“Xin hỏi anh có phải phụ huynh của Vương Chiêu Vân không? Tôi là chủ nhiệm lớp em ấy, chiều nay em ấy lại gây sự ở trường rồi, tốt nhất là anh mau tới mang em ấy đi đi!” Người đàn ông trung niên ở đầu kia điện thoại rõ ràng đang cực kỳ bực tức, nhưng sắc mặt Vương Chiêu Mưu vẫn như thường, cậu giơ tay ra hiệu, tiếng nhạc trong phòng bi-a xa hoa lập tức dừng lại, một đám người trẻ tuổi đang nâng ly bên cạnh cũng nhẹ nhàng đặt ly xuống. “Xin hỏi nó chết chưa?” Giọng nói của Vương Chiêu Mưu rất ôn nhã, cậu nghiêng đầu dùng bả vai kẹp điện thoại, hơi tựa lên bàn bi-a, một tay cầm gậy bi-a, tay kia cầm khối sáp màu lam bên cạnh bàn chậm rãi lau đầu cơ. “Không, không……” Chủ nhiệm nghe thấy giọng nói trẻ tuổi, cảm thấy hơi ngoài ý muốn, “Xin hỏi anh là gì của Vương Chiêu Vân?” “Tôi là tên anh trai cùng cha khác mẹ độc ác tranh gia sản trong miệng nó, trước kia nó đã thề nếu không chết thì không bao giờ gặp tôi, tốt nhất ngài chờ nó chết rồi hãy gọi.” Vương Chiêu Mưu khẽ mỉm cười, bỏ sáp…
Chương 118: Chương 118
Lão Vương Không Muốn LạnhTác giả: Đào Lý Sanh CaTruyện Đam Mỹ“Xin hỏi anh có phải phụ huynh của Vương Chiêu Vân không? Tôi là chủ nhiệm lớp em ấy, chiều nay em ấy lại gây sự ở trường rồi, tốt nhất là anh mau tới mang em ấy đi đi!” Người đàn ông trung niên ở đầu kia điện thoại rõ ràng đang cực kỳ bực tức, nhưng sắc mặt Vương Chiêu Mưu vẫn như thường, cậu giơ tay ra hiệu, tiếng nhạc trong phòng bi-a xa hoa lập tức dừng lại, một đám người trẻ tuổi đang nâng ly bên cạnh cũng nhẹ nhàng đặt ly xuống. “Xin hỏi nó chết chưa?” Giọng nói của Vương Chiêu Mưu rất ôn nhã, cậu nghiêng đầu dùng bả vai kẹp điện thoại, hơi tựa lên bàn bi-a, một tay cầm gậy bi-a, tay kia cầm khối sáp màu lam bên cạnh bàn chậm rãi lau đầu cơ. “Không, không……” Chủ nhiệm nghe thấy giọng nói trẻ tuổi, cảm thấy hơi ngoài ý muốn, “Xin hỏi anh là gì của Vương Chiêu Vân?” “Tôi là tên anh trai cùng cha khác mẹ độc ác tranh gia sản trong miệng nó, trước kia nó đã thề nếu không chết thì không bao giờ gặp tôi, tốt nhất ngài chờ nó chết rồi hãy gọi.” Vương Chiêu Mưu khẽ mỉm cười, bỏ sáp… Nghĩ đến lời Vương Chiêu Mưu từng nói trước mặt cha, VươngKỳ Yên không nhịn được cười trộm, nhìn em trai mình: "Cậu địnhnuôi chị thật à?"Vương Chiêu Mưu thản nhiên như không, vẫn xem chương trìnhGala mừng xuân phát lại, đưa một miếng quýt vào miệng."Không thì sao?"Vương Kỳ Yên cười càng tươi hơn, vừa định nói chuyện thì nghethấy tiếng cha mình đang gọi dưới lầu, chỉ đành buông hạt dưatrong tay xuống, lại sờ sờ bao lì xì trong túi thêm cái nữa rồi vuivẻ đi xuống lầu.Vương Chiêu Vân bị mẹ gọi xuống lầu, thấy mười mấy người họhàng đang ngồi trong phòng khách thì da đầu bất giác tê dại, chỉcó thể cố gắng nở nụ cười giả tạo, cơ mặt cứng đờ."Chiêu Vân, còn nhớ bác không?" Người đàn ông trung niên vừacười vừa nhìn Vương Chiêu Vân.Vương Chiêu Vân bụng nghĩ "mấy năm mới tới đây một lần, ainhận ra ông là ai", mặt vẫn trưng ra nụ cười xấu hổ, quay đầunhìn mẹ cầu cứu."Đây là bác họ của con." Dì Tống hiểu được ánh mắt của contrai: "Lần trước gặp nhau, con vẫn còn nhỏ.""Chào bác." Vương Chiêu Vân cười chào hỏi, rồi thấy ông bác họđối diện đánh giá mình một lượt, miệng thì cười mà ánh mắt đầyvẻ giễu cợt."Chiêu Vân con lớn nhanh thế, lần cuối gặp con, con chỉ caobằng đầu gối bác thôi.""