【 bài thi đệ trình trung. 】 【 phê chữa bài thi, phê chữa kết thúc, điểm 81, chúc mừng học viên 1869 đạt thành tích ưu tú môn lịch sử cận đại.】 Âm thanh máy móc lạnh băng trong bệnh viện vang lên, Quý An xoa xoa thái dương đau nhứt, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. 300 năm trước, cậu cũng là học viên ưu tú trong 985 sinh viên(?), với thành tích ưu dị ngẫu nhiên nhận được học bổng xa xỉ. Nhưng hiện tại...lại trở thành 1 học sinh trung học theo học khối cận đại lịch sử (╯︵╰,) Đúng! không sai đâu là 300 năm trước. Nếu suy xét từ tuổi hay phương diện nào nói tới thì Quý An tuổi của cậu còn muốn lớn hơn cái trụ sở bệnh viện đang nằm. Cậu từ nhỏ đã mắc bệnh tim nghiêm trọng, không thể chạy nhảy, không được có cảm xúc quá kịch liệt.Vào năm 3 đại học, bởi vì khi thấy bạn tốt nhảy lầu tử vong, bị chịu kíƈɦ ŧɦíƈɦ nhiều quá, bệnh tim tái phát trái tim vỡ nát phát hỏng.༎ຶ‿༎ຶ Cha mẹ của cậu không chịu được, dùng tiền bạc của cải đem cậu đi đông lạnh, chừng nào tìm được trái tim thích hợp, thì rã đông…
Chương 9
Phong Cách Chơi Game Của Tôi Không Giống Người ThườngTác giả: Ám Hương Phiêu PhùTruyện Đam Mỹ, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Xuyên Không【 bài thi đệ trình trung. 】 【 phê chữa bài thi, phê chữa kết thúc, điểm 81, chúc mừng học viên 1869 đạt thành tích ưu tú môn lịch sử cận đại.】 Âm thanh máy móc lạnh băng trong bệnh viện vang lên, Quý An xoa xoa thái dương đau nhứt, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. 300 năm trước, cậu cũng là học viên ưu tú trong 985 sinh viên(?), với thành tích ưu dị ngẫu nhiên nhận được học bổng xa xỉ. Nhưng hiện tại...lại trở thành 1 học sinh trung học theo học khối cận đại lịch sử (╯︵╰,) Đúng! không sai đâu là 300 năm trước. Nếu suy xét từ tuổi hay phương diện nào nói tới thì Quý An tuổi của cậu còn muốn lớn hơn cái trụ sở bệnh viện đang nằm. Cậu từ nhỏ đã mắc bệnh tim nghiêm trọng, không thể chạy nhảy, không được có cảm xúc quá kịch liệt.Vào năm 3 đại học, bởi vì khi thấy bạn tốt nhảy lầu tử vong, bị chịu kíƈɦ ŧɦíƈɦ nhiều quá, bệnh tim tái phát trái tim vỡ nát phát hỏng.༎ຶ‿༎ຶ Cha mẹ của cậu không chịu được, dùng tiền bạc của cải đem cậu đi đông lạnh, chừng nào tìm được trái tim thích hợp, thì rã đông… Mùa thu, bãi săn thú trồng trọt cây phong, từng hàng đỏ rực, mỹ lệ mê người. Quý An mang theo cung tên, cưỡi ngựa không chút để ý đi vào trong rừng cây.Hai vị thủ vệ theo sát sau người, một tấc cũng không rời.Ngẫu nhiên cậu cũng sẽ kéo cung tên, ý đồ bắn hạ con mồi nhỏ, không biết là quyển dưỡng động vật quá trì độn, vẫn là thân thể có ký ức cơ, cuối cùng săn được không ít.Một ngày xuống, Quý An mệt mỏi, trở lại doanh địa, đơn giản ăn một chút, cùng trưởng thị trấn chào hỏi, liền trở về lều trại nghỉ ngơi.Mùa thu trời cao khí sảng, độc trùng thưa thớt.Quý An nằm ở trên giường, gối mềm mại gối đầu, nhắm mắt lại thực mau liền ngủ, không biết qua bao lâu, mơ mơ màng màng, hình như có tiếng mèo kêu.Ngắm ~Rõ ràng thanh âm rất nhỉ, nhưng trên giường thanh niên lại đột nhiên bừng tỉnh, mặt mài tinh xảo tràn ngập khó hiểu, chẳng lẽ là mèo vào nhầm?Do dự một lát, cậu phủ thêm áo khoác, đi ra lều trại.