Tác giả:

“Xin hỏi anh có phải phụ huynh của Vương Chiêu Vân không? Tôi là chủ nhiệm lớp em ấy, chiều nay em ấy lại gây sự ở trường rồi, tốt nhất là anh mau tới mang em ấy đi đi!” Người đàn ông trung niên ở đầu kia điện thoại rõ ràng đang cực kỳ bực tức, nhưng sắc mặt Vương Chiêu Mưu vẫn như thường, cậu giơ tay ra hiệu, tiếng nhạc trong phòng bi-a xa hoa lập tức dừng lại, một đám người trẻ tuổi đang nâng ly bên cạnh cũng nhẹ nhàng đặt ly xuống. “Xin hỏi nó chết chưa?” Giọng nói của Vương Chiêu Mưu rất ôn nhã, cậu nghiêng đầu dùng bả vai kẹp điện thoại, hơi tựa lên bàn bi-a, một tay cầm gậy bi-a, tay kia cầm khối sáp màu lam bên cạnh bàn chậm rãi lau đầu cơ. “Không, không……” Chủ nhiệm nghe thấy giọng nói trẻ tuổi, cảm thấy hơi ngoài ý muốn, “Xin hỏi anh là gì của Vương Chiêu Vân?” “Tôi là tên anh trai cùng cha khác mẹ độc ác tranh gia sản trong miệng nó, trước kia nó đã thề nếu không chết thì không bao giờ gặp tôi, tốt nhất ngài chờ nó chết rồi hãy gọi.” Vương Chiêu Mưu khẽ mỉm cười, bỏ sáp…

