Tác giả:

“Xin hỏi anh có phải phụ huynh của Vương Chiêu Vân không? Tôi là chủ nhiệm lớp em ấy, chiều nay em ấy lại gây sự ở trường rồi, tốt nhất là anh mau tới mang em ấy đi đi!” Người đàn ông trung niên ở đầu kia điện thoại rõ ràng đang cực kỳ bực tức, nhưng sắc mặt Vương Chiêu Mưu vẫn như thường, cậu giơ tay ra hiệu, tiếng nhạc trong phòng bi-a xa hoa lập tức dừng lại, một đám người trẻ tuổi đang nâng ly bên cạnh cũng nhẹ nhàng đặt ly xuống. “Xin hỏi nó chết chưa?” Giọng nói của Vương Chiêu Mưu rất ôn nhã, cậu nghiêng đầu dùng bả vai kẹp điện thoại, hơi tựa lên bàn bi-a, một tay cầm gậy bi-a, tay kia cầm khối sáp màu lam bên cạnh bàn chậm rãi lau đầu cơ. “Không, không……” Chủ nhiệm nghe thấy giọng nói trẻ tuổi, cảm thấy hơi ngoài ý muốn, “Xin hỏi anh là gì của Vương Chiêu Vân?” “Tôi là tên anh trai cùng cha khác mẹ độc ác tranh gia sản trong miệng nó, trước kia nó đã thề nếu không chết thì không bao giờ gặp tôi, tốt nhất ngài chờ nó chết rồi hãy gọi.” Vương Chiêu Mưu khẽ mỉm cười, bỏ sáp…

