Tác giả:

“Xin hỏi anh có phải phụ huynh của Vương Chiêu Vân không? Tôi là chủ nhiệm lớp em ấy, chiều nay em ấy lại gây sự ở trường rồi, tốt nhất là anh mau tới mang em ấy đi đi!” Người đàn ông trung niên ở đầu kia điện thoại rõ ràng đang cực kỳ bực tức, nhưng sắc mặt Vương Chiêu Mưu vẫn như thường, cậu giơ tay ra hiệu, tiếng nhạc trong phòng bi-a xa hoa lập tức dừng lại, một đám người trẻ tuổi đang nâng ly bên cạnh cũng nhẹ nhàng đặt ly xuống. “Xin hỏi nó chết chưa?” Giọng nói của Vương Chiêu Mưu rất ôn nhã, cậu nghiêng đầu dùng bả vai kẹp điện thoại, hơi tựa lên bàn bi-a, một tay cầm gậy bi-a, tay kia cầm khối sáp màu lam bên cạnh bàn chậm rãi lau đầu cơ. “Không, không……” Chủ nhiệm nghe thấy giọng nói trẻ tuổi, cảm thấy hơi ngoài ý muốn, “Xin hỏi anh là gì của Vương Chiêu Vân?” “Tôi là tên anh trai cùng cha khác mẹ độc ác tranh gia sản trong miệng nó, trước kia nó đã thề nếu không chết thì không bao giờ gặp tôi, tốt nhất ngài chờ nó chết rồi hãy gọi.” Vương Chiêu Mưu khẽ mỉm cười, bỏ sáp…