Đúng rồi, nghe nói năm ngoái con thi rớt đại học?" Ánh mắt ôngbác họ trông như quan tâm lắm: "Năm nay thi lại thấy thế nào?"Vương Chiêu Vân hít một hơi thật sâu: "Cũng thế thôi.""Thế con được bao nhiêu điểm trong kỳ thi cuối kỳ, có học lệchkhông đấy?" Một người họ hàng khác cũng ra vẻ lo lắng: "Bácquen vài gia sư giỏi lắm đấy, Chiêu Vân nói bác nghe điểm sốcủa con, bác hỏi thăm giúp con?"Vương Chiêu Vân không khỏi giật giật khóe miệng, lén lút ngẩngđầu nhìn cha mình, phát hiện ông đang bạnh mặt ra, vừa thốivừa đen.Một hàng họ hàng cùng nhìn chằm chằm vào Vương Chiêu Vân,chờ đợi kết quả."Chín, chín mươi bảy." Vương Chiêu Vân giơ tay lên gãi gãi chópmũi một cách mất tự nhiên."Chín mươi bảy là môn nào?" Nhóm họ hàng càng ra vẻ quantâm."Chín mươi bảy tất cả các môn." Vương Chiêu Vân không duy trìnổi nụ cười giả tạo nữa, nụ cười biến mất hẳn.Sau một lúc im lặng, tiếng cười the thé vang lên trong phòngkhách, thậm chí còn vui hơn cả xem tiểu phẩm trong Gala mừngxuân.Ông bác họ ôm bụng cười đến nỗi ch** n**c mắt, quay đầusang nhìn dì Tống với vẻ mặt khinh bỉ: "Tiểu Tống à, cô liềumạng đẻ ra thằng con trai này, thực sự rất thú vị."Dì Tống cố gắng nở nụ cười nhưng không nói gì.Vương Chiêu Vân c*n m** d***, siết chặt tay, không nói được lờinào."Đúng rồi, Kỳ Yên đâu? Vẫn chưa được gặp con bé." Người phụnữ trung niên bỗng nhắc đến Vương Kỳ Yên.Ông Vương gọi con gái, Vương Kỳ Yên xuống lầu thì thấy trongphòng khách có hơn mười đôi mắt giống như đèn pha, thoắt cáiđã tập trung vào mình."Chà chà, Kỳ Yên lớn quá rồi, còn rất xinh đẹp nữa chứ." Ngườiphụ nữ trung niên khen ngợi cô lia lịa.Vương Kỳ Yên tiến lên phía trước, hào phóng cười với bà ta:"Chúc mừng năm mới cô họ.""Kỳ Yên năm nay bao nhiêu?" Người phụ nữ trung niên bước đếnbên Vương Kỳ Yên, vừa cười vừa vỗ lưng cô: "Xem này, thậtcường tráng."Vương Kỳ Yên giật khóe mắt, nhìn sang Vương Chiêu Vân gụcđầu ủ rũ là biết lại đến lượt mình."Bác nhớ Kỳ Yên hình như 30 rồi nhỉ!" Ông bác họ bấm đốt taytính toán, vẻ mặt bỗng trở nên ngạc nhiên: "Nhanh quá, đã 30rồi!""Con còn chưa mừng sinh nhật lần thứ 28!" Vương Kỳ Yên khôngkhỏi trừng mắt: "Đâu ra 30!""Thì năm nay lật qua một cái, chẳng phải 30 còn gì!" Bà cô họcũng nhíu mày: "Kỳ Yên, con đã tìm được người yêu chưa đấy?""Không có." Vương Kỳ Yên nghiến răng."Ôi trời ơi, 30 rồi mà còn không có người yêu, người ta mà nóiđến là lại thành gái già mất thôi!" Bà cô họ ra vẻ đau lòng lắm:"Kỳ Yên, con kén chọn quá phải không, không thể trì hoãn thêmnữa, cứ để mãi thế thì chỉ còn loại trai một đời vợ thôi!""Con không muốn kết hôn, con thích ở một mình, tự do!" VươngKỳ Yên quay lại nhìn bà cô họ: "Cô có thể không hiểu quan điểmcủa con, nhưng ít nhất hãy tỏ ra tôn trọng!""Cái con bé này, cô không tôn trọng cái gì nào!" Bà cô họ nghexong cau mày."Cô nói con cường tráng thì thôi, lại còn nói gái già gì đấy, nhưvậy là tôn trọng à?" Vương Kỳ Yên tiến lên một bước, mắt mở to,không hề tỏ ra sợ hãi."Ấy ấy, đang Tết nhất, đừng tranh cãi!" Thấy vậy, ông bác họliền đứng dậy xoa dịu: "Kỳ Yên không muốn nghe người khácgiục tìm bạn đời, chúng ta đừng nói nữa, cãi nhau thì mọi ngườiđều không vui mà."Bà cô họ lườm Vương Kỳ Yên rồi quay lại chỗ ngồi, Vương KỳYên không chịu yếu thế đảo mắt đáp lại, bà ta chỉ có thể tứcgiận.