Tác giả:

Cửa Sổ Xanh Có Quỷ Giết Người Khách đ**m Tiểu Miên, thành Thường Châu. Đêm mười bảy tháng Sau, canh ba. Tổng phiêu đầu của Hạc Hành tiêu cục(*)TrìnhVân Hạc áp tải mười sáu hòm vàng bạc châu báu lên đường đã hai ngày nay. Suốt dọc đường đi mọi việc diễn ra suôn sẻ bình an, nhưng tinh thần ông căng thẳng mệt mỏi vô cùng. Ông vốn đã ngủ thiếp đi rồi, không biết tại sao đột nhiên tỉnh lại. (*) Tiêu cục: Cơ quan, tổ chức tư nhân thời xưa nhận hộ tống hàng hóa từ nơi này tới nơi khác. Căn phòng tối đen tĩnh lặng như tờ. Ngoài cửa sổ… có tiếng hát. Từng luồn âm thanh xa tít thăm thẳm vọng về, giống như ai đó đang hát vô cùng say sưa, nhưng âm điệu thật kì quái… giọng hát như thể… được hát từ một cái lưỡi đã bị cắt. Trình Vân Hạc mở trừng mắt, nhìn về phía cửa sổ đối diện với giường đang nằm. Trong bóng tối, những cái bóng lờ mờ lơ lửng màu xanh biếc lúc ẩn lúc hiện, lúc gần lúc xa, lại chỉ trên cánh cửa sổ đối diện giường ông mới có. ngoài, tiếng hát vẫn văng vẳng xa xôi, kẻ bị cắt lưỡi kia…