Chương 40: Chương 40

Lão Vương Không Muốn LạnhTác giả: Đào Lý Sanh CaTruyện Đam Mỹ“Xin hỏi anh có phải phụ huynh của Vương Chiêu Vân không? Tôi là chủ nhiệm lớp em ấy, chiều nay em ấy lại gây sự ở trường rồi, tốt nhất là anh mau tới mang em ấy đi đi!” Người đàn ông trung niên ở đầu kia điện thoại rõ ràng đang cực kỳ bực tức, nhưng sắc mặt Vương Chiêu Mưu vẫn như thường, cậu giơ tay ra hiệu, tiếng nhạc trong phòng bi-a xa hoa lập tức dừng lại, một đám người trẻ tuổi đang nâng ly bên cạnh cũng nhẹ nhàng đặt ly xuống. “Xin hỏi nó chết chưa?” Giọng nói của Vương Chiêu Mưu rất ôn nhã, cậu nghiêng đầu dùng bả vai kẹp điện thoại, hơi tựa lên bàn bi-a, một tay cầm gậy bi-a, tay kia cầm khối sáp màu lam bên cạnh bàn chậm rãi lau đầu cơ. “Không, không……” Chủ nhiệm nghe thấy giọng nói trẻ tuổi, cảm thấy hơi ngoài ý muốn, “Xin hỏi anh là gì của Vương Chiêu Vân?” “Tôi là tên anh trai cùng cha khác mẹ độc ác tranh gia sản trong miệng nó, trước kia nó đã thề nếu không chết thì không bao giờ gặp tôi, tốt nhất ngài chờ nó chết rồi hãy gọi.” Vương Chiêu Mưu khẽ mỉm cười, bỏ sáp… Vương Chiêu Mưu nhận được tin vào giữa trưa. Đội trưởng Lý ởđầu bên kia điện thoại đã sắp nói không thành lời nữa rồi. Anhnhanh chóng tới công trường, thấy ngay trong khu phố đêm đốidiện công trường, tường ngoài của vài quán xá bị lửa đốt cháyđen, nhiều người đứng trên đường, một vài người mặc đồ nhânviên mỏng manh ôm đầu khóc trên đường."Sếp!" Lão Tề và đội trưởng Lý thấy Vương Chiêu Mưu thì vộichạy lại. Đội trưởng Lý mặt dính đầy tro bụi xám đen, nhưng đôimắt lại sáng đến lạ thường."Quá thần kỳ!" Đội trưởng Lý quay lại nhìn công trường, thầyChu mặc áo khoác quân đội được một nhóm công nhân vâyquanh, đang cười mà mặt đầy nếp nhăn."Xảy ra chuyện gì?" Vương Chiêu Mưu liếc nhìn chiếc xe chởnước trống rỗng là hiểu tình hình đại khái, nhưng vẫn muốnnghe lại từ đội trưởng Lý."Hôm nay chúng tôi thi công ban ngày, mấy chủ tiệm bên kiađường đến lại cãi nhau, đang tranh cãi thì chúng tôi nghe thấycó người la hét là cháy rồi. Mấy người đúng là ở tiệm đó nhìnthấy khói bốc ra từ cửa sổ, không thèm nói gì đã chạy về đòi lấyđồ. Tôi cũng thấy lửa từ bên ngoài cửa sổ, nhanh chóng chongười ngăn cản bọn họ, gọi điện báo cháy." Đội trưởng Lý lấy taychà mặt: "Ngọn lửa bùng lên rất nhanh, chỉ trong chớp mắt, mấyquán bên cạnh tiệm đó cũng bốc cháy, tôi vừa nhìn vừa nghĩ,chợt nhớ ra trên công trường có hai xe chở nước! Thế là tôi dứtkhoát, cho công nhân lái xe chở nước ra ngoài, cắm đường ốngrồi xối nước vào hiện trường vụ cháy. Một lúc sau thì xe cứu hỏatới, phải tốn rất nhiều công sức mới dập được lửa."Lão Tề cũng tiến lên một bước, vui mừng nói: "Cũng may độitrưởng Lý phản ứng nhanh chóng, rồi cũng may là sếp làm theolời thầy Chu, điều động xe chở nước đến công trường, vậy mớikhống chế được đám cháy, không cho nó lan sang bên cạnh, nếukhông, tất cả các hàng quán trên nửa con phố này sẽ gặp taiương theo.""Tiệm là chuyện nhỏ." Vương Chiêu Mưu liếc nhìn nhóm nhânviên chạy thoát ra ngoài: "Người không sao là tốt rồi.""Nguyên nhân cháy là gì?" Vương Chiêu Mưu ngước mắt nhìnngôi nhà bị cháy nặng nhất."Còn đang điều tra." Lão Tề tiến lại gần Vương Chiêu Mưu, hạgiọng nói: "Chưa có kết quả, tôi chỉ đi hỏi thăm thôi, hình như cómột nhân viên của tiệm đó đã bỏ việc, chủ tiệm khắc nghiệt quámức, không cho anh ta vào ký túc xá nhân viên lấy đồ bêntrong, thậm chí cả chăn ga gối đệm mà nhân viên đó tự muacũng không cho. Nhân viên kia giận quá bỏ đi, ai ngờ trêngiường có chăn điện không biết đã tắt hay chưa, cũng chẳng aiđể ý tới, có thể lửa bốc lên từ chỗ đó."Vương Chiêu Mưu khẽ gật đầu, nói với đội trưởng Lý: "Làm tốtcông tác quản lý an toàn phòng cháy chữa cháy ở công trường,mấy ngày này sẽ có người đến kiểm tra.""Tôi hiểu tôi hiểu!" Đội trưởng Lý gật đầu lia lịa."Thầy Chu này có bản lĩnh thật." Lão Tề không thể không phục:"Tiểu Quý thật là sáng suốt!"Chiều hôm đó, kết quả điều tra vụ cháy được công bố, thậm chícòn được đăng trên báo Tô Thành buổi sáng ngày hôm sau.Tiệm kia cháy là do chăn điện bật trong thời gian dài, nhiệt độquá cao khiến chăn ga gối đệm bốc cháy. Khắp nơi trong ký túcxá nhân viên là vật liệu dễ cháy, phương tiện chữa cháy trongtiệm cũng không đủ tiêu chuẩn khiến đám cháy nhanh chóng lanrộng.Bài báo còn khen ngợi công trường bên kia đường đã lái xe chởnước ra kịp thời, phun nước làm mát, khống chế đám cháy. Đồngthời, các hàng quán trên phố đêm cũng phải đối mặt với cáccuộc kiểm tra phòng cháy chữa cháy nghiêm ngặt, hơn chụcquán bar kiểm tra ra không đủ tiêu chuẩn, phải tạm thời đóngcửa, khi nào khắc phục hết các vấn đề nguy cơ về an toàn cháynổ mới được tiếp tục hoạt động.Những quán nào chưa bị đóng cửa cũng rất biết ơn sự giúp đỡtừ phía công trường. Họ không chỉ mang thêm đồ ăn thức uốngcho người trong đội xây dựng, mà còn bày tỏ có thể chịu đựngtiếng ồn của công trường. Bây giờ vấn đề về thời gian thi côngcủa công trường đã được giải quyết, ngày hôm sau công trườngcũng bắt đầu làm việc bình thường.Thầy Chu có thể nói là một trận thành danh, các công nhân cóthời gian rảnh là lại tụ tập quanh thầy Chu để xin xem bói. ThầyChu kiếm chỗ này năm tệ, chỗ kia mười tệ, chỉ trong vài ngày,hai thầy trò kiếm được nhiều tiền đến mức cười không ngậmđược miệng.Khi Vương Chiêu Mưu đi thị sát công trường thì tình cờ bắt gặpThầy Chu đang kể cho một nhóm công nhân nghe về quá khứ vẻvang của mình."Thật ra, phong thủy cũng có nguyên tắc khoa học, ví dụ như tôivà học trò có lần đi ngang qua một ngôi nhà trên núi, gia đìnhđó xui thật là xui, súc vật không nuôi được, vợ thì bệnh nặng,hai cô con gái thường xuyên thức giấc vào nửa đêm rồi khóc lóc.Tôi nhìn quanh thì thấy cạnh nhà có một cái cây bị dây leo quấnlấy, cây đã chết khô, phong thủy cho rằng cây chết trong sânnghĩa là có khí của sự mục nát suy bại. Sự thật là cành khô nằmngay đối diện với cửa sổ, nếu ban đêm có gió thổi, cành cây sẽđập vào cửa sổ, hai đứa trẻ thức dậy nhìn thấy cảnh này cònkhông khóc à? Còn dây leo quấn quanh cây đó nữa, là loại cóđộc, gà vịt mổ vào chỉ có chết. Về phần người vợ ốm