Chương 102: Chương 102

Lão Vương Không Muốn LạnhTác giả: Đào Lý Sanh CaTruyện Đam Mỹ“Xin hỏi anh có phải phụ huynh của Vương Chiêu Vân không? Tôi là chủ nhiệm lớp em ấy, chiều nay em ấy lại gây sự ở trường rồi, tốt nhất là anh mau tới mang em ấy đi đi!” Người đàn ông trung niên ở đầu kia điện thoại rõ ràng đang cực kỳ bực tức, nhưng sắc mặt Vương Chiêu Mưu vẫn như thường, cậu giơ tay ra hiệu, tiếng nhạc trong phòng bi-a xa hoa lập tức dừng lại, một đám người trẻ tuổi đang nâng ly bên cạnh cũng nhẹ nhàng đặt ly xuống. “Xin hỏi nó chết chưa?” Giọng nói của Vương Chiêu Mưu rất ôn nhã, cậu nghiêng đầu dùng bả vai kẹp điện thoại, hơi tựa lên bàn bi-a, một tay cầm gậy bi-a, tay kia cầm khối sáp màu lam bên cạnh bàn chậm rãi lau đầu cơ. “Không, không……” Chủ nhiệm nghe thấy giọng nói trẻ tuổi, cảm thấy hơi ngoài ý muốn, “Xin hỏi anh là gì của Vương Chiêu Vân?” “Tôi là tên anh trai cùng cha khác mẹ độc ác tranh gia sản trong miệng nó, trước kia nó đã thề nếu không chết thì không bao giờ gặp tôi, tốt nhất ngài chờ nó chết rồi hãy gọi.” Vương Chiêu Mưu khẽ mỉm cười, bỏ sáp… Quý Liên Hoắc ngồi dưới đất, nhìn lên người đàn ông đang nhìnmình, dùng mũi giày đá nhẹ vào người mình, trong mắt ẩn hiệnnét cười nhàn nhạt."Anh Chiêu Mưu." Quý Liên Hoắc đứng dậy, lòng thấy ngứangáy. Cú đá không hề đau, chỉ như chú mèo con trong tim thứcdậy, móng vuốt lông nhung liên tục cào vào trái tim.Thấy Quý Liên Hoắc vẫn mặc bộ vest ngày hôm qua, VươngChiêu Mưu hơi hất nhẹ cằm ra hiệu về phía phòng cậu: "Đi thayquần áo rồi xuống ăn sáng."Quý Liên Hoắc nhìn chăm chú vào anh, không khỏi cong khóemiệng, hạ giọng gọi: "Chiêu Chiêu."Vương Chiêu Mưu ngẩng đầu nhìn Quý Liên Hoắc đã cao hơnmình, trong mắt hiện lên ý cười. "Ừ."Như thể đã đạt được thứ mình thực sự yêu thích, Quý Liên Hoắcvui mừng chạy về phòng.Nhìn bóng lưng của Quý Liên Hoắc, Vương Chiêu Mưu cười bấtlực, bước từng bước vững vàng xuống cầu thang.Chị Trình đang chuẩn bị bữa sáng trong bếp, thấy Vương ChiêuMưu đang ngồi một mình ở bàn ăn, liền nhanh chóng mang đồăn đến cho anh. Chị Trình thở dài trong lòng, bây giờ Tiểu Quývà Quý Đại Bảo đã rời đi, công việc của chị bỗng trở nên nhẹnhàng hơn nhiều, nhưng không hiểu sao vẫn cảm thấy hơi trốngtrải.Nhìn vài đĩa thức ăn nhỏ trước mặt, là lượng thức ăn bìnhthường của anh, nghĩ đến vật thể lớn nhận được trước cửa hômnay, Vương Chiêu Mưu ngước mắt nhìn chị Trình: "Không đủđâu.""Hở?" Chị Trình sửng sốt, còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảyra thì đã nghe thấy tiếng đóng cửa trên lầu, Quý Liên Hoắc đãthay cái áo len đen đang đứng đó cười với chị Trình ở dưới."Ấy chà, Tiểu Quý!" Chị Trình vô thức mở to mắt, nghĩ đến cảnhtượng mình thấy trên TV tối qua, rồi nhìn Quý Liên Hoắc, lòngtràn ngập ngạc nhiên."Cậu về từ lúc nào thế!" Chị Trình mỉm cười bước tới, ngẩng đầunhìn Quý Liên Hoắc: "Tôi không để ý thấy!""Lúc đêm muộn mới về." Quý Liên Hoắc xuống lầu, ngồi vào ghếcạnh Vương Chiêu Mưu như trước kia, nhìn người ngồi ở ghếchính, lập tức cảm thấy an tâm hơn nhiều. Đây chính là nơi cậunên ở."Lúc nãy tôi ở trong bếp, cũng không nghe thấy tiếng cậu thứcdậy." Chị Trình cầm đũa đưa cho Quý Liên Hoắc, không nhịnđược cười: "Hai người ăn trước đi, tôi đi chuẩn bị thêm.""Hôm nay tôi đi Chử Thành." Vương Chiêu Mưu liếc nhìn đồng hồđeo tay: "Khoảng năm giờ chiều sẽ về."Bàn tay cầm đũa của Quý Liên Hoắc khựng lại. Nếu là trước đây,mình sẽ đợi anh Chiêu Mưu, ở nhà, chờ mãi chờ mãi, nhưng bâygiờ, anh Chiêu Mưu đã hôn mình rồi!"Anh Chiêu Mưu." Quý Liên Hoắc vô thức l**m môi, lấy hết canđảm, hai tai đỏ ửng nhìn Vương Chiêu Mưu. "Em có thể... đicùng anh được không."Vương Chiêu Mưu nhìn đôi mắt long lanh của Quý Liên Hoắc, imlặng một lát, nghĩ rằng hôm nay là thứ bảy, cho dù có chuyệnkhẩn cấp làm lỡ thêm một ngày cũng không ảnh hưởng đến việccậu đi học bình thường. Vả lại thân phận của Quý Liên Hoắc đãđược công khai, bây giờ cậu có theo bên cạnh anh cũng khôngcòn ai nói những lời như "bao nuôi" nữa.Quý Liên Hoắc nhìn Vương Chiêu Mưu với vẻ mong đợi, nếu saulưng cậu có cái đuôi thì nó sẽ dựng đứng lên, chăm chú chờ đợicâu trả lời của anh.Suy nghĩ một lát, Vương Chiêu Mưu nhìn về phía Quý Liên Hoắc."Được."Mắt Quý Liên Hoắc lập tức sáng lên, khóe miệng cũng cong lên,lòng tràn ngập hương vị ngọt ngào, nếu có một cái đuôi, chắcchắn có thể biến thành cánh quạt. Cậu có thể đi ra ngoài với anhChiêu Mưu!"Nhưng cần phải nhanh hơn." Vương Chiêu Mưu nhìn giờ, lễ khaitrương trung tâm mua sắm được ấn định vào hai tiếng rưỡi nữa,hơn nữa phải đi đường rất lâu.Chị Trình mang đồ ăn làm thêm ra bàn, Quý Liên Hoắc Hoắc ănrất nhanh, gần như nhanh gấp đôi tốc độ bình thường. Ăn sángxong, Quý Liên Hoắc phóng vọt lên lầu, đây là lần đầu tiên rangoài cùng anh Chiêu Mưu, không thể để anh Chiêu Mưu mấtmặt vì vẻ ngoài của mình!Khi Vương Chiêu Mưu chuẩn bị xong xuôi ra đến cửa, Quý LiênHoắc vội vã xuống cầu thang, mặc một chiếc áo sơ mi xanh đậmvới một chiếc quần âu màu xám đậm, thêm một chiếc áo vestcùng màu với quần âu. Tính đến thời điểm hiện tại, ba bộ vestmà Vương Chiêu Mưu chuẩn bị cho cậu đều đã được dùng đếnchỉ trong vòng hai ngày."Tiểu Quý trông thật năng động." Chị Trình đứng cạnh vừa cườivừa khen ngợi, Vương Chiêu Mưu mỉm cười, dắt Quý Liên Hoắcra xe.Suốt dọc đường, tài xế liên tục nhìn Quý Liên Hoắc ngồi ở ghếsau qua gương chiếu hậu, hôm qua anh ta cũng xem TV, vừanhìn thấy Quý Liên Hoắc thì suýt phun hết đồ ăn trong miệng ra,còn bị vợ đánh. Tài xế thực sự bị sốc. Lúc đầu sếp nhận nuôiQuý Liên Hoắc, anh ta chỉ nghĩ sếp mình nhân hậu nên nuôidưỡng hai chú cháu này; đến lúc Quý Liên Hoắc thành trạngnguyên khối tự nhiên tỉnh Ôn Giang, anh ta không khỏi cảm thánrằng sếp thực sự rất giỏi trong việc nhìn người; cho đến hômqua, khi nhìn thấy Quý Liên Hoắc trên màn hình TV, biết rằngcậu chính là đứa con thất lạc của nhà họ Lãnh, tài xế cảm thấythế giới quan của mình đã sụp đổ. Nói thật là tầm nhìn của sếpnằm trên tận tầng khí quyển. Tài xế đã nghiêm túc suy nghĩ rấtlâu, tự hỏi liệu có thể xin sếp giới thiệu một cổ phiếu không.Quý Liên Hoắc ở trong xe, hưng phấn nhìn Chiêu Chiêu đangnhắm mắt nghỉ ngơi bên cạnh, lại nhìn phong cảnh lướt quangoài cửa sổ, như một chú chó lớn lần đầu tiên được ra ngoàichơi với chủ của mình, vui đến nỗi không thể kiềm chế được.Họ đến Chử Thành đúng giờ, vừa thấy xe dừng lại, Quý LiênHoắc vội vàng xuống xe, mở cửa cho Vương Chiêu Mưu, một tayđặt lên nóc xe như thường lệ để bảo vệ anh bước xuống xe.Vương Chiêu Mưu dẫn Quý Liên Hoắc đi gặp tổng giám đốc điềuhành trung tâm mua sắm Chử Thành. Tổng giám đốc nhanhchóng báo cáo với Vương Chiêu Mưu về tiến trình lễ khai trương,và những bước mà anh cần tham dự. Khi lễ khai trương bắt đầu,Quý Liên Hoắc luôn đi theo sau Vương Chiêu Mưu, dù là cắtbăng khánh thành hay phát biểu, ánh mắt cậu vẫn luôn dán chặtvào người phía trước.Đến lúc điểm mắt cho con lân, Vương Chiêu Mưu bước lên, điđến trước đầu lân, cầm lấy bút lông do lễ tân đưa, nhẹ nhàngchấm đầu bút vào mực vàng chu sa."Một điểm mắt trái, làm ăn phát đạt!" MC đọc lời thoại bằnggiọng vui vẻ.Vương Chiêu Mưu cầm bút, đầu bút chạm vào mắt trái của conlân, cổ tay rất vững vàng, xoay nhẹ, vẽ một con ngươi tròn trịacho đầu lân."Hai điểm mắt phải, tiền vào như nước!"Vương Chiêu Mưu lại chấm mực, điểm mắt phải cho lân."Ba điểm thiên linh, tiền đồ như gấm!"Vương Chiêu Mưu hạ mắt, cổ tay khẽ cử động.Quý Liên Hoắc chăm chú nhìn người đàn ông mặc vest trên sânkhấu, anh cúi người về phía trước, tay cầm một cây bút lông,khuôn mặt tuấn tú, cặp kính gọng vàng, cái đầu lân đầy màu sắcrực rỡ dưới tay, đẹp đến mức không thể diễn tả được.Lễ điểm mắt kết thúc, hội trường đốt pháo, vài dây pháo đầymàu sắc nổ tung, vô số mảnh vỡ nhiều màu sắc rơi xuống. QuýLiên Hoắc đang định tiến lên phủi những mảnh vụn đầy màu sắctrên vai Vương Chiêu Mưu thì thấy anh nhét bao lì xì vào miệnglân, sau đó đứng thẳng dậy, ngoảnh lại nhìn mình, mỉm cười.Quý Liên Hoắc đứng đó ngơ ngác nhìn những mảnh vỡ đủ màusắc rơi xuống trước mặt, nhìn đôi môi cong lên của người kia,tiếng pháo nổ bên tai dường như đã biến mất, thế giới hoàntoàn im lặng, âm thanh duy nhất là tiếng trái tim đập rất mạnhcủa chính cậu. Như tiếng trống dồn dập nơi hoang dã, vô số chồicỏ mọc lên từ mặt đất, cùng với tiếng trống, nở thành nhữngbông hoa nhỏ màu trắng đung đưa.Lễ khai trương diễn ra rất suôn sẻ, cánh cửa trung tâm mua sắmrộng mở, chào đón khách đến từ khắp nơi. Vương Chiêu Mưukhông cần phải tham dự các hoạt động sau đó, nên quyết địnhrời đi sớm, đi dạo quanh trung tâm mua sắm Chử Thành. QuýLiên Hoắc đi theo sau Vương Chiêu Mưu, nhìn chằm chằm vàobóng lưng của anh. Vương Chiêu Mưu đi từng tầng một cho đếnkhi tới rạp chiếu phim ở tầng năm, nhìn lên lịch chiếu phim hômnay rồi quay lại nhìn Quý Liên Hoắc."Muốn xem phim không?"Xem phim?Quý Liên Hoắc chớp mắt, quay đầu nhìn khách hàng đang ùavào trung tâm mua sắm, người đến xem phim toàn là những cặpđôi trẻ! Khuôn mặt cậu dần đỏ bừng, trong mắt tràn đầy niềmvui không gì ngăn cản được: "Em muốn xem."Vương Chiêu Mưu để Quý Liên Hoắc vui vẻ đi xếp hàng mua vé,còn anh ngồi ở phòng chờ, bắt chéo đôi chân dài, nhìn cậu muavé xong thì quay đầu nhìn đôi tình nhân trẻ đang mua bắp rangbên cạnh, lại xếp hàng sau họ, sau đó ôm hai hộp bắp rang vàđồ uống chạy tới.Hiện tại người xem phim không nhiều, Quý Liên Hoắc mua véngồi hàng ghế thứ ba, ghế số năm và số sáu hàng thứ ba, ngaysát bên nhau. Sau vài đoạn quảng cáo, ánh đèn trong rạp tốidần, Quý Liên Hoắc cẩn thận lắng nghe tiếng thở bên cạnhmình, trong bóng tối, dường như có rất nhiều chuyện có thể xảyra.Màn hình sáng lên, chiếu bộ phim hot nhất hiện nay là Vô gianđạo, Vương Chiêu Mưu có cảm giác kỳ lạ như thể thời gian đãdịch chuyển, bộ phim mới này với anh thật ra lại là phim cũ từ19 năm trước. May mắn là vì kiếp trước bận rộn với công việc,anh không xem nhiều phim, nếu không rất có thể đã trở thànhkẻ đáng ghét ưa tiết lộ tình tiết phim rồi. Vương Chiêu Mưu cầmmột miếng bắp rang, bỏ vào miệng, nhìn ngôi sao điện ảnh trẻtuổi trên màn hình, mỉm cười.Nhờ ánh sáng từ màn hình chiếu phim, Quý Liên Hoắc tập trungnhìn người bên cạnh, thấy Vương Chiêu Mưu đang ăn bắp rang,cậu mím môi, khi anh lấy bắp rang lần thứ hai thì đưa tay ra giảvờ vô tình chạm vào ngón tay của Chiêu Chiêu, sau đó nhanhchóng rụt tay lại với khuôn mặt đỏ bừng.Vương Chiêu Mưu khựng lại, nhìn người bên cạnh mỉm cười. QuýLiên Hoắc mua hai hộp bắp rang, cái của cậu để ngay bên cạnh.Nhìn thấy nụ cười trong mắt người đàn ông, mặt Quý Liên Hoắccàng thêm nóng. Khi màn chiếu phim tối lại vì tình tiết u ám,Quý Liên Hoắc đưa tay ra, như chú mèo rón rén trong bóng tối,khẽ chạm vào ngón tay Vương Chiêu Mưu.Vương Chiêu Mưu không hề trốn tránh, trong ánh sáng mờ nhạt,cảm nhận được Quý Liên Hoắc rụt rè móc lấy ngón tay út củamình.Chiêu Chiêu không từ chối. Quý Liên Hoắc cố gắng mím môi, đènén cảm xúc sắp bùng nổ của mình, màu đỏ trên tai đã lan đếnmá, giờ đã bắt đầu lan đến cổ và ngực. Ánh đèn trong rạp chiếuphim nhấp nháy, còn có tiếng nói của những người khác ở phíasau, Quý Liên Hoắc mím môi nhìn chằm chằm vào màn hình,nhưng không xem được gì cả. Ánh mắt cậu lại chuyển sang dánvào người bên cạnh, còn anh vẫn nhìn lên màn hình với vẻ mặtbình thản, dường như không có gì khác thường.Quý Liên Hoắc cảm nhận những ngón tay mình vừa móc vào,niềm vui thầm kín và cuồng nhiệt bùng lên trong lòng.