Ông Vương ho một tiếng, ra hiệu cho Vương Kỳ Yên bớt bớt đi.Vương Kỳ Yên nở nụ cười khiêu khích với cô họ, đứng cạnhVương Chiêu Vân, đặt tay lên vai em trai mình. Vương Chiêu Vânlặng lẽ giơ ngón tay cái lên với chị hai, Vương Kỳ Yên nhướngmày cười, dì Tống nhìn hai đứa trẻ, vẻ mặt không hề dịu đi chútnào.TV trong phòng khách đang phát một tiểu phẩm, mọi người đềuvui vẻ, bác họ chỉ vào tiểu phẩm, cười với ông Vương: "Cậu xemngười trên này, con người ấy à, càng thiếu cái gì càng nhạy cảmcái đó, không chịu nổi nghe người khác nói, cứ nói đến là lạinhảy lên như gà chọi."Vương Kỳ Yên nghe vậy thì chân mày nhíu lại, vừa định nói đã bịdì Tống giữ chặt vai. Dì Tống lắc đầu cầu xin Vương Kỳ Yên, cômấp máy môi, nghiến chặt răng."Tiểu Tống cũng rất giỏi chăm con, nhìn hai đứa trẻ này, đều lớnlên rất khỏe mạnh nhỉ." Bà cô họ tiếp tục câu chuyện, cười tủmtỉm nhìn dì Tống, ánh mắt rơi vào khuôn mặt Vương Kỳ Yênđang cố gắng kìm nén cơn tức giận, nụ cười vẫn không hề phai."Trẻ con đều thế này." Ông Vương tiếp lời, không nhìn ra cảmxúc."Phải rồi, Hoằng Tiến." Ông bác họ nhìn ông Vương, tỏ ý lấylòng: "Tôi nghe nói Chung cư Xuyên Hải là của các cậu xây,người vào ở đều nói tốt, nhưng nhà khan hiếm quá, vừa tung rathị trường đã bán hết.""Đó không phải là tài sản của tập đoàn Vương Thị." Ông Vươnghiểu ý của đối phương, kiên quyết từ chối: "Tôi không thể quyếtđịnh.""Ấy này, Hoằng Tiến, cậu nói thế thì không ra gì rồi." Bà cô họcũng sáp lại: "Chúng ta lớn lên cùng nhau kia mà, cậu còn nhớnhững năm tháng đói kém ngày đó không, chúng ta đều suýtchết đói đến nơi, nếu ba tôi không lén mang thức ăn đến chonhà cậu thì cậu đã chết đói rồi.""Sau này các người mở nhà máy, tôi đã góp rất nhiều rồi." ÔngVương hơi cau mày."Tuy nhà tôi đã mở nhà máy, nhưng không bằng cậu nổi, cậuxem bây giờ đi, tập đoàn Vương Thị của Tô Thành, ai mà khôngbiết?" Ông bác họ sáp lại gần ông Vương, mặt tươi cười: "Chúngta đều là anh em, cậu không thể chỉ đứng nhìn chúng tôi khôngcó một ngôi nhà tốt để ở chứ.""Chung cư Xuyên Hải thật sự không phải của tập đoàn VươngThị." Ông Vương nhíu mày nhìn mấy anh em họ: "Chuyện đó tôikhông kiểm soát được.""Hoằng Tiến cậu như vậy, thật sự cần tôi mời ba tôi tới nóichuyện với cậu phải không?" Nụ cười trên khuôn mặt ông bác họbiến mất, ông ta cao giọng: "Cậu và ba mẹ cậu ăn đồ ăn ở nhàchúng tôi, rồi quay đầu đi là quên mất à?""Tôi giúp các người ít lắm à?" Ông Vương đứng dậy, nghiêm nghịnhìn các anh em họ: "Có thể nói thì nói, không thể nói thì imlặng!""Giờ sao, cậu cũng muốn học thằng con trai của cậu hả, nửa cáiTô Thành biết thằng con trai của cậu không quan tâm đến tìnhcảm gia đình, mưu mô xấu xa, hóa ra là học được từ cậu!" Ôngbác họ không chịu thua kém, cũng đứng lên nói: "Hôm nay cómuốn chúng tôi ra khỏi cửa này, đi khắp nơi tuyên truyền chokhông?"Ông Vương tức điên lên, dì Tống thấy vậy vội vàng tiến lên đỡchồng, vẻ mặt lo lắng: "Hoằng Tiến, cẩn thận sức khỏe."Thấy vậy, ông bác họ cười khẩy, nhưng chưa kịp nói gì thì đãnghe thấy tiếng động phát ra từ cầu thang."Tuyên truyền cái gì?" Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên, mọingười trong phòng khách đều nhìn sang, thấy người đàn ông trẻtuổi mặc áo sơ mi trắng và ghi lê đang đứng trên cầu thang, đôimắt đằng sau cặp kính gọng vàng lấp lánh nụ cười, một tay nhẹnhàng giữ lấy tay vịn gỗ của cầu thang, bước xuống từng bậcmột.