Chương 34: Dương châu mạn

Liên Hoa Lâu: Chu Tước QuyểnTác giả: Đằng BìnhTruyện Cổ Đại, Truyện Trinh ThámCửa Sổ Xanh Có Quỷ Giết Người Khách đ**m Tiểu Miên, thành Thường Châu. Đêm mười bảy tháng Sau, canh ba. Tổng phiêu đầu của Hạc Hành tiêu cục(*)TrìnhVân Hạc áp tải mười sáu hòm vàng bạc châu báu lên đường đã hai ngày nay. Suốt dọc đường đi mọi việc diễn ra suôn sẻ bình an, nhưng tinh thần ông căng thẳng mệt mỏi vô cùng. Ông vốn đã ngủ thiếp đi rồi, không biết tại sao đột nhiên tỉnh lại. (*) Tiêu cục: Cơ quan, tổ chức tư nhân thời xưa nhận hộ tống hàng hóa từ nơi này tới nơi khác. Căn phòng tối đen tĩnh lặng như tờ. Ngoài cửa sổ… có tiếng hát. Từng luồn âm thanh xa tít thăm thẳm vọng về, giống như ai đó đang hát vô cùng say sưa, nhưng âm điệu thật kì quái… giọng hát như thể… được hát từ một cái lưỡi đã bị cắt. Trình Vân Hạc mở trừng mắt, nhìn về phía cửa sổ đối diện với giường đang nằm. Trong bóng tối, những cái bóng lờ mờ lơ lửng màu xanh biếc lúc ẩn lúc hiện, lúc gần lúc xa, lại chỉ trên cánh cửa sổ đối diện giường ông mới có. ngoài, tiếng hát vẫn văng vẳng xa xôi, kẻ bị cắt lưỡi kia… Khi Hà Chương tỉnh lại, Lý Liên Hoa đã rời đi được vài ngày.Vết thương của Lưu Như Kinh cũng đã lành phân nửa. Vương Trung ở lại Mã Gia Bảo thêm mấy ngày, Một là để giúp Lưu Như Kinh giết sạch đám thằn lằn độc do Mã Tú Tần và Mã phu nhân nuôi. Hai là để gặp gỡ hàn huyên với người huynh đệ đã mười năm không gặp thêm ít ngày.-…Hà Chương đã tỉnh lại một lúc, nhưng vẫn im lặng không nói gì Vương Trung và Lưu Như Kinh đều cảm thấy kỳ lạ.- Tam ca?Vương Trung gọi thử, Lưu Như Kinh cũng cau mày.- Tam đệ, đệ còn chỗ nào không khỏe?Hà Chương lắc đầu, một lúc sau mới chậm rãi trả lời:- Khí huyết của đệ thông suốt, không có gì khó chịu cả.Vương Trung kỳ lạ hỏi:- Vậy tại sao huynh không nói gì?Hà Chương lại lắc đầu, rồi một lúc lâu sau mới lúng túng nói tiếp:- Ai đã giúp đệ hóa giải kịch độc? Hiện nay khí huyết của đệ thông suốt, công lực còn có phần tăng lên…Vương Trung và Lưu Như Kinh đưa mắt nhìn nhau, sắc mặt của Vương Trung khẽ biến.- Huynh nói độc trong người đã được hóa giải rồi?Hà Chương gật đầu, ngồi dậy trên giường.- Trên đời này, có mấy người đạt được công lực như vậy?Vương Trung cười khổ, còn Lưu Như Kinh thì thất sắc.- Ai đã trị thương cho tam đệ vậy?Vương Trung đáp:- Lý Liên Hoa .Cả ba đưa mắt nhìn nhau. Hà Chương nói chậm rãi từng tiếng một:- Ta dùng hai mươi tám năm luyện võ để đánh cược nội cung tâm pháp đã trị thương cho ta tên là Dương Châu Mạn. Nếu không phải Dương Châu Mạn, chắc chắn không thể nào giúp người khác hóa giải kịch độc trong cơ thể với thời gian ngắn như thế được…Dương Châu Mạn là nội công tâm pháp đã giúp Lý Tương Di thành danh. Vương Trung cũng nói rành rọt từng tiếng một:- Hắn ta rất giống Môn chủ…- Lẽ nào hắn ta là… - Sắc mặt Lưu Như Kinh tái nhợt.Trong đầu ba người nhanh chóng hiện ra hình ảnh Lý Liên Hoa luôn miệng nói “phải”, hai mắt mơ màng, điệu bộ khúm núm, rồi cùng cười khổ.- Tuyệt đối không thể.Tương Di Thần Kiếm Lý Tương Di năm xưa lạnh lùng cao ngạo, anh tuấn vô song, đã làm xiêu lòng không biết bao nhiêu nữ nhân trên giang hồ, làm sao có thể biến thành kẻ như vậy được.- Lẽ nào hắn ta là vãn bối thân thích của Môn chủ?- Hoặc sư huynh đệ đồng môn?- Hay là huynh đệ ruột?- Tóm lại, hắn ta mặt mày xấu hơn Môn chủ, trẻ hơn Môn chủ, công lực kém hơn Môn chủ… Đúng rồi, so với Môn chủ, võ công của hắn không chỉ kém, mà phải nói là cực cực cực kém…- Ừ, gần như không biết võ công.- So với Môn chủ, Lý Liên Hoa đúng là vô tài vô đức lại không anh tuấn, không có thứ gì đáng để người khác tâm phục khẩu phục cả.- Chẳng có điểm nào tốt.- Ừ, chẳng được tích sự gì.- Hoàn toàn không ra gì cả.- Chắc chắn hắn ta không phải là Môn chủ…

Khi Hà Chương tỉnh lại, Lý Liên Hoa đã rời đi được vài ngày.

Vết thương của Lưu Như Kinh cũng đã lành phân nửa. Vương Trung ở lại Mã Gia Bảo thêm mấy ngày, Một là để giúp Lưu Như Kinh giết sạch đám thằn lằn
độc do Mã Tú Tần và Mã phu nhân nuôi. Hai là để gặp gỡ hàn huyên với
người huynh đệ đã mười năm không gặp thêm ít ngày.

-…

Hà Chương đã tỉnh lại một lúc, nhưng vẫn im lặng không nói gì Vương Trung và Lưu Như Kinh đều cảm thấy kỳ lạ.

- Tam ca?

Vương Trung gọi thử, Lưu Như Kinh cũng cau mày.

- Tam đệ, đệ còn chỗ nào không khỏe?

Hà Chương lắc đầu, một lúc sau mới chậm rãi trả lời:

- Khí huyết của đệ thông suốt, không có gì khó chịu cả.

Vương Trung kỳ lạ hỏi:

- Vậy tại sao huynh không nói gì?

Hà Chương lại lắc đầu, rồi một lúc lâu sau mới lúng túng nói tiếp:

- Ai đã giúp đệ hóa giải kịch độc? Hiện nay khí huyết của đệ thông suốt, công lực còn có phần tăng lên…

Vương Trung và Lưu Như Kinh đưa mắt nhìn nhau, sắc mặt của Vương Trung khẽ biến.

- Huynh nói độc trong người đã được hóa giải rồi?

Hà Chương gật đầu, ngồi dậy trên giường.

- Trên đời này, có mấy người đạt được công lực như vậy?

Vương Trung cười khổ, còn Lưu Như Kinh thì thất sắc.

- Ai đã trị thương cho tam đệ vậy?

Vương Trung đáp:

- Lý Liên Hoa .

Cả ba đưa mắt nhìn nhau. Hà Chương nói chậm rãi từng tiếng một:

- Ta dùng hai mươi tám năm luyện võ để đánh cược nội cung tâm pháp đã trị thương cho ta tên là Dương Châu Mạn. Nếu không phải Dương Châu Mạn,
chắc chắn không thể nào giúp người khác hóa giải kịch độc trong cơ thể
với thời gian ngắn như thế được…

Dương Châu Mạn là nội công tâm pháp đã giúp Lý Tương Di thành danh. Vương Trung cũng nói rành rọt từng tiếng một:

- Hắn ta rất giống Môn chủ…

- Lẽ nào hắn ta là… - Sắc mặt Lưu Như Kinh tái nhợt.

Trong đầu ba người nhanh chóng hiện ra hình ảnh Lý Liên Hoa luôn miệng nói
“phải”, hai mắt mơ màng, điệu bộ khúm núm, rồi cùng cười khổ.

- Tuyệt đối không thể.

Tương Di Thần Kiếm Lý Tương Di năm xưa lạnh lùng cao ngạo, anh tuấn vô song,
đã làm xiêu lòng không biết bao nhiêu nữ nhân trên giang hồ, làm sao có
thể biến thành kẻ như vậy được.

- Lẽ nào hắn ta là vãn bối thân thích của Môn chủ?

- Hoặc sư huynh đệ đồng môn?

- Hay là huynh đệ ruột?

- Tóm lại, hắn ta mặt mày xấu hơn Môn chủ, trẻ hơn Môn chủ, công lực kém
hơn Môn chủ… Đúng rồi, so với Môn chủ, võ công của hắn không chỉ kém, mà phải nói là cực cực cực kém…

- Ừ, gần như không biết võ công.

- So với Môn chủ, Lý Liên Hoa đúng là vô tài vô đức lại không anh tuấn,
không có thứ gì đáng để người khác tâm phục khẩu phục cả.

- Chẳng có điểm nào tốt.

- Ừ, chẳng được tích sự gì.

- Hoàn toàn không ra gì cả.