Đêm lạnh, đầy ngôi sao treo trên bầu trời đen nhánh, ánh trăng ôn nhu chiếu sáng trên đầu, doanh địa lửa trại hừng hực thiêu đốt, phát ra âm thanh bùm bùm.Quý An theo âm thanh nguyên đi ra bên ngoài, ở trên một nhánh cây khô vàng phát hiện mèo đen.Hắc miêu có da lông bóng loáng, đôi mắt màu vàng, ngẩng cao đầu, giống tiểu vương tử. Như thế nào quen mắt…… Quý An trước mắt sáng ngời, hưng phấn vươn tay: “Lại đây.”“Meo.”Mèo đen liếc mắt há mồm, trong miệng lộ ra hàm răng bén nhọn, không biết có phải hay không cậu có ảo giác, tổng cảm thấy giống như con mèo nó …… cười lạnh?Khụ khụ! Nhất định ảo giác.Cười lạnh thì chắc mèo thành tinh rồi quá.Quý An tự an ủi mình, tiến lên hai bước, duỗi tay muốn đem mèo đen ôm vào trong ngực. Nơi này cách doanh địa thân cận quá, nếu bị tuần tra thủ vệ nhìn đến, đối phương khẳng định sẽ gϊếŧ chết nó.Nhưng mà tay tay vừa mới vói qua, liền bị mèo đen cho một vuốt ಥ╭╮ಥMiêu nhi duỗi móng, trên mu bàn tay lưu lại ba dấu vết màu trắng, cũng không có xuất huyết. Nhưng là!! Rõ ràng một lần còn ngoan ngoãn cho ôm, vì cái gì lần này cho 3 vết cào?Quý An: “……” Nga! Lần trước còn thân thân mật mật, hiện giờ liền trở mặt không biết người, tra mèo..·´¯`(>▂
Mùa thu, bãi săn thú trồng trọt cây phong, từng hàng đỏ rực, mỹ lệ mê người. Quý An mang theo cung tên, cưỡi ngựa không chút để ý đi vào trong rừng cây.
Hai vị thủ vệ theo sát sau người, một tấc cũng không rời.
Ngẫu nhiên cậu cũng sẽ kéo cung tên, ý đồ bắn hạ con mồi nhỏ, không biết là quyển dưỡng động vật quá trì độn, vẫn là thân thể có ký ức cơ, cuối cùng săn được không ít.
Một ngày xuống, Quý An mệt mỏi, trở lại doanh địa, đơn giản ăn một chút, cùng trưởng thị trấn chào hỏi, liền trở về lều trại nghỉ ngơi.
Mùa thu trời cao khí sảng, độc trùng thưa thớt.
Quý An nằm ở trên giường, gối mềm mại gối đầu, nhắm mắt lại thực mau liền ngủ, không biết qua bao lâu, mơ mơ màng màng, hình như có tiếng mèo kêu.
Ngắm ~
Rõ ràng thanh âm rất nhỉ, nhưng trên giường thanh niên lại đột nhiên bừng tỉnh, mặt mài tinh xảo tràn ngập khó hiểu, chẳng lẽ là mèo vào nhầm?
Do dự một lát, cậu phủ thêm áo khoác, đi ra lều trại.
Đêm lạnh, đầy ngôi sao treo trên bầu trời đen nhánh, ánh trăng ôn nhu chiếu sáng trên đầu, doanh địa lửa trại hừng hực thiêu đốt, phát ra âm thanh bùm bùm.
Quý An theo âm thanh nguyên đi ra bên ngoài, ở trên một nhánh cây khô vàng phát hiện mèo đen.
Hắc miêu có da lông bóng loáng, đôi mắt màu vàng, ngẩng cao đầu, giống tiểu vương tử. Như thế nào quen mắt…… Quý An trước mắt sáng ngời, hưng phấn vươn tay: “Lại đây.”
“Meo.”
Mèo đen liếc mắt há mồm, trong miệng lộ ra hàm răng bén nhọn, không biết có phải hay không cậu có ảo giác, tổng cảm thấy giống như con mèo nó …… cười lạnh?
Khụ khụ! Nhất định ảo giác.
Cười lạnh thì chắc mèo thành tinh rồi quá.
Quý An tự an ủi mình, tiến lên hai bước, duỗi tay muốn đem mèo đen ôm vào trong ngực. Nơi này cách doanh địa thân cận quá, nếu bị tuần tra thủ vệ nhìn đến, đối phương khẳng định sẽ gϊếŧ chết nó.
Nhưng mà tay tay vừa mới vói qua, liền bị mèo đen cho một vuốt ಥ╭╮ಥ
Miêu nhi duỗi móng, trên mu bàn tay lưu lại ba dấu vết màu trắng, cũng không có xuất huyết. Nhưng là!! Rõ ràng một lần còn ngoan ngoãn cho ôm, vì cái gì lần này cho 3 vết cào?
