Tác giả:

Những ngọn gió đông se lạnh. Cùng với những ngọn gió đó là bông tuyết bay phủ trên dòng Dương Tử. Trong tiết trời giá buốt kia, một chiếc lâu thuyền, với hàng hoa đăng như thể đối chọi với tiết trời giá lạnh. Nếu chiếc lâu thuyền kia xuất hiện chỉ vứt dãy hoa đăng thôi thì chẳng đáng nói làm gì, nhưng trên nóc lâu thuyền lại có ngọn huyết kỳ thêu dòng chữ thảo khiến cho nó trở thành điểm chú ý của võ lâm Trung nguyên, "Nhất thống võ lâm, duy ngã độc tôn". Trong khoang thuyền, một mỹ phụ với một trung niên ngồi kiết đà trước tấm rèm lụa, khi lâu thuyền đã vào đến Hàng Châu, mỹ phụ mới lên tiếng, cất giọng thật nhu hòa: - Tôn giá đã đến nơi rồi. - Sẽ có người chết. Giọng nói đùng đục từ sau tấm rèm cất lên. Chiếc lâu thuyền thả neo trên bờ sông Dương Tử. Trên bến sông Dương Tử, có năm đại hán đứng chờ sắn, trong năm người đó có Dương Quân Bảo, với ngoại hiệu VÔ địch kiếm, người mà cả võ lâm đều biết đến qua kiếm thuật của họ Dương. Danh gia đệ nhất kiếm Dương Quân Bảo đứng chấp tay sau…

Chương 49: Kiếm thủ bất dung thân (2)

Nô Tình Kiếm ThủTác giả: Ngọa Long SinhTruyện Kiếm HiệpNhững ngọn gió đông se lạnh. Cùng với những ngọn gió đó là bông tuyết bay phủ trên dòng Dương Tử. Trong tiết trời giá buốt kia, một chiếc lâu thuyền, với hàng hoa đăng như thể đối chọi với tiết trời giá lạnh. Nếu chiếc lâu thuyền kia xuất hiện chỉ vứt dãy hoa đăng thôi thì chẳng đáng nói làm gì, nhưng trên nóc lâu thuyền lại có ngọn huyết kỳ thêu dòng chữ thảo khiến cho nó trở thành điểm chú ý của võ lâm Trung nguyên, "Nhất thống võ lâm, duy ngã độc tôn". Trong khoang thuyền, một mỹ phụ với một trung niên ngồi kiết đà trước tấm rèm lụa, khi lâu thuyền đã vào đến Hàng Châu, mỹ phụ mới lên tiếng, cất giọng thật nhu hòa: - Tôn giá đã đến nơi rồi. - Sẽ có người chết. Giọng nói đùng đục từ sau tấm rèm cất lên. Chiếc lâu thuyền thả neo trên bờ sông Dương Tử. Trên bến sông Dương Tử, có năm đại hán đứng chờ sắn, trong năm người đó có Dương Quân Bảo, với ngoại hiệu VÔ địch kiếm, người mà cả võ lâm đều biết đến qua kiếm thuật của họ Dương. Danh gia đệ nhất kiếm Dương Quân Bảo đứng chấp tay sau… CỖ xe độc mã lặng lẽ xuôi theo quan lộ về ải Nhạn Môn thuộc trấn Tân Cương. Trên ghế xà ích là Ðàm Vĩnh Hưng can cường. Y không còn giữ được bộ mặt anh tuấn khôi ngô nữa mà thay vào đó là chiếc mặt nạ dát vàng để che đậy hai vành môi đã biến hình.Phía sau cỗ xe độc mã, trong khoang xe là cỗ quan tài, ngồi cạnh cỗ quan tài đó chẳng ai khác chính là Tống Bội Linh. Thỉnh thoảng nàng lại lấy vàng mã rải xuống đường nói:- Ứng Hiệp! Bạch Huệ! Mong rằng bên kia cõi hư vô, tình yêu đích thực sẽ đến với hai người!Lệ Trảo ra khóe mắt buồn và vô thần của nàng.Một làn gió chiều thổi qua cuốn những tấm giấy vàng mã lắc rắc theo chiều gió như thể có cả một đạo quân ma đang rảo bước theo sau cỗ xe độc mã đó.Vầng nhật quang đang chìm dần xuống để tạo ra ráng chiều tịch mịch. Trong khung cảnh ráng chiều tịch mịch đó, cỗ xe độc mã vẫn lầm lủi hướng về ải Nhạn môn mang theo hai xác người trong một cỗ quan tài.Bội Linh chợt vén rèm hỏi Vĩnh Hưng:- Ðàm huynh, đây có phải tình yêu không?Im lặng một lúc, Vĩnh Hưng buông một tiếng thở dài:- Tội nghiệp cho Ứng Hiệp!- Tôn đệ đáng thương lắm à?Vĩnh Hưng gật đầu:- NÔ tình kiếm thủ!- Huynh có yêu như Ứng Hiệp không?- Chỉ có cái chết mới là câu trả lời mà thôi. Dù Ứng Hiệp là một kẻ như thế nào thì trong tình yêu hắn đáng được trân trọng. Ứng Hiệp đã sống trọn vẹn đời cho chữ tình và chết cũng vì một chữ tình. Mong rằng chẳng bao giờ có những gã nô tình tội nghiệp xuất hiện trong cõi đời này nữa.- Tình yêu quá oan nghiệt phải không huynh?- NÓ có thể là niềm hạnh phúc vô biên nhưng cũng có thể là lưỡi kiếm chết người.Ứng Hiệp chính là lưỡi kiếm tàn nhẫn của tình yêu.- Huynh đừng bao giờ giống như Ứng Hiệp nhé!- Mong rằng như vậy nhưng đối với Tống Bội Linh, Vĩnh Hưng mong rằng mình sẽ giống như Tôn Ứng Hiệp!- Tại sao?- Vì Bội Linh hơn hẳn Lâm Bạch Huệ!- Ðừng so sánh muội với Bạch Huệ. không bao giờ Bội Linh có thể sánh với Bạch Huệ!Tấm rèm lại phủ xuống. Cứ như Bội Linh đang sợ hãi chạy trốn một điều gì mà nàng sợ sẽ tạo ra một bi tình thứ hai giống với Ứng Hiệp và Bạch Huệ!HẾT

CỖ xe độc mã lặng lẽ xuôi theo quan lộ về ải Nhạn Môn thuộc trấn Tân Cương. Trên ghế xà ích là Ðàm Vĩnh Hưng can cường. Y không còn giữ được bộ mặt anh tuấn khôi ngô nữa mà thay vào đó là chiếc mặt nạ dát vàng để che đậy hai vành môi đã biến hình.

Phía sau cỗ xe độc mã, trong khoang xe là cỗ quan tài, ngồi cạnh cỗ quan tài đó chẳng ai khác chính là Tống Bội Linh. Thỉnh thoảng nàng lại lấy vàng mã rải xuống đường nói:

- Ứng Hiệp! Bạch Huệ! Mong rằng bên kia cõi hư vô, tình yêu đích thực sẽ đến với hai người!

Lệ Trảo ra khóe mắt buồn và vô thần của nàng.

Một làn gió chiều thổi qua cuốn những tấm giấy vàng mã lắc rắc theo chiều gió như thể có cả một đạo quân ma đang rảo bước theo sau cỗ xe độc mã đó.

Vầng nhật quang đang chìm dần xuống để tạo ra ráng chiều tịch mịch. Trong khung cảnh ráng chiều tịch mịch đó, cỗ xe độc mã vẫn lầm lủi hướng về ải Nhạn môn mang theo hai xác người trong một cỗ quan tài.

Bội Linh chợt vén rèm hỏi Vĩnh Hưng:

- Ðàm huynh, đây có phải tình yêu không?

Im lặng một lúc, Vĩnh Hưng buông một tiếng thở dài:

- Tội nghiệp cho Ứng Hiệp!

- Tôn đệ đáng thương lắm à?

Vĩnh Hưng gật đầu:

- NÔ tình kiếm thủ!

- Huynh có yêu như Ứng Hiệp không?

- Chỉ có cái chết mới là câu trả lời mà thôi. Dù Ứng Hiệp là một kẻ như thế nào thì trong tình yêu hắn đáng được trân trọng. Ứng Hiệp đã sống trọn vẹn đời cho chữ tình và chết cũng vì một chữ tình. Mong rằng chẳng bao giờ có những gã nô tình tội nghiệp xuất hiện trong cõi đời này nữa.

- Tình yêu quá oan nghiệt phải không huynh?

- NÓ có thể là niềm hạnh phúc vô biên nhưng cũng có thể là lưỡi kiếm chết người.

Ứng Hiệp chính là lưỡi kiếm tàn nhẫn của tình yêu.

- Huynh đừng bao giờ giống như Ứng Hiệp nhé!

- Mong rằng như vậy nhưng đối với Tống Bội Linh, Vĩnh Hưng mong rằng mình sẽ giống như Tôn Ứng Hiệp!

- Tại sao?

- Vì Bội Linh hơn hẳn Lâm Bạch Huệ!

- Ðừng so sánh muội với Bạch Huệ. không bao giờ Bội Linh có thể sánh với Bạch Huệ!

Tấm rèm lại phủ xuống. Cứ như Bội Linh đang sợ hãi chạy trốn một điều gì mà nàng sợ sẽ tạo ra một bi tình thứ hai giống với Ứng Hiệp và Bạch Huệ!HẾT

Nô Tình Kiếm ThủTác giả: Ngọa Long SinhTruyện Kiếm HiệpNhững ngọn gió đông se lạnh. Cùng với những ngọn gió đó là bông tuyết bay phủ trên dòng Dương Tử. Trong tiết trời giá buốt kia, một chiếc lâu thuyền, với hàng hoa đăng như thể đối chọi với tiết trời giá lạnh. Nếu chiếc lâu thuyền kia xuất hiện chỉ vứt dãy hoa đăng thôi thì chẳng đáng nói làm gì, nhưng trên nóc lâu thuyền lại có ngọn huyết kỳ thêu dòng chữ thảo khiến cho nó trở thành điểm chú ý của võ lâm Trung nguyên, "Nhất thống võ lâm, duy ngã độc tôn". Trong khoang thuyền, một mỹ phụ với một trung niên ngồi kiết đà trước tấm rèm lụa, khi lâu thuyền đã vào đến Hàng Châu, mỹ phụ mới lên tiếng, cất giọng thật nhu hòa: - Tôn giá đã đến nơi rồi. - Sẽ có người chết. Giọng nói đùng đục từ sau tấm rèm cất lên. Chiếc lâu thuyền thả neo trên bờ sông Dương Tử. Trên bến sông Dương Tử, có năm đại hán đứng chờ sắn, trong năm người đó có Dương Quân Bảo, với ngoại hiệu VÔ địch kiếm, người mà cả võ lâm đều biết đến qua kiếm thuật của họ Dương. Danh gia đệ nhất kiếm Dương Quân Bảo đứng chấp tay sau… CỖ xe độc mã lặng lẽ xuôi theo quan lộ về ải Nhạn Môn thuộc trấn Tân Cương. Trên ghế xà ích là Ðàm Vĩnh Hưng can cường. Y không còn giữ được bộ mặt anh tuấn khôi ngô nữa mà thay vào đó là chiếc mặt nạ dát vàng để che đậy hai vành môi đã biến hình.Phía sau cỗ xe độc mã, trong khoang xe là cỗ quan tài, ngồi cạnh cỗ quan tài đó chẳng ai khác chính là Tống Bội Linh. Thỉnh thoảng nàng lại lấy vàng mã rải xuống đường nói:- Ứng Hiệp! Bạch Huệ! Mong rằng bên kia cõi hư vô, tình yêu đích thực sẽ đến với hai người!Lệ Trảo ra khóe mắt buồn và vô thần của nàng.Một làn gió chiều thổi qua cuốn những tấm giấy vàng mã lắc rắc theo chiều gió như thể có cả một đạo quân ma đang rảo bước theo sau cỗ xe độc mã đó.Vầng nhật quang đang chìm dần xuống để tạo ra ráng chiều tịch mịch. Trong khung cảnh ráng chiều tịch mịch đó, cỗ xe độc mã vẫn lầm lủi hướng về ải Nhạn môn mang theo hai xác người trong một cỗ quan tài.Bội Linh chợt vén rèm hỏi Vĩnh Hưng:- Ðàm huynh, đây có phải tình yêu không?Im lặng một lúc, Vĩnh Hưng buông một tiếng thở dài:- Tội nghiệp cho Ứng Hiệp!- Tôn đệ đáng thương lắm à?Vĩnh Hưng gật đầu:- NÔ tình kiếm thủ!- Huynh có yêu như Ứng Hiệp không?- Chỉ có cái chết mới là câu trả lời mà thôi. Dù Ứng Hiệp là một kẻ như thế nào thì trong tình yêu hắn đáng được trân trọng. Ứng Hiệp đã sống trọn vẹn đời cho chữ tình và chết cũng vì một chữ tình. Mong rằng chẳng bao giờ có những gã nô tình tội nghiệp xuất hiện trong cõi đời này nữa.- Tình yêu quá oan nghiệt phải không huynh?- NÓ có thể là niềm hạnh phúc vô biên nhưng cũng có thể là lưỡi kiếm chết người.Ứng Hiệp chính là lưỡi kiếm tàn nhẫn của tình yêu.- Huynh đừng bao giờ giống như Ứng Hiệp nhé!- Mong rằng như vậy nhưng đối với Tống Bội Linh, Vĩnh Hưng mong rằng mình sẽ giống như Tôn Ứng Hiệp!- Tại sao?- Vì Bội Linh hơn hẳn Lâm Bạch Huệ!- Ðừng so sánh muội với Bạch Huệ. không bao giờ Bội Linh có thể sánh với Bạch Huệ!Tấm rèm lại phủ xuống. Cứ như Bội Linh đang sợ hãi chạy trốn một điều gì mà nàng sợ sẽ tạo ra một bi tình thứ hai giống với Ứng Hiệp và Bạch Huệ!HẾT

Chương 49: Kiếm thủ bất dung thân (2)