×××Tháng thứ hai khi Vương Chiêu Vân ôn thi lại, sau một tuần học,cậu ta về nhà ngã gục trên sô pha, hai mắt đờ đẫn, chân tay têliệt. Lớp 12 đã đủ khó khăn rồi, vậy mà cậu ta còn phải học lớp13, thật là vô nhân đạo! Điều tệ hại hơn nữa là trong kỳ thituyển sinh đầu vào, điểm của cậu ta thậm chí còn không caobằng điểm thi đại học, thật là vô lý!Dì Tống mang ít trái cây đến cho thằng con trai đang nằm bẹp,rồi lấy cặp sách từ tay Vương Chiêu Vân với vẻ mặt bất lực."Mẹ ơi, con đói quá." Vương Chiêu Vân quay người, vừa ăn tráicây vừa bật TV."Có để đồ ăn cho con, trong bếp đang hâm nóng." Dì Tống gõtrán con trai: "Con lại đến quán Internet phải không?""Sao mẹ biết?" Vương Chiêu Vân gặm trái cây, ngạc nhiên nhìnmẹ mình."Con không thấy bây giờ là mấy giờ sao." Dì Tống nhíu mày: "Bacon mới gọi điện cho thầy chủ nhiệm xong đấy, biết hôm nay cáccon sẽ tan học lúc 6 giờ tối, lát nữa gặp ba con thì nhận lỗi đibiết không?""Dạ." Vương Chiêu Vân chột dạ gật đầu, tiếp tục nhấn điều khiểntừ xa. Người làm mang đồ ăn nóng đến, Vương Chiêu Vân quálười nên không thèm đến phòng ăn, cứ thế nằm ở bàn trongphòng khách, vừa ăn vừa xem TV."Cũng không có cái gì hay cả..." Vương Chiêu Vân ấn điều khiểntừ xa, thấy cha mình từ tầng hai đi xuống thì lập tức cảnh giác,hoảng loạn đặt điều khiển từ xa xuống, ngồi thẳng dậy, cúi đầuăn cơm của mình."Ăn thì lo ăn, xem TV làm gì!" Ông Vương xuống lầu, đứng trướcmặt đứa con út, nhìn Vương Chiêu Vân với ánh mắt bất mãn:"Làm hai việc cùng một lúc, để xem con bị nghẹn thì sẽ thếnào!""Không nghẹn được đâu ba!" Vương Chiêu Vân cười hì hì: "Cổhọng con lớn."Nhìn đứa con lười biếng lông bông, ông Vương hơi giận, nhưngnghĩ đến biểu hiện của cậu ta trong bữa tiệc của nhà họ Lãnh thìlại dịu đi. Ít nhất thì đứa con này không hoàn toàn vô dụng.Ông Vương thở dài trong lòng, vừa định quay người thì thấyVương Chiêu Vân đột nhiên mở to mắt, đánh rơi đôi đũa trêntay. Ông giật mình, bước đến vỗ mạnh vào lưng Vương ChiêuVân, thấy con không nói gì, trong lúc hốt hoảng, ông còn túmthằng nhóc lên thực hiện động tác cấp cứu Heimlich.Vương Chiêu Vân bị nắm đấm của cha già siết nghẹt không nóinên lời, ngón tay run rẩy chỉ vào TV, miệng nói lắp bắp: "Con,con không nghẹn, con, mẹ nó!"Dì Tống thấy tình hình trong phòng khách thì vội vã chạy đến,thấy con trai mình đang chỉ vào TV cũng quay đầu lại, cảm thấyngười trên TV trông quen quen, suy nghĩ một lúc mới đột nhiênnhớ ra người này là ai."Hoằng Tiến, Hoằng Tiến." Dì Tống vừa nhìn TV vừa vỗ vỗ ôngVương vẫn đang cấp cứu cho con trai. Ông Vương ngẩng đầu lênmột lát, liếc nhìn TV rồi lại cúi xuống siết Vương Chiêu Vân haicái nữa, động tác bỗng nhiên dừng lại, ông từ từ quay đầu, kinhngạc nhìn TV."Con không nghẹn!" Vương Chiêu Vân cuối cùng cũng có cơ hộilên tiếng, vội vã chạy trốn khỏi cha già, mặt đau khổ ôm bụngmình, đồ ăn vừa ăn đã bị người cha yêu quý siết ra hết cả.Ông Vương sững sờ nhìn vào TV, nhìn chằm chằm vào cậu traimặc vest trên màn hình, phải mất một lúc lâu mới bình tĩnh lại.Vương Chiêu Vân cũng nhìn Quý Liên Hoắc trên TV, lòng hoangmang."Cậu ấy... là đứa con nhà họ Lãnh lưu lạc bên ngoài?" Dì Tốnghỏi một cách không chắc chắn.Vương Chiêu Vân nhìn chằm chằm vào TV, nhớ lại cảnh mình đãmắng Quý Liên Hoắc như thế nào, còn bắt cậu làm bài tập nghỉđông cho mình, bỗng nhiên cảm thấy bi thương. "Con tiêu rồi baơi!!!"Ông Vương lặng lẽ nhìn con trai, hồi tưởng lại chuyện xảy ratrong nhà hàng, cảm giác hít thở không thông."Con đã làm gì người ta!" Dì Tống nghe Vương Chiêu Vân nóivậy, nhíu mày lo lắng."Con bắt người ta làm bài tập về nhà cho con, còn đến tận nhàmắng người ta nữa..." Vương Chiêu Vân tỏ vẻ đau khổ: "Chắcngười ta ghim hết rồi!""Cái thằng này!" Dì Tống giận hết sức: "Sao có thể làm như vậyđược! Con đã thấy tình hình của nhà họ Lãnh, chúng ta có thểchọc giận họ không!""Hu hu hu, lúc đó con đã xin lỗi rồi, không biết có được khôngnữa..." Vương Chiêu Vân đau buồn: "Lúc đó anh ba còn đánhcon trước mặt người ta..."Dì Tống nghe vậy mới tạm yên lòng, Chiêu Vân đã xin lỗi, ChiêuMưu cũng đã dạy bảo Chiêu Vân, Quý Liên Hoắc kia chắc làkhông ôm hận đâu.Ông Vương u oán liếc nhìn Vương Chiêu Vân, rồi từ từ đứng dậy,loạng choạng bước lên cầu thang. Vương Chiêu Vân và dì Tốngcùng nhìn ông Vương, trong lòng cùng có linh cảm chẳng lành.Dì Tống suy nghĩ một lát rồi bảo Vương Chiêu Vân ăn tiếp, cònbà thì vội vã lên lầu, thấy chồng nằm trên giường trong phòngngủ, hai tay khoanh trước bụng, vẻ mặt bình thản."Hoằng Tiến, anh làm sao thế?" Dì Tống lo lắng bước tới: "Anhcó làm gì đứa bé đó không thế?"Vẻ mặt ông Vương ngơ ngác: "Anh hình như đã đi khuyên nóđừng bán thân nữa, còn đưa cho nó 100 triệu, cảnh cáo nó, bảonó tránh xa Chiêu Mưu ra."Dì Tống trợn mắt há miệng, kinh ngạc nhìn chồng mình: "Đứatrẻ này, có, quan hệ đó với Chiêu Mưu?""Giờ anh cũng không rõ nữa." Ông Vương thở dài: "Nhưng vấnđề bây giờ là nó không lấy tiền của anh, mà còn cúi xuống cầuxin anh, xong anh còn mắng nó."Dì Tống muốn tắt thở, cứ nghĩ rằng việc con trai làm đã đủ nguyhiểm rồi, không thể nào ngờ rằng việc ông chồng làm mới đúnglà hết chỗ nói."Bây giờ chúng ta phải làm sao?" Dì Tống ngồi trên giường, ánhmắt hoang mang."Tài sản của nhà họ Lãnh ở nước ngoài, chắc là nó cũng sẽ điđúng không?" Ông Vương lại thở dài: "Hy vọng nó đừng nghĩđến chuyện đó, đi càng sớm càng tốt.""Nếu sau này nó quay lại thì sao?" Dì Tống quay lại nhìn chồng:"Mấy hôm trước em nghe anh nói nhà họ Lãnh có khả năng pháttriển kinh doanh ở nước Hoa."Ông Vương mấp máy môi một cách yếu ớt, lo quá nói không nênlời.Cho đến đêm hôm sau, ông Vương suy nghĩ rất lâu rồi quyếtđịnh gọi cho Vương Chiêu Mưu hỏi thăm tình hình. Ông đứngdậy khỏi giường, cầm điện thoại lên gọi cho con trai thứ hai,nhưng sau một hồi chờ đợi vẫn không có ai trả lời.Gọi lại lần nữa, vẫn không có ai trả lời.×××Vương Chiêu Mưu và Quý Liên Hoắc ăn tối ở Chử Thành. Sau khitừ Chử Thành trở về thì trời đã tối, hai người đi vào biệt thự,Quý Liên Hoắc không nhịn được cười, giúp Vương Chiêu Mưutreo áo lên, nhanh chóng mang dép lê đến. Rõ ràng vẫn lànhững việc như trước, nhưng cậu luôn cảm thấy có gì đó kháclạ, giống như có một cảm giác thân mật vui vẻ, ngọt ngào, nhétđầy trong lồng ngực.Vừa bước vào phòng khách, Quý Liên Hoắc không khỏi nghĩ đếnchuyện hôm qua, nghĩ đến nụ hôn kia, nghĩ đến đôi môi màunhạt kia đã hôn mình, lúc đó cậu quá kích động, không thể đắmmình hoàn toàn vào trải nghiệm đó.Quý Liên Hoắc nhìn Vương Chiêu Mưu đã cởi áo vest, đang cúiđầu đi dép vào, rồi liếc nhìn xung quanh, thấy chị Trình hình nhưđã đi ngủ, trong phòng khách cũng không còn ai nữa."Chiêu Chiêu." Quý Liên Hoắc tiến lên, đến gần người đàn ôngtrước mặt, ánh mắt đầy vẻ ngại ngùng, hạ giọng nói. "Em... cóthể, có thể hôn anh không."Vương Chiêu Mưu im lặng một lát, nhìn thấy khát vọng dângtrào trong mắt Quý Liên Hoắc, anh khẽ nhướng mày, trong mắtthoáng qua ý định trêu chọc, thong thả nói: "Em nghĩ là, có thểđược không?"Quý Liên Hoắc nghiêm túc suy nghĩ, câu hỏi này có vẻ khó hơntất cả những câu hỏi trước đây, chủ yếu là Chiêu Chiêu có thíchmình hôn anh không? Quý Liên Hoắc khẽ nhíu mày suy nghĩ,nhưng ánh mắt vẫn hướng về đôi môi nhạt màu của người nọ.Môi của Vương Chiêu Mưu rất đẹp, không quá mỏng cũng khôngquá dày, đỉnh môi trên rõ rệt, đường cong đẹp đến kinh ngạc,màu anh đào nhạt khiến người nhìn muốn cắn lên, không chỉ cắnmà còn muốn nuốt trọn nó. Quý Liên Hoắc chưa kịp nghĩ ra câutrả lời thì cơ thể đã vô thức tiến lại gần, muốn nếm thử vị ngọtmềm mại ấm áp, cùng hơi ấm của anh.Điện thoại đột nhiên reo vang, Quý Liên Hoắc phản ứng lại, ngơngác nhìn người trước mặt, lại phát hiện Vương Chiêu Mưukhông trả lời điện thoại, cho đến khi điện thoại ngừng reo, tayanh vẫn không động đến điện thoại.Quý Liên Hoắc há miệng, đang định nói gì đó, điện thoại lại reolên.Quý Liên Hoắc nhìn Vương Chiêu Mưu đứng im lặng trước mặtmình, hai người nhìn nhau, cậu mím môi, muốn tìm câu trả lờicho câu hỏi của mình từ đôi mắt anh, nhưng chẳng thấy gì cả.Ánh mắt của Vương Chiêu Mưu vẫn như vậy, ẩn chứa ý cười,khiến người ta khó mà đoán được sâu cạn, càng không thể đọcđược suy nghĩ của anh.Điện thoại reo lần thứ ba, Vương Chiêu Mưu lấy điện thoại ra, đingang qua Quý Liên Hoắc, ngồi xuống sô pha, ấn nút nghe.Quý Liên Hoắc thấy Vương Chiêu Mưu đi ngang qua bên cạnhmình, trong mắt hiện lên một cảm giác mất mát to lớn, tronglòng càng thấy ngột ngạt khó chịu, chua xót không nói nên lời.Thật ra cậu có thể hôn Chiêu Chiêu không."Sao không nghe điện thoại!"Tiếng trong loa rất to, giọng nói có phần cáu kỉnh của ôngVương rất sắc bén, Quý Liên Hoắc nghe xong, đột nhiên cảmthấy mình như được khai sáng, sững sờ tại chỗ. Đúng rồi, saovừa rồi Chiêu Chiêu không nghe điện thoại! Bởi vì anh đang đợimình!"Không làm g..." Vương Chiêu Mưu bình tĩnh đáp lại, nhưng ngaysau đó lại thấy Quý Liên Hoắc kích động lao tới, môi lập tức bịchặn lại."Alô, này, con làm sao thế!" Giọng nói của ông Vương càng có vẻkhó hiểu: "Nói đi chứ!"---Người dịch: Vai trò của người nhà sếp Vương thật ra chỉ là tấuhài thôi nhỉ =)))