Ông bác họ nhất thời nghẹn họng, nhớ lại những gì mình vừanói, đột nhiên lắp bắp: "Chiêu, Chiêu Mưu cũng ở nhà à.""Tôi không ở đây thì ở đâu?" Vương Chiêu Mưu ngước mắt lênnhìn thoáng qua đám họ hàng nhà họ Vương, ánh mắt lướt quaông Vương và dì Tống. Sau bao nhiêu năm, đám họ hàng nàyvẫn như ngày nào, không hề tiến bộ."Thì, thì là không biết con ở đây ấy mà." Ông bác họ cườigượng, nhanh chóng giục những người xung quanh: "Đi nào,nhường chỗ ra, để Chiêu Mưu ngồi."Vương Chiêu Mưu nhìn đám người đang ngồi trên sô pha lầnlượt đứng dậy rồi mới bước tới ngồi vào giữa sô pha, liếc nhìn sốít người vẫn đang ngồi ở đó với ánh mắt đầy ẩn ý.Đám người ngồi cạnh sô pha thì như ngồi trên đống lửa, nghĩđến việc người đàn ông trẻ tuổi này đã làm trước đó, họ đứngphắt dậy như bị phỏng, dạt hết sang hai bên.Vương Chiêu Mưu dựa lưng vào sô pha, đôi chân dài bắt chéo,uy nghiêm bức người."Tôi vừa nghe thấy một hai câu." Vương Chiêu Mưu ngước mắtnhìn người đàn ông trung niên rồi hỏi: "Bác họ muốn mua nhà ởChung cư Xuyên Hải?""Thì chẳng là thông tin sai lệch đấy mà?" Ông bác họ cười cười:"Cứ tưởng Chung cư Xuyên Hải là của tập đoàn Vương Thị, địnhxin ba con mấy suất hay gì đó, giờ biết không phải rồi, bác sẽkhông nói về chuyện đó nữa.""Chung cư Xuyên Hải đúng là không phải của tập đoàn VươngThị." Vương Chiêu Mưu mỉm cười với ông ta: "Nhưng đó là tàisản cá nhân của tôi."Ông bác họ nghe vậy, trong mắt bỗng lóe lên tia hy vọng: "ChiêuMưu, ý con là, định để lại cho các bác các chú mấy căn phảikhông?""Ai có tiền thì mua được." Vương Chiêu Mưu bình tĩnh nói: "Tôichỉ lo bác không mua nổi thôi.""Sao, sao lại không mua nổi!" Ông bác họ nghe nói có hy vọng làmừng rỡ không thôi, giá Chung cư Xuyên Hải bây giờ càng lúccàng bị đẩy lên cao, nếu có thể mua với giá gốc rồi bán lại thìchắc chắn sẽ kiếm được một món hời!"Vậy sao?" Vương Chiêu Mưu tiện tay cầm một trái quýt trên bànlên. Vương Chiêu Vân thấy vậy, vội vàng tiến lên, ngồi xuốngbên cạnh Vương Chiêu Mưu, ngoan ngoãn lột quýt rồi đặt vàotay anh."Chiêu Mưu con đừng xem thường mọi người chứ." Bà cô họkhông nhịn được xen vào: "Nhà cô đây đã điều hành nhà máynhiều năm nay, kiếm được một khoản tiền, quá đủ để mua nhà ởChung cư Xuyên Hải rồi.""Mấy căn?" Vương Chiêu Mưu ăn quýt trên tay, thản nhiên hỏimột câu.Đám họ hàng tụ tập lại, sau một hồi bàn bạc, ông bác họ ra mặt,cười với Vương Chiêu Mưu: "Mỗi người ở đây một căn, cũng sẽmua thêm cho mấy đứa nhỏ trong nhà, tổng cộng sẽ là... 30 cănđi."Vương Chiêu Mưu cười: "30 căn nhà làm sao đủ được?"Ông bác họ thấy thế, thử đưa tay ra: "Vậy thì... 50 căn?""Xem ra trong tay mỗi người đều có mấy triệu." Vương ChiêuMưu cười nói: "Đủ để nộp tiền phạt.""Tiền phạt gì?" Ông bác họ ngây ra, chẳng hiểu Vương ChiêuMưu đang nói gì."Nhà máy của các người tùy ý xả chất thải gây ô nhiễm, sử dụnglao động trẻ em, không giải quyết các vấn đề tiềm ẩn, che giấutổn thất sinh mạng, số tiền đã hứa với các gia đình nạn nhânvẫn chưa đến tay..."Vương Chiêu Mưu nhìn người đàn ông trung niên trước mặt, bẻmột múi quýt bỏ vào miệng, giọng điệu ôn hòa dịu dàng nói."Kể từ lần trước các người đến thăm hỏi ba tôi sau khi lâm bệnh,tôi đã cho người trông coi nhà máy của các người. Còn muốnmua nhà không, bác họ?"---Người dịch: Câu chuyện họ hàng chúc Tết không của riêng ai,nhưng không phải ai cũng có sếp Vương bảo kê, sầu...