Chương 89: Chương 89

Lão Vương Không Muốn LạnhTác giả: Đào Lý Sanh CaTruyện Đam Mỹ“Xin hỏi anh có phải phụ huynh của Vương Chiêu Vân không? Tôi là chủ nhiệm lớp em ấy, chiều nay em ấy lại gây sự ở trường rồi, tốt nhất là anh mau tới mang em ấy đi đi!” Người đàn ông trung niên ở đầu kia điện thoại rõ ràng đang cực kỳ bực tức, nhưng sắc mặt Vương Chiêu Mưu vẫn như thường, cậu giơ tay ra hiệu, tiếng nhạc trong phòng bi-a xa hoa lập tức dừng lại, một đám người trẻ tuổi đang nâng ly bên cạnh cũng nhẹ nhàng đặt ly xuống. “Xin hỏi nó chết chưa?” Giọng nói của Vương Chiêu Mưu rất ôn nhã, cậu nghiêng đầu dùng bả vai kẹp điện thoại, hơi tựa lên bàn bi-a, một tay cầm gậy bi-a, tay kia cầm khối sáp màu lam bên cạnh bàn chậm rãi lau đầu cơ. “Không, không……” Chủ nhiệm nghe thấy giọng nói trẻ tuổi, cảm thấy hơi ngoài ý muốn, “Xin hỏi anh là gì của Vương Chiêu Vân?” “Tôi là tên anh trai cùng cha khác mẹ độc ác tranh gia sản trong miệng nó, trước kia nó đã thề nếu không chết thì không bao giờ gặp tôi, tốt nhất ngài chờ nó chết rồi hãy gọi.” Vương Chiêu Mưu khẽ mỉm cười, bỏ sáp… Ấn tượng của Quý Liên Hoắc về người thân của mình là cha mẹnuôi lương thiện nhưng đã mờ nhạt, là anh trai và chị dâu sốngmột cuộc sống bình yên nhưng cuối cùng chỉ còn lại một đốngmáu thịt, là gã cậu nghiện rượu nghiện cờ bạc chỉ muốn vắt kiệtchút máu và mồ hôi cuối cùng của cháu trai, cùng với ông ngoạinằm gục trên giường lò. Và có cả Quý Đại Bảo khóc gào suốtđêm, đập vỡ bình cổ của anh Chiêu Mưu, gây ra đủ mọi chuyệnđáng ăn đòn.Những tháng ngày trước kia giống như cơn ác mộng, buộc conngười vốn đã tuyệt vọng phải lùi dần đến khi không thể lùi đượcnữa, sau lưng là vực thẳm không đáy và gió lạnh thấu xương,nếu rơi vào đó sẽ không bao giờ được cứu lên nữa.Đó là lúc Chiêu Chiêu xuất hiện. Anh nhẹ nhàng kéo cậu từ rìavách đá vào vòng tay mình, trao cho cậu tất cả những gì trướcđây cậu chưa bao giờ dám nghĩ tới, về vật chất và tinh thần, lấpđầy cơ thể cậu từng chút một.Nhưng bây giờ Chiêu Chiêu hỏi cậu có muốn tìm lại gia đình thậtkhông. Ngoại trừ Chiêu Chiêu, những người khác trên đời này chỉlà người qua đường, cái gọi là gia đình thực sự của cậu mườinăm nay chưa từng xuất hiện, trước đây cậu không cần họ, bâygiờ cũng không cần.Quý Liên Hoắc gần như có thể tưởng tượng rằng sau khi ChiêuChiêu giúp cậu tìm được người thân thật sự, anh sẽ giao hẳn cậucho những người được gọi là người thân đó, sau đó dần dần xalánh cậu, cho đến khi dù cậu có làm gì cũng không thể nhìn thấyanh nữa. Cậu đã làm gì sai? Chiêu Chiêu muốn trừng phạt cậu.Nhìn đôi mắt bất lực, buồn bã của cậu, Vương Chiêu Mưu khôngkhỏi ngạc nhiên trước phản ứng của Quý Liên Hoắc khi nghe vềngười thân của mình, nhưng nếu cẩn thận nghĩ lại thì cũng có vẻdễ hiểu. Hai chữ "người thân" càng khiến Quý Liên Hoắc thêmtổn thương, giống như một cối xay nặng nề, kéo lê bước châncủa cậu, siết lấy cậu rồi để lại vết sẹo khắp người. Dù nhà họLãnh và nhà họ Quý khác nhau nhưng nếu Quý Liên Hoắc trở vềnhà họ Lãnh, cậu vẫn sẽ phải đối mặt với ác ý từ người thân,trong tình trạng không đủ năng lực, cậu sẽ bị tổn thương nặngnề hơn sâu sắc hơn."Anh Chiêu Mưu không cần em nữa sao..." Quý Liên Hoắc haimắt đỏ hoe, giọng mũi nghèn nghẹn, chỉ riêng những lời này đãtrút xuống nỗi buồn như thác đổ, khiến người ta vô cùng đaulòng."Không phải vậy." Nhìn thấy dáng vẻ của cậu, Vương Chiêu Mưuđứng dậy, vươn tay ôm thiếu niên trước mặt, xoa đầu Quý LiênHoắc, không thể không an ủi.Quý Liên Hoắc dồn nửa trọng lượng cơ thể lên người trước mặt,giơ hai tay lên, ôm thật chặt Vương Chiêu Mưu, gục đầu vào cổanh hít thở."Anh Chiêu Mưu, đừng giúp em tìm gia đình, được không?"Giọng Quý Liên Hoắc nghèn nghẹt, mấy chữ cuối còn không rõràng, như chú chó lớn đang tủi thân dựa vào người chủ.Hơi thở của thiếu niên khi nói phả hết vào cổ anh, như lông vũmềm mại ấm áp, chậm rãi lướt qua làn da anh. Vương ChiêuMưu thấy hơi ngứa, khẽ đẩy Quý Liên Hoắc, nhìn thấy khóe mắtcậu ửng hồng, cùng hàng mi đen dày dài lướt qua, đôi mắt sâuthẳm vốn dĩ có phần lãnh đạm bẩm sinh giờ đây lại ươn ướt,như thể đã bị oan ức rất nhiều.Vương Chiêu Mưu vươn ngón tay cái nhẹ nhàng lau đi một chúthơi ẩm nơi đuôi mắt cậu. "Nhưng nếu, gia đình cậu tìm đến...""Nếu bọn họ thực sự muốn tìm em thì hơn mười năm qua cũngđủ cho họ tìm được em và anh trai em rồi." Ánh mắt Quý LiênHoắc thoáng vẻ lạnh lùng. Trước đây họ không tìm, bây giờ cậuthi đậu đại học, cũng có anh Chiêu Mưu rồi, cuộc sống đang điđúng hướng, bọn họ tìm đến làm gì?"Em đã trưởng thành rồi." Quý Liên Hoắc cụp mắt xuống, chămchú nhìn vào mắt người trước mặt: "Em không cần những ngườithân đó."Vương Chiêu Mưu chăm chú nhìn thiếu niên thật lâu, đôi mắtcủa Quý Liên Hoắc đen và sâu thẳm, như bóng tối dẫn đến mộtnơi khác, có sức hấp dẫn riêng rất đặc biệt."Tôi vẫn nói như vậy." Vương Chiêu Mưu hơi ngẩng đầu: "Tôi tôntrọng sự lựa chọn của cậu."Quý Liên Hoắc cụp mắt xuống, cậu và anh Chiêu Mưu ở rất gầnnhau, hơi thở gần như hòa quyện vào nhau. Quý Liên Hoắc nhìnngắm đôi môi nhạt màu của người trước mặt, có sắc hồng nhạtmềm mại tựa hồ có thể làm cho lòng người rối loạn, cậu khôngtự chủ được mà nín thở, nhịp tim trở nên hỗn loạn. Cậu đã nhìnthấy cách mà đôi môi này mở ra và khép lại, đồng thời cũng nhìnthấy nó nhẹ nhàng ngậm lấy tách trà, tiếp xúc gần gũi với mónăn mà mình nấu. Hơi thở của Quý Liên Hoắc trở nên dồn dập,bất giác nuốt khan hai tiếng.Thấy trái cổ của thiếu niên trượt lên xuống, mắt Vương ChiêuMưu lóe lên nét cười, lặng lẽ chậm rãi lùi lại nửa bước để mởrộng khoảng cách giữa hai người.Quý Liên Hoắc vô thức tiến về phía trước nửa bước, như muốnđuổi theo mọi thứ trước mắt, trong mắt hiện lên d*c v*ng nonnớt đang cố gắng đè nén."Đề tài này đến đây thôi." Vương Chiêu Mưu ôn hòa lên tiếng,mỉm cười với thiếu niên. "Đi nghỉ sớm đi, ngày mai còn phải tậpquân sự.""Lịch tập quân sự sắp kết thúc rồi." Quý Liên Hoắc mím môi, cốgắng đè nén sự bồn chồn trong lồng ngực, ánh mắt ngoan hiền:"Ngày mai là biểu diễn báo cáo.""Cố lên." Vương Chiêu Mưu vỗ vai Quý Liên Hoắc, ánh nhìn hiềnhòa khen ngợi: "Cậu nhất định là người giỏi nhất."Quý Liên Hoắc không nhịn được cúi đầu cong khóe miệng, vừađi vừa xoay người rời khỏi phòng làm việc, vẻ mặt đầy luyếntiếc.Ngày Quý Liên Hoắc biểu diễn báo cáo có họp lớp buổi tối nênkhông về nhà. Chiều hôm sau, Quý Liên Hoắc về nhà thấy trênbàn phòng khách có thêm một tấm thiệp mời, anh Chiêu Mưukhông xuống ăn tối."Tối nay ở cậu chủ có tiệc." Chị Trình giải thích với Quý LiênHoắc, chỗ đó khá xa nên Vương Chiêu Mưu đã ăn trước rồi, bâygiờ đang chuẩn bị đi.Chị Trình vừa dứt lời thì nghe tiếng động từ tầng hai vang lên,Quý Liên Hoắc ngước mắt nhìn Vương Chiêu Mưu từ tầng hai đixuống.Hôm nay Vương Chiêu Mưu mặc một bộ vest đen mới toanh,chất liệu có ánh nhũ nhẹ, đường cắt may ôm gọn cơ thể. Vì làdịp đặc biệt nên tóc của anh hôm nay cũng được thợ làm tóc tạokiểu, bồng bềnh hất ngược ra sau, gọn gàng tỉ mỉ.Thấy Quý Liên Hoắc đang nhìn thẳng vào mình, Vương ChiêuMưu giơ tay lên, chỉnh lại gọng kính, mắt chạm mắt cậu. "Đẹpchứ?"Hai tai Quý Liên Hoắc nhanh chóng đỏ bừng lên trong thấy, cậuchân thành gật đầu lia lịa: "Anh Chiêu Mưu lúc nào cũng đẹp,hôm nay trông đẹp một cách đặc biệt, trên người như có ánhsao, cà vạt hoa văn chìm màu xám đậm cũng đẹp, cao cấp thanhlịch."Vương Chiêu Mưu cười cười, lời khen ngợi của thiếu niên dườngnhư êm tai hơn hẳn."Tối muộn tôi mới về." Vương Chiêu Mưu đưa tay xoa nhẹ tócQuý Liên Hoắc: "Cậu nên đi ngủ sớm."Quý Liên Hoắc ánh mắt sáng ngời nhìn Vương Chiêu Mưu, hơidùng sức cọ nhẹ lòng bàn tay anh.