Quý An: “……” Nga! Lần trước còn thân thân mật mật, hiện giờ liền trở mặt không biết người, tra mèo..·´¯`(>▂
Phong Cách Chơi Game Của Tôi Không Giống Người ThườngTác giả: Ám Hương Phiêu PhùTruyện Đam Mỹ, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Xuyên Không【 bài thi đệ trình trung. 】 【 phê chữa bài thi, phê chữa kết thúc, điểm 81, chúc mừng học viên 1869 đạt thành tích ưu tú môn lịch sử cận đại.】 Âm thanh máy móc lạnh băng trong bệnh viện vang lên, Quý An xoa xoa thái dương đau nhứt, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. 300 năm trước, cậu cũng là học viên ưu tú trong 985 sinh viên(?), với thành tích ưu dị ngẫu nhiên nhận được học bổng xa xỉ. Nhưng hiện tại...lại trở thành 1 học sinh trung học theo học khối cận đại lịch sử (╯︵╰,) Đúng! không sai đâu là 300 năm trước. Nếu suy xét từ tuổi hay phương diện nào nói tới thì Quý An tuổi của cậu còn muốn lớn hơn cái trụ sở bệnh viện đang nằm. Cậu từ nhỏ đã mắc bệnh tim nghiêm trọng, không thể chạy nhảy, không được có cảm xúc quá kịch liệt.Vào năm 3 đại học, bởi vì khi thấy bạn tốt nhảy lầu tử vong, bị chịu kíƈɦ ŧɦíƈɦ nhiều quá, bệnh tim tái phát trái tim vỡ nát phát hỏng.༎ຶ‿༎ຶ Cha mẹ của cậu không chịu được, dùng tiền bạc của cải đem cậu đi đông lạnh, chừng nào tìm được trái tim thích hợp, thì rã đông… Mùa thu, bãi săn thú trồng trọt cây phong, từng hàng đỏ rực, mỹ lệ mê người. Quý An mang theo cung tên, cưỡi ngựa không chút để ý đi vào trong rừng cây.Hai vị thủ vệ theo sát sau người, một tấc cũng không rời.Ngẫu nhiên cậu cũng sẽ kéo cung tên, ý đồ bắn hạ con mồi nhỏ, không biết là quyển dưỡng động vật quá trì độn, vẫn là thân thể có ký ức cơ, cuối cùng săn được không ít.Một ngày xuống, Quý An mệt mỏi, trở lại doanh địa, đơn giản ăn một chút, cùng trưởng thị trấn chào hỏi, liền trở về lều trại nghỉ ngơi.Mùa thu trời cao khí sảng, độc trùng thưa thớt.Quý An nằm ở trên giường, gối mềm mại gối đầu, nhắm mắt lại thực mau liền ngủ, không biết qua bao lâu, mơ mơ màng màng, hình như có tiếng mèo kêu.Ngắm ~Rõ ràng thanh âm rất nhỉ, nhưng trên giường thanh niên lại đột nhiên bừng tỉnh, mặt mài tinh xảo tràn ngập khó hiểu, chẳng lẽ là mèo vào nhầm?Do dự một lát, cậu phủ thêm áo khoác, đi ra lều trại.Đêm lạnh, đầy ngôi sao treo trên bầu trời đen nhánh, ánh trăng ôn nhu chiếu sáng trên đầu, doanh địa lửa trại hừng hực thiêu đốt, phát ra âm thanh bùm bùm.Quý An theo âm thanh nguyên đi ra bên ngoài, ở trên một nhánh cây khô vàng phát hiện mèo đen.Hắc miêu có da lông bóng loáng, đôi mắt màu vàng, ngẩng cao đầu, giống tiểu vương tử. Như thế nào quen mắt…… Quý An trước mắt sáng ngời, hưng phấn vươn tay: “Lại đây.”“Meo.”Mèo đen liếc mắt há mồm, trong miệng lộ ra hàm răng bén nhọn, không biết có phải hay không cậu có ảo giác, tổng cảm thấy giống như con mèo nó …… cười lạnh?Khụ khụ! Nhất định ảo giác.Cười lạnh thì chắc mèo thành tinh rồi quá.Quý An tự an ủi mình, tiến lên hai bước, duỗi tay muốn đem mèo đen ôm vào trong ngực. Nơi này cách doanh địa thân cận quá, nếu bị tuần tra thủ vệ nhìn đến, đối phương khẳng định sẽ gϊếŧ chết nó.Nhưng mà tay tay vừa mới vói qua, liền bị mèo đen cho một vuốt ಥ╭╮ಥMiêu nhi duỗi móng, trên mu bàn tay lưu lại ba dấu vết màu trắng, cũng không có xuất huyết. Nhưng là!! Rõ ràng một lần còn ngoan ngoãn cho ôm, vì cái gì lần này cho 3 vết cào?Quý An: “……” Nga! Lần trước còn thân thân mật mật, hiện giờ liền trở mặt không biết người, tra mèo..·´¯`(>▂