Tác giả:

Ngày mười chín tháng hai năm Bảo Tĩnh thứ bảy. Trần Anh Hồng hai mươi tuổi, pháp danh là Như Hằng. Cuối cùng y cũng đợi được ngày này, có thể tham gia kỳ thi kinh văn của quan phủ, lấy được độ điệp, chính thức thụ giới. Như Hằng sinh đúng dịp Quan Âm đản nhật, phụ mẫu cho rằng y có duyên với Phật nên từ nhỏ đã dạy đọc kinh. Tiếc thay chiến họa liên miên lan đến cả quê y, năm y bảy tuổi, phụ mẫu đều chết dưới kiếm loạn quân. Tăng nhân Tâm Viễn qua đường mai táng song thân y, lại tự nguyện thu y làm đệ tử, cho thụ sa di giới. Chưa có ngày nào y quên ân đức của Phật môn, từ lúc vào chùa đã hứa nguyện rằng đời này kiếp này cửa Phật là lẽ sống. Sư phụ Tâm Viễn gọi y đến thiền đường, mùi bồ đề hương thơm nức khiến y thoải mái hẳn, cung kính chắp tay với sư phụ. Tâm Viễn dặn: “Hôm nay ta cho con hạ sơn, lấy được độ điệp phải nhanh quay về thụ giới”. Xưa nay y chưa từng đi xa, bất giác lộ vẻ mừng vui. Bái biệt sư phụ, y nhanh chóng rời khỏi thiền đường, sau lưng vọng lại tiếng thở dài não…

Chương 10: Thanh ti yêu nhiêu - chương 10

Thanh Ti Yêu NhiêuTác giả: Sở Tích ĐaoTruyện Kiếm HiệpNgày mười chín tháng hai năm Bảo Tĩnh thứ bảy. Trần Anh Hồng hai mươi tuổi, pháp danh là Như Hằng. Cuối cùng y cũng đợi được ngày này, có thể tham gia kỳ thi kinh văn của quan phủ, lấy được độ điệp, chính thức thụ giới. Như Hằng sinh đúng dịp Quan Âm đản nhật, phụ mẫu cho rằng y có duyên với Phật nên từ nhỏ đã dạy đọc kinh. Tiếc thay chiến họa liên miên lan đến cả quê y, năm y bảy tuổi, phụ mẫu đều chết dưới kiếm loạn quân. Tăng nhân Tâm Viễn qua đường mai táng song thân y, lại tự nguyện thu y làm đệ tử, cho thụ sa di giới. Chưa có ngày nào y quên ân đức của Phật môn, từ lúc vào chùa đã hứa nguyện rằng đời này kiếp này cửa Phật là lẽ sống. Sư phụ Tâm Viễn gọi y đến thiền đường, mùi bồ đề hương thơm nức khiến y thoải mái hẳn, cung kính chắp tay với sư phụ. Tâm Viễn dặn: “Hôm nay ta cho con hạ sơn, lấy được độ điệp phải nhanh quay về thụ giới”. Xưa nay y chưa từng đi xa, bất giác lộ vẻ mừng vui. Bái biệt sư phụ, y nhanh chóng rời khỏi thiền đường, sau lưng vọng lại tiếng thở dài não… Phải đến năm năm sau, Lam Táp Nhi mới quay lại Bích Thịnh hồ, cảnh vật vẫn thế, chỉ có tâm thái khác xưa. Nàng chậm rãi theo đường mòn đi vào sâu trong rừng. Ở đó có một ngôi mộ và một tòa am kề sát nhau.Nàng đứng trước cửa am, chuyện cũ như thủy triều ào ạt dâng lên. Bên ngoài am là một thế giới khác, bao đời giai nhân đều khổ vì chữ Yêu. Nàng nhìn chăm chăm hai chữ Vô Sắc trên biển, biết tất cả vẫn chưa kết thúc.Chỉ trừ khi cái chết giải thoát, tất cả mới rũ sạch. Yêu, là cho đi tất cả, dốc hết cả đời cũng không hề tiếc nuối. Nàng thầm nhủ, nếu như thế, thà cả đời đừng thử yêu làm gì.Đứng lặng hồi lâu, nàng buồn bã hạ sơn, dấn thân vào chốn vạn trượng hồng trần, dần dần khuất bóng...