Nghĩ đến lời Vương Chiêu Mưu từng nói trước mặt cha, Vương
Kỳ Yên không nhịn được cười trộm, nhìn em trai mình: "Cậu định
nuôi chị thật à?"
Vương Chiêu Mưu thản nhiên như không, vẫn xem chương trình
Gala mừng xuân phát lại, đưa một miếng quýt vào miệng.
"Không thì sao?"
Vương Kỳ Yên cười càng tươi hơn, vừa định nói chuyện thì nghe
thấy tiếng cha mình đang gọi dưới lầu, chỉ đành buông hạt dưa
trong tay xuống, lại sờ sờ bao lì xì trong túi thêm cái nữa rồi vui
vẻ đi xuống lầu.
Vương Chiêu Vân bị mẹ gọi xuống lầu, thấy mười mấy người họ
hàng đang ngồi trong phòng khách thì da đầu bất giác tê dại, chỉ
có thể cố gắng nở nụ cười giả tạo, cơ mặt cứng đờ.
"Chiêu Vân, còn nhớ bác không?" Người đàn ông trung niên vừa
cười vừa nhìn Vương Chiêu Vân.
Vương Chiêu Vân bụng nghĩ "mấy năm mới tới đây một lần, ai
nhận ra ông là ai", mặt vẫn trưng ra nụ cười xấu hổ, quay đầu
nhìn mẹ cầu cứu.
"Đây là bác họ của con." Dì Tống hiểu được ánh mắt của con
trai: "Lần trước gặp nhau, con vẫn còn nhỏ."
"Chào bác." Vương Chiêu Vân cười chào hỏi, rồi thấy ông bác họ
đối diện đánh giá mình một lượt, miệng thì cười mà ánh mắt đầy
vẻ giễu cợt.
"Chiêu Vân con lớn nhanh thế, lần cuối gặp con, con chỉ cao
bằng đầu gối bác thôi."
"Đúng rồi, nghe nói năm ngoái con thi rớt đại học?" Ánh mắt ông
bác họ trông như quan tâm lắm: "Năm nay thi lại thấy thế nào?"
Vương Chiêu Vân hít một hơi thật sâu: "Cũng thế thôi."
"Thế con được bao nhiêu điểm trong kỳ thi cuối kỳ, có học lệch
không đấy?" Một người họ hàng khác cũng ra vẻ lo lắng: "Bác
quen vài gia sư giỏi lắm đấy, Chiêu Vân nói bác nghe điểm số
của con, bác hỏi thăm giúp con?"
Vương Chiêu Vân không khỏi giật giật khóe miệng, lén lút ngẩng
đầu nhìn cha mình, phát hiện ông đang bạnh mặt ra, vừa thối
vừa đen.
Một hàng họ hàng cùng nhìn chằm chằm vào Vương Chiêu Vân,
chờ đợi kết quả.
"Chín, chín mươi bảy." Vương Chiêu Vân giơ tay lên gãi gãi chóp
mũi một cách mất tự nhiên.
"Chín mươi bảy là môn nào?" Nhóm họ hàng càng ra vẻ quan
tâm.
"Chín mươi bảy tất cả các môn." Vương Chiêu Vân không duy trì
nổi nụ cười giả tạo nữa, nụ cười biến mất hẳn.
Sau một lúc im lặng, tiếng cười the thé vang lên trong phòng
khách, thậm chí còn vui hơn cả xem tiểu phẩm trong Gala mừng
xuân.
Ông bác họ ôm bụng cười đến nỗi ch** n**c mắt, quay đầu
sang nhìn dì Tống với vẻ mặt khinh bỉ: "Tiểu Tống à, cô liều
mạng đẻ ra thằng con trai này, thực sự rất thú vị."
Dì Tống cố gắng nở nụ cười nhưng không nói gì.