yếu, tôinhìn thoáng qua hũ dưa chua lớn của gia đình này, đến gần ngửithử thì thấy mùi mốc. Người dân vùng núi đi lại bất tiện, rấtnghèo, người vợ tiếc của không muốn vứt những món dưa chua,nên ăn một mình, dẫn đến hậu quả là ngã bệnh. Thế là tôi bảochủ nhà chặt cái cây quấn dây leo kia đi, đi ra xa nhà rồi đập vỡhũ dưa chua, những cái khác thế nào thì chưa dám nói, nhưngtrước hết, hai cô con gái sẽ không còn khóc vào ban đêm nữa.""Vậy tại sao phải mở rộng cổng sân?" Vương Chiêu Mưu đứngđằng sau thầy Chu, mỉm cười hỏi."Không phải vì cửa sân quá hẹp nên làm xước áo của tôi thì còngì." Thầy Chu cười ha ha, quay đầu lại, thấy ngay sếp lớn đangđứng sau lưng.Nụ cười của thầy Chu nhạt đi một chút. Cái này mà sếp lớn cũngbiết à?!"Sếp Vương." Thất Tinh lanh lợi đứng lên: "Sao anh lại tới đây,sư phụ tôi đang kể chuyện!"Vương Chiêu Mưu đưa tay chỉnh lại cặp kính trên sống mũi, đôimắt sau tròng kính lóe lên ý cười. "Thầy Chu vất vả lại có công,tối nay mời thầy Chu và cậu Thất Tinh bữa cơm được chứ?""Được chứ, tốt quá!" Thầy Chu nghe vậy liền đứng dậy, mỉmcười đáp: "Sếp Vương, tôi không phải kiêng kỵ gì cả, có cá cóthịt có lên thoải mái."Vương Chiêu Mưu mỉm cười nhìn đám công nhân đang ngượngngùng: "Tối nay cũng báo cho căng tin nấu món gì ngon ngon,khao mọi người."Sếp lớn không mắng họ lo nghe kể chuyện mà còn bảo nhà ănchuẩn bị đồ ăn ngon, không khí bỗng trở nên sôi động hẳn lên.Tối đó Vương Chiêu Mưu đứng ra mời đội trưởng Lý và thầy tròthầy Chu đến Tường Vân Lâu. Mọi người ngồi cùng một bàn, LãoTề thay mặt Vương Chiêu Mưu mời rượu từng người, uống hết lynày đến ly khác, đội trưởng Lý mặt đỏ bừng, lôi kéo thầy Chuđòi xem bói."Sở trường của tôi là bói chữ." Thầy Chu uống mấy ly rượu, cũnghơi choáng váng: "Tỷ lệ chính xác lên tới 99%, tin hay không!""Nào nào nào, bói cho tôi xem có phát tài không!" Đội trưởng Lýliền yêu cầu phục vụ mang giấy bút đến, viết chữ "rượu" xiêuxiêu vẹo vẹo trên giấy, rồi say sưa nói về ngày sinh tháng đẻ củamình.Thầy Chu cúi đầu nhìn con chữ trước mặt, nhìn mặt đội trưởngLý, dừng lại ba đến năm giây rồi mở miệng."Rượu, về ngũ hành thì thuộc Thủy, Kim sinh Thủy, trái là Thủyphải là Dậu. Cái Dậu này tức cũng là Tựu, không chỉ là rượu, nócòn có nghĩa là sự trưởng thành, kết hợp với ngày sinh tháng đẻcủa cậu, cơ hội kiếm tiền đang ở ngay trước mắt!"Đội trưởng Lý cười ha ha, nhìn sang Vương Chiêu Mưu đanguống trà đối diện: "Tôi thích nhất là nghe những lời may mắnthế này thôi!"Thấy sếp lớn không uống rượu, đội trưởng Lý đảo mắt một cái,bắt đầu xúi giục: "Thầy Chu, bói cho sếp lớn một cái đi, xem tìnhduyên!"Nhiều người trên bàn rượu bật cười, Vương Chiêu Mưu đặt táchtrà trên tay xuống, mỉm cười nhìn thầy Chu."Sếp Vương, làm một quẻ?" Thầy Chu đẩy ly rượu trong tay chohọc trò, chuẩn bị sẵn sàng thể hiện tài nghệ của mình. Vừa rồiông nói những lời đó trên công trường, chắc chắn sếp lớn đangnghi ngờ về khả năng thực sự của mình, bây giờ là thời điểmthích hợp để chứng minh năng lực rồi!"Bói sự nghiệp đi." Vương Chiêu Mưu giơ tay, nhân viên manggiấy bút đến đặt trước mặt anh."Trong lúc bói chữ đừng suy nghĩ gì cả, chỉ cần viết bất kỳ chữnào vừa hiện ra trong đầu." Thầy Chu mở to mắt nhìn người đànông trước mặt giơ tay một cách tao nhã, viết chữ "Nhất".Thầy Chu cau mày hỏi lại ngày sinh tháng đẻ của Vương ChiêuMưu, tính toán hồi lâu, mãi mà không nói nên lời."Sao thế, thầy Chu?" Đội trưởng Lý tò mò hỏi, thấy Thất Tinhcẩn thận nếm hết rượu trong ly của sư phụ thì rót thêm cho cậuta một ly."Ừm..." Thầy Chu trầm ngâm một lúc: "Sếp Vương viết chữNhất, rồng bay phượng múa, có thể kiếm tiền, nét chữ chắcchắn có nghĩa là người cũng bình tĩnh, thu bút hoàn hảo sắc sảo,cho thấy rằng sếp Vương là người có đầu óc tỉnh táo, có nguyêntắc cao, dám nghĩ dám làm...""Thầy Chu, đang bảo thầy bói sự nghiệp cơ mà, sao nói cả nửangày còn chưa vào trọng tâm thế." Đội trưởng Lý tiếp tục rótrượu cho Thất Tinh, cậu ta uống đỏ bừng cả hai má, mắt đờ đẫncả đi."Cái này à..." Thầy Chu có vẻ khó xử, cẩn thận nhìn VươngChiêu Mưu, lưỡng lự nói. "Chữ Nhất này có hai đầu, tức là conđường có hai ngả, một đường cô độc, đi đường này thì chuyệnvui không tới được, tiền bạc hao tổn dần, kết hợp với ngày sinhtháng đẻ, là Kim Phong Không Vong... Con đường thứ hai, hỷdụng thần vi kim, địa chi hữu tài tinh, mệnh cục thân vượng..."Thầy Chu tung ra một loạt thuật ngữ chuyên môn, khiến cả bànchoáng váng. Lão Tề nước trà súc miệng, liếc nhìn sếp ngồi bêncạnh đang chăm chú lắng nghe. Sếp luôn như vậy, hiếm khi xenvào lời của người khác, dù câu chuyện có nhàm chán cũng sẽlịch sự lắng nghe cho đến hết.Đội trưởng Lý nghe vậy gãi đầu, không nhịn được chọc chọcThất Tinh hai má đỏ bừng. "Sư phụ cậu nói cái gì thế, chúng tôinghe không hiểu."Thầy Chu quay lại, ánh mắt nghiêm túc: "Thiên cơ bất khả lộ!"Thất Tinh say khướt liếc nhìn chữ mà Vương Chiêu Mưu viết, rồinhớ lại những gì vừa nghe, cười ha ha nhìn đội trưởng Lý. "Lờisư phụ nói, dịch ra tiếng người, tức là..."Thầy Chu định bịt miệng Thất Tinh, nhưng học trò lại tránhđược.Thất Tinh một tay cầm ly rượu, tay kia chỉ vào chữ "Nhất" trênbàn, say khướt nhìn Vương Chiêu Mưu."Sư phụ nói là...""Hoặc là phá sản, hoặc là thoát ế."Thầy Chu muốn ngăn cản nhưng đã muộn. Thất Tinh vừa dứtlời, cả bàn đều im lặng. Không khí đọng lại thật lâu, đội trưởngLý cũng đã tỉnh rượu.Lão Tề cầm trà, phun phì ra. Nói cái quái gì?!"Nói bậy!" Lão Tề đập bàn: "Sếp tôi làm sao mà phá sản được!""Khoan đã..." Đội trưởng Lý một tay chặn Lão Tề, nhưng miệngthì không ngăn được: "Không phải vấn đề là thoát ế sao? SếpVương bây giờ đã có người yêu chưa?"Vương Chiêu Mưu cầm tách trà, giữ im lặng."Xin lỗi xin lỗi!" Thầy Chu lúng túng: "Tôi không biết dạy học trò,Thất Tinh say rượu, trẻ con không biết lựa lời!""Cậu ta đã hai mươi mấy rồi, còn trẻ con không biết lựa lời đấy?"Đội trưởng Lý chỉ vào Thất Tinh: "Thầy Chu, ý thầy là vậy phảikhông?""Tôi không nói thế." Thầy Chu sắp không giữ nổi nụ cười trênmôi."Sao thầy lại không nói thế?" Thất Tinh nghe vậy thì lên cơn:"Thầy qua mặt được bọn họ, chứ sao giấu được con?"