×××Tài xế lái xe gần một tiếng đồng hồ mới tới nơi. Nhà họ Lãnhchọn nơi tổ chức tiệc ở vị trí tiếp giáp giữa Tô Thành và ChửThành, thuê hẳn một mặt bằng rộng, cải tạo thành sảnh tiệcsang trọng chỉ trong vài ngày.Vương Chiêu Mưu cầm thiệp mời bước vào phòng tiệc thì thấycha mình và dì Tống đã đến sớm, dẫn theo Vương Chiêu Vân vàVương Kỳ Yên, đang đứng gần tháp sâm-panh. Vương Chiêu Vânđứng sau dì Tống, mặc bộ vest trắng bạc, xem như cũng thểhiện được chút quý phái của một công tử nhà giàu; Vương KỳYên đứng ở phía chéo sau lưng ông Vương, mặc bộ đầm dàimàu đỏ son, đeo trang sức do chính tay mình thiết kế, rất đoantrang phóng khoáng.Thấy Vương Chiêu Mưu tới, Vương Chiêu Vân và Vương Kỳ Yênđều nóng lòng bước tới giao lưu với anh."Bữa tiệc này thật không thể tin được! Không có chân gà!"Vương Kỳ Yên cau mày: "Trước kia chị còn có thể trao đổi vớiban tổ chức, nhưng lần này bọn họ chỉ mang theo toàn đầu bếpTây!""Anh ơi, em đã gọi sai tên mười mấy người rồi." Vương ChiêuVân tràn đầy tuyệt vọng: "Bọn họ ai cũng giống nhau ai, ba vềnhất định sẽ đánh em một trận."Vương Chiêu Mưu mỉm cười lắng nghe lời phàn nàn của chị gáivà em trai, ông Vương dẫn dì Tống cũng đi tới, thấy dáng vẻVương Chiêu Vân hèn nhát thì tỏ vẻ bất mãn."Vừa nói chuyện với khoảng mười người, hầu hết họ đều hỏicon." Ông Vương nhìn Vương Chiêu Mưu, trên mặt vẫn có vẻkhông vui: "Bọn họ đều đang hỏi về Chung cư Xuyên Hải, có thờigian thì đi nói chuyện chút.""Được." Vương Chiêu Mưu đáp lại."Chiêu Mưu hôm nay thật đẹp." Dì Tống cười khen, Vương ChiêuMưu thì thản nhiên, ánh mắt lạnh nhạt."Tổng giám đốc Vương." Một giọng nói quen thuộc từ phía sauvang lên, Vương Chiêu Mưu quay lại thì thấy Lãnh Tu Minh đangcầm hai ly sâm-panh đi tới.Lãnh Tu Minh hôm nay trông đặc biệt rực rỡ, mặc bộ vest đỏđậm nổi bật cùng áo sơ mi trắng, nóng bỏng mà không gò bó.Khuôn mặt đa chủng tộc mang lại cho gã lợi thế rất lớn, gần nhưkhông có màu sắc nào mà gã không thể kiểm soát."Xin lỗi, hai ngày nay tôi bận quá không liên lạc được với anh."Lãnh Tu Minh cười rạng rỡ, đưa ly sâm-panh cho Vương ChiêuMưu: "Ông nội tôi nghe chuyện xảy ra với tôi và cô tôi ở nướcHoa xong thì muốn gặp anh."Vương Chiêu Mưu lịch sự nhận lấy sâm-panh, quay lại nhìn giađình rồi ra hiệu mình phải đi.Nhìn theo Vương Chiêu Mưu đi cùng Lãnh Tu Minh về phía nhânvật chính trong bữa tiệc, ông Vương thở dài, trong mắt có thêmphần ghen tị xen lẫn chút tự hào. Thời cơ mà thằng con nhàmình nắm bắt được thực sự rất tuyệt vời. Dù là bất động sảntrước đây hay doanh nhân nước ngoài hiện tại, con trai ông đềucó thể đối phó dễ dàng, luôn là người được hưởng lợi. Nếu cònnắm được con cá lớn này, ông Vương dám chắc khi đó nhà họVương sẽ là thế lực hùng mạnh nhất cả tỉnh Ôn Giang.Vương Chiêu Mưu đi theo Lãnh Tu Minh tiến về nơi đông vuinhất trong hội trường.Sau khi cụ Lãnh đến đã nói rõ muốn đầu tư, lần đầu tư nàykhông tập trung vào một công ty như thường lệ, thái độ của nhàhọ Lãnh là giăng lưới rộng, họ có tiền, bây giờ đang muốn đầutư vào vài hoặc mười mấy công ty có triển vọng ở nước Hoa.Cụ Lãnh giống như một chiếc bánh kem thơm phức, được cácdoanh nhân thuộc mọi ngành nghề vây quanh, thậm chí cóngười đã chuẩn bị sẵn và mang theo bản kế hoạch dự án, cụLãnh không từ chối, lật vài trang rồi để trợ lý nhận. Cụ Lãnh bịbao vây chặt chẽ đến nỗi từ bên ngoài không thể nhìn thấyđược, Lãnh Tu Minh đưa tay lên môi ho khan vài tiếng, người ởvùng ngoại vi nhìn thấy Lãnh Tu Minh đều cười rồi thi nhau tránhra.Vương Chiêu Mưu đi theo Lãnh Tu Minh vào vòng trong, rồi nhìnthấy gương mặt thật của cụ Lãnh.Kiếp trước, Vương Chiêu Mưu cũng từng nhìn thấy cụ Lãnh từ xatrong một bữa tiệc và trên mạng, có ấn tượng mơ hồ, nhưng bâygiờ nhìn kỹ hơn mới thấy ông cụ này thực sự rất vạm vỡ.Vương Chiêu Mưu cao 1,83 mét, cụ Lãnh lại còn cúi đầu nhìnanh, chiều cao hẳn phải trên 1,9 mét. Mà đây lại còn là kết quảcủa tuổi già. Vương Chiêu Mưu chợt hiểu tại sao Quý Liên Hoắclại từng chút một cao vượt qua mình như thế, hóa ra là do gen.Cụ Lãnh trông vẫn khá khỏe mạnh, mái tóc bạc, đôi mắt sáng vàđiềm tĩnh, lông mày dày cũng đã bạc, mặc bộ Đường trang màuxanh tre, dưới chân đi đôi giày vải đen, sạch sẽ và gọn gàng. Vìchiều cao và vóc dáng nên cụ Lãnh rất có khí thế, đặc biệt là đôimắt dường như có thể nhìn xuyên thấu lòng người, khiến ngườita không dám nhìn thẳng vào."Ông nội, đây chính là Vương Chiêu Mưu mà con đã kể cho ông."Lãnh Tu Minh cười giới thiệu với cụ Lãnh: "Tổng giám đốc Vươngcùng tuổi với con, nhưng có kinh nghiệm hơn con rất nhiều.""Ông Lãnh, chào ông." Vương Chiêu Mưu nghiêng người chàohỏi."Đúng là thiếu niên anh tài." Cụ Lãnh liếc nhìn người đàn ông trẻtuổi trước mặt, thấy anh trông điềm tĩnh hơn rất nhiều so vớinhững doanh nhân ở độ tuổi ba bốn mươi xung quanh, ngoạihình cũng rất xuất sắc, thoạt nhìn là thấy không phải hạng tầmthường."Đây không phải tổng giám đốc Vương à!" Có tiếng người từ bêncạnh truyền đến, Vương Chiêu Mưu ngước lên nhìn thoáng qua,thấy là người nhà họ Trương của Chử Thành, cùng nhà họ Doãncủa Hội doanh nhân Chử Thành, đều cùng một giuộc."Gần đây tổng giám đốc Vương đang làm việc trong ngành nào?"Cụ Lãnh khách sáo hỏi."Ông Lãnh cứ gọi Chiêu Mưu là được." Vương Chiêu Mưu lịch sựđáp, thái độ khiêm tốn: "Chiêu Mưu gần đây đã phát triển theohướng bất động sản, bắt đầu có kết quả.""Ngành bất động sản..." Cụ Lãnh gật đầu, dường như cũng đánhgiá cao."Tỉnh Ôn Giang có diện tích đất rộng nhưng đều trong trạng tháichưa phát triển, mức thu nhập ngày càng tăng của người dân đãmâu thuẫn với những ngôi nhà trệt đổ nát và trang thiết bị sinhhoạt nghèo nàn." Vương Chiêu Mưu bình tĩnh nói: "Tôi đangthực hiện một dự án thí điểm ở Tô Thành, xây dựng khu căn hộtừ trung cấp đến cao cấp, giá gần như gấp đôi so với nhữngchung cư thông thường, nhưng doanh số bán hàng bùng nổ,thậm chí là cung không đủ cầu.""Thực sự có rất nhiều cơ hội để phát triển trong ngành bất độngsản." Cụ Lãnh nhìn người đàn ông trẻ tuổi trước mặt với vẻ thíchthú: "Đưa danh thiếp cho tôi, chúng ta có thể tiếp tục thảo luậnvấn đề này."Vương Chiêu Mưu nhanh chóng lấy danh thiếp ra, đưa bằng cảhai tay cho cụ Lãnh.Lần này cụ Lãnh không để trợ lý nhận, mà tự tay nhận danhthiếp của Vương Chiêu Mưu.Đây là động thái đầu tiên trong đêm nay. Nhiều người tỏ ra ghentị, biết rằng một khoản đầu tư có thể sẽ rơi vào nhà họ Vương.Phải biết rằng nhà họ Lãnh đang định đầu tư trong phạm vi toànquốc, trong đó nhất định phải có hạn ngạch, nếu có người đượccụ Lãnh ưu ái thì đồng nghĩa với việc cơ hội của những ngườikhác sẽ giảm đi một phần."Nếu, ý tôi là nếu..." Cụ Lãnh nhìn Vương Chiêu Mưu: "Tôi đầutư 2,5 tỷ đô la Mỹ cho cậu, cậu định làm gì?"Cụ Lãnh vừa nói xong, ánh mắt của những doanh nhân xungquanh càng trở nên nhiệt tình hơn.Sắc mặt Vương Chiêu Mưu vẫn bình thường, giọng nói cũngcàng ung dung hơn: "Trở thành vua bất động sản ở Tô Thành,Tấn Thành và Chử Thành."Lời này vừa nói ra, mọi người xung quanh đều trố mắt nhìn.Tham vọng thế này cũng hơi quá đấy!"Tốt, tốt." Cụ Lãnh lại cười, khen luôn hai chữ.Những người khác thấy vậy, lòng dạ càng mất cân bằng.Thấy Vương Chiêu Mưu được đưa đi, ông Vương cũng dẫn dìTống theo, muốn xem phong thái của cụ Lãnh thế nào, khôngngờ lại nghe được tuyên bố đầy tham vọng của con trai mình.Vua bất động sản của ba thành phố, quan trọng là nó có thểnuốt được đã chứ!"Mặc dù không hiểu nhưng con thấy anh thật ghê gớm." VươngChiêu Vân ra vẻ ngưỡng mộ."Tổng giám đốc Vương cũng có sức thật đấy." Một giọng nói bấtngờ vang lên, ánh mắt mọi người đổ dồn vào người cầm quyềnnhà họ Trương đang ở gần cụ Lãnh.Tổng giám đốc Trương cười tủm tỉm, nói với giọng trêu chọc:"Còn trẻ thật tốt, tổng giám đốc Vương vừa nuôi nam sinh viênvừa có thể nghĩ ra kế hoạch vua bất động sản của ba thành phố,nếu là mấy ông già chúng tôi thì chắc không thể rồi."Đám doanh nhân Chử Thành cười phụ họa theo tổng giám đốcTrương, cụ Lãnh tiếp tục bình thản đánh giá người trẻ tuổi trướcmặt, rồi nhìn vẻ mặt của những người xung quanh, hiểu rằngchuyện này rất có thể là sự thật. Tuổi còn trẻ mà đã tham lamd*m d*c, không ngay thẳng chính trực, tin đồn ngoài lề đeobám, e rằng không phải là một đối tác tốt. Cụ Lãnh giơ tay, thảnnhiên đưa danh thiếp của Vương Chiêu Mưu cho trợ lý.Ý nghĩa của động thái này không thể rõ ràng hơn.Nhà họ Lãnh sẽ không xem xét việc hợp tác này nữa.