Quý Liên Hoắc ngồi dưới đất, nhìn lên người đàn ông đang nhìn

mình, dùng mũi giày đá nhẹ vào người mình, trong mắt ẩn hiện

nét cười nhàn nhạt.

"Anh Chiêu Mưu." Quý Liên Hoắc đứng dậy, lòng thấy ngứa

ngáy. Cú đá không hề đau, chỉ như chú mèo con trong tim thức

dậy, móng vuốt lông nhung liên tục cào vào trái tim.

Thấy Quý Liên Hoắc vẫn mặc bộ vest ngày hôm qua, Vương

Chiêu Mưu hơi hất nhẹ cằm ra hiệu về phía phòng cậu: "Đi thay

quần áo rồi xuống ăn sáng."

Quý Liên Hoắc nhìn chăm chú vào anh, không khỏi cong khóe

miệng, hạ giọng gọi: "Chiêu Chiêu."

Vương Chiêu Mưu ngẩng đầu nhìn Quý Liên Hoắc đã cao hơn

mình, trong mắt hiện lên ý cười. "Ừ."

Như thể đã đạt được thứ mình thực sự yêu thích, Quý Liên Hoắc

vui mừng chạy về phòng.

Nhìn bóng lưng của Quý Liên Hoắc, Vương Chiêu Mưu cười bất

lực, bước từng bước vững vàng xuống cầu thang.

Chị Trình đang chuẩn bị bữa sáng trong bếp, thấy Vương Chiêu

Mưu đang ngồi một mình ở bàn ăn, liền nhanh chóng mang đồ

ăn đến cho anh. Chị Trình thở dài trong lòng, bây giờ Tiểu Quý

và Quý Đại Bảo đã rời đi, công việc của chị bỗng trở nên nhẹ

nhàng hơn nhiều, nhưng không hiểu sao vẫn cảm thấy hơi trống

trải.

Nhìn vài đĩa thức ăn nhỏ trước mặt, là lượng thức ăn bình

thường của anh, nghĩ đến vật thể lớn nhận được trước cửa hôm

nay, Vương Chiêu Mưu ngước mắt nhìn chị Trình: "Không đủ

đâu."

"Hở?" Chị Trình sửng sốt, còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy

ra thì đã nghe thấy tiếng đóng cửa trên lầu, Quý Liên Hoắc đã

thay cái áo len đen đang đứng đó cười với chị Trình ở dưới.

"Ấy chà, Tiểu Quý!" Chị Trình vô thức mở to mắt, nghĩ đến cảnh

tượng mình thấy trên TV tối qua, rồi nhìn Quý Liên Hoắc, lòng

tràn ngập ngạc nhiên.