Vương Chiêu Mưu nhận được tin vào giữa trưa. Đội trưởng Lý ở

đầu bên kia điện thoại đã sắp nói không thành lời nữa rồi. Anh

nhanh chóng tới công trường, thấy ngay trong khu phố đêm đối

diện công trường, tường ngoài của vài quán xá bị lửa đốt cháy

đen, nhiều người đứng trên đường, một vài người mặc đồ nhân

viên mỏng manh ôm đầu khóc trên đường.

"Sếp!" Lão Tề và đội trưởng Lý thấy Vương Chiêu Mưu thì vội

chạy lại. Đội trưởng Lý mặt dính đầy tro bụi xám đen, nhưng đôi

mắt lại sáng đến lạ thường.

"Quá thần kỳ!" Đội trưởng Lý quay lại nhìn công trường, thầy

Chu mặc áo khoác quân đội được một nhóm công nhân vây

quanh, đang cười mà mặt đầy nếp nhăn.

"Xảy ra chuyện gì?" Vương Chiêu Mưu liếc nhìn chiếc xe chở

nước trống rỗng là hiểu tình hình đại khái, nhưng vẫn muốn

nghe lại từ đội trưởng Lý.

"Hôm nay chúng tôi thi công ban ngày, mấy chủ tiệm bên kia

đường đến lại cãi nhau, đang tranh cãi thì chúng tôi nghe thấy

có người la hét là cháy rồi. Mấy người đúng là ở tiệm đó nhìn

thấy khói bốc ra từ cửa sổ, không thèm nói gì đã chạy về đòi lấy

đồ. Tôi cũng thấy lửa từ bên ngoài cửa sổ, nhanh chóng cho

người ngăn cản bọn họ, gọi điện báo cháy." Đội trưởng Lý lấy tay

chà mặt: "Ngọn lửa bùng lên rất nhanh, chỉ trong chớp mắt, mấy

quán bên cạnh tiệm đó cũng bốc cháy, tôi vừa nhìn vừa nghĩ,

chợt nhớ ra trên công trường có hai xe chở nước! Thế là tôi dứt

khoát, cho công nhân lái xe chở nước ra ngoài, cắm đường ống

rồi xối nước vào hiện trường vụ cháy. Một lúc sau thì xe cứu hỏa

tới, phải tốn rất nhiều công sức mới dập được lửa."

Lão Tề cũng tiến lên một bước, vui mừng nói: "Cũng may đội

trưởng Lý phản ứng nhanh chóng, rồi cũng may là sếp làm theo

lời thầy Chu, điều động xe chở nước đến công trường, vậy mới

khống chế được đám cháy, không cho nó lan sang bên cạnh, nếu

không, tất cả các hàng quán trên nửa con phố này sẽ gặp tai

ương theo."

"Tiệm là chuyện nhỏ." Vương Chiêu Mưu liếc nhìn nhóm nhân

viên chạy thoát ra ngoài: "Người không sao là tốt rồi."

"Nguyên nhân cháy là gì?" Vương Chiêu Mưu ngước mắt nhìn

ngôi nhà bị cháy nặng nhất.

"Còn đang điều tra." Lão Tề tiến lại gần Vương Chiêu Mưu, hạ

giọng nói: "Chưa có kết quả, tôi chỉ đi hỏi thăm thôi, hình như có

một nhân viên của tiệm đó đã bỏ việc, chủ tiệm khắc nghiệt quá

mức, không cho anh ta vào ký túc xá nhân viên lấy đồ bên

trong, thậm chí cả chăn ga gối đệm mà nhân viên đó tự mua

cũng không cho. Nhân viên kia giận quá bỏ đi, ai ngờ trên

giường có chăn điện không biết đã tắt hay chưa, cũng chẳng ai

để ý tới, có thể lửa bốc lên từ chỗ đó."

Vương Chiêu Mưu khẽ gật đầu, nói với đội trưởng Lý: "Làm tốt

công tác quản lý an toàn phòng cháy chữa cháy ở công trường,

mấy ngày này sẽ có người đến kiểm tra."

"Tôi hiểu tôi hiểu!" Đội trưởng Lý gật đầu lia lịa.

"Thầy Chu này có bản lĩnh thật." Lão Tề không thể không phục:

"Tiểu Quý thật là sáng suốt!"

Chiều hôm đó, kết quả điều tra vụ cháy được công bố, thậm chí

còn được đăng trên báo Tô Thành buổi sáng ngày hôm sau.

Tiệm kia cháy là do chăn điện bật trong thời gian dài, nhiệt độ

quá cao khiến chăn ga gối đệm bốc cháy. Khắp nơi trong ký túc

xá nhân viên là vật liệu dễ cháy, phương tiện chữa cháy trong

tiệm cũng không đủ tiêu chuẩn khiến đám cháy nhanh chóng lan

rộng.

Bài báo còn khen ngợi công trường bên kia đường đã lái xe chở

nước ra kịp thời, phun nước làm mát, khống chế đám cháy. Đồng

thời, các hàng quán trên phố đêm cũng phải đối mặt với các

cuộc kiểm tra phòng cháy chữa cháy nghiêm ngặt, hơn chục

quán bar kiểm tra ra không đủ tiêu chuẩn, phải tạm thời đóng

cửa, khi nào khắc phục hết các vấn đề nguy cơ về an toàn cháy

nổ mới được tiếp tục hoạt động.

Những quán nào chưa bị đóng cửa cũng rất biết ơn sự giúp đỡ

từ phía công trường. Họ không chỉ mang thêm đồ ăn thức uống

cho người trong đội xây dựng, mà còn bày tỏ có thể chịu đựng

tiếng ồn của công trường. Bây giờ vấn đề về thời gian thi công

của công trường đã được giải quyết, ngày hôm sau công trường

cũng bắt đầu làm việc bình thường.

Thầy Chu có thể nói là một trận thành danh, các công nhân có

thời gian rảnh là lại tụ tập quanh thầy Chu để xin xem bói. Thầy

Chu kiếm chỗ này năm tệ, chỗ kia mười tệ, chỉ trong vài ngày,

hai thầy trò kiếm được nhiều tiền đến mức cười không ngậm

được miệng.

Khi Vương Chiêu Mưu đi thị sát công trường thì tình cờ bắt gặp

Thầy Chu đang kể cho một nhóm công nhân nghe về quá khứ vẻ

vang của mình.

"Thật ra, phong thủy cũng có nguyên tắc khoa học, ví dụ như tôi

và học trò có lần đi ngang qua một ngôi nhà trên núi, gia đình

đó xui thật là xui, súc vật không nuôi được, vợ thì bệnh nặng,

hai cô con gái thường xuyên thức giấc vào nửa đêm rồi khóc lóc.

Tôi nhìn quanh thì thấy cạnh nhà có một cái cây bị dây leo quấn

lấy, cây đã chết khô, phong thủy cho rằng cây chết trong sân

nghĩa là có khí của sự mục nát suy bại. Sự thật là cành khô nằm

ngay đối diện với cửa sổ, nếu ban đêm có gió thổi, cành cây sẽ

đập vào cửa sổ, hai đứa trẻ thức dậy nhìn thấy cảnh này còn

không khóc à? Còn dây leo quấn quanh cây đó nữa, là loại có

độc, gà vịt mổ vào chỉ có chết. Về phần người vợ ốm yếu, tôi

nhìn thoáng qua hũ dưa chua lớn của gia đình này, đến gần ngửi

thử thì thấy mùi mốc. Người dân vùng núi đi lại bất tiện, rất

nghèo, người vợ tiếc của không muốn vứt những món dưa chua,

nên ăn một mình, dẫn đến hậu quả là ngã bệnh. Thế là tôi bảo

chủ nhà chặt cái cây quấn dây leo kia đi, đi ra xa nhà rồi đập vỡ

hũ dưa chua, những cái khác thế nào thì chưa dám nói, nhưng

trước hết, hai cô con gái sẽ không còn khóc vào ban đêm nữa."