Phải đến năm năm sau, Lam Táp Nhi mới quay lại Bích Thịnh hồ, cảnh vật
vẫn thế, chỉ có tâm thái khác xưa. Nàng chậm rãi theo đường mòn đi vào
sâu trong rừng. Ở đó có một ngôi mộ và một tòa am kề sát nhau.

Nàng đứng trước cửa am, chuyện cũ như thủy triều ào ạt dâng lên. Bên
ngoài am là một thế giới khác, bao đời giai nhân đều khổ vì chữ Yêu.
Nàng nhìn chăm chăm hai chữ Vô Sắc trên biển, biết tất cả vẫn chưa kết
thúc.

Chỉ trừ khi cái chết giải thoát, tất cả mới rũ sạch. Yêu, là cho đi tất
cả, dốc hết cả đời cũng không hề tiếc nuối. Nàng thầm nhủ, nếu như thế,
thà cả đời đừng thử yêu làm gì.

Đứng lặng hồi lâu, nàng buồn bã hạ sơn, dấn thân vào chốn vạn trượng hồng trần, dần dần khuất bóng...

Thanh Ti Yêu NhiêuTác giả: Sở Tích ĐaoTruyện Kiếm HiệpNgày mười chín tháng hai năm Bảo Tĩnh thứ bảy. Trần Anh Hồng hai mươi tuổi, pháp danh là Như Hằng. Cuối cùng y cũng đợi được ngày này, có thể tham gia kỳ thi kinh văn của quan phủ, lấy được độ điệp, chính thức thụ giới. Như Hằng sinh đúng dịp Quan Âm đản nhật, phụ mẫu cho rằng y có duyên với Phật nên từ nhỏ đã dạy đọc kinh. Tiếc thay chiến họa liên miên lan đến cả quê y, năm y bảy tuổi, phụ mẫu đều chết dưới kiếm loạn quân. Tăng nhân Tâm Viễn qua đường mai táng song thân y, lại tự nguyện thu y làm đệ tử, cho thụ sa di giới. Chưa có ngày nào y quên ân đức của Phật môn, từ lúc vào chùa đã hứa nguyện rằng đời này kiếp này cửa Phật là lẽ sống. Sư phụ Tâm Viễn gọi y đến thiền đường, mùi bồ đề hương thơm nức khiến y thoải mái hẳn, cung kính chắp tay với sư phụ. Tâm Viễn dặn: “Hôm nay ta cho con hạ sơn, lấy được độ điệp phải nhanh quay về thụ giới”. Xưa nay y chưa từng đi xa, bất giác lộ vẻ mừng vui. Bái biệt sư phụ, y nhanh chóng rời khỏi thiền đường, sau lưng vọng lại tiếng thở dài não… Phải đến năm năm sau, Lam Táp Nhi mới quay lại Bích Thịnh hồ, cảnh vật vẫn thế, chỉ có tâm thái khác xưa. Nàng chậm rãi theo đường mòn đi vào sâu trong rừng. Ở đó có một ngôi mộ và một tòa am kề sát nhau.Nàng đứng trước cửa am, chuyện cũ như thủy triều ào ạt dâng lên. Bên ngoài am là một thế giới khác, bao đời giai nhân đều khổ vì chữ Yêu. Nàng nhìn chăm chăm hai chữ Vô Sắc trên biển, biết tất cả vẫn chưa kết thúc.Chỉ trừ khi cái chết giải thoát, tất cả mới rũ sạch. Yêu, là cho đi tất cả, dốc hết cả đời cũng không hề tiếc nuối. Nàng thầm nhủ, nếu như thế, thà cả đời đừng thử yêu làm gì.Đứng lặng hồi lâu, nàng buồn bã hạ sơn, dấn thân vào chốn vạn trượng hồng trần, dần dần khuất bóng...

Chương 10: Thanh ti yêu nhiêu - chương 10