"Cậu về từ lúc nào thế!" Chị Trình mỉm cười bước tới, ngẩng đầu

nhìn Quý Liên Hoắc: "Tôi không để ý thấy!"

"Lúc đêm muộn mới về." Quý Liên Hoắc xuống lầu, ngồi vào ghế

cạnh Vương Chiêu Mưu như trước kia, nhìn người ngồi ở ghế

chính, lập tức cảm thấy an tâm hơn nhiều. Đây chính là nơi cậu

nên ở.

"Lúc nãy tôi ở trong bếp, cũng không nghe thấy tiếng cậu thức

dậy." Chị Trình cầm đũa đưa cho Quý Liên Hoắc, không nhịn

được cười: "Hai người ăn trước đi, tôi đi chuẩn bị thêm."

"Hôm nay tôi đi Chử Thành." Vương Chiêu Mưu liếc nhìn đồng hồ

đeo tay: "Khoảng năm giờ chiều sẽ về."

Bàn tay cầm đũa của Quý Liên Hoắc khựng lại. Nếu là trước đây,

mình sẽ đợi anh Chiêu Mưu, ở nhà, chờ mãi chờ mãi, nhưng bây

giờ, anh Chiêu Mưu đã hôn mình rồi!

"Anh Chiêu Mưu." Quý Liên Hoắc vô thức l**m môi, lấy hết can

đảm, hai tai đỏ ửng nhìn Vương Chiêu Mưu. "Em có thể... đi

cùng anh được không."

Vương Chiêu Mưu nhìn đôi mắt long lanh của Quý Liên Hoắc, im

lặng một lát, nghĩ rằng hôm nay là thứ bảy, cho dù có chuyện

khẩn cấp làm lỡ thêm một ngày cũng không ảnh hưởng đến việc

cậu đi học bình thường. Vả lại thân phận của Quý Liên Hoắc đã

được công khai, bây giờ cậu có theo bên cạnh anh cũng không

còn ai nói những lời như "bao nuôi" nữa.

Quý Liên Hoắc nhìn Vương Chiêu Mưu với vẻ mong đợi, nếu sau

lưng cậu có cái đuôi thì nó sẽ dựng đứng lên, chăm chú chờ đợi

câu trả lời của anh.

Suy nghĩ một lát, Vương Chiêu Mưu nhìn về phía Quý Liên Hoắc.

"Được."

Mắt Quý Liên Hoắc lập tức sáng lên, khóe miệng cũng cong lên,

lòng tràn ngập hương vị ngọt ngào, nếu có một cái đuôi, chắc

chắn có thể biến thành cánh quạt. Cậu có thể đi ra ngoài với anh

Chiêu Mưu!

"Nhưng cần phải nhanh hơn." Vương Chiêu Mưu nhìn giờ, lễ khai

trương trung tâm mua sắm được ấn định vào hai tiếng rưỡi nữa,

hơn nữa phải đi đường rất lâu.

Chị Trình mang đồ ăn làm thêm ra bàn, Quý Liên Hoắc Hoắc ăn

rất nhanh, gần như nhanh gấp đôi tốc độ bình thường. Ăn sáng

xong, Quý Liên Hoắc phóng vọt lên lầu, đây là lần đầu tiên ra

ngoài cùng anh Chiêu Mưu, không thể để anh Chiêu Mưu mất

mặt vì vẻ ngoài của mình!

Khi Vương Chiêu Mưu chuẩn bị xong xuôi ra đến cửa, Quý Liên

Hoắc vội vã xuống cầu thang, mặc một chiếc áo sơ mi xanh đậm

với một chiếc quần âu màu xám đậm, thêm một chiếc áo vest

cùng màu với quần âu. Tính đến thời điểm hiện tại, ba bộ vest

mà Vương Chiêu Mưu chuẩn bị cho cậu đều đã được dùng đến

chỉ trong vòng hai ngày.

"Tiểu Quý trông thật năng động." Chị Trình đứng cạnh vừa cười

vừa khen ngợi, Vương Chiêu Mưu mỉm cười, dắt Quý Liên Hoắc

ra xe.

Suốt dọc đường, tài xế liên tục nhìn Quý Liên Hoắc ngồi ở ghế

sau qua gương chiếu hậu, hôm qua anh ta cũng xem TV, vừa

nhìn thấy Quý Liên Hoắc thì suýt phun hết đồ ăn trong miệng ra,

còn bị vợ đánh. Tài xế thực sự bị sốc. Lúc đầu sếp nhận nuôi

Quý Liên Hoắc, anh ta chỉ nghĩ sếp mình nhân hậu nên nuôi

dưỡng hai chú cháu này; đến lúc Quý Liên Hoắc thành trạng

nguyên khối tự nhiên tỉnh Ôn Giang, anh ta không khỏi cảm thán

rằng sếp thực sự rất giỏi trong việc nhìn người; cho đến hôm

qua, khi nhìn thấy Quý Liên Hoắc trên màn hình TV, biết rằng

cậu chính là đứa con thất lạc của nhà họ Lãnh, tài xế cảm thấy

thế giới quan của mình đã sụp đổ. Nói thật là tầm nhìn của sếp

nằm trên tận tầng khí quyển. Tài xế đã nghiêm túc suy nghĩ rất

lâu, tự hỏi liệu có thể xin sếp giới thiệu một cổ phiếu không.

Quý Liên Hoắc ở trong xe, hưng phấn nhìn Chiêu Chiêu đang

nhắm mắt nghỉ ngơi bên cạnh, lại nhìn phong cảnh lướt qua

ngoài cửa sổ, như một chú chó lớn lần đầu tiên được ra ngoài

chơi với chủ của mình, vui đến nỗi không thể kiềm chế được.

Họ đến Chử Thành đúng giờ, vừa thấy xe dừng lại, Quý Liên

Hoắc vội vàng xuống xe, mở cửa cho Vương Chiêu Mưu, một tay

đặt lên nóc xe như thường lệ để bảo vệ anh bước xuống xe.

Vương Chiêu Mưu dẫn Quý Liên Hoắc đi gặp tổng giám đốc điều

hành trung tâm mua sắm Chử Thành. Tổng giám đốc nhanh

chóng báo cáo với Vương Chiêu Mưu về tiến trình lễ khai trương,

và những bước mà anh cần tham dự. Khi lễ khai trương bắt đầu,

Quý Liên Hoắc luôn đi theo sau Vương Chiêu Mưu, dù là cắt

băng khánh thành hay phát biểu, ánh mắt cậu vẫn luôn dán chặt

vào người phía trước.

Đến lúc điểm mắt cho con lân, Vương Chiêu Mưu bước lên, đi

đến trước đầu lân, cầm lấy bút lông do lễ tân đưa, nhẹ nhàng

chấm đầu bút vào mực vàng chu sa.

"Một điểm mắt trái, làm ăn phát đạt!" MC đọc lời thoại bằng

giọng vui vẻ.

Vương Chiêu Mưu cầm bút, đầu bút chạm vào mắt trái của con

lân, cổ tay rất vững vàng, xoay nhẹ, vẽ một con ngươi tròn trịa

cho đầu lân.

"Hai điểm mắt phải, tiền vào như nước!"

Vương Chiêu Mưu lại chấm mực, điểm mắt phải cho lân.

"Ba điểm thiên linh, tiền đồ như gấm!"

Vương Chiêu Mưu hạ mắt, cổ tay khẽ cử động.

Quý Liên Hoắc chăm chú nhìn người đàn ông mặc vest trên sân

khấu, anh cúi người về phía trước, tay cầm một cây bút lông,

khuôn mặt tuấn tú, cặp kính gọng vàng, cái đầu lân đầy màu sắc

rực rỡ dưới tay, đẹp đến mức không thể diễn tả được.

Lễ điểm mắt kết thúc, hội trường đốt pháo, vài dây pháo đầy

màu sắc nổ tung, vô số mảnh vỡ nhiều màu sắc rơi xuống. Quý

Liên Hoắc đang định tiến lên phủi những mảnh vụn đầy màu sắc

trên vai Vương Chiêu Mưu thì thấy anh nhét bao lì xì vào miệng

lân, sau đó đứng thẳng dậy, ngoảnh lại nhìn mình, mỉm cười.

Quý Liên Hoắc đứng đó ngơ ngác nhìn những mảnh vỡ đủ màu

sắc rơi xuống trước mặt, nhìn đôi môi cong lên của người kia,

tiếng pháo nổ bên tai dường như đã biến mất, thế giới hoàn

toàn im lặng, âm thanh duy nhất là tiếng trái tim đập rất mạnh

của chính cậu. Như tiếng trống dồn dập nơi hoang dã, vô số chồi

cỏ mọc lên từ mặt đất, cùng với tiếng trống, nở thành những

bông hoa nhỏ màu trắng đung đưa.

Lễ khai trương diễn ra rất suôn sẻ, cánh cửa trung tâm mua sắm

rộng mở, chào đón khách đến từ khắp nơi. Vương Chiêu Mưu

không cần phải tham dự các hoạt động sau đó, nên quyết định

rời đi sớm, đi dạo quanh trung tâm mua sắm Chử Thành. Quý

Liên Hoắc đi theo sau Vương Chiêu Mưu, nhìn chằm chằm vào

bóng lưng của anh. Vương Chiêu Mưu đi từng tầng một cho đến

khi tới rạp chiếu phim ở tầng năm, nhìn lên lịch chiếu phim hôm

nay rồi quay lại nhìn Quý Liên Hoắc.

"Muốn xem phim không?"

Xem phim?

Quý Liên Hoắc chớp mắt, quay đầu nhìn khách hàng đang ùa

vào trung tâm mua sắm, người đến xem phim toàn là những cặp

đôi trẻ! Khuôn mặt cậu dần đỏ bừng, trong mắt tràn đầy niềm

vui không gì ngăn cản được: "Em muốn xem."

Vương Chiêu Mưu để Quý Liên Hoắc vui vẻ đi xếp hàng mua vé,

còn anh ngồi ở phòng chờ, bắt chéo đôi chân dài, nhìn cậu mua

vé xong thì quay đầu nhìn đôi tình nhân trẻ đang mua bắp rang

bên cạnh, lại xếp hàng sau họ, sau đó ôm hai hộp bắp rang và

đồ uống chạy tới.

Hiện tại người xem phim không nhiều, Quý Liên Hoắc mua vé

ngồi hàng ghế thứ ba, ghế số năm và số sáu hàng thứ ba, ngay

sát bên nhau. Sau vài đoạn quảng cáo, ánh đèn trong rạp tối

dần, Quý Liên Hoắc cẩn thận lắng nghe tiếng thở bên cạnh

mình, trong bóng tối, dường như có rất nhiều chuyện có thể xảy

ra.

Màn hình sáng lên, chiếu bộ phim hot nhất hiện nay là Vô gian

đạo, Vương Chiêu Mưu có cảm giác kỳ lạ như thể thời gian đã

dịch chuyển, bộ phim mới này với anh thật ra lại là phim cũ từ

19 năm trước. May mắn là vì kiếp trước bận rộn với công việc,

anh không xem nhiều phim, nếu không rất có thể đã trở thành

kẻ đáng ghét ưa tiết lộ tình tiết phim rồi. Vương Chiêu Mưu cầm

một miếng bắp rang, bỏ vào miệng, nhìn ngôi sao điện ảnh trẻ

tuổi trên màn hình, mỉm cười.

Nhờ ánh sáng từ màn hình chiếu phim, Quý Liên Hoắc tập trung

nhìn người bên cạnh, thấy Vương Chiêu Mưu đang ăn bắp rang,

cậu mím môi, khi anh lấy bắp rang lần thứ hai thì đưa tay ra giả

vờ vô tình chạm vào ngón tay của Chiêu Chiêu, sau đó nhanh

chóng rụt tay lại với khuôn mặt đỏ bừng.

Vương Chiêu Mưu khựng lại, nhìn người bên cạnh mỉm cười. Quý

Liên Hoắc mua hai hộp bắp rang, cái của cậu để ngay bên cạnh.

Nhìn thấy nụ cười trong mắt người đàn ông, mặt Quý Liên Hoắc

càng thêm nóng. Khi màn chiếu phim tối lại vì tình tiết u ám,

Quý Liên Hoắc đưa tay ra, như chú mèo rón rén trong bóng tối,

khẽ chạm vào ngón tay Vương Chiêu Mưu.

Vương Chiêu Mưu không hề trốn tránh, trong ánh sáng mờ nhạt,

cảm nhận được Quý Liên Hoắc rụt rè móc lấy ngón tay út của

mình.

Chiêu Chiêu không từ chối. Quý Liên Hoắc cố gắng mím môi, đè

nén cảm xúc sắp bùng nổ của mình, màu đỏ trên tai đã lan đến

má, giờ đã bắt đầu lan đến cổ và ngực. Ánh đèn trong rạp chiếu

phim nhấp nháy, còn có tiếng nói của những người khác ở phía

sau, Quý Liên Hoắc mím môi nhìn chằm chằm vào màn hình,

nhưng không xem được gì cả. Ánh mắt cậu lại chuyển sang dán

vào người bên cạnh, còn anh vẫn nhìn lên màn hình với vẻ mặt

bình thản, dường như không có gì khác thường.

Quý Liên Hoắc cảm nhận những ngón tay mình vừa móc vào,

niềm vui thầm kín và cuồng nhiệt bùng lên trong lòng.

×××

Tháng thứ hai khi Vương Chiêu Vân ôn thi lại, sau một tuần học,

cậu ta về nhà ngã gục trên sô pha, hai mắt đờ đẫn, chân tay tê

liệt. Lớp 12 đã đủ khó khăn rồi, vậy mà cậu ta còn phải học lớp

13, thật là vô nhân đạo! Điều tệ hại hơn nữa là trong kỳ thi

tuyển sinh đầu vào, điểm của cậu ta thậm chí còn không cao

bằng điểm thi đại học, thật là vô lý!

Dì Tống mang ít trái cây đến cho thằng con trai đang nằm bẹp,

rồi lấy cặp sách từ tay Vương Chiêu Vân với vẻ mặt bất lực.

"Mẹ ơi, con đói quá." Vương Chiêu Vân quay người, vừa ăn trái

cây vừa bật TV.

"Có để đồ ăn cho con, trong bếp đang hâm nóng." Dì Tống gõ

trán con trai: "Con lại đến quán Internet phải không?"

"Sao mẹ biết?" Vương Chiêu Vân gặm trái cây, ngạc nhiên nhìn

mẹ mình.

"Con không thấy bây giờ là mấy giờ sao." Dì Tống nhíu mày: "Ba

con mới gọi điện cho thầy chủ nhiệm xong đấy, biết hôm nay các

con sẽ tan học lúc 6 giờ tối, lát nữa gặp ba con thì nhận lỗi đi

biết không?"

"Dạ." Vương Chiêu Vân chột dạ gật đầu, tiếp tục nhấn điều khiển

từ xa. Người làm mang đồ ăn nóng đến, Vương Chiêu Vân quá

lười nên không thèm đến phòng ăn, cứ thế nằm ở bàn trong

phòng khách, vừa ăn vừa xem TV.

"Cũng không có cái gì hay cả..." Vương Chiêu Vân ấn điều khiển

từ xa, thấy cha mình từ tầng hai đi xuống thì lập tức cảnh giác,

hoảng loạn đặt điều khiển từ xa xuống, ngồi thẳng dậy, cúi đầu

ăn cơm của mình.

"Ăn thì lo ăn, xem TV làm gì!" Ông Vương xuống lầu, đứng trước

mặt đứa con út, nhìn Vương Chiêu Vân với ánh mắt bất mãn:

"Làm hai việc cùng một lúc, để xem con bị nghẹn thì sẽ thế

nào!"

"Không nghẹn được đâu ba!" Vương Chiêu Vân cười hì hì: "Cổ

họng con lớn."

Nhìn đứa con lười biếng lông bông, ông Vương hơi giận, nhưng

nghĩ đến biểu hiện của cậu ta trong bữa tiệc của nhà họ Lãnh thì

lại dịu đi. Ít nhất thì đứa con này không hoàn toàn vô dụng.

Ông Vương thở dài trong lòng, vừa định quay người thì thấy

Vương Chiêu Vân đột nhiên mở to mắt, đánh rơi đôi đũa trên

tay. Ông giật mình, bước đến vỗ mạnh vào lưng Vương Chiêu

Vân, thấy con không nói gì, trong lúc hốt hoảng, ông còn túm

thằng nhóc lên thực hiện động tác cấp cứu Heimlich.

Vương Chiêu Vân bị nắm đấm của cha già siết nghẹt không nói

nên lời, ngón tay run rẩy chỉ vào TV, miệng nói lắp bắp: "Con,

con không nghẹn, con, mẹ nó!"

Dì Tống thấy tình hình trong phòng khách thì vội vã chạy đến,

thấy con trai mình đang chỉ vào TV cũng quay đầu lại, cảm thấy

người trên TV trông quen quen, suy nghĩ một lúc mới đột nhiên

nhớ ra người này là ai.

"Hoằng Tiến, Hoằng Tiến." Dì Tống vừa nhìn TV vừa vỗ vỗ ông

Vương vẫn đang cấp cứu cho con trai. Ông Vương ngẩng đầu lên

một lát, liếc nhìn TV rồi lại cúi xuống siết Vương Chiêu Vân hai

cái nữa, động tác bỗng nhiên dừng lại, ông từ từ quay đầu, kinh

ngạc nhìn TV.

"Con không nghẹn!" Vương Chiêu Vân cuối cùng cũng có cơ hội

lên tiếng, vội vã chạy trốn khỏi cha già, mặt đau khổ ôm bụng

mình, đồ ăn vừa ăn đã bị người cha yêu quý siết ra hết cả.

Ông Vương sững sờ nhìn vào TV, nhìn chằm chằm vào cậu trai

mặc vest trên màn hình, phải mất một lúc lâu mới bình tĩnh lại.

Vương Chiêu Vân cũng nhìn Quý Liên Hoắc trên TV, lòng hoang

mang.

"Cậu ấy... là đứa con nhà họ Lãnh lưu lạc bên ngoài?" Dì Tống

hỏi một cách không chắc chắn.

Vương Chiêu Vân nhìn chằm chằm vào TV, nhớ lại cảnh mình đã

mắng Quý Liên Hoắc như thế nào, còn bắt cậu làm bài tập nghỉ

đông cho mình, bỗng nhiên cảm thấy bi thương. "Con tiêu rồi ba

ơi!!!"

Ông Vương lặng lẽ nhìn con trai, hồi tưởng lại chuyện xảy ra

trong nhà hàng, cảm giác hít thở không thông.

"Con đã làm gì người ta!" Dì Tống nghe Vương Chiêu Vân nói

vậy, nhíu mày lo lắng.

"Con bắt người ta làm bài tập về nhà cho con, còn đến tận nhà

mắng người ta nữa..." Vương Chiêu Vân tỏ vẻ đau khổ: "Chắc

người ta ghim hết rồi!"

"Cái thằng này!" Dì Tống giận hết sức: "Sao có thể làm như vậy

được! Con đã thấy tình hình của nhà họ Lãnh, chúng ta có thể

chọc giận họ không!"

"Hu hu hu, lúc đó con đã xin lỗi rồi, không biết có được không

nữa..." Vương Chiêu Vân đau buồn: "Lúc đó anh ba còn đánh

con trước mặt người ta..."

Dì Tống nghe vậy mới tạm yên lòng, Chiêu Vân đã xin lỗi, Chiêu

Mưu cũng đã dạy bảo Chiêu Vân, Quý Liên Hoắc kia chắc là

không ôm hận đâu.

Ông Vương u oán liếc nhìn Vương Chiêu Vân, rồi từ từ đứng dậy,

loạng choạng bước lên cầu thang. Vương Chiêu Vân và dì Tống

cùng nhìn ông Vương, trong lòng cùng có linh cảm chẳng lành.

Dì Tống suy nghĩ một lát rồi bảo Vương Chiêu Vân ăn tiếp, còn

bà thì vội vã lên lầu, thấy chồng nằm trên giường trong phòng

ngủ, hai tay khoanh trước bụng, vẻ mặt bình thản.

"Hoằng Tiến, anh làm sao thế?" Dì Tống lo lắng bước tới: "Anh

có làm gì đứa bé đó không thế?"

Vẻ mặt ông Vương ngơ ngác: "Anh hình như đã đi khuyên nó

đừng bán thân nữa, còn đưa cho nó 100 triệu, cảnh cáo nó, bảo

nó tránh xa Chiêu Mưu ra."

Dì Tống trợn mắt há miệng, kinh ngạc nhìn chồng mình: "Đứa

trẻ này, có, quan hệ đó với Chiêu Mưu?"

"Giờ anh cũng không rõ nữa." Ông Vương thở dài: "Nhưng vấn

đề bây giờ là nó không lấy tiền của anh, mà còn cúi xuống cầu

xin anh, xong anh còn mắng nó."

Dì Tống muốn tắt thở, cứ nghĩ rằng việc con trai làm đã đủ nguy

hiểm rồi, không thể nào ngờ rằng việc ông chồng làm mới đúng

là hết chỗ nói.

"Bây giờ chúng ta phải làm sao?" Dì Tống ngồi trên giường, ánh

mắt hoang mang.

"Tài sản của nhà họ Lãnh ở nước ngoài, chắc là nó cũng sẽ đi

đúng không?" Ông Vương lại thở dài: "Hy vọng nó đừng nghĩ

đến chuyện đó, đi càng sớm càng tốt."

"Nếu sau này nó quay lại thì sao?" Dì Tống quay lại nhìn chồng:

"Mấy hôm trước em nghe anh nói nhà họ Lãnh có khả năng phát

triển kinh doanh ở nước Hoa."

Ông Vương mấp máy môi một cách yếu ớt, lo quá nói không nên

lời.

Cho đến đêm hôm sau, ông Vương suy nghĩ rất lâu rồi quyết

định gọi cho Vương Chiêu Mưu hỏi thăm tình hình. Ông đứng

dậy khỏi giường, cầm điện thoại lên gọi cho con trai thứ hai,

nhưng sau một hồi chờ đợi vẫn không có ai trả lời.

Gọi lại lần nữa, vẫn không có ai trả lời.

×××

Vương Chiêu Mưu và Quý Liên Hoắc ăn tối ở Chử Thành. Sau khi

từ Chử Thành trở về thì trời đã tối, hai người đi vào biệt thự,

Quý Liên Hoắc không nhịn được cười, giúp Vương Chiêu Mưu

treo áo lên, nhanh chóng mang dép lê đến. Rõ ràng vẫn là

những việc như trước, nhưng cậu luôn cảm thấy có gì đó khác

lạ, giống như có một cảm giác thân mật vui vẻ, ngọt ngào, nhét

đầy trong lồng ngực.

Vừa bước vào phòng khách, Quý Liên Hoắc không khỏi nghĩ đến

chuyện hôm qua, nghĩ đến nụ hôn kia, nghĩ đến đôi môi màu

nhạt kia đã hôn mình, lúc đó cậu quá kích động, không thể đắm

mình hoàn toàn vào trải nghiệm đó.

Quý Liên Hoắc nhìn Vương Chiêu Mưu đã cởi áo vest, đang cúi

đầu đi dép vào, rồi liếc nhìn xung quanh, thấy chị Trình hình như

đã đi ngủ, trong phòng khách cũng không còn ai nữa.

"Chiêu Chiêu." Quý Liên Hoắc tiến lên, đến gần người đàn ông

trước mặt, ánh mắt đầy vẻ ngại ngùng, hạ giọng nói. "Em... có

thể, có thể hôn anh không."

Vương Chiêu Mưu im lặng một lát, nhìn thấy khát vọng dâng

trào trong mắt Quý Liên Hoắc, anh khẽ nhướng mày, trong mắt

thoáng qua ý định trêu chọc, thong thả nói: "Em nghĩ là, có thể

được không?"

Quý Liên Hoắc nghiêm túc suy nghĩ, câu hỏi này có vẻ khó hơn

tất cả những câu hỏi trước đây, chủ yếu là Chiêu Chiêu có thích

mình hôn anh không? Quý Liên Hoắc khẽ nhíu mày suy nghĩ,

nhưng ánh mắt vẫn hướng về đôi môi nhạt màu của người nọ.

Môi của Vương Chiêu Mưu rất đẹp, không quá mỏng cũng không

quá dày, đỉnh môi trên rõ rệt, đường cong đẹp đến kinh ngạc,

màu anh đào nhạt khiến người nhìn muốn cắn lên, không chỉ cắn

mà còn muốn nuốt trọn nó. Quý Liên Hoắc chưa kịp nghĩ ra câu

trả lời thì cơ thể đã vô thức tiến lại gần, muốn nếm thử vị ngọt

mềm mại ấm áp, cùng hơi ấm của anh.

Điện thoại đột nhiên reo vang, Quý Liên Hoắc phản ứng lại, ngơ

ngác nhìn người trước mặt, lại phát hiện Vương Chiêu Mưu

không trả lời điện thoại, cho đến khi điện thoại ngừng reo, tay

anh vẫn không động đến điện thoại.

Quý Liên Hoắc há miệng, đang định nói gì đó, điện thoại lại reo

lên.

Quý Liên Hoắc nhìn Vương Chiêu Mưu đứng im lặng trước mặt

mình, hai người nhìn nhau, cậu mím môi, muốn tìm câu trả lời

cho câu hỏi của mình từ đôi mắt anh, nhưng chẳng thấy gì cả.

Ánh mắt của Vương Chiêu Mưu vẫn như vậy, ẩn chứa ý cười,

khiến người ta khó mà đoán được sâu cạn, càng không thể đọc

được suy nghĩ của anh.

Điện thoại reo lần thứ ba, Vương Chiêu Mưu lấy điện thoại ra, đi

ngang qua Quý Liên Hoắc, ngồi xuống sô pha, ấn nút nghe.

Quý Liên Hoắc thấy Vương Chiêu Mưu đi ngang qua bên cạnh

mình, trong mắt hiện lên một cảm giác mất mát to lớn, trong

lòng càng thấy ngột ngạt khó chịu, chua xót không nói nên lời.

Thật ra cậu có thể hôn Chiêu Chiêu không.

"Sao không nghe điện thoại!"

Tiếng trong loa rất to, giọng nói có phần cáu kỉnh của ông

Vương rất sắc bén, Quý Liên Hoắc nghe xong, đột nhiên cảm

thấy mình như được khai sáng, sững sờ tại chỗ. Đúng rồi, sao

vừa rồi Chiêu Chiêu không nghe điện thoại! Bởi vì anh đang đợi

mình!

"Không làm g..." Vương Chiêu Mưu bình tĩnh đáp lại, nhưng ngay

sau đó lại thấy Quý Liên Hoắc kích động lao tới, môi lập tức bị

chặn lại.

"Alô, này, con làm sao thế!" Giọng nói của ông Vương càng có vẻ

khó hiểu: "Nói đi chứ!"

---

Người dịch: Vai trò của người nhà sếp Vương thật ra chỉ là tấu

hài thôi nhỉ =)))

Lão Vương Không Muốn LạnhTác giả: Đào Lý Sanh CaTruyện Đam Mỹ“Xin hỏi anh có phải phụ huynh của Vương Chiêu Vân không? Tôi là chủ nhiệm lớp em ấy, chiều nay em ấy lại gây sự ở trường rồi, tốt nhất là anh mau tới mang em ấy đi đi!” Người đàn ông trung niên ở đầu kia điện thoại rõ ràng đang cực kỳ bực tức, nhưng sắc mặt Vương Chiêu Mưu vẫn như thường, cậu giơ tay ra hiệu, tiếng nhạc trong phòng bi-a xa hoa lập tức dừng lại, một đám người trẻ tuổi đang nâng ly bên cạnh cũng nhẹ nhàng đặt ly xuống. “Xin hỏi nó chết chưa?” Giọng nói của Vương Chiêu Mưu rất ôn nhã, cậu nghiêng đầu dùng bả vai kẹp điện thoại, hơi tựa lên bàn bi-a, một tay cầm gậy bi-a, tay kia cầm khối sáp màu lam bên cạnh bàn chậm rãi lau đầu cơ. “Không, không……” Chủ nhiệm nghe thấy giọng nói trẻ tuổi, cảm thấy hơi ngoài ý muốn, “Xin hỏi anh là gì của Vương Chiêu Vân?” “Tôi là tên anh trai cùng cha khác mẹ độc ác tranh gia sản trong miệng nó, trước kia nó đã thề nếu không chết thì không bao giờ gặp tôi, tốt nhất ngài chờ nó chết rồi hãy gọi.” Vương Chiêu Mưu khẽ mỉm cười, bỏ sáp… Quý Liên Hoắc ngồi dưới đất, nhìn lên người đàn ông đang nhìnmình, dùng mũi giày đá nhẹ vào người mình, trong mắt ẩn hiệnnét cười nhàn nhạt."Anh Chiêu Mưu." Quý Liên Hoắc đứng dậy, lòng thấy ngứangáy. Cú đá không hề đau, chỉ như chú mèo con trong tim thứcdậy, móng vuốt lông nhung liên tục cào vào trái tim.Thấy Quý Liên Hoắc vẫn mặc bộ vest ngày hôm qua, VươngChiêu Mưu hơi hất nhẹ cằm ra hiệu về phía phòng cậu: "Đi thayquần áo rồi xuống ăn sáng."Quý Liên Hoắc nhìn chăm chú vào anh, không khỏi cong khóemiệng, hạ giọng gọi: "Chiêu Chiêu."Vương Chiêu Mưu ngẩng đầu nhìn Quý Liên Hoắc đã cao hơnmình, trong mắt hiện lên ý cười. "Ừ."Như thể đã đạt được thứ mình thực sự yêu thích, Quý Liên Hoắcvui mừng chạy về phòng.Nhìn bóng lưng của Quý Liên Hoắc, Vương Chiêu Mưu cười bấtlực, bước từng bước vững vàng xuống cầu thang.Chị Trình đang chuẩn bị bữa sáng trong bếp, thấy Vương ChiêuMưu đang ngồi một mình ở bàn ăn, liền nhanh chóng mang đồăn đến cho anh. Chị Trình thở dài trong lòng, bây giờ Tiểu Quývà Quý Đại Bảo đã rời đi, công việc của chị bỗng trở nên nhẹnhàng hơn nhiều, nhưng không hiểu sao vẫn cảm thấy hơi trốngtrải.Nhìn vài đĩa thức ăn nhỏ trước mặt, là lượng thức ăn bìnhthường của anh, nghĩ đến vật thể lớn nhận được trước cửa hômnay, Vương Chiêu Mưu ngước mắt nhìn chị Trình: "Không đủđâu.""Hở?" Chị Trình sửng sốt, còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảyra thì đã nghe thấy tiếng đóng cửa trên lầu, Quý Liên Hoắc đãthay cái áo len đen đang đứng đó cười với chị Trình ở dưới."Ấy chà, Tiểu Quý!" Chị Trình vô thức mở to mắt, nghĩ đến cảnhtượng mình thấy trên TV tối qua, rồi nhìn Quý Liên Hoắc, lòngtràn ngập ngạc nhiên."Cậu về từ lúc nào thế!" Chị Trình mỉm cười bước tới, ngẩng đầunhìn Quý Liên Hoắc: "Tôi không để ý thấy!""Lúc đêm muộn mới về." Quý Liên Hoắc xuống lầu, ngồi vào ghếcạnh Vương Chiêu Mưu như trước kia, nhìn người ngồi ở ghếchính, lập tức cảm thấy an tâm hơn nhiều. Đây chính là nơi cậunên ở."Lúc nãy tôi ở trong bếp, cũng không nghe thấy tiếng cậu thứcdậy." Chị Trình cầm đũa đưa cho Quý Liên Hoắc, không nhịnđược cười: "Hai người ăn trước đi, tôi đi chuẩn bị thêm.""Hôm nay tôi đi Chử Thành." Vương Chiêu Mưu liếc nhìn đồng hồđeo tay: "Khoảng năm giờ chiều sẽ về."Bàn tay cầm đũa của Quý Liên Hoắc khựng lại. Nếu là trước đây,mình sẽ đợi anh Chiêu Mưu, ở nhà, chờ mãi chờ mãi, nhưng bâygiờ, anh Chiêu Mưu đã hôn mình rồi!"Anh Chiêu Mưu." Quý Liên Hoắc vô thức l**m môi, lấy hết canđảm, hai tai đỏ ửng nhìn Vương Chiêu Mưu. "Em có thể... đicùng anh được không."Vương Chiêu Mưu nhìn đôi mắt long lanh của Quý Liên Hoắc, imlặng một lát, nghĩ rằng hôm nay là thứ bảy, cho dù có chuyệnkhẩn cấp làm lỡ thêm một ngày cũng không ảnh hưởng đến việccậu đi học bình thường. Vả lại thân phận của Quý Liên Hoắc đãđược công khai, bây giờ cậu có theo bên cạnh anh cũng khôngcòn ai nói những lời như "bao nuôi" nữa.Quý Liên Hoắc nhìn Vương Chiêu Mưu với vẻ mong đợi, nếu saulưng cậu có cái đuôi thì nó sẽ dựng đứng lên, chăm chú chờ đợicâu trả lời của anh.Suy nghĩ một lát, Vương Chiêu Mưu nhìn về phía Quý Liên Hoắc."Được."Mắt Quý Liên Hoắc lập tức sáng lên, khóe miệng cũng cong lên,lòng tràn ngập hương vị ngọt ngào, nếu có một cái đuôi, chắcchắn có thể biến thành cánh quạt. Cậu có thể đi ra ngoài với anhChiêu Mưu!"Nhưng cần phải nhanh hơn." Vương Chiêu Mưu nhìn giờ, lễ khaitrương trung tâm mua sắm được ấn định vào hai tiếng rưỡi nữa,hơn nữa phải đi đường rất lâu.Chị Trình mang đồ ăn làm thêm ra bàn, Quý Liên Hoắc Hoắc ănrất nhanh, gần như nhanh gấp đôi tốc độ bình thường. Ăn sángxong, Quý Liên Hoắc phóng vọt lên lầu, đây là lần đầu tiên rangoài cùng anh Chiêu Mưu, không thể để anh Chiêu Mưu mấtmặt vì vẻ ngoài của mình!Khi Vương Chiêu Mưu chuẩn bị xong xuôi ra đến cửa, Quý LiênHoắc vội vã xuống cầu thang, mặc một chiếc áo sơ mi xanh đậmvới một chiếc quần âu màu xám đậm, thêm một chiếc áo vestcùng màu với quần âu. Tính đến thời điểm hiện tại, ba bộ vestmà Vương Chiêu Mưu chuẩn bị cho cậu đều đã được dùng đếnchỉ trong vòng hai ngày."Tiểu Quý trông thật năng động." Chị Trình đứng cạnh vừa cườivừa khen ngợi, Vương Chiêu Mưu mỉm cười, dắt Quý Liên Hoắcra xe.Suốt dọc đường, tài xế liên tục nhìn Quý Liên Hoắc ngồi ở ghếsau qua gương chiếu hậu, hôm qua anh ta cũng xem TV, vừanhìn thấy Quý Liên Hoắc thì suýt phun hết đồ ăn trong miệng ra,còn bị vợ đánh. Tài xế thực sự bị sốc. Lúc đầu sếp nhận nuôiQuý Liên Hoắc, anh ta chỉ nghĩ sếp mình nhân hậu nên nuôidưỡng hai chú cháu này; đến lúc Quý Liên Hoắc thành trạngnguyên khối tự nhiên tỉnh Ôn Giang, anh ta không khỏi cảm thánrằng sếp thực sự rất giỏi trong việc nhìn người; cho đến hômqua, khi nhìn thấy Quý Liên Hoắc trên màn hình TV, biết rằngcậu chính là đứa con thất lạc của nhà họ Lãnh, tài xế cảm thấythế giới quan của mình đã sụp đổ. Nói thật là tầm nhìn của sếpnằm trên tận tầng khí quyển. Tài xế đã nghiêm túc suy nghĩ rấtlâu, tự hỏi liệu có thể xin sếp giới thiệu một cổ phiếu không.Quý Liên Hoắc ở trong xe, hưng phấn nhìn Chiêu Chiêu đangnhắm mắt nghỉ ngơi bên cạnh, lại nhìn phong cảnh lướt quangoài cửa sổ, như một chú chó lớn lần đầu tiên được ra ngoàichơi với chủ của mình, vui đến nỗi không thể kiềm chế được.Họ đến Chử Thành đúng giờ, vừa thấy xe dừng lại, Quý LiênHoắc vội vàng xuống xe, mở cửa cho Vương Chiêu Mưu, một tayđặt lên nóc xe như thường lệ để bảo vệ anh bước xuống xe.Vương Chiêu Mưu dẫn Quý Liên Hoắc đi gặp tổng giám đốc điềuhành trung tâm mua sắm Chử Thành. Tổng giám đốc nhanhchóng báo cáo với Vương Chiêu Mưu về tiến trình lễ khai trương,và những bước mà anh cần tham dự. Khi lễ khai trương bắt đầu,Quý Liên Hoắc luôn đi theo sau Vương Chiêu Mưu, dù là cắtbăng khánh thành hay phát biểu, ánh mắt cậu vẫn luôn dán chặtvào người phía trước.Đến lúc điểm mắt cho con lân, Vương Chiêu Mưu bước lên, điđến trước đầu lân, cầm lấy bút lông do lễ tân đưa, nhẹ nhàngchấm đầu bút vào mực vàng chu sa."Một điểm mắt trái, làm ăn phát đạt!" MC đọc lời thoại bằnggiọng vui vẻ.Vương Chiêu Mưu cầm bút, đầu bút chạm vào mắt trái của conlân, cổ tay rất vững vàng, xoay nhẹ, vẽ một con ngươi tròn trịacho đầu lân."Hai điểm mắt phải, tiền vào như nước!"Vương Chiêu Mưu lại chấm mực, điểm mắt phải cho lân."Ba điểm thiên linh, tiền đồ như gấm!"Vương Chiêu Mưu hạ mắt, cổ tay khẽ cử động.Quý Liên Hoắc chăm chú nhìn người đàn ông mặc vest trên sânkhấu, anh cúi người về phía trước, tay cầm một cây bút lông,khuôn mặt tuấn tú, cặp kính gọng vàng, cái đầu lân đầy màu sắcrực rỡ dưới tay, đẹp đến mức không thể diễn tả được.Lễ điểm mắt kết thúc, hội trường đốt pháo, vài dây pháo đầymàu sắc nổ tung, vô số mảnh vỡ nhiều màu sắc rơi xuống. QuýLiên Hoắc đang định tiến lên phủi những mảnh vụn đầy màu sắctrên vai Vương Chiêu Mưu thì thấy anh nhét bao lì xì vào miệnglân, sau đó đứng thẳng dậy, ngoảnh lại nhìn mình, mỉm cười.Quý Liên Hoắc đứng đó ngơ ngác nhìn những mảnh vỡ đủ màusắc rơi xuống trước mặt, nhìn đôi môi cong lên của người kia,tiếng pháo nổ bên tai dường như đã biến mất, thế giới hoàntoàn im lặng, âm thanh duy nhất là tiếng trái tim đập rất mạnhcủa chính cậu. Như tiếng trống dồn dập nơi hoang dã, vô số chồicỏ mọc lên từ mặt đất, cùng với tiếng trống, nở thành nhữngbông hoa nhỏ màu trắng đung đưa.Lễ khai trương diễn ra rất suôn sẻ, cánh cửa trung tâm mua sắmrộng mở, chào đón khách đến từ khắp nơi. Vương Chiêu Mưukhông cần phải tham dự các hoạt động sau đó, nên quyết địnhrời đi sớm, đi dạo quanh trung tâm mua sắm Chử Thành. QuýLiên Hoắc đi theo sau Vương Chiêu Mưu, nhìn chằm chằm vàobóng lưng của anh. Vương Chiêu Mưu đi từng tầng một cho đếnkhi tới rạp chiếu phim ở tầng năm, nhìn lên lịch chiếu phim hômnay rồi quay lại nhìn Quý Liên Hoắc."Muốn xem phim không?"Xem phim?Quý Liên Hoắc chớp mắt, quay đầu nhìn khách hàng đang ùavào trung tâm mua sắm, người đến xem phim toàn là những cặpđôi trẻ! Khuôn mặt cậu dần đỏ bừng, trong mắt tràn đầy niềmvui không gì ngăn cản được: "Em muốn xem."Vương Chiêu Mưu để Quý Liên Hoắc vui vẻ đi xếp hàng mua vé,còn anh ngồi ở phòng chờ, bắt chéo đôi chân dài, nhìn cậu muavé xong thì quay đầu nhìn đôi tình nhân trẻ đang mua bắp rangbên cạnh, lại xếp hàng sau họ, sau đó ôm hai hộp bắp rang vàđồ uống chạy tới.Hiện tại người xem phim không nhiều, Quý Liên Hoắc mua véngồi hàng ghế thứ ba, ghế số năm và số sáu hàng thứ ba, ngaysát bên nhau. Sau vài đoạn quảng cáo, ánh đèn trong rạp tốidần, Quý Liên Hoắc cẩn thận lắng nghe tiếng thở bên cạnhmình, trong bóng tối, dường như có rất nhiều chuyện có thể xảyra.Màn hình sáng lên, chiếu bộ phim hot nhất hiện nay là Vô gianđạo, Vương Chiêu Mưu có cảm giác kỳ lạ như thể thời gian đãdịch chuyển, bộ phim mới này với anh thật ra lại là phim cũ từ19 năm trước. May mắn là vì kiếp trước bận rộn với công việc,anh không xem nhiều phim, nếu không rất có thể đã trở thànhkẻ đáng ghét ưa tiết lộ tình tiết phim rồi. Vương Chiêu Mưu cầmmột miếng bắp rang, bỏ vào miệng, nhìn ngôi sao điện ảnh trẻtuổi trên màn hình, mỉm cười.Nhờ ánh sáng từ màn hình chiếu phim, Quý Liên Hoắc tập trungnhìn người bên cạnh, thấy Vương Chiêu Mưu đang ăn bắp rang,cậu mím môi, khi anh lấy bắp rang lần thứ hai thì đưa tay ra giảvờ vô tình chạm vào ngón tay của Chiêu Chiêu, sau đó nhanhchóng rụt tay lại với khuôn mặt đỏ bừng.Vương Chiêu Mưu khựng lại, nhìn người bên cạnh mỉm cười. QuýLiên Hoắc mua hai hộp bắp rang, cái của cậu để ngay bên cạnh.Nhìn thấy nụ cười trong mắt người đàn ông, mặt Quý Liên Hoắccàng thêm nóng. Khi màn chiếu phim tối lại vì tình tiết u ám,Quý Liên Hoắc đưa tay ra, như chú mèo rón rén trong bóng tối,khẽ chạm vào ngón tay Vương Chiêu Mưu.Vương Chiêu Mưu không hề trốn tránh, trong ánh sáng mờ nhạt,cảm nhận được Quý Liên Hoắc rụt rè móc lấy ngón tay út củamình.Chiêu Chiêu không từ chối. Quý Liên Hoắc cố gắng mím môi, đènén cảm xúc sắp bùng nổ của mình, màu đỏ trên tai đã lan đếnmá, giờ đã bắt đầu lan đến cổ và ngực. Ánh đèn trong rạp chiếuphim nhấp nháy, còn có tiếng nói của những người khác ở phíasau, Quý Liên Hoắc mím môi nhìn chằm chằm vào màn hình,nhưng không xem được gì cả. Ánh mắt cậu lại chuyển sang dánvào người bên cạnh, còn anh vẫn nhìn lên màn hình với vẻ mặtbình thản, dường như không có gì khác thường.Quý Liên Hoắc cảm nhận những ngón tay mình vừa móc vào,niềm vui thầm kín và cuồng nhiệt bùng lên trong lòng.×××Tháng thứ hai khi Vương Chiêu Vân ôn thi lại, sau một tuần học,cậu ta về nhà ngã gục trên sô pha, hai mắt đờ đẫn, chân tay têliệt. Lớp 12 đã đủ khó khăn rồi, vậy mà cậu ta còn phải học lớp13, thật là vô nhân đạo! Điều tệ hại hơn nữa là trong kỳ thituyển sinh đầu vào, điểm của cậu ta thậm chí còn không caobằng điểm thi đại học, thật là vô lý!Dì Tống mang ít trái cây đến cho thằng con trai đang nằm bẹp,rồi lấy cặp sách từ tay Vương Chiêu Vân với vẻ mặt bất lực."Mẹ ơi, con đói quá." Vương Chiêu Vân quay người, vừa ăn tráicây vừa bật TV."Có để đồ ăn cho con, trong bếp đang hâm nóng." Dì Tống gõtrán con trai: "Con lại đến quán Internet phải không?""Sao mẹ biết?" Vương Chiêu Vân gặm trái cây, ngạc nhiên nhìnmẹ mình."Con không thấy bây giờ là mấy giờ sao." Dì Tống nhíu mày: "Bacon mới gọi điện cho thầy chủ nhiệm xong đấy, biết hôm nay cáccon sẽ tan học lúc 6 giờ tối, lát nữa gặp ba con thì nhận lỗi đibiết không?""Dạ." Vương Chiêu Vân chột dạ gật đầu, tiếp tục nhấn điều khiểntừ xa. Người làm mang đồ ăn nóng đến, Vương Chiêu Vân quálười nên không thèm đến phòng ăn, cứ thế nằm ở bàn trongphòng khách, vừa ăn vừa xem TV."Cũng không có cái gì hay cả..." Vương Chiêu Vân ấn điều khiểntừ xa, thấy cha mình từ tầng hai đi xuống thì lập tức cảnh giác,hoảng loạn đặt điều khiển từ xa xuống, ngồi thẳng dậy, cúi đầuăn cơm của mình."Ăn thì lo ăn, xem TV làm gì!" Ông Vương xuống lầu, đứng trướcmặt đứa con út, nhìn Vương Chiêu Vân với ánh mắt bất mãn:"Làm hai việc cùng một lúc, để xem con bị nghẹn thì sẽ thếnào!""Không nghẹn được đâu ba!" Vương Chiêu Vân cười hì hì: "Cổhọng con lớn."Nhìn đứa con lười biếng lông bông, ông Vương hơi giận, nhưngnghĩ đến biểu hiện của cậu ta trong bữa tiệc của nhà họ Lãnh thìlại dịu đi. Ít nhất thì đứa con này không hoàn toàn vô dụng.Ông Vương thở dài trong lòng, vừa định quay người thì thấyVương Chiêu Vân đột nhiên mở to mắt, đánh rơi đôi đũa trêntay. Ông giật mình, bước đến vỗ mạnh vào lưng Vương ChiêuVân, thấy con không nói gì, trong lúc hốt hoảng, ông còn túmthằng nhóc lên thực hiện động tác cấp cứu Heimlich.Vương Chiêu Vân bị nắm đấm của cha già siết nghẹt không nóinên lời, ngón tay run rẩy chỉ vào TV, miệng nói lắp bắp: "Con,con không nghẹn, con, mẹ nó!"Dì Tống thấy tình hình trong phòng khách thì vội vã chạy đến,thấy con trai mình đang chỉ vào TV cũng quay đầu lại, cảm thấyngười trên TV trông quen quen, suy nghĩ một lúc mới đột nhiênnhớ ra người này là ai."Hoằng Tiến, Hoằng Tiến." Dì Tống vừa nhìn TV vừa vỗ vỗ ôngVương vẫn đang cấp cứu cho con trai. Ông Vương ngẩng đầu lênmột lát, liếc nhìn TV rồi lại cúi xuống siết Vương Chiêu Vân haicái nữa, động tác bỗng nhiên dừng lại, ông từ từ quay đầu, kinhngạc nhìn TV."Con không nghẹn!" Vương Chiêu Vân cuối cùng cũng có cơ hộilên tiếng, vội vã chạy trốn khỏi cha già, mặt đau khổ ôm bụngmình, đồ ăn vừa ăn đã bị người cha yêu quý siết ra hết cả.Ông Vương sững sờ nhìn vào TV, nhìn chằm chằm vào cậu traimặc vest trên màn hình, phải mất một lúc lâu mới bình tĩnh lại.Vương Chiêu Vân cũng nhìn Quý Liên Hoắc trên TV, lòng hoangmang."Cậu ấy... là đứa con nhà họ Lãnh lưu lạc bên ngoài?" Dì Tốnghỏi một cách không chắc chắn.Vương Chiêu Vân nhìn chằm chằm vào TV, nhớ lại cảnh mình đãmắng Quý Liên Hoắc như thế nào, còn bắt cậu làm bài tập nghỉđông cho mình, bỗng nhiên cảm thấy bi thương. "Con tiêu rồi baơi!!!"Ông Vương lặng lẽ nhìn con trai, hồi tưởng lại chuyện xảy ratrong nhà hàng, cảm giác hít thở không thông."Con đã làm gì người ta!" Dì Tống nghe Vương Chiêu Vân nóivậy, nhíu mày lo lắng."Con bắt người ta làm bài tập về nhà cho con, còn đến tận nhàmắng người ta nữa..." Vương Chiêu Vân tỏ vẻ đau khổ: "Chắcngười ta ghim hết rồi!""Cái thằng này!" Dì Tống giận hết sức: "Sao có thể làm như vậyđược! Con đã thấy tình hình của nhà họ Lãnh, chúng ta có thểchọc giận họ không!""Hu hu hu, lúc đó con đã xin lỗi rồi, không biết có được khôngnữa..." Vương Chiêu Vân đau buồn: "Lúc đó anh ba còn đánhcon trước mặt người ta..."Dì Tống nghe vậy mới tạm yên lòng, Chiêu Vân đã xin lỗi, ChiêuMưu cũng đã dạy bảo Chiêu Vân, Quý Liên Hoắc kia chắc làkhông ôm hận đâu.Ông Vương u oán liếc nhìn Vương Chiêu Vân, rồi từ từ đứng dậy,loạng choạng bước lên cầu thang. Vương Chiêu Vân và dì Tốngcùng nhìn ông Vương, trong lòng cùng có linh cảm chẳng lành.Dì Tống suy nghĩ một lát rồi bảo Vương Chiêu Vân ăn tiếp, cònbà thì vội vã lên lầu, thấy chồng nằm trên giường trong phòngngủ, hai tay khoanh trước bụng, vẻ mặt bình thản."Hoằng Tiến, anh làm sao thế?" Dì Tống lo lắng bước tới: "Anhcó làm gì đứa bé đó không thế?"Vẻ mặt ông Vương ngơ ngác: "Anh hình như đã đi khuyên nóđừng bán thân nữa, còn đưa cho nó 100 triệu, cảnh cáo nó, bảonó tránh xa Chiêu Mưu ra."Dì Tống trợn mắt há miệng, kinh ngạc nhìn chồng mình: "Đứatrẻ này, có, quan hệ đó với Chiêu Mưu?""Giờ anh cũng không rõ nữa." Ông Vương thở dài: "Nhưng vấnđề bây giờ là nó không lấy tiền của anh, mà còn cúi xuống cầuxin anh, xong anh còn mắng nó."Dì Tống muốn tắt thở, cứ nghĩ rằng việc con trai làm đã đủ nguyhiểm rồi, không thể nào ngờ rằng việc ông chồng làm mới đúnglà hết chỗ nói."Bây giờ chúng ta phải làm sao?" Dì Tống ngồi trên giường, ánhmắt hoang mang."Tài sản của nhà họ Lãnh ở nước ngoài, chắc là nó cũng sẽ điđúng không?" Ông Vương lại thở dài: "Hy vọng nó đừng nghĩđến chuyện đó, đi càng sớm càng tốt.""Nếu sau này nó quay lại thì sao?" Dì Tống quay lại nhìn chồng:"Mấy hôm trước em nghe anh nói nhà họ Lãnh có khả năng pháttriển kinh doanh ở nước Hoa."Ông Vương mấp máy môi một cách yếu ớt, lo quá nói không nênlời.Cho đến đêm hôm sau, ông Vương suy nghĩ rất lâu rồi quyếtđịnh gọi cho Vương Chiêu Mưu hỏi thăm tình hình. Ông đứngdậy khỏi giường, cầm điện thoại lên gọi cho con trai thứ hai,nhưng sau một hồi chờ đợi vẫn không có ai trả lời.Gọi lại lần nữa, vẫn không có ai trả lời.×××Vương Chiêu Mưu và Quý Liên Hoắc ăn tối ở Chử Thành. Sau khitừ Chử Thành trở về thì trời đã tối, hai người đi vào biệt thự,Quý Liên Hoắc không nhịn được cười, giúp Vương Chiêu Mưutreo áo lên, nhanh chóng mang dép lê đến. Rõ ràng vẫn lànhững việc như trước, nhưng cậu luôn cảm thấy có gì đó kháclạ, giống như có một cảm giác thân mật vui vẻ, ngọt ngào, nhétđầy trong lồng ngực.Vừa bước vào phòng khách, Quý Liên Hoắc không khỏi nghĩ đếnchuyện hôm qua, nghĩ đến nụ hôn kia, nghĩ đến đôi môi màunhạt kia đã hôn mình, lúc đó cậu quá kích động, không thể đắmmình hoàn toàn vào trải nghiệm đó.Quý Liên Hoắc nhìn Vương Chiêu Mưu đã cởi áo vest, đang cúiđầu đi dép vào, rồi liếc nhìn xung quanh, thấy chị Trình hình nhưđã đi ngủ, trong phòng khách cũng không còn ai nữa."Chiêu Chiêu." Quý Liên Hoắc tiến lên, đến gần người đàn ôngtrước mặt, ánh mắt đầy vẻ ngại ngùng, hạ giọng nói. "Em... cóthể, có thể hôn anh không."Vương Chiêu Mưu im lặng một lát, nhìn thấy khát vọng dângtrào trong mắt Quý Liên Hoắc, anh khẽ nhướng mày, trong mắtthoáng qua ý định trêu chọc, thong thả nói: "Em nghĩ là, có thểđược không?"Quý Liên Hoắc nghiêm túc suy nghĩ, câu hỏi này có vẻ khó hơntất cả những câu hỏi trước đây, chủ yếu là Chiêu Chiêu có thíchmình hôn anh không? Quý Liên Hoắc khẽ nhíu mày suy nghĩ,nhưng ánh mắt vẫn hướng về đôi môi nhạt màu của người nọ.Môi của Vương Chiêu Mưu rất đẹp, không quá mỏng cũng khôngquá dày, đỉnh môi trên rõ rệt, đường cong đẹp đến kinh ngạc,màu anh đào nhạt khiến người nhìn muốn cắn lên, không chỉ cắnmà còn muốn nuốt trọn nó. Quý Liên Hoắc chưa kịp nghĩ ra câutrả lời thì cơ thể đã vô thức tiến lại gần, muốn nếm thử vị ngọtmềm mại ấm áp, cùng hơi ấm của anh.Điện thoại đột nhiên reo vang, Quý Liên Hoắc phản ứng lại, ngơngác nhìn người trước mặt, lại phát hiện Vương Chiêu Mưukhông trả lời điện thoại, cho đến khi điện thoại ngừng reo, tayanh vẫn không động đến điện thoại.Quý Liên Hoắc há miệng, đang định nói gì đó, điện thoại lại reolên.Quý Liên Hoắc nhìn Vương Chiêu Mưu đứng im lặng trước mặtmình, hai người nhìn nhau, cậu mím môi, muốn tìm câu trả lờicho câu hỏi của mình từ đôi mắt anh, nhưng chẳng thấy gì cả.Ánh mắt của Vương Chiêu Mưu vẫn như vậy, ẩn chứa ý cười,khiến người ta khó mà đoán được sâu cạn, càng không thể đọcđược suy nghĩ của anh.Điện thoại reo lần thứ ba, Vương Chiêu Mưu lấy điện thoại ra, đingang qua Quý Liên Hoắc, ngồi xuống sô pha, ấn nút nghe.Quý Liên Hoắc thấy Vương Chiêu Mưu đi ngang qua bên cạnhmình, trong mắt hiện lên một cảm giác mất mát to lớn, tronglòng càng thấy ngột ngạt khó chịu, chua xót không nói nên lời.Thật ra cậu có thể hôn Chiêu Chiêu không."Sao không nghe điện thoại!"Tiếng trong loa rất to, giọng nói có phần cáu kỉnh của ôngVương rất sắc bén, Quý Liên Hoắc nghe xong, đột nhiên cảmthấy mình như được khai sáng, sững sờ tại chỗ. Đúng rồi, saovừa rồi Chiêu Chiêu không nghe điện thoại! Bởi vì anh đang đợimình!"Không làm g..." Vương Chiêu Mưu bình tĩnh đáp lại, nhưng ngaysau đó lại thấy Quý Liên Hoắc kích động lao tới, môi lập tức bịchặn lại."Alô, này, con làm sao thế!" Giọng nói của ông Vương càng có vẻkhó hiểu: "Nói đi chứ!"---Người dịch: Vai trò của người nhà sếp Vương thật ra chỉ là tấuhài thôi nhỉ =)))

Chương 102: Chương 102