Ấn tượng của Quý Liên Hoắc về người thân của mình là cha mẹ

nuôi lương thiện nhưng đã mờ nhạt, là anh trai và chị dâu sống

một cuộc sống bình yên nhưng cuối cùng chỉ còn lại một đống

máu thịt, là gã cậu nghiện rượu nghiện cờ bạc chỉ muốn vắt kiệt

chút máu và mồ hôi cuối cùng của cháu trai, cùng với ông ngoại

nằm gục trên giường lò. Và có cả Quý Đại Bảo khóc gào suốt

đêm, đập vỡ bình cổ của anh Chiêu Mưu, gây ra đủ mọi chuyện

đáng ăn đòn.

Những tháng ngày trước kia giống như cơn ác mộng, buộc con

người vốn đã tuyệt vọng phải lùi dần đến khi không thể lùi được

nữa, sau lưng là vực thẳm không đáy và gió lạnh thấu xương,

nếu rơi vào đó sẽ không bao giờ được cứu lên nữa.

Đó là lúc Chiêu Chiêu xuất hiện. Anh nhẹ nhàng kéo cậu từ rìa

vách đá vào vòng tay mình, trao cho cậu tất cả những gì trước

đây cậu chưa bao giờ dám nghĩ tới, về vật chất và tinh thần, lấp

đầy cơ thể cậu từng chút một.

Nhưng bây giờ Chiêu Chiêu hỏi cậu có muốn tìm lại gia đình thật

không. Ngoại trừ Chiêu Chiêu, những người khác trên đời này chỉ

là người qua đường, cái gọi là gia đình thực sự của cậu mười

năm nay chưa từng xuất hiện, trước đây cậu không cần họ, bây

giờ cũng không cần.

Quý Liên Hoắc gần như có thể tưởng tượng rằng sau khi Chiêu

Chiêu giúp cậu tìm được người thân thật sự, anh sẽ giao hẳn cậu

cho những người được gọi là người thân đó, sau đó dần dần xa

lánh cậu, cho đến khi dù cậu có làm gì cũng không thể nhìn thấy

anh nữa. Cậu đã làm gì sai? Chiêu Chiêu muốn trừng phạt cậu.

Nhìn đôi mắt bất lực, buồn bã của cậu, Vương Chiêu Mưu không

khỏi ngạc nhiên trước phản ứng của Quý Liên Hoắc khi nghe về

người thân của mình, nhưng nếu cẩn thận nghĩ lại thì cũng có vẻ

dễ hiểu. Hai chữ "người thân" càng khiến Quý Liên Hoắc thêm

tổn thương, giống như một cối xay nặng nề, kéo lê bước chân

của cậu, siết lấy cậu rồi để lại vết sẹo khắp người. Dù nhà họ

Lãnh và nhà họ Quý khác nhau nhưng nếu Quý Liên Hoắc trở về

nhà họ Lãnh, cậu vẫn sẽ phải đối mặt với ác ý từ người thân,

trong tình trạng không đủ năng lực, cậu sẽ bị tổn thương nặng

nề hơn sâu sắc hơn.

"Anh Chiêu Mưu không cần em nữa sao..." Quý Liên Hoắc hai

mắt đỏ hoe, giọng mũi nghèn nghẹn, chỉ riêng những lời này đã

trút xuống nỗi buồn như thác đổ, khiến người ta vô cùng đau

lòng.

"Không phải vậy." Nhìn thấy dáng vẻ của cậu, Vương Chiêu Mưu

đứng dậy, vươn tay ôm thiếu niên trước mặt, xoa đầu Quý Liên

Hoắc, không thể không an ủi.

Quý Liên Hoắc dồn nửa trọng lượng cơ thể lên người trước mặt,

giơ hai tay lên, ôm thật chặt Vương Chiêu Mưu, gục đầu vào cổ

anh hít thở.

"Anh Chiêu Mưu, đừng giúp em tìm gia đình, được không?"

Giọng Quý Liên Hoắc nghèn nghẹt, mấy chữ cuối còn không rõ

ràng, như chú chó lớn đang tủi thân dựa vào người chủ.

Hơi thở của thiếu niên khi nói phả hết vào cổ anh, như lông vũ

mềm mại ấm áp, chậm rãi lướt qua làn da anh. Vương Chiêu

Mưu thấy hơi ngứa, khẽ đẩy Quý Liên Hoắc, nhìn thấy khóe mắt

cậu ửng hồng, cùng hàng mi đen dày dài lướt qua, đôi mắt sâu

thẳm vốn dĩ có phần lãnh đạm bẩm sinh giờ đây lại ươn ướt,

như thể đã bị oan ức rất nhiều.

Vương Chiêu Mưu vươn ngón tay cái nhẹ nhàng lau đi một chút

hơi ẩm nơi đuôi mắt cậu. "Nhưng nếu, gia đình cậu tìm đến..."

"Nếu bọn họ thực sự muốn tìm em thì hơn mười năm qua cũng

đủ cho họ tìm được em và anh trai em rồi." Ánh mắt Quý Liên

Hoắc thoáng vẻ lạnh lùng. Trước đây họ không tìm, bây giờ cậu

thi đậu đại học, cũng có anh Chiêu Mưu rồi, cuộc sống đang đi

đúng hướng, bọn họ tìm đến làm gì?

"Em đã trưởng thành rồi." Quý Liên Hoắc cụp mắt xuống, chăm

chú nhìn vào mắt người trước mặt: "Em không cần những người

thân đó."

Vương Chiêu Mưu chăm chú nhìn thiếu niên thật lâu, đôi mắt

của Quý Liên Hoắc đen và sâu thẳm, như bóng tối dẫn đến một

nơi khác, có sức hấp dẫn riêng rất đặc biệt.

"Tôi vẫn nói như vậy." Vương Chiêu Mưu hơi ngẩng đầu: "Tôi tôn

trọng sự lựa chọn của cậu."

Quý Liên Hoắc cụp mắt xuống, cậu và anh Chiêu Mưu ở rất gần

nhau, hơi thở gần như hòa quyện vào nhau. Quý Liên Hoắc nhìn

ngắm đôi môi nhạt màu của người trước mặt, có sắc hồng nhạt

mềm mại tựa hồ có thể làm cho lòng người rối loạn, cậu không

tự chủ được mà nín thở, nhịp tim trở nên hỗn loạn. Cậu đã nhìn

thấy cách mà đôi môi này mở ra và khép lại, đồng thời cũng nhìn

thấy nó nhẹ nhàng ngậm lấy tách trà, tiếp xúc gần gũi với món

ăn mà mình nấu. Hơi thở của Quý Liên Hoắc trở nên dồn dập,

bất giác nuốt khan hai tiếng.

Thấy trái cổ của thiếu niên trượt lên xuống, mắt Vương Chiêu

Mưu lóe lên nét cười, lặng lẽ chậm rãi lùi lại nửa bước để mở

rộng khoảng cách giữa hai người.

Quý Liên Hoắc vô thức tiến về phía trước nửa bước, như muốn

đuổi theo mọi thứ trước mắt, trong mắt hiện lên d*c v*ng non

nớt đang cố gắng đè nén.

"Đề tài này đến đây thôi." Vương Chiêu Mưu ôn hòa lên tiếng,

mỉm cười với thiếu niên. "Đi nghỉ sớm đi, ngày mai còn phải tập

quân sự."

"Lịch tập quân sự sắp kết thúc rồi." Quý Liên Hoắc mím môi, cố

gắng đè nén sự bồn chồn trong lồng ngực, ánh mắt ngoan hiền:

"Ngày mai là biểu diễn báo cáo."

"Cố lên." Vương Chiêu Mưu vỗ vai Quý Liên Hoắc, ánh nhìn hiền

hòa khen ngợi: "Cậu nhất định là người giỏi nhất."

Quý Liên Hoắc không nhịn được cúi đầu cong khóe miệng, vừa

đi vừa xoay người rời khỏi phòng làm việc, vẻ mặt đầy luyến

tiếc.

Ngày Quý Liên Hoắc biểu diễn báo cáo có họp lớp buổi tối nên

không về nhà. Chiều hôm sau, Quý Liên Hoắc về nhà thấy trên

bàn phòng khách có thêm một tấm thiệp mời, anh Chiêu Mưu

không xuống ăn tối.

"Tối nay ở cậu chủ có tiệc." Chị Trình giải thích với Quý Liên

Hoắc, chỗ đó khá xa nên Vương Chiêu Mưu đã ăn trước rồi, bây

giờ đang chuẩn bị đi.

Chị Trình vừa dứt lời thì nghe tiếng động từ tầng hai vang lên,

Quý Liên Hoắc ngước mắt nhìn Vương Chiêu Mưu từ tầng hai đi

xuống.

Hôm nay Vương Chiêu Mưu mặc một bộ vest đen mới toanh,

chất liệu có ánh nhũ nhẹ, đường cắt may ôm gọn cơ thể. Vì là

dịp đặc biệt nên tóc của anh hôm nay cũng được thợ làm tóc tạo

kiểu, bồng bềnh hất ngược ra sau, gọn gàng tỉ mỉ.

Thấy Quý Liên Hoắc đang nhìn thẳng vào mình, Vương Chiêu

Mưu giơ tay lên, chỉnh lại gọng kính, mắt chạm mắt cậu. "Đẹp

chứ?"

Hai tai Quý Liên Hoắc nhanh chóng đỏ bừng lên trong thấy, cậu

chân thành gật đầu lia lịa: "Anh Chiêu Mưu lúc nào cũng đẹp,

hôm nay trông đẹp một cách đặc biệt, trên người như có ánh

sao, cà vạt hoa văn chìm màu xám đậm cũng đẹp, cao cấp thanh

lịch."

Vương Chiêu Mưu cười cười, lời khen ngợi của thiếu niên dường

như êm tai hơn hẳn.

"Tối muộn tôi mới về." Vương Chiêu Mưu đưa tay xoa nhẹ tóc

Quý Liên Hoắc: "Cậu nên đi ngủ sớm."

Quý Liên Hoắc ánh mắt sáng ngời nhìn Vương Chiêu Mưu, hơi

dùng sức cọ nhẹ lòng bàn tay anh.

×××

Tài xế lái xe gần một tiếng đồng hồ mới tới nơi. Nhà họ Lãnh

chọn nơi tổ chức tiệc ở vị trí tiếp giáp giữa Tô Thành và Chử

Thành, thuê hẳn một mặt bằng rộng, cải tạo thành sảnh tiệc

sang trọng chỉ trong vài ngày.

Vương Chiêu Mưu cầm thiệp mời bước vào phòng tiệc thì thấy

cha mình và dì Tống đã đến sớm, dẫn theo Vương Chiêu Vân và

Vương Kỳ Yên, đang đứng gần tháp sâm-panh. Vương Chiêu Vân

đứng sau dì Tống, mặc bộ vest trắng bạc, xem như cũng thể

hiện được chút quý phái của một công tử nhà giàu; Vương Kỳ

Yên đứng ở phía chéo sau lưng ông Vương, mặc bộ đầm dài

màu đỏ son, đeo trang sức do chính tay mình thiết kế, rất đoan

trang phóng khoáng.

Thấy Vương Chiêu Mưu tới, Vương Chiêu Vân và Vương Kỳ Yên

đều nóng lòng bước tới giao lưu với anh.

"Bữa tiệc này thật không thể tin được! Không có chân gà!"

Vương Kỳ Yên cau mày: "Trước kia chị còn có thể trao đổi với

ban tổ chức, nhưng lần này bọn họ chỉ mang theo toàn đầu bếp

Tây!"

"Anh ơi, em đã gọi sai tên mười mấy người rồi." Vương Chiêu

Vân tràn đầy tuyệt vọng: "Bọn họ ai cũng giống nhau ai, ba về

nhất định sẽ đánh em một trận."

Vương Chiêu Mưu mỉm cười lắng nghe lời phàn nàn của chị gái

và em trai, ông Vương dẫn dì Tống cũng đi tới, thấy dáng vẻ

Vương Chiêu Vân hèn nhát thì tỏ vẻ bất mãn.

"Vừa nói chuyện với khoảng mười người, hầu hết họ đều hỏi

con." Ông Vương nhìn Vương Chiêu Mưu, trên mặt vẫn có vẻ

không vui: "Bọn họ đều đang hỏi về Chung cư Xuyên Hải, có thời

gian thì đi nói chuyện chút."

"Được." Vương Chiêu Mưu đáp lại.

"Chiêu Mưu hôm nay thật đẹp." Dì Tống cười khen, Vương Chiêu

Mưu thì thản nhiên, ánh mắt lạnh nhạt.

"Tổng giám đốc Vương." Một giọng nói quen thuộc từ phía sau

vang lên, Vương Chiêu Mưu quay lại thì thấy Lãnh Tu Minh đang

cầm hai ly sâm-panh đi tới.

Lãnh Tu Minh hôm nay trông đặc biệt rực rỡ, mặc bộ vest đỏ

đậm nổi bật cùng áo sơ mi trắng, nóng bỏng mà không gò bó.

Khuôn mặt đa chủng tộc mang lại cho gã lợi thế rất lớn, gần như

không có màu sắc nào mà gã không thể kiểm soát.

"Xin lỗi, hai ngày nay tôi bận quá không liên lạc được với anh."

Lãnh Tu Minh cười rạng rỡ, đưa ly sâm-panh cho Vương Chiêu

Mưu: "Ông nội tôi nghe chuyện xảy ra với tôi và cô tôi ở nước

Hoa xong thì muốn gặp anh."

Vương Chiêu Mưu lịch sự nhận lấy sâm-panh, quay lại nhìn gia

đình rồi ra hiệu mình phải đi.

Nhìn theo Vương Chiêu Mưu đi cùng Lãnh Tu Minh về phía nhân

vật chính trong bữa tiệc, ông Vương thở dài, trong mắt có thêm

phần ghen tị xen lẫn chút tự hào. Thời cơ mà thằng con nhà

mình nắm bắt được thực sự rất tuyệt vời. Dù là bất động sản

trước đây hay doanh nhân nước ngoài hiện tại, con trai ông đều

có thể đối phó dễ dàng, luôn là người được hưởng lợi. Nếu còn

nắm được con cá lớn này, ông Vương dám chắc khi đó nhà họ

Vương sẽ là thế lực hùng mạnh nhất cả tỉnh Ôn Giang.

Vương Chiêu Mưu đi theo Lãnh Tu Minh tiến về nơi đông vui

nhất trong hội trường.

Sau khi cụ Lãnh đến đã nói rõ muốn đầu tư, lần đầu tư này

không tập trung vào một công ty như thường lệ, thái độ của nhà

họ Lãnh là giăng lưới rộng, họ có tiền, bây giờ đang muốn đầu

tư vào vài hoặc mười mấy công ty có triển vọng ở nước Hoa.

Cụ Lãnh giống như một chiếc bánh kem thơm phức, được các

doanh nhân thuộc mọi ngành nghề vây quanh, thậm chí có

người đã chuẩn bị sẵn và mang theo bản kế hoạch dự án, cụ

Lãnh không từ chối, lật vài trang rồi để trợ lý nhận. Cụ Lãnh bị

bao vây chặt chẽ đến nỗi từ bên ngoài không thể nhìn thấy

được, Lãnh Tu Minh đưa tay lên môi ho khan vài tiếng, người ở

vùng ngoại vi nhìn thấy Lãnh Tu Minh đều cười rồi thi nhau tránh

ra.

Vương Chiêu Mưu đi theo Lãnh Tu Minh vào vòng trong, rồi nhìn

thấy gương mặt thật của cụ Lãnh.

Kiếp trước, Vương Chiêu Mưu cũng từng nhìn thấy cụ Lãnh từ xa

trong một bữa tiệc và trên mạng, có ấn tượng mơ hồ, nhưng bây

giờ nhìn kỹ hơn mới thấy ông cụ này thực sự rất vạm vỡ.

Vương Chiêu Mưu cao 1,83 mét, cụ Lãnh lại còn cúi đầu nhìn

anh, chiều cao hẳn phải trên 1,9 mét. Mà đây lại còn là kết quả

của tuổi già. Vương Chiêu Mưu chợt hiểu tại sao Quý Liên Hoắc

lại từng chút một cao vượt qua mình như thế, hóa ra là do gen.

Cụ Lãnh trông vẫn khá khỏe mạnh, mái tóc bạc, đôi mắt sáng và

điềm tĩnh, lông mày dày cũng đã bạc, mặc bộ Đường trang màu

xanh tre, dưới chân đi đôi giày vải đen, sạch sẽ và gọn gàng. Vì

chiều cao và vóc dáng nên cụ Lãnh rất có khí thế, đặc biệt là đôi

mắt dường như có thể nhìn xuyên thấu lòng người, khiến người

ta không dám nhìn thẳng vào.

"Ông nội, đây chính là Vương Chiêu Mưu mà con đã kể cho ông."

Lãnh Tu Minh cười giới thiệu với cụ Lãnh: "Tổng giám đốc Vương

cùng tuổi với con, nhưng có kinh nghiệm hơn con rất nhiều."

"Ông Lãnh, chào ông." Vương Chiêu Mưu nghiêng người chào

hỏi.

"Đúng là thiếu niên anh tài." Cụ Lãnh liếc nhìn người đàn ông trẻ

tuổi trước mặt, thấy anh trông điềm tĩnh hơn rất nhiều so với

những doanh nhân ở độ tuổi ba bốn mươi xung quanh, ngoại

hình cũng rất xuất sắc, thoạt nhìn là thấy không phải hạng tầm

thường.

"Đây không phải tổng giám đốc Vương à!" Có tiếng người từ bên

cạnh truyền đến, Vương Chiêu Mưu ngước lên nhìn thoáng qua,

thấy là người nhà họ Trương của Chử Thành, cùng nhà họ Doãn

của Hội doanh nhân Chử Thành, đều cùng một giuộc.

"Gần đây tổng giám đốc Vương đang làm việc trong ngành nào?"

Cụ Lãnh khách sáo hỏi.

"Ông Lãnh cứ gọi Chiêu Mưu là được." Vương Chiêu Mưu lịch sự

đáp, thái độ khiêm tốn: "Chiêu Mưu gần đây đã phát triển theo

hướng bất động sản, bắt đầu có kết quả."

"Ngành bất động sản..." Cụ Lãnh gật đầu, dường như cũng đánh

giá cao.

"Tỉnh Ôn Giang có diện tích đất rộng nhưng đều trong trạng thái

chưa phát triển, mức thu nhập ngày càng tăng của người dân đã

mâu thuẫn với những ngôi nhà trệt đổ nát và trang thiết bị sinh

hoạt nghèo nàn." Vương Chiêu Mưu bình tĩnh nói: "Tôi đang

thực hiện một dự án thí điểm ở Tô Thành, xây dựng khu căn hộ

từ trung cấp đến cao cấp, giá gần như gấp đôi so với những

chung cư thông thường, nhưng doanh số bán hàng bùng nổ,

thậm chí là cung không đủ cầu."

"Thực sự có rất nhiều cơ hội để phát triển trong ngành bất động

sản." Cụ Lãnh nhìn người đàn ông trẻ tuổi trước mặt với vẻ thích

thú: "Đưa danh thiếp cho tôi, chúng ta có thể tiếp tục thảo luận

vấn đề này."

Vương Chiêu Mưu nhanh chóng lấy danh thiếp ra, đưa bằng cả

hai tay cho cụ Lãnh.

Lần này cụ Lãnh không để trợ lý nhận, mà tự tay nhận danh

thiếp của Vương Chiêu Mưu.

Đây là động thái đầu tiên trong đêm nay. Nhiều người tỏ ra ghen

tị, biết rằng một khoản đầu tư có thể sẽ rơi vào nhà họ Vương.

Phải biết rằng nhà họ Lãnh đang định đầu tư trong phạm vi toàn

quốc, trong đó nhất định phải có hạn ngạch, nếu có người được

cụ Lãnh ưu ái thì đồng nghĩa với việc cơ hội của những người

khác sẽ giảm đi một phần.

"Nếu, ý tôi là nếu..." Cụ Lãnh nhìn Vương Chiêu Mưu: "Tôi đầu

tư 2,5 tỷ đô la Mỹ cho cậu, cậu định làm gì?"

Cụ Lãnh vừa nói xong, ánh mắt của những doanh nhân xung

quanh càng trở nên nhiệt tình hơn.

Sắc mặt Vương Chiêu Mưu vẫn bình thường, giọng nói cũng

càng ung dung hơn: "Trở thành vua bất động sản ở Tô Thành,

Tấn Thành và Chử Thành."

Lời này vừa nói ra, mọi người xung quanh đều trố mắt nhìn.

Tham vọng thế này cũng hơi quá đấy!

"Tốt, tốt." Cụ Lãnh lại cười, khen luôn hai chữ.

Những người khác thấy vậy, lòng dạ càng mất cân bằng.

Thấy Vương Chiêu Mưu được đưa đi, ông Vương cũng dẫn dì

Tống theo, muốn xem phong thái của cụ Lãnh thế nào, không

ngờ lại nghe được tuyên bố đầy tham vọng của con trai mình.

Vua bất động sản của ba thành phố, quan trọng là nó có thể

nuốt được đã chứ!

"Mặc dù không hiểu nhưng con thấy anh thật ghê gớm." Vương

Chiêu Vân ra vẻ ngưỡng mộ.

"Tổng giám đốc Vương cũng có sức thật đấy." Một giọng nói bất

ngờ vang lên, ánh mắt mọi người đổ dồn vào người cầm quyền

nhà họ Trương đang ở gần cụ Lãnh.

Tổng giám đốc Trương cười tủm tỉm, nói với giọng trêu chọc:

"Còn trẻ thật tốt, tổng giám đốc Vương vừa nuôi nam sinh viên

vừa có thể nghĩ ra kế hoạch vua bất động sản của ba thành phố,

nếu là mấy ông già chúng tôi thì chắc không thể rồi."

Đám doanh nhân Chử Thành cười phụ họa theo tổng giám đốc

Trương, cụ Lãnh tiếp tục bình thản đánh giá người trẻ tuổi trước

mặt, rồi nhìn vẻ mặt của những người xung quanh, hiểu rằng

chuyện này rất có thể là sự thật. Tuổi còn trẻ mà đã tham lam

d*m d*c, không ngay thẳng chính trực, tin đồn ngoài lề đeo

bám, e rằng không phải là một đối tác tốt. Cụ Lãnh giơ tay, thản

nhiên đưa danh thiếp của Vương Chiêu Mưu cho trợ lý.

Ý nghĩa của động thái này không thể rõ ràng hơn.

Nhà họ Lãnh sẽ không xem xét việc hợp tác này nữa.

Lão Vương Không Muốn LạnhTác giả: Đào Lý Sanh CaTruyện Đam Mỹ“Xin hỏi anh có phải phụ huynh của Vương Chiêu Vân không? Tôi là chủ nhiệm lớp em ấy, chiều nay em ấy lại gây sự ở trường rồi, tốt nhất là anh mau tới mang em ấy đi đi!” Người đàn ông trung niên ở đầu kia điện thoại rõ ràng đang cực kỳ bực tức, nhưng sắc mặt Vương Chiêu Mưu vẫn như thường, cậu giơ tay ra hiệu, tiếng nhạc trong phòng bi-a xa hoa lập tức dừng lại, một đám người trẻ tuổi đang nâng ly bên cạnh cũng nhẹ nhàng đặt ly xuống. “Xin hỏi nó chết chưa?” Giọng nói của Vương Chiêu Mưu rất ôn nhã, cậu nghiêng đầu dùng bả vai kẹp điện thoại, hơi tựa lên bàn bi-a, một tay cầm gậy bi-a, tay kia cầm khối sáp màu lam bên cạnh bàn chậm rãi lau đầu cơ. “Không, không……” Chủ nhiệm nghe thấy giọng nói trẻ tuổi, cảm thấy hơi ngoài ý muốn, “Xin hỏi anh là gì của Vương Chiêu Vân?” “Tôi là tên anh trai cùng cha khác mẹ độc ác tranh gia sản trong miệng nó, trước kia nó đã thề nếu không chết thì không bao giờ gặp tôi, tốt nhất ngài chờ nó chết rồi hãy gọi.” Vương Chiêu Mưu khẽ mỉm cười, bỏ sáp… Ấn tượng của Quý Liên Hoắc về người thân của mình là cha mẹnuôi lương thiện nhưng đã mờ nhạt, là anh trai và chị dâu sốngmột cuộc sống bình yên nhưng cuối cùng chỉ còn lại một đốngmáu thịt, là gã cậu nghiện rượu nghiện cờ bạc chỉ muốn vắt kiệtchút máu và mồ hôi cuối cùng của cháu trai, cùng với ông ngoạinằm gục trên giường lò. Và có cả Quý Đại Bảo khóc gào suốtđêm, đập vỡ bình cổ của anh Chiêu Mưu, gây ra đủ mọi chuyệnđáng ăn đòn.Những tháng ngày trước kia giống như cơn ác mộng, buộc conngười vốn đã tuyệt vọng phải lùi dần đến khi không thể lùi đượcnữa, sau lưng là vực thẳm không đáy và gió lạnh thấu xương,nếu rơi vào đó sẽ không bao giờ được cứu lên nữa.Đó là lúc Chiêu Chiêu xuất hiện. Anh nhẹ nhàng kéo cậu từ rìavách đá vào vòng tay mình, trao cho cậu tất cả những gì trướcđây cậu chưa bao giờ dám nghĩ tới, về vật chất và tinh thần, lấpđầy cơ thể cậu từng chút một.Nhưng bây giờ Chiêu Chiêu hỏi cậu có muốn tìm lại gia đình thậtkhông. Ngoại trừ Chiêu Chiêu, những người khác trên đời này chỉlà người qua đường, cái gọi là gia đình thực sự của cậu mườinăm nay chưa từng xuất hiện, trước đây cậu không cần họ, bâygiờ cũng không cần.Quý Liên Hoắc gần như có thể tưởng tượng rằng sau khi ChiêuChiêu giúp cậu tìm được người thân thật sự, anh sẽ giao hẳn cậucho những người được gọi là người thân đó, sau đó dần dần xalánh cậu, cho đến khi dù cậu có làm gì cũng không thể nhìn thấyanh nữa. Cậu đã làm gì sai? Chiêu Chiêu muốn trừng phạt cậu.Nhìn đôi mắt bất lực, buồn bã của cậu, Vương Chiêu Mưu khôngkhỏi ngạc nhiên trước phản ứng của Quý Liên Hoắc khi nghe vềngười thân của mình, nhưng nếu cẩn thận nghĩ lại thì cũng có vẻdễ hiểu. Hai chữ "người thân" càng khiến Quý Liên Hoắc thêmtổn thương, giống như một cối xay nặng nề, kéo lê bước châncủa cậu, siết lấy cậu rồi để lại vết sẹo khắp người. Dù nhà họLãnh và nhà họ Quý khác nhau nhưng nếu Quý Liên Hoắc trở vềnhà họ Lãnh, cậu vẫn sẽ phải đối mặt với ác ý từ người thân,trong tình trạng không đủ năng lực, cậu sẽ bị tổn thương nặngnề hơn sâu sắc hơn."Anh Chiêu Mưu không cần em nữa sao..." Quý Liên Hoắc haimắt đỏ hoe, giọng mũi nghèn nghẹn, chỉ riêng những lời này đãtrút xuống nỗi buồn như thác đổ, khiến người ta vô cùng đaulòng."Không phải vậy." Nhìn thấy dáng vẻ của cậu, Vương Chiêu Mưuđứng dậy, vươn tay ôm thiếu niên trước mặt, xoa đầu Quý LiênHoắc, không thể không an ủi.Quý Liên Hoắc dồn nửa trọng lượng cơ thể lên người trước mặt,giơ hai tay lên, ôm thật chặt Vương Chiêu Mưu, gục đầu vào cổanh hít thở."Anh Chiêu Mưu, đừng giúp em tìm gia đình, được không?"Giọng Quý Liên Hoắc nghèn nghẹt, mấy chữ cuối còn không rõràng, như chú chó lớn đang tủi thân dựa vào người chủ.Hơi thở của thiếu niên khi nói phả hết vào cổ anh, như lông vũmềm mại ấm áp, chậm rãi lướt qua làn da anh. Vương ChiêuMưu thấy hơi ngứa, khẽ đẩy Quý Liên Hoắc, nhìn thấy khóe mắtcậu ửng hồng, cùng hàng mi đen dày dài lướt qua, đôi mắt sâuthẳm vốn dĩ có phần lãnh đạm bẩm sinh giờ đây lại ươn ướt,như thể đã bị oan ức rất nhiều.Vương Chiêu Mưu vươn ngón tay cái nhẹ nhàng lau đi một chúthơi ẩm nơi đuôi mắt cậu. "Nhưng nếu, gia đình cậu tìm đến...""Nếu bọn họ thực sự muốn tìm em thì hơn mười năm qua cũngđủ cho họ tìm được em và anh trai em rồi." Ánh mắt Quý LiênHoắc thoáng vẻ lạnh lùng. Trước đây họ không tìm, bây giờ cậuthi đậu đại học, cũng có anh Chiêu Mưu rồi, cuộc sống đang điđúng hướng, bọn họ tìm đến làm gì?"Em đã trưởng thành rồi." Quý Liên Hoắc cụp mắt xuống, chămchú nhìn vào mắt người trước mặt: "Em không cần những ngườithân đó."Vương Chiêu Mưu chăm chú nhìn thiếu niên thật lâu, đôi mắtcủa Quý Liên Hoắc đen và sâu thẳm, như bóng tối dẫn đến mộtnơi khác, có sức hấp dẫn riêng rất đặc biệt."Tôi vẫn nói như vậy." Vương Chiêu Mưu hơi ngẩng đầu: "Tôi tôntrọng sự lựa chọn của cậu."Quý Liên Hoắc cụp mắt xuống, cậu và anh Chiêu Mưu ở rất gầnnhau, hơi thở gần như hòa quyện vào nhau. Quý Liên Hoắc nhìnngắm đôi môi nhạt màu của người trước mặt, có sắc hồng nhạtmềm mại tựa hồ có thể làm cho lòng người rối loạn, cậu khôngtự chủ được mà nín thở, nhịp tim trở nên hỗn loạn. Cậu đã nhìnthấy cách mà đôi môi này mở ra và khép lại, đồng thời cũng nhìnthấy nó nhẹ nhàng ngậm lấy tách trà, tiếp xúc gần gũi với mónăn mà mình nấu. Hơi thở của Quý Liên Hoắc trở nên dồn dập,bất giác nuốt khan hai tiếng.Thấy trái cổ của thiếu niên trượt lên xuống, mắt Vương ChiêuMưu lóe lên nét cười, lặng lẽ chậm rãi lùi lại nửa bước để mởrộng khoảng cách giữa hai người.Quý Liên Hoắc vô thức tiến về phía trước nửa bước, như muốnđuổi theo mọi thứ trước mắt, trong mắt hiện lên d*c v*ng nonnớt đang cố gắng đè nén."Đề tài này đến đây thôi." Vương Chiêu Mưu ôn hòa lên tiếng,mỉm cười với thiếu niên. "Đi nghỉ sớm đi, ngày mai còn phải tậpquân sự.""Lịch tập quân sự sắp kết thúc rồi." Quý Liên Hoắc mím môi, cốgắng đè nén sự bồn chồn trong lồng ngực, ánh mắt ngoan hiền:"Ngày mai là biểu diễn báo cáo.""Cố lên." Vương Chiêu Mưu vỗ vai Quý Liên Hoắc, ánh nhìn hiềnhòa khen ngợi: "Cậu nhất định là người giỏi nhất."Quý Liên Hoắc không nhịn được cúi đầu cong khóe miệng, vừađi vừa xoay người rời khỏi phòng làm việc, vẻ mặt đầy luyếntiếc.Ngày Quý Liên Hoắc biểu diễn báo cáo có họp lớp buổi tối nênkhông về nhà. Chiều hôm sau, Quý Liên Hoắc về nhà thấy trênbàn phòng khách có thêm một tấm thiệp mời, anh Chiêu Mưukhông xuống ăn tối."Tối nay ở cậu chủ có tiệc." Chị Trình giải thích với Quý LiênHoắc, chỗ đó khá xa nên Vương Chiêu Mưu đã ăn trước rồi, bâygiờ đang chuẩn bị đi.Chị Trình vừa dứt lời thì nghe tiếng động từ tầng hai vang lên,Quý Liên Hoắc ngước mắt nhìn Vương Chiêu Mưu từ tầng hai đixuống.Hôm nay Vương Chiêu Mưu mặc một bộ vest đen mới toanh,chất liệu có ánh nhũ nhẹ, đường cắt may ôm gọn cơ thể. Vì làdịp đặc biệt nên tóc của anh hôm nay cũng được thợ làm tóc tạokiểu, bồng bềnh hất ngược ra sau, gọn gàng tỉ mỉ.Thấy Quý Liên Hoắc đang nhìn thẳng vào mình, Vương ChiêuMưu giơ tay lên, chỉnh lại gọng kính, mắt chạm mắt cậu. "Đẹpchứ?"Hai tai Quý Liên Hoắc nhanh chóng đỏ bừng lên trong thấy, cậuchân thành gật đầu lia lịa: "Anh Chiêu Mưu lúc nào cũng đẹp,hôm nay trông đẹp một cách đặc biệt, trên người như có ánhsao, cà vạt hoa văn chìm màu xám đậm cũng đẹp, cao cấp thanhlịch."Vương Chiêu Mưu cười cười, lời khen ngợi của thiếu niên dườngnhư êm tai hơn hẳn."Tối muộn tôi mới về." Vương Chiêu Mưu đưa tay xoa nhẹ tócQuý Liên Hoắc: "Cậu nên đi ngủ sớm."Quý Liên Hoắc ánh mắt sáng ngời nhìn Vương Chiêu Mưu, hơidùng sức cọ nhẹ lòng bàn tay anh.×××Tài xế lái xe gần một tiếng đồng hồ mới tới nơi. Nhà họ Lãnhchọn nơi tổ chức tiệc ở vị trí tiếp giáp giữa Tô Thành và ChửThành, thuê hẳn một mặt bằng rộng, cải tạo thành sảnh tiệcsang trọng chỉ trong vài ngày.Vương Chiêu Mưu cầm thiệp mời bước vào phòng tiệc thì thấycha mình và dì Tống đã đến sớm, dẫn theo Vương Chiêu Vân vàVương Kỳ Yên, đang đứng gần tháp sâm-panh. Vương Chiêu Vânđứng sau dì Tống, mặc bộ vest trắng bạc, xem như cũng thểhiện được chút quý phái của một công tử nhà giàu; Vương KỳYên đứng ở phía chéo sau lưng ông Vương, mặc bộ đầm dàimàu đỏ son, đeo trang sức do chính tay mình thiết kế, rất đoantrang phóng khoáng.Thấy Vương Chiêu Mưu tới, Vương Chiêu Vân và Vương Kỳ Yênđều nóng lòng bước tới giao lưu với anh."Bữa tiệc này thật không thể tin được! Không có chân gà!"Vương Kỳ Yên cau mày: "Trước kia chị còn có thể trao đổi vớiban tổ chức, nhưng lần này bọn họ chỉ mang theo toàn đầu bếpTây!""Anh ơi, em đã gọi sai tên mười mấy người rồi." Vương ChiêuVân tràn đầy tuyệt vọng: "Bọn họ ai cũng giống nhau ai, ba vềnhất định sẽ đánh em một trận."Vương Chiêu Mưu mỉm cười lắng nghe lời phàn nàn của chị gáivà em trai, ông Vương dẫn dì Tống cũng đi tới, thấy dáng vẻVương Chiêu Vân hèn nhát thì tỏ vẻ bất mãn."Vừa nói chuyện với khoảng mười người, hầu hết họ đều hỏicon." Ông Vương nhìn Vương Chiêu Mưu, trên mặt vẫn có vẻkhông vui: "Bọn họ đều đang hỏi về Chung cư Xuyên Hải, có thờigian thì đi nói chuyện chút.""Được." Vương Chiêu Mưu đáp lại."Chiêu Mưu hôm nay thật đẹp." Dì Tống cười khen, Vương ChiêuMưu thì thản nhiên, ánh mắt lạnh nhạt."Tổng giám đốc Vương." Một giọng nói quen thuộc từ phía sauvang lên, Vương Chiêu Mưu quay lại thì thấy Lãnh Tu Minh đangcầm hai ly sâm-panh đi tới.Lãnh Tu Minh hôm nay trông đặc biệt rực rỡ, mặc bộ vest đỏđậm nổi bật cùng áo sơ mi trắng, nóng bỏng mà không gò bó.Khuôn mặt đa chủng tộc mang lại cho gã lợi thế rất lớn, gần nhưkhông có màu sắc nào mà gã không thể kiểm soát."Xin lỗi, hai ngày nay tôi bận quá không liên lạc được với anh."Lãnh Tu Minh cười rạng rỡ, đưa ly sâm-panh cho Vương ChiêuMưu: "Ông nội tôi nghe chuyện xảy ra với tôi và cô tôi ở nướcHoa xong thì muốn gặp anh."Vương Chiêu Mưu lịch sự nhận lấy sâm-panh, quay lại nhìn giađình rồi ra hiệu mình phải đi.Nhìn theo Vương Chiêu Mưu đi cùng Lãnh Tu Minh về phía nhânvật chính trong bữa tiệc, ông Vương thở dài, trong mắt có thêmphần ghen tị xen lẫn chút tự hào. Thời cơ mà thằng con nhàmình nắm bắt được thực sự rất tuyệt vời. Dù là bất động sảntrước đây hay doanh nhân nước ngoài hiện tại, con trai ông đềucó thể đối phó dễ dàng, luôn là người được hưởng lợi. Nếu cònnắm được con cá lớn này, ông Vương dám chắc khi đó nhà họVương sẽ là thế lực hùng mạnh nhất cả tỉnh Ôn Giang.Vương Chiêu Mưu đi theo Lãnh Tu Minh tiến về nơi đông vuinhất trong hội trường.Sau khi cụ Lãnh đến đã nói rõ muốn đầu tư, lần đầu tư nàykhông tập trung vào một công ty như thường lệ, thái độ của nhàhọ Lãnh là giăng lưới rộng, họ có tiền, bây giờ đang muốn đầutư vào vài hoặc mười mấy công ty có triển vọng ở nước Hoa.Cụ Lãnh giống như một chiếc bánh kem thơm phức, được cácdoanh nhân thuộc mọi ngành nghề vây quanh, thậm chí cóngười đã chuẩn bị sẵn và mang theo bản kế hoạch dự án, cụLãnh không từ chối, lật vài trang rồi để trợ lý nhận. Cụ Lãnh bịbao vây chặt chẽ đến nỗi từ bên ngoài không thể nhìn thấyđược, Lãnh Tu Minh đưa tay lên môi ho khan vài tiếng, người ởvùng ngoại vi nhìn thấy Lãnh Tu Minh đều cười rồi thi nhau tránhra.Vương Chiêu Mưu đi theo Lãnh Tu Minh vào vòng trong, rồi nhìnthấy gương mặt thật của cụ Lãnh.Kiếp trước, Vương Chiêu Mưu cũng từng nhìn thấy cụ Lãnh từ xatrong một bữa tiệc và trên mạng, có ấn tượng mơ hồ, nhưng bâygiờ nhìn kỹ hơn mới thấy ông cụ này thực sự rất vạm vỡ.Vương Chiêu Mưu cao 1,83 mét, cụ Lãnh lại còn cúi đầu nhìnanh, chiều cao hẳn phải trên 1,9 mét. Mà đây lại còn là kết quảcủa tuổi già. Vương Chiêu Mưu chợt hiểu tại sao Quý Liên Hoắclại từng chút một cao vượt qua mình như thế, hóa ra là do gen.Cụ Lãnh trông vẫn khá khỏe mạnh, mái tóc bạc, đôi mắt sáng vàđiềm tĩnh, lông mày dày cũng đã bạc, mặc bộ Đường trang màuxanh tre, dưới chân đi đôi giày vải đen, sạch sẽ và gọn gàng. Vìchiều cao và vóc dáng nên cụ Lãnh rất có khí thế, đặc biệt là đôimắt dường như có thể nhìn xuyên thấu lòng người, khiến ngườita không dám nhìn thẳng vào."Ông nội, đây chính là Vương Chiêu Mưu mà con đã kể cho ông."Lãnh Tu Minh cười giới thiệu với cụ Lãnh: "Tổng giám đốc Vươngcùng tuổi với con, nhưng có kinh nghiệm hơn con rất nhiều.""Ông Lãnh, chào ông." Vương Chiêu Mưu nghiêng người chàohỏi."Đúng là thiếu niên anh tài." Cụ Lãnh liếc nhìn người đàn ông trẻtuổi trước mặt, thấy anh trông điềm tĩnh hơn rất nhiều so vớinhững doanh nhân ở độ tuổi ba bốn mươi xung quanh, ngoạihình cũng rất xuất sắc, thoạt nhìn là thấy không phải hạng tầmthường."Đây không phải tổng giám đốc Vương à!" Có tiếng người từ bêncạnh truyền đến, Vương Chiêu Mưu ngước lên nhìn thoáng qua,thấy là người nhà họ Trương của Chử Thành, cùng nhà họ Doãncủa Hội doanh nhân Chử Thành, đều cùng một giuộc."Gần đây tổng giám đốc Vương đang làm việc trong ngành nào?"Cụ Lãnh khách sáo hỏi."Ông Lãnh cứ gọi Chiêu Mưu là được." Vương Chiêu Mưu lịch sựđáp, thái độ khiêm tốn: "Chiêu Mưu gần đây đã phát triển theohướng bất động sản, bắt đầu có kết quả.""Ngành bất động sản..." Cụ Lãnh gật đầu, dường như cũng đánhgiá cao."Tỉnh Ôn Giang có diện tích đất rộng nhưng đều trong trạng tháichưa phát triển, mức thu nhập ngày càng tăng của người dân đãmâu thuẫn với những ngôi nhà trệt đổ nát và trang thiết bị sinhhoạt nghèo nàn." Vương Chiêu Mưu bình tĩnh nói: "Tôi đangthực hiện một dự án thí điểm ở Tô Thành, xây dựng khu căn hộtừ trung cấp đến cao cấp, giá gần như gấp đôi so với nhữngchung cư thông thường, nhưng doanh số bán hàng bùng nổ,thậm chí là cung không đủ cầu.""Thực sự có rất nhiều cơ hội để phát triển trong ngành bất độngsản." Cụ Lãnh nhìn người đàn ông trẻ tuổi trước mặt với vẻ thíchthú: "Đưa danh thiếp cho tôi, chúng ta có thể tiếp tục thảo luậnvấn đề này."Vương Chiêu Mưu nhanh chóng lấy danh thiếp ra, đưa bằng cảhai tay cho cụ Lãnh.Lần này cụ Lãnh không để trợ lý nhận, mà tự tay nhận danhthiếp của Vương Chiêu Mưu.Đây là động thái đầu tiên trong đêm nay. Nhiều người tỏ ra ghentị, biết rằng một khoản đầu tư có thể sẽ rơi vào nhà họ Vương.Phải biết rằng nhà họ Lãnh đang định đầu tư trong phạm vi toànquốc, trong đó nhất định phải có hạn ngạch, nếu có người đượccụ Lãnh ưu ái thì đồng nghĩa với việc cơ hội của những ngườikhác sẽ giảm đi một phần."Nếu, ý tôi là nếu..." Cụ Lãnh nhìn Vương Chiêu Mưu: "Tôi đầutư 2,5 tỷ đô la Mỹ cho cậu, cậu định làm gì?"Cụ Lãnh vừa nói xong, ánh mắt của những doanh nhân xungquanh càng trở nên nhiệt tình hơn.Sắc mặt Vương Chiêu Mưu vẫn bình thường, giọng nói cũngcàng ung dung hơn: "Trở thành vua bất động sản ở Tô Thành,Tấn Thành và Chử Thành."Lời này vừa nói ra, mọi người xung quanh đều trố mắt nhìn.Tham vọng thế này cũng hơi quá đấy!"Tốt, tốt." Cụ Lãnh lại cười, khen luôn hai chữ.Những người khác thấy vậy, lòng dạ càng mất cân bằng.Thấy Vương Chiêu Mưu được đưa đi, ông Vương cũng dẫn dìTống theo, muốn xem phong thái của cụ Lãnh thế nào, khôngngờ lại nghe được tuyên bố đầy tham vọng của con trai mình.Vua bất động sản của ba thành phố, quan trọng là nó có thểnuốt được đã chứ!"Mặc dù không hiểu nhưng con thấy anh thật ghê gớm." VươngChiêu Vân ra vẻ ngưỡng mộ."Tổng giám đốc Vương cũng có sức thật đấy." Một giọng nói bấtngờ vang lên, ánh mắt mọi người đổ dồn vào người cầm quyềnnhà họ Trương đang ở gần cụ Lãnh.Tổng giám đốc Trương cười tủm tỉm, nói với giọng trêu chọc:"Còn trẻ thật tốt, tổng giám đốc Vương vừa nuôi nam sinh viênvừa có thể nghĩ ra kế hoạch vua bất động sản của ba thành phố,nếu là mấy ông già chúng tôi thì chắc không thể rồi."Đám doanh nhân Chử Thành cười phụ họa theo tổng giám đốcTrương, cụ Lãnh tiếp tục bình thản đánh giá người trẻ tuổi trướcmặt, rồi nhìn vẻ mặt của những người xung quanh, hiểu rằngchuyện này rất có thể là sự thật. Tuổi còn trẻ mà đã tham lamd*m d*c, không ngay thẳng chính trực, tin đồn ngoài lề đeobám, e rằng không phải là một đối tác tốt. Cụ Lãnh giơ tay, thảnnhiên đưa danh thiếp của Vương Chiêu Mưu cho trợ lý.Ý nghĩa của động thái này không thể rõ ràng hơn.Nhà họ Lãnh sẽ không xem xét việc hợp tác này nữa.

Chương 89: Chương 89