"Vậy tại sao phải mở rộng cổng sân?" Vương Chiêu Mưu đứng

đằng sau thầy Chu, mỉm cười hỏi.

"Không phải vì cửa sân quá hẹp nên làm xước áo của tôi thì còn

gì." Thầy Chu cười ha ha, quay đầu lại, thấy ngay sếp lớn đang

đứng sau lưng.

Nụ cười của thầy Chu nhạt đi một chút. Cái này mà sếp lớn cũng

biết à?!

"Sếp Vương." Thất Tinh lanh lợi đứng lên: "Sao anh lại tới đây,

sư phụ tôi đang kể chuyện!"

Vương Chiêu Mưu đưa tay chỉnh lại cặp kính trên sống mũi, đôi

mắt sau tròng kính lóe lên ý cười. "Thầy Chu vất vả lại có công,

tối nay mời thầy Chu và cậu Thất Tinh bữa cơm được chứ?"

"Được chứ, tốt quá!" Thầy Chu nghe vậy liền đứng dậy, mỉm

cười đáp: "Sếp Vương, tôi không phải kiêng kỵ gì cả, có cá có

thịt có lên thoải mái."

Vương Chiêu Mưu mỉm cười nhìn đám công nhân đang ngượng

ngùng: "Tối nay cũng báo cho căng tin nấu món gì ngon ngon,

khao mọi người."

Sếp lớn không mắng họ lo nghe kể chuyện mà còn bảo nhà ăn

chuẩn bị đồ ăn ngon, không khí bỗng trở nên sôi động hẳn lên.

Tối đó Vương Chiêu Mưu đứng ra mời đội trưởng Lý và thầy trò

thầy Chu đến Tường Vân Lâu. Mọi người ngồi cùng một bàn, Lão

Tề thay mặt Vương Chiêu Mưu mời rượu từng người, uống hết ly

này đến ly khác, đội trưởng Lý mặt đỏ bừng, lôi kéo thầy Chu

đòi xem bói.

"Sở trường của tôi là bói chữ." Thầy Chu uống mấy ly rượu, cũng

hơi choáng váng: "Tỷ lệ chính xác lên tới 99%, tin hay không!"

"Nào nào nào, bói cho tôi xem có phát tài không!" Đội trưởng Lý

liền yêu cầu phục vụ mang giấy bút đến, viết chữ "rượu" xiêu

xiêu vẹo vẹo trên giấy, rồi say sưa nói về ngày sinh tháng đẻ của

mình.

Thầy Chu cúi đầu nhìn con chữ trước mặt, nhìn mặt đội trưởng

Lý, dừng lại ba đến năm giây rồi mở miệng.

"Rượu, về ngũ hành thì thuộc Thủy, Kim sinh Thủy, trái là Thủy

phải là Dậu. Cái Dậu này tức cũng là Tựu, không chỉ là rượu, nó

còn có nghĩa là sự trưởng thành, kết hợp với ngày sinh tháng đẻ

của cậu, cơ hội kiếm tiền đang ở ngay trước mắt!"

Đội trưởng Lý cười ha ha, nhìn sang Vương Chiêu Mưu đang

uống trà đối diện: "Tôi thích nhất là nghe những lời may mắn

thế này thôi!"

Thấy sếp lớn không uống rượu, đội trưởng Lý đảo mắt một cái,

bắt đầu xúi giục: "Thầy Chu, bói cho sếp lớn một cái đi, xem tình

duyên!"

Nhiều người trên bàn rượu bật cười, Vương Chiêu Mưu đặt tách

trà trên tay xuống, mỉm cười nhìn thầy Chu.

"Sếp Vương, làm một quẻ?" Thầy Chu đẩy ly rượu trong tay cho

học trò, chuẩn bị sẵn sàng thể hiện tài nghệ của mình. Vừa rồi

ông nói những lời đó trên công trường, chắc chắn sếp lớn đang

nghi ngờ về khả năng thực sự của mình, bây giờ là thời điểm

thích hợp để chứng minh năng lực rồi!

"Bói sự nghiệp đi." Vương Chiêu Mưu giơ tay, nhân viên mang

giấy bút đến đặt trước mặt anh.

"Trong lúc bói chữ đừng suy nghĩ gì cả, chỉ cần viết bất kỳ chữ

nào vừa hiện ra trong đầu." Thầy Chu mở to mắt nhìn người đàn

ông trước mặt giơ tay một cách tao nhã, viết chữ "Nhất".

Thầy Chu cau mày hỏi lại ngày sinh tháng đẻ của Vương Chiêu

Mưu, tính toán hồi lâu, mãi mà không nói nên lời.

"Sao thế, thầy Chu?" Đội trưởng Lý tò mò hỏi, thấy Thất Tinh

cẩn thận nếm hết rượu trong ly của sư phụ thì rót thêm cho cậu

ta một ly.

"Ừm..." Thầy Chu trầm ngâm một lúc: "Sếp Vương viết chữ

Nhất, rồng bay phượng múa, có thể kiếm tiền, nét chữ chắc

chắn có nghĩa là người cũng bình tĩnh, thu bút hoàn hảo sắc sảo,

cho thấy rằng sếp Vương là người có đầu óc tỉnh táo, có nguyên

tắc cao, dám nghĩ dám làm..."

"Thầy Chu, đang bảo thầy bói sự nghiệp cơ mà, sao nói cả nửa

ngày còn chưa vào trọng tâm thế." Đội trưởng Lý tiếp tục rót

rượu cho Thất Tinh, cậu ta uống đỏ bừng cả hai má, mắt đờ đẫn

cả đi.

"Cái này à..." Thầy Chu có vẻ khó xử, cẩn thận nhìn Vương

Chiêu Mưu, lưỡng lự nói. "Chữ Nhất này có hai đầu, tức là con

đường có hai ngả, một đường cô độc, đi đường này thì chuyện

vui không tới được, tiền bạc hao tổn dần, kết hợp với ngày sinh

tháng đẻ, là Kim Phong Không Vong... Con đường thứ hai, hỷ

dụng thần vi kim, địa chi hữu tài tinh, mệnh cục thân vượng..."

Thầy Chu tung ra một loạt thuật ngữ chuyên môn, khiến cả bàn

choáng váng. Lão Tề nước trà súc miệng, liếc nhìn sếp ngồi bên

cạnh đang chăm chú lắng nghe. Sếp luôn như vậy, hiếm khi xen

vào lời của người khác, dù câu chuyện có nhàm chán cũng sẽ

lịch sự lắng nghe cho đến hết.

Đội trưởng Lý nghe vậy gãi đầu, không nhịn được chọc chọc

Thất Tinh hai má đỏ bừng. "Sư phụ cậu nói cái gì thế, chúng tôi

nghe không hiểu."

Thầy Chu quay lại, ánh mắt nghiêm túc: "Thiên cơ bất khả lộ!"

Thất Tinh say khướt liếc nhìn chữ mà Vương Chiêu Mưu viết, rồi

nhớ lại những gì vừa nghe, cười ha ha nhìn đội trưởng Lý. "Lời

sư phụ nói, dịch ra tiếng người, tức là..."

Thầy Chu định bịt miệng Thất Tinh, nhưng học trò lại tránh

được.

Thất Tinh một tay cầm ly rượu, tay kia chỉ vào chữ "Nhất" trên

bàn, say khướt nhìn Vương Chiêu Mưu.

"Sư phụ nói là..."

"Hoặc là phá sản, hoặc là thoát ế."

Thầy Chu muốn ngăn cản nhưng đã muộn. Thất Tinh vừa dứt

lời, cả bàn đều im lặng. Không khí đọng lại thật lâu, đội trưởng

Lý cũng đã tỉnh rượu.

Lão Tề cầm trà, phun phì ra. Nói cái quái gì?!

"Nói bậy!" Lão Tề đập bàn: "Sếp tôi làm sao mà phá sản được!"

"Khoan đã..." Đội trưởng Lý một tay chặn Lão Tề, nhưng miệng

thì không ngăn được: "Không phải vấn đề là thoát ế sao? Sếp

Vương bây giờ đã có người yêu chưa?"

Vương Chiêu Mưu cầm tách trà, giữ im lặng.

"Xin lỗi xin lỗi!" Thầy Chu lúng túng: "Tôi không biết dạy học trò,

Thất Tinh say rượu, trẻ con không biết lựa lời!"

"Cậu ta đã hai mươi mấy rồi, còn trẻ con không biết lựa lời đấy?"

Đội trưởng Lý chỉ vào Thất Tinh: "Thầy Chu, ý thầy là vậy phải

không?"

"Tôi không nói thế." Thầy Chu sắp không giữ nổi nụ cười trên

môi.

"Sao thầy lại không nói thế?" Thất Tinh nghe vậy thì lên cơn:

"Thầy qua mặt được bọn họ, chứ sao giấu được con?"

Lão Vương Không Muốn LạnhTác giả: Đào Lý Sanh CaTruyện Đam Mỹ“Xin hỏi anh có phải phụ huynh của Vương Chiêu Vân không? Tôi là chủ nhiệm lớp em ấy, chiều nay em ấy lại gây sự ở trường rồi, tốt nhất là anh mau tới mang em ấy đi đi!” Người đàn ông trung niên ở đầu kia điện thoại rõ ràng đang cực kỳ bực tức, nhưng sắc mặt Vương Chiêu Mưu vẫn như thường, cậu giơ tay ra hiệu, tiếng nhạc trong phòng bi-a xa hoa lập tức dừng lại, một đám người trẻ tuổi đang nâng ly bên cạnh cũng nhẹ nhàng đặt ly xuống. “Xin hỏi nó chết chưa?” Giọng nói của Vương Chiêu Mưu rất ôn nhã, cậu nghiêng đầu dùng bả vai kẹp điện thoại, hơi tựa lên bàn bi-a, một tay cầm gậy bi-a, tay kia cầm khối sáp màu lam bên cạnh bàn chậm rãi lau đầu cơ. “Không, không……” Chủ nhiệm nghe thấy giọng nói trẻ tuổi, cảm thấy hơi ngoài ý muốn, “Xin hỏi anh là gì của Vương Chiêu Vân?” “Tôi là tên anh trai cùng cha khác mẹ độc ác tranh gia sản trong miệng nó, trước kia nó đã thề nếu không chết thì không bao giờ gặp tôi, tốt nhất ngài chờ nó chết rồi hãy gọi.” Vương Chiêu Mưu khẽ mỉm cười, bỏ sáp… Vương Chiêu Mưu nhận được tin vào giữa trưa. Đội trưởng Lý ởđầu bên kia điện thoại đã sắp nói không thành lời nữa rồi. Anhnhanh chóng tới công trường, thấy ngay trong khu phố đêm đốidiện công trường, tường ngoài của vài quán xá bị lửa đốt cháyđen, nhiều người đứng trên đường, một vài người mặc đồ nhânviên mỏng manh ôm đầu khóc trên đường."Sếp!" Lão Tề và đội trưởng Lý thấy Vương Chiêu Mưu thì vộichạy lại. Đội trưởng Lý mặt dính đầy tro bụi xám đen, nhưng đôimắt lại sáng đến lạ thường."Quá thần kỳ!" Đội trưởng Lý quay lại nhìn công trường, thầyChu mặc áo khoác quân đội được một nhóm công nhân vâyquanh, đang cười mà mặt đầy nếp nhăn."Xảy ra chuyện gì?" Vương Chiêu Mưu liếc nhìn chiếc xe chởnước trống rỗng là hiểu tình hình đại khái, nhưng vẫn muốnnghe lại từ đội trưởng Lý."Hôm nay chúng tôi thi công ban ngày, mấy chủ tiệm bên kiađường đến lại cãi nhau, đang tranh cãi thì chúng tôi nghe thấycó người la hét là cháy rồi. Mấy người đúng là ở tiệm đó nhìnthấy khói bốc ra từ cửa sổ, không thèm nói gì đã chạy về đòi lấyđồ. Tôi cũng thấy lửa từ bên ngoài cửa sổ, nhanh chóng chongười ngăn cản bọn họ, gọi điện báo cháy." Đội trưởng Lý lấy taychà mặt: "Ngọn lửa bùng lên rất nhanh, chỉ trong chớp mắt, mấyquán bên cạnh tiệm đó cũng bốc cháy, tôi vừa nhìn vừa nghĩ,chợt nhớ ra trên công trường có hai xe chở nước! Thế là tôi dứtkhoát, cho công nhân lái xe chở nước ra ngoài, cắm đường ốngrồi xối nước vào hiện trường vụ cháy. Một lúc sau thì xe cứu hỏatới, phải tốn rất nhiều công sức mới dập được lửa."Lão Tề cũng tiến lên một bước, vui mừng nói: "Cũng may độitrưởng Lý phản ứng nhanh chóng, rồi cũng may là sếp làm theolời thầy Chu, điều động xe chở nước đến công trường, vậy mớikhống chế được đám cháy, không cho nó lan sang bên cạnh, nếukhông, tất cả các hàng quán trên nửa con phố này sẽ gặp taiương theo.""Tiệm là chuyện nhỏ." Vương Chiêu Mưu liếc nhìn nhóm nhânviên chạy thoát ra ngoài: "Người không sao là tốt rồi.""Nguyên nhân cháy là gì?" Vương Chiêu Mưu ngước mắt nhìnngôi nhà bị cháy nặng nhất."Còn đang điều tra." Lão Tề tiến lại gần Vương Chiêu Mưu, hạgiọng nói: "Chưa có kết quả, tôi chỉ đi hỏi thăm thôi, hình như cómột nhân viên của tiệm đó đã bỏ việc, chủ tiệm khắc nghiệt quámức, không cho anh ta vào ký túc xá nhân viên lấy đồ bêntrong, thậm chí cả chăn ga gối đệm mà nhân viên đó tự muacũng không cho. Nhân viên kia giận quá bỏ đi, ai ngờ trêngiường có chăn điện không biết đã tắt hay chưa, cũng chẳng aiđể ý tới, có thể lửa bốc lên từ chỗ đó."Vương Chiêu Mưu khẽ gật đầu, nói với đội trưởng Lý: "Làm tốtcông tác quản lý an toàn phòng cháy chữa cháy ở công trường,mấy ngày này sẽ có người đến kiểm tra.""Tôi hiểu tôi hiểu!" Đội trưởng Lý gật đầu lia lịa."Thầy Chu này có bản lĩnh thật." Lão Tề không thể không phục:"Tiểu Quý thật là sáng suốt!"Chiều hôm đó, kết quả điều tra vụ cháy được công bố, thậm chícòn được đăng trên báo Tô Thành buổi sáng ngày hôm sau.Tiệm kia cháy là do chăn điện bật trong thời gian dài, nhiệt độquá cao khiến chăn ga gối đệm bốc cháy. Khắp nơi trong ký túcxá nhân viên là vật liệu dễ cháy, phương tiện chữa cháy trongtiệm cũng không đủ tiêu chuẩn khiến đám cháy nhanh chóng lanrộng.Bài báo còn khen ngợi công trường bên kia đường đã lái xe chởnước ra kịp thời, phun nước làm mát, khống chế đám cháy. Đồngthời, các hàng quán trên phố đêm cũng phải đối mặt với cáccuộc kiểm tra phòng cháy chữa cháy nghiêm ngặt, hơn chụcquán bar kiểm tra ra không đủ tiêu chuẩn, phải tạm thời đóngcửa, khi nào khắc phục hết các vấn đề nguy cơ về an toàn cháynổ mới được tiếp tục hoạt động.Những quán nào chưa bị đóng cửa cũng rất biết ơn sự giúp đỡtừ phía công trường. Họ không chỉ mang thêm đồ ăn thức uốngcho người trong đội xây dựng, mà còn bày tỏ có thể chịu đựngtiếng ồn của công trường. Bây giờ vấn đề về thời gian thi côngcủa công trường đã được giải quyết, ngày hôm sau công trườngcũng bắt đầu làm việc bình thường.Thầy Chu có thể nói là một trận thành danh, các công nhân cóthời gian rảnh là lại tụ tập quanh thầy Chu để xin xem bói. ThầyChu kiếm chỗ này năm tệ, chỗ kia mười tệ, chỉ trong vài ngày,hai thầy trò kiếm được nhiều tiền đến mức cười không ngậmđược miệng.Khi Vương Chiêu Mưu đi thị sát công trường thì tình cờ bắt gặpThầy Chu đang kể cho một nhóm công nhân nghe về quá khứ vẻvang của mình."Thật ra, phong thủy cũng có nguyên tắc khoa học, ví dụ như tôivà học trò có lần đi ngang qua một ngôi nhà trên núi, gia đìnhđó xui thật là xui, súc vật không nuôi được, vợ thì bệnh nặng,hai cô con gái thường xuyên thức giấc vào nửa đêm rồi khóc lóc.Tôi nhìn quanh thì thấy cạnh nhà có một cái cây bị dây leo quấnlấy, cây đã chết khô, phong thủy cho rằng cây chết trong sânnghĩa là có khí của sự mục nát suy bại. Sự thật là cành khô nằmngay đối diện với cửa sổ, nếu ban đêm có gió thổi, cành cây sẽđập vào cửa sổ, hai đứa trẻ thức dậy nhìn thấy cảnh này cònkhông khóc à? Còn dây leo quấn quanh cây đó nữa, là loại cóđộc, gà vịt mổ vào chỉ có chết. Về phần người vợ ốm yếu, tôinhìn thoáng qua hũ dưa chua lớn của gia đình này, đến gần ngửithử thì thấy mùi mốc. Người dân vùng núi đi lại bất tiện, rấtnghèo, người vợ tiếc của không muốn vứt những món dưa chua,nên ăn một mình, dẫn đến hậu quả là ngã bệnh. Thế là tôi bảochủ nhà chặt cái cây quấn dây leo kia đi, đi ra xa nhà rồi đập vỡhũ dưa chua, những cái khác thế nào thì chưa dám nói, nhưngtrước hết, hai cô con gái sẽ không còn khóc vào ban đêm nữa.""Vậy tại sao phải mở rộng cổng sân?" Vương Chiêu Mưu đứngđằng sau thầy Chu, mỉm cười hỏi."Không phải vì cửa sân quá hẹp nên làm xước áo của tôi thì còngì." Thầy Chu cười ha ha, quay đầu lại, thấy ngay sếp lớn đangđứng sau lưng.Nụ cười của thầy Chu nhạt đi một chút. Cái này mà sếp lớn cũngbiết à?!"Sếp Vương." Thất Tinh lanh lợi đứng lên: "Sao anh lại tới đây,sư phụ tôi đang kể chuyện!"Vương Chiêu Mưu đưa tay chỉnh lại cặp kính trên sống mũi, đôimắt sau tròng kính lóe lên ý cười. "Thầy Chu vất vả lại có công,tối nay mời thầy Chu và cậu Thất Tinh bữa cơm được chứ?""Được chứ, tốt quá!" Thầy Chu nghe vậy liền đứng dậy, mỉmcười đáp: "Sếp Vương, tôi không phải kiêng kỵ gì cả, có cá cóthịt có lên thoải mái."Vương Chiêu Mưu mỉm cười nhìn đám công nhân đang ngượngngùng: "Tối nay cũng báo cho căng tin nấu món gì ngon ngon,khao mọi người."Sếp lớn không mắng họ lo nghe kể chuyện mà còn bảo nhà ănchuẩn bị đồ ăn ngon, không khí bỗng trở nên sôi động hẳn lên.Tối đó Vương Chiêu Mưu đứng ra mời đội trưởng Lý và thầy tròthầy Chu đến Tường Vân Lâu. Mọi người ngồi cùng một bàn, LãoTề thay mặt Vương Chiêu Mưu mời rượu từng người, uống hết lynày đến ly khác, đội trưởng Lý mặt đỏ bừng, lôi kéo thầy Chuđòi xem bói."Sở trường của tôi là bói chữ." Thầy Chu uống mấy ly rượu, cũnghơi choáng váng: "Tỷ lệ chính xác lên tới 99%, tin hay không!""Nào nào nào, bói cho tôi xem có phát tài không!" Đội trưởng Lýliền yêu cầu phục vụ mang giấy bút đến, viết chữ "rượu" xiêuxiêu vẹo vẹo trên giấy, rồi say sưa nói về ngày sinh tháng đẻ củamình.Thầy Chu cúi đầu nhìn con chữ trước mặt, nhìn mặt đội trưởngLý, dừng lại ba đến năm giây rồi mở miệng."Rượu, về ngũ hành thì thuộc Thủy, Kim sinh Thủy, trái là Thủyphải là Dậu. Cái Dậu này tức cũng là Tựu, không chỉ là rượu, nócòn có nghĩa là sự trưởng thành, kết hợp với ngày sinh tháng đẻcủa cậu, cơ hội kiếm tiền đang ở ngay trước mắt!"Đội trưởng Lý cười ha ha, nhìn sang Vương Chiêu Mưu đanguống trà đối diện: "Tôi thích nhất là nghe những lời may mắnthế này thôi!"Thấy sếp lớn không uống rượu, đội trưởng Lý đảo mắt một cái,bắt đầu xúi giục: "Thầy Chu, bói cho sếp lớn một cái đi, xem tìnhduyên!"Nhiều người trên bàn rượu bật cười, Vương Chiêu Mưu đặt táchtrà trên tay xuống, mỉm cười nhìn thầy Chu."Sếp Vương, làm một quẻ?" Thầy Chu đẩy ly rượu trong tay chohọc trò, chuẩn bị sẵn sàng thể hiện tài nghệ của mình. Vừa rồiông nói những lời đó trên công trường, chắc chắn sếp lớn đangnghi ngờ về khả năng thực sự của mình, bây giờ là thời điểmthích hợp để chứng minh năng lực rồi!"Bói sự nghiệp đi." Vương Chiêu Mưu giơ tay, nhân viên manggiấy bút đến đặt trước mặt anh."Trong lúc bói chữ đừng suy nghĩ gì cả, chỉ cần viết bất kỳ chữnào vừa hiện ra trong đầu." Thầy Chu mở to mắt nhìn người đànông trước mặt giơ tay một cách tao nhã, viết chữ "Nhất".Thầy Chu cau mày hỏi lại ngày sinh tháng đẻ của Vương ChiêuMưu, tính toán hồi lâu, mãi mà không nói nên lời."Sao thế, thầy Chu?" Đội trưởng Lý tò mò hỏi, thấy Thất Tinhcẩn thận nếm hết rượu trong ly của sư phụ thì rót thêm cho cậuta một ly."Ừm..." Thầy Chu trầm ngâm một lúc: "Sếp Vương viết chữNhất, rồng bay phượng múa, có thể kiếm tiền, nét chữ chắcchắn có nghĩa là người cũng bình tĩnh, thu bút hoàn hảo sắc sảo,cho thấy rằng sếp Vương là người có đầu óc tỉnh táo, có nguyêntắc cao, dám nghĩ dám làm...""Thầy Chu, đang bảo thầy bói sự nghiệp cơ mà, sao nói cả nửangày còn chưa vào trọng tâm thế." Đội trưởng Lý tiếp tục rótrượu cho Thất Tinh, cậu ta uống đỏ bừng cả hai má, mắt đờ đẫncả đi."Cái này à..." Thầy Chu có vẻ khó xử, cẩn thận nhìn VươngChiêu Mưu, lưỡng lự nói. "Chữ Nhất này có hai đầu, tức là conđường có hai ngả, một đường cô độc, đi đường này thì chuyệnvui không tới được, tiền bạc hao tổn dần, kết hợp với ngày sinhtháng đẻ, là Kim Phong Không Vong... Con đường thứ hai, hỷdụng thần vi kim, địa chi hữu tài tinh, mệnh cục thân vượng..."Thầy Chu tung ra một loạt thuật ngữ chuyên môn, khiến cả bànchoáng váng. Lão Tề nước trà súc miệng, liếc nhìn sếp ngồi bêncạnh đang chăm chú lắng nghe. Sếp luôn như vậy, hiếm khi xenvào lời của người khác, dù câu chuyện có nhàm chán cũng sẽlịch sự lắng nghe cho đến hết.Đội trưởng Lý nghe vậy gãi đầu, không nhịn được chọc chọcThất Tinh hai má đỏ bừng. "Sư phụ cậu nói cái gì thế, chúng tôinghe không hiểu."Thầy Chu quay lại, ánh mắt nghiêm túc: "Thiên cơ bất khả lộ!"Thất Tinh say khướt liếc nhìn chữ mà Vương Chiêu Mưu viết, rồinhớ lại những gì vừa nghe, cười ha ha nhìn đội trưởng Lý. "Lờisư phụ nói, dịch ra tiếng người, tức là..."Thầy Chu định bịt miệng Thất Tinh, nhưng học trò lại tránhđược.Thất Tinh một tay cầm ly rượu, tay kia chỉ vào chữ "Nhất" trênbàn, say khướt nhìn Vương Chiêu Mưu."Sư phụ nói là...""Hoặc là phá sản, hoặc là thoát ế."Thầy Chu muốn ngăn cản nhưng đã muộn. Thất Tinh vừa dứtlời, cả bàn đều im lặng. Không khí đọng lại thật lâu, đội trưởngLý cũng đã tỉnh rượu.Lão Tề cầm trà, phun phì ra. Nói cái quái gì?!"Nói bậy!" Lão Tề đập bàn: "Sếp tôi làm sao mà phá sản được!""Khoan đã..." Đội trưởng Lý một tay chặn Lão Tề, nhưng miệngthì không ngăn được: "Không phải vấn đề là thoát ế sao? SếpVương bây giờ đã có người yêu chưa?"Vương Chiêu Mưu cầm tách trà, giữ im lặng."Xin lỗi xin lỗi!" Thầy Chu lúng túng: "Tôi không biết dạy học trò,Thất Tinh say rượu, trẻ con không biết lựa lời!""Cậu ta đã hai mươi mấy rồi, còn trẻ con không biết lựa lời đấy?"Đội trưởng Lý chỉ vào Thất Tinh: "Thầy Chu, ý thầy là vậy phảikhông?""Tôi không nói thế." Thầy Chu sắp không giữ nổi nụ cười trênmôi."Sao thầy lại không nói thế?" Thất Tinh nghe vậy thì lên cơn:"Thầy qua mặt được bọn họ, chứ sao giấu được con?"

Chương 40: Chương 40