Vương Chiêu Vân c*n m** d***, siết chặt tay, không nói được lời
nào.
"Đúng rồi, Kỳ Yên đâu? Vẫn chưa được gặp con bé." Người phụ
nữ trung niên bỗng nhắc đến Vương Kỳ Yên.
Ông Vương gọi con gái, Vương Kỳ Yên xuống lầu thì thấy trong
phòng khách có hơn mười đôi mắt giống như đèn pha, thoắt cái
đã tập trung vào mình.
"Chà chà, Kỳ Yên lớn quá rồi, còn rất xinh đẹp nữa chứ." Người
phụ nữ trung niên khen ngợi cô lia lịa.
Vương Kỳ Yên tiến lên phía trước, hào phóng cười với bà ta:
"Chúc mừng năm mới cô họ."
"Kỳ Yên năm nay bao nhiêu?" Người phụ nữ trung niên bước đến
bên Vương Kỳ Yên, vừa cười vừa vỗ lưng cô: "Xem này, thật
cường tráng."
Vương Kỳ Yên giật khóe mắt, nhìn sang Vương Chiêu Vân gục
đầu ủ rũ là biết lại đến lượt mình.
"Bác nhớ Kỳ Yên hình như 30 rồi nhỉ!" Ông bác họ bấm đốt tay
tính toán, vẻ mặt bỗng trở nên ngạc nhiên: "Nhanh quá, đã 30
rồi!"
"Con còn chưa mừng sinh nhật lần thứ 28!" Vương Kỳ Yên không
khỏi trừng mắt: "Đâu ra 30!"
"Thì năm nay lật qua một cái, chẳng phải 30 còn gì!" Bà cô họ
cũng nhíu mày: "Kỳ Yên, con đã tìm được người yêu chưa đấy?"
"Không có." Vương Kỳ Yên nghiến răng.
"Ôi trời ơi, 30 rồi mà còn không có người yêu, người ta mà nói
đến là lại thành gái già mất thôi!" Bà cô họ ra vẻ đau lòng lắm:
"Kỳ Yên, con kén chọn quá phải không, không thể trì hoãn thêm
nữa, cứ để mãi thế thì chỉ còn loại trai một đời vợ thôi!"
"Con không muốn kết hôn, con thích ở một mình, tự do!" Vương
Kỳ Yên quay lại nhìn bà cô họ: "Cô có thể không hiểu quan điểm
của con, nhưng ít nhất hãy tỏ ra tôn trọng!"
"Cái con bé này, cô không tôn trọng cái gì nào!" Bà cô họ nghe
xong cau mày.
"Cô nói con cường tráng thì thôi, lại còn nói gái già gì đấy, như
vậy là tôn trọng à?" Vương Kỳ Yên tiến lên một bước, mắt mở to,
không hề tỏ ra sợ hãi.
"Ấy ấy, đang Tết nhất, đừng tranh cãi!" Thấy vậy, ông bác họ
liền đứng dậy xoa dịu: "Kỳ Yên không muốn nghe người khác
giục tìm bạn đời, chúng ta đừng nói nữa, cãi nhau thì mọi người
đều không vui mà."
Bà cô họ lườm Vương Kỳ Yên rồi quay lại chỗ ngồi, Vương Kỳ
Yên không chịu yếu thế đảo mắt đáp lại, bà ta chỉ có thể tức
giận.
Ông Vương ho một tiếng, ra hiệu cho Vương Kỳ Yên bớt bớt đi.
Vương Kỳ Yên nở nụ cười khiêu khích với cô họ, đứng cạnh
Vương Chiêu Vân, đặt tay lên vai em trai mình. Vương Chiêu Vân
lặng lẽ giơ ngón tay cái lên với chị hai, Vương Kỳ Yên nhướng
mày cười, dì Tống nhìn hai đứa trẻ, vẻ mặt không hề dịu đi chút
nào.
TV trong phòng khách đang phát một tiểu phẩm, mọi người đều
vui vẻ, bác họ chỉ vào tiểu phẩm, cười với ông Vương: "Cậu xem
người trên này, con người ấy à, càng thiếu cái gì càng nhạy cảm
cái đó, không chịu nổi nghe người khác nói, cứ nói đến là lại
nhảy lên như gà chọi."
Vương Kỳ Yên nghe vậy thì chân mày nhíu lại, vừa định nói đã bị
dì Tống giữ chặt vai. Dì Tống lắc đầu cầu xin Vương Kỳ Yên, cô
mấp máy môi, nghiến chặt răng.
"Tiểu Tống cũng rất giỏi chăm con, nhìn hai đứa trẻ này, đều lớn
lên rất khỏe mạnh nhỉ." Bà cô họ tiếp tục câu chuyện, cười tủm
tỉm nhìn dì Tống, ánh mắt rơi vào khuôn mặt Vương Kỳ Yên
đang cố gắng kìm nén cơn tức giận, nụ cười vẫn không hề phai.