- Chắc chắn hắn ta không phải là Môn chủ…

Liên Hoa Lâu: Chu Tước QuyểnTác giả: Đằng BìnhTruyện Cổ Đại, Truyện Trinh ThámCửa Sổ Xanh Có Quỷ Giết Người Khách đ**m Tiểu Miên, thành Thường Châu. Đêm mười bảy tháng Sau, canh ba. Tổng phiêu đầu của Hạc Hành tiêu cục(*)TrìnhVân Hạc áp tải mười sáu hòm vàng bạc châu báu lên đường đã hai ngày nay. Suốt dọc đường đi mọi việc diễn ra suôn sẻ bình an, nhưng tinh thần ông căng thẳng mệt mỏi vô cùng. Ông vốn đã ngủ thiếp đi rồi, không biết tại sao đột nhiên tỉnh lại. (*) Tiêu cục: Cơ quan, tổ chức tư nhân thời xưa nhận hộ tống hàng hóa từ nơi này tới nơi khác. Căn phòng tối đen tĩnh lặng như tờ. Ngoài cửa sổ… có tiếng hát. Từng luồn âm thanh xa tít thăm thẳm vọng về, giống như ai đó đang hát vô cùng say sưa, nhưng âm điệu thật kì quái… giọng hát như thể… được hát từ một cái lưỡi đã bị cắt. Trình Vân Hạc mở trừng mắt, nhìn về phía cửa sổ đối diện với giường đang nằm. Trong bóng tối, những cái bóng lờ mờ lơ lửng màu xanh biếc lúc ẩn lúc hiện, lúc gần lúc xa, lại chỉ trên cánh cửa sổ đối diện giường ông mới có. ngoài, tiếng hát vẫn văng vẳng xa xôi, kẻ bị cắt lưỡi kia… Khi Hà Chương tỉnh lại, Lý Liên Hoa đã rời đi được vài ngày.Vết thương của Lưu Như Kinh cũng đã lành phân nửa. Vương Trung ở lại Mã Gia Bảo thêm mấy ngày, Một là để giúp Lưu Như Kinh giết sạch đám thằn lằn độc do Mã Tú Tần và Mã phu nhân nuôi. Hai là để gặp gỡ hàn huyên với người huynh đệ đã mười năm không gặp thêm ít ngày.-…Hà Chương đã tỉnh lại một lúc, nhưng vẫn im lặng không nói gì Vương Trung và Lưu Như Kinh đều cảm thấy kỳ lạ.- Tam ca?Vương Trung gọi thử, Lưu Như Kinh cũng cau mày.- Tam đệ, đệ còn chỗ nào không khỏe?Hà Chương lắc đầu, một lúc sau mới chậm rãi trả lời:- Khí huyết của đệ thông suốt, không có gì khó chịu cả.Vương Trung kỳ lạ hỏi:- Vậy tại sao huynh không nói gì?Hà Chương lại lắc đầu, rồi một lúc lâu sau mới lúng túng nói tiếp:- Ai đã giúp đệ hóa giải kịch độc? Hiện nay khí huyết của đệ thông suốt, công lực còn có phần tăng lên…Vương Trung và Lưu Như Kinh đưa mắt nhìn nhau, sắc mặt của Vương Trung khẽ biến.- Huynh nói độc trong người đã được hóa giải rồi?Hà Chương gật đầu, ngồi dậy trên giường.- Trên đời này, có mấy người đạt được công lực như vậy?Vương Trung cười khổ, còn Lưu Như Kinh thì thất sắc.- Ai đã trị thương cho tam đệ vậy?Vương Trung đáp:- Lý Liên Hoa .Cả ba đưa mắt nhìn nhau. Hà Chương nói chậm rãi từng tiếng một:- Ta dùng hai mươi tám năm luyện võ để đánh cược nội cung tâm pháp đã trị thương cho ta tên là Dương Châu Mạn. Nếu không phải Dương Châu Mạn, chắc chắn không thể nào giúp người khác hóa giải kịch độc trong cơ thể với thời gian ngắn như thế được…Dương Châu Mạn là nội công tâm pháp đã giúp Lý Tương Di thành danh. Vương Trung cũng nói rành rọt từng tiếng một:- Hắn ta rất giống Môn chủ…- Lẽ nào hắn ta là… - Sắc mặt Lưu Như Kinh tái nhợt.Trong đầu ba người nhanh chóng hiện ra hình ảnh Lý Liên Hoa luôn miệng nói “phải”, hai mắt mơ màng, điệu bộ khúm núm, rồi cùng cười khổ.- Tuyệt đối không thể.Tương Di Thần Kiếm Lý Tương Di năm xưa lạnh lùng cao ngạo, anh tuấn vô song, đã làm xiêu lòng không biết bao nhiêu nữ nhân trên giang hồ, làm sao có thể biến thành kẻ như vậy được.- Lẽ nào hắn ta là vãn bối thân thích của Môn chủ?- Hoặc sư huynh đệ đồng môn?- Hay là huynh đệ ruột?- Tóm lại, hắn ta mặt mày xấu hơn Môn chủ, trẻ hơn Môn chủ, công lực kém hơn Môn chủ… Đúng rồi, so với Môn chủ, võ công của hắn không chỉ kém, mà phải nói là cực cực cực kém…- Ừ, gần như không biết võ công.- So với Môn chủ, Lý Liên Hoa đúng là vô tài vô đức lại không anh tuấn, không có thứ gì đáng để người khác tâm phục khẩu phục cả.- Chẳng có điểm nào tốt.- Ừ, chẳng được tích sự gì.- Hoàn toàn không ra gì cả.- Chắc chắn hắn ta không phải là Môn chủ…

Chương 34: Dương châu mạn