thật cao hứng khi phát hiện ra, nguyên lai Diêm La Vương một chút cũng không uy nghiêm hung ác như mọi người thường nói. Tại trên điện cao cao, có một bóng dáng, thân hình cùng Bảo Bảo không…

Chương 35

Tiểu Đệ Đệ Của Hoàng ĐếTác giả: Ám Vi Dạ SắcTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Huyền HuyễnBảo Bảo đã chết. Lơ lửng giữa không trung, đối diện với thân xác của mình, sau nửa ngày bé vẫn không có phản ứng gì. Chuyện gì đang diễn ra vậy? Bé cố gắng nhớ lại tất cả những chuyện đã xảy ra, cuối cùng cũng có được đáp án. Bé, là một tên ăn mày, gọi là Bảo Bảo, vì nhặt một đồng tiền rơi giữa đường mà bị xe ngựa tông chết. Thật là bi thảm! Đang lúc Bảo Bảo ai oán cho cuộc đời của mình, thì đột nhiên ở trước mặt bé hiện ra hai vị quỷ sai, một vị bạch y một vị hắc y, đây chắc là Hắc Bạch vô thường mà thế nhân thường bảo đi. Bé thật ngoan ngoãn, tùy ý hai vị quỷ sai mang đi, trước lúc chia tay, bé còn lưu luyến không rời, hướng về phía thân thể mà bé đã dùng suốt 15 năm qua để cáo biệt. Tiểu Bảo Bảo quỳ gối trên nền đá màu xanh trong điện Diêm La, ánh mắt hiếu kỳ nhìn chòng chọc về phía trước, bé thật cao hứng khi phát hiện ra, nguyên lai Diêm La Vương một chút cũng không uy nghiêm hung ác như mọi người thường nói. Tại trên điện cao cao, có một bóng dáng, thân hình cùng Bảo Bảo không… “Nên đặt tên cho đứa bé là gì đây?”Bảo Bảo ôm lấy hài tử, rúc vào trong lòng của Độc Cô Tuyệt, lòng tràn đầy vui sướng.“Độc Cô Kì, Kì ý như mĩ ngọc, lại có bất phàm, tốt đẹp, đứa bé này chính là lễ vật đẹp đẽ nhất mà ông trời ban ân cho chúng ta, tương lai nhất định sẽ trở thành châu báu.”Độc Cô Tuyệt sủng nịch niết lấy khuôn mặt nhỏ nhắn mập mập của đứa bé, làn da nộn nộn đến mức có thể niết ra nước làm cho hắn yêu thích không thôi.“Độc Cô Kì…”Bảo Bảo lặp lại một lần nữa, rất vừa lòng tên này.Thống khổ đã qua đi vào mấy ngày trước, hạnh phúc thật sự cuối cùng đã đến làm cho nó muốn rơi lệ.Mỗi sáng sớm, vừa mở mắt ra đã thấy đến khuôn mặt ngủ say của hài tử và vợ mình, đây là như thế nào hạnh phúc a!Bình thản lại ngân nga, thấm đến đáy lòng ngọt ngào.Bảo Bảo vươn tay đến bên khóe miệng của hài tử, lau đi nước miếng đang chảy ra, lại bị tiểu bảo bảo ngặm lấy, “Chụt chụt” m*t vào không ngừng.Cái miệng hồng hồng đo đỏ của tiểu bảo bảo cứ mấp máy không ngừng, cái mũi thì run run, miễn bàn có bao nhiêu đáng yêu!Bảo Bảo nhịn không được mà hôn một cái thật to, lại khiến cho Độc Cô Tuyệt ở một bên có chút ghen tị.“Ta cũng muốn!”Độc Cô Tuyệt kêu la kháng nghị, làm cho Bảo Bảo cảm thấy mình như có đến những hai người con trai.Mỉm cười, Bảo Bảo tặng cho hắn một cái hôn môi, khó gặp được Tuyệt trẻ con như vậy, làm cho nó vừa vui sướng vừa kỳ lạ.Một nhà ba người, ở trong ngự hoa viên cùng nhau hưởng thụ ánh nắng ấm ấp rực rỡ, tràn đầy hạnh phúc…Trải qua một thời gian ngắn, đến ngày chọn vật đoán tương lai của tiểu bảo bảo, mọi người tụ tập lại, đoán xem hoàng đế tương lai của Thiên Thần hoàng triều sẽ lựa chọn thứ gì.Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, tiểu bảo bảo vẻ mặt tự nhiên, bò qua bò lại, cũng không vội vàng cầm lấy thứ gì, tựa hồ như đang đợi mục tiêu xuất hiện.“Cộp cộp”Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập, cửa “!” một tiếng bị mở ra, người đến đúng là Huy nhi, trước đó xảy ra vài việc nên đến hơi trễ, nếu không hắn cũng sẽ không đến lúc trọng yếu như thế này mới chạy tới.Độc Cô Kì nhãn tình sáng lên, thân hình mập mạp ngắn ngủn bắt đầu di động, cánh tay nhỏ bé múa may, nắm chặt lấy Huy nhi, không chịu buông ra, như là cuối cùng đã tìm thấy trân bảo.Ở vô số người ngạc nhiên, hai người bắt đầu rồi tương thân tương ái tứ chi trao đổi………………………………

“Nên đặt tên cho đứa bé là gì đây?”

Bảo Bảo ôm lấy hài tử, rúc vào trong lòng của Độc Cô Tuyệt, lòng tràn đầy vui sướng.

“Độc Cô Kì, Kì ý như mĩ ngọc, lại có bất phàm, tốt đẹp, đứa bé này chính là lễ vật đẹp đẽ nhất mà ông trời ban ân cho chúng ta, tương lai nhất định sẽ trở thành châu báu.”

Độc Cô Tuyệt sủng nịch niết lấy khuôn mặt nhỏ nhắn mập mập của đứa bé, làn da nộn nộn đến mức có thể niết ra nước làm cho hắn yêu thích không thôi.

“Độc Cô Kì…”

Bảo Bảo lặp lại một lần nữa, rất vừa lòng tên này.

Thống khổ đã qua đi vào mấy ngày trước, hạnh phúc thật sự cuối cùng đã đến làm cho nó muốn rơi lệ.

Mỗi sáng sớm, vừa mở mắt ra đã thấy đến khuôn mặt ngủ say của hài tử và vợ mình, đây là như thế nào hạnh phúc a!

Bình thản lại ngân nga, thấm đến đáy lòng ngọt ngào.

Bảo Bảo vươn tay đến bên khóe miệng của hài tử, lau đi nước miếng đang chảy ra, lại bị tiểu bảo bảo ngặm lấy, “Chụt chụt” m*t vào không ngừng.

Cái miệng hồng hồng đo đỏ của tiểu bảo bảo cứ mấp máy không ngừng, cái mũi thì run run, miễn bàn có bao nhiêu đáng yêu!

Bảo Bảo nhịn không được mà hôn một cái thật to, lại khiến cho Độc Cô Tuyệt ở một bên có chút ghen tị.

“Ta cũng muốn!”

Độc Cô Tuyệt kêu la kháng nghị, làm cho Bảo Bảo cảm thấy mình như có đến những hai người con trai.

Mỉm cười, Bảo Bảo tặng cho hắn một cái hôn môi, khó gặp được Tuyệt trẻ con như vậy, làm cho nó vừa vui sướng vừa kỳ lạ.

Một nhà ba người, ở trong ngự hoa viên cùng nhau hưởng thụ ánh nắng ấm ấp rực rỡ, tràn đầy hạnh phúc…

Trải qua một thời gian ngắn, đến ngày chọn vật đoán tương lai của tiểu bảo bảo, mọi người tụ tập lại, đoán xem hoàng đế tương lai của Thiên Thần hoàng triều sẽ lựa chọn thứ gì.

Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, tiểu bảo bảo vẻ mặt tự nhiên, bò qua bò lại, cũng không vội vàng cầm lấy thứ gì, tựa hồ như đang đợi mục tiêu xuất hiện.

“Cộp cộp”

Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập, cửa “!” một tiếng bị mở ra, người đến đúng là Huy nhi, trước đó xảy ra vài việc nên đến hơi trễ, nếu không hắn cũng sẽ không đến lúc trọng yếu như thế này mới chạy tới.

Độc Cô Kì nhãn tình sáng lên, thân hình mập mạp ngắn ngủn bắt đầu di động, cánh tay nhỏ bé múa may, nắm chặt lấy Huy nhi, không chịu buông ra, như là cuối cùng đã tìm thấy trân bảo.

Ở vô số người ngạc nhiên, hai người bắt đầu rồi tương thân tương ái tứ chi trao đổi………………………………

Tiểu Đệ Đệ Của Hoàng ĐếTác giả: Ám Vi Dạ SắcTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Huyền HuyễnBảo Bảo đã chết. Lơ lửng giữa không trung, đối diện với thân xác của mình, sau nửa ngày bé vẫn không có phản ứng gì. Chuyện gì đang diễn ra vậy? Bé cố gắng nhớ lại tất cả những chuyện đã xảy ra, cuối cùng cũng có được đáp án. Bé, là một tên ăn mày, gọi là Bảo Bảo, vì nhặt một đồng tiền rơi giữa đường mà bị xe ngựa tông chết. Thật là bi thảm! Đang lúc Bảo Bảo ai oán cho cuộc đời của mình, thì đột nhiên ở trước mặt bé hiện ra hai vị quỷ sai, một vị bạch y một vị hắc y, đây chắc là Hắc Bạch vô thường mà thế nhân thường bảo đi. Bé thật ngoan ngoãn, tùy ý hai vị quỷ sai mang đi, trước lúc chia tay, bé còn lưu luyến không rời, hướng về phía thân thể mà bé đã dùng suốt 15 năm qua để cáo biệt. Tiểu Bảo Bảo quỳ gối trên nền đá màu xanh trong điện Diêm La, ánh mắt hiếu kỳ nhìn chòng chọc về phía trước, bé thật cao hứng khi phát hiện ra, nguyên lai Diêm La Vương một chút cũng không uy nghiêm hung ác như mọi người thường nói. Tại trên điện cao cao, có một bóng dáng, thân hình cùng Bảo Bảo không… “Nên đặt tên cho đứa bé là gì đây?”Bảo Bảo ôm lấy hài tử, rúc vào trong lòng của Độc Cô Tuyệt, lòng tràn đầy vui sướng.“Độc Cô Kì, Kì ý như mĩ ngọc, lại có bất phàm, tốt đẹp, đứa bé này chính là lễ vật đẹp đẽ nhất mà ông trời ban ân cho chúng ta, tương lai nhất định sẽ trở thành châu báu.”Độc Cô Tuyệt sủng nịch niết lấy khuôn mặt nhỏ nhắn mập mập của đứa bé, làn da nộn nộn đến mức có thể niết ra nước làm cho hắn yêu thích không thôi.“Độc Cô Kì…”Bảo Bảo lặp lại một lần nữa, rất vừa lòng tên này.Thống khổ đã qua đi vào mấy ngày trước, hạnh phúc thật sự cuối cùng đã đến làm cho nó muốn rơi lệ.Mỗi sáng sớm, vừa mở mắt ra đã thấy đến khuôn mặt ngủ say của hài tử và vợ mình, đây là như thế nào hạnh phúc a!Bình thản lại ngân nga, thấm đến đáy lòng ngọt ngào.Bảo Bảo vươn tay đến bên khóe miệng của hài tử, lau đi nước miếng đang chảy ra, lại bị tiểu bảo bảo ngặm lấy, “Chụt chụt” m*t vào không ngừng.Cái miệng hồng hồng đo đỏ của tiểu bảo bảo cứ mấp máy không ngừng, cái mũi thì run run, miễn bàn có bao nhiêu đáng yêu!Bảo Bảo nhịn không được mà hôn một cái thật to, lại khiến cho Độc Cô Tuyệt ở một bên có chút ghen tị.“Ta cũng muốn!”Độc Cô Tuyệt kêu la kháng nghị, làm cho Bảo Bảo cảm thấy mình như có đến những hai người con trai.Mỉm cười, Bảo Bảo tặng cho hắn một cái hôn môi, khó gặp được Tuyệt trẻ con như vậy, làm cho nó vừa vui sướng vừa kỳ lạ.Một nhà ba người, ở trong ngự hoa viên cùng nhau hưởng thụ ánh nắng ấm ấp rực rỡ, tràn đầy hạnh phúc…Trải qua một thời gian ngắn, đến ngày chọn vật đoán tương lai của tiểu bảo bảo, mọi người tụ tập lại, đoán xem hoàng đế tương lai của Thiên Thần hoàng triều sẽ lựa chọn thứ gì.Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, tiểu bảo bảo vẻ mặt tự nhiên, bò qua bò lại, cũng không vội vàng cầm lấy thứ gì, tựa hồ như đang đợi mục tiêu xuất hiện.“Cộp cộp”Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập, cửa “!” một tiếng bị mở ra, người đến đúng là Huy nhi, trước đó xảy ra vài việc nên đến hơi trễ, nếu không hắn cũng sẽ không đến lúc trọng yếu như thế này mới chạy tới.Độc Cô Kì nhãn tình sáng lên, thân hình mập mạp ngắn ngủn bắt đầu di động, cánh tay nhỏ bé múa may, nắm chặt lấy Huy nhi, không chịu buông ra, như là cuối cùng đã tìm thấy trân bảo.Ở vô số người ngạc nhiên, hai người bắt đầu rồi tương thân tương ái tứ chi trao đổi………………………………

Chương 35