"Trẻ con đều thế này." Ông Vương tiếp lời, không nhìn ra cảm
xúc.
"Phải rồi, Hoằng Tiến." Ông bác họ nhìn ông Vương, tỏ ý lấy
lòng: "Tôi nghe nói Chung cư Xuyên Hải là của các cậu xây,
người vào ở đều nói tốt, nhưng nhà khan hiếm quá, vừa tung ra
thị trường đã bán hết."
"Đó không phải là tài sản của tập đoàn Vương Thị." Ông Vương
hiểu ý của đối phương, kiên quyết từ chối: "Tôi không thể quyết
định."
"Ấy này, Hoằng Tiến, cậu nói thế thì không ra gì rồi." Bà cô họ
cũng sáp lại: "Chúng ta lớn lên cùng nhau kia mà, cậu còn nhớ
những năm tháng đói kém ngày đó không, chúng ta đều suýt
chết đói đến nơi, nếu ba tôi không lén mang thức ăn đến cho
nhà cậu thì cậu đã chết đói rồi."
"Sau này các người mở nhà máy, tôi đã góp rất nhiều rồi." Ông
Vương hơi cau mày.
"Tuy nhà tôi đã mở nhà máy, nhưng không bằng cậu nổi, cậu
xem bây giờ đi, tập đoàn Vương Thị của Tô Thành, ai mà không
biết?" Ông bác họ sáp lại gần ông Vương, mặt tươi cười: "Chúng
ta đều là anh em, cậu không thể chỉ đứng nhìn chúng tôi không
có một ngôi nhà tốt để ở chứ."
"Chung cư Xuyên Hải thật sự không phải của tập đoàn Vương
Thị." Ông Vương nhíu mày nhìn mấy anh em họ: "Chuyện đó tôi
không kiểm soát được."
"Hoằng Tiến cậu như vậy, thật sự cần tôi mời ba tôi tới nói
chuyện với cậu phải không?" Nụ cười trên khuôn mặt ông bác họ
biến mất, ông ta cao giọng: "Cậu và ba mẹ cậu ăn đồ ăn ở nhà
chúng tôi, rồi quay đầu đi là quên mất à?"
"Tôi giúp các người ít lắm à?" Ông Vương đứng dậy, nghiêm nghị
nhìn các anh em họ: "Có thể nói thì nói, không thể nói thì im
lặng!"
"Giờ sao, cậu cũng muốn học thằng con trai của cậu hả, nửa cái
Tô Thành biết thằng con trai của cậu không quan tâm đến tình
cảm gia đình, mưu mô xấu xa, hóa ra là học được từ cậu!" Ông
bác họ không chịu thua kém, cũng đứng lên nói: "Hôm nay có
muốn chúng tôi ra khỏi cửa này, đi khắp nơi tuyên truyền cho
không?"
Ông Vương tức điên lên, dì Tống thấy vậy vội vàng tiến lên đỡ
chồng, vẻ mặt lo lắng: "Hoằng Tiến, cẩn thận sức khỏe."
Thấy vậy, ông bác họ cười khẩy, nhưng chưa kịp nói gì thì đã
nghe thấy tiếng động phát ra từ cầu thang.
"Tuyên truyền cái gì?" Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên, mọi
người trong phòng khách đều nhìn sang, thấy người đàn ông trẻ
tuổi mặc áo sơ mi trắng và ghi lê đang đứng trên cầu thang, đôi
mắt đằng sau cặp kính gọng vàng lấp lánh nụ cười, một tay nhẹ
nhàng giữ lấy tay vịn gỗ của cầu thang, bước xuống từng bậc
một.
Ông bác họ nhất thời nghẹn họng, nhớ lại những gì mình vừa
nói, đột nhiên lắp bắp: "Chiêu, Chiêu Mưu cũng ở nhà à."
"Tôi không ở đây thì ở đâu?" Vương Chiêu Mưu ngước mắt lên
nhìn thoáng qua đám họ hàng nhà họ Vương, ánh mắt lướt qua
ông Vương và dì Tống. Sau bao nhiêu năm, đám họ hàng này
vẫn như ngày nào, không hề tiến bộ.
"Thì, thì là không biết con ở đây ấy mà." Ông bác họ cười
gượng, nhanh chóng giục những người xung quanh: "Đi nào,
nhường chỗ ra, để Chiêu Mưu ngồi."
Vương Chiêu Mưu nhìn đám người đang ngồi trên sô pha lần
lượt đứng dậy rồi mới bước tới ngồi vào giữa sô pha, liếc nhìn số
ít người vẫn đang ngồi ở đó với ánh mắt đầy ẩn ý.
Đám người ngồi cạnh sô pha thì như ngồi trên đống lửa, nghĩ
đến việc người đàn ông trẻ tuổi này đã làm trước đó, họ đứng
phắt dậy như bị phỏng, dạt hết sang hai bên.
Vương Chiêu Mưu dựa lưng vào sô pha, đôi chân dài bắt chéo,
uy nghiêm bức người.
"Tôi vừa nghe thấy một hai câu." Vương Chiêu Mưu ngước mắt
nhìn người đàn ông trung niên rồi hỏi: "Bác họ muốn mua nhà ở
Chung cư Xuyên Hải?"
"Thì chẳng là thông tin sai lệch đấy mà?" Ông bác họ cười cười:
"Cứ tưởng Chung cư Xuyên Hải là của tập đoàn Vương Thị, định
xin ba con mấy suất hay gì đó, giờ biết không phải rồi, bác sẽ
không nói về chuyện đó nữa."
"Chung cư Xuyên Hải đúng là không phải của tập đoàn Vương
Thị." Vương Chiêu Mưu mỉm cười với ông ta: "Nhưng đó là tài
sản cá nhân của tôi."
Ông bác họ nghe vậy, trong mắt bỗng lóe lên tia hy vọng: "Chiêu
Mưu, ý con là, định để lại cho các bác các chú mấy căn phải
không?"
"Ai có tiền thì mua được." Vương Chiêu Mưu bình tĩnh nói: "Tôi
chỉ lo bác không mua nổi thôi."
"Sao, sao lại không mua nổi!" Ông bác họ nghe nói có hy vọng là
mừng rỡ không thôi, giá Chung cư Xuyên Hải bây giờ càng lúc
càng bị đẩy lên cao, nếu có thể mua với giá gốc rồi bán lại thì
chắc chắn sẽ kiếm được một món hời!
"Vậy sao?" Vương Chiêu Mưu tiện tay cầm một trái quýt trên bàn
lên. Vương Chiêu Vân thấy vậy, vội vàng tiến lên, ngồi xuống
bên cạnh Vương Chiêu Mưu, ngoan ngoãn lột quýt rồi đặt vào
tay anh.
"Chiêu Mưu con đừng xem thường mọi người chứ." Bà cô họ
không nhịn được xen vào: "Nhà cô đây đã điều hành nhà máy
nhiều năm nay, kiếm được một khoản tiền, quá đủ để mua nhà ở
Chung cư Xuyên Hải rồi."
"Mấy căn?" Vương Chiêu Mưu ăn quýt trên tay, thản nhiên hỏi
một câu.
Đám họ hàng tụ tập lại, sau một hồi bàn bạc, ông bác họ ra mặt,
cười với Vương Chiêu Mưu: "Mỗi người ở đây một căn, cũng sẽ
mua thêm cho mấy đứa nhỏ trong nhà, tổng cộng sẽ là... 30 căn
đi."
Vương Chiêu Mưu cười: "30 căn nhà làm sao đủ được?"
Ông bác họ thấy thế, thử đưa tay ra: "Vậy thì... 50 căn?"
"Xem ra trong tay mỗi người đều có mấy triệu." Vương Chiêu
Mưu cười nói: "Đủ để nộp tiền phạt."
"Tiền phạt gì?" Ông bác họ ngây ra, chẳng hiểu Vương Chiêu
Mưu đang nói gì.
"Nhà máy của các người tùy ý xả chất thải gây ô nhiễm, sử dụng
lao động trẻ em, không giải quyết các vấn đề tiềm ẩn, che giấu
tổn thất sinh mạng, số tiền đã hứa với các gia đình nạn nhân
vẫn chưa đến tay..."
Vương Chiêu Mưu nhìn người đàn ông trung niên trước mặt, bẻ
một múi quýt bỏ vào miệng, giọng điệu ôn hòa dịu dàng nói.
"Kể từ lần trước các người đến thăm hỏi ba tôi sau khi lâm bệnh,
tôi đã cho người trông coi nhà máy của các người. Còn muốn
mua nhà không, bác họ?"
---
Người dịch: Câu chuyện họ hàng chúc Tết không của riêng ai,
nhưng không phải ai cũng có sếp Vương bảo kê, sầu...
Lão Vương Không Muốn LạnhTác giả: Đào Lý Sanh CaTruyện Đam Mỹ“Xin hỏi anh có phải phụ huynh của Vương Chiêu Vân không? Tôi là chủ nhiệm lớp em ấy, chiều nay em ấy lại gây sự ở trường rồi, tốt nhất là anh mau tới mang em ấy đi đi!” Người đàn ông trung niên ở đầu kia điện thoại rõ ràng đang cực kỳ bực tức, nhưng sắc mặt Vương Chiêu Mưu vẫn như thường, cậu giơ tay ra hiệu, tiếng nhạc trong phòng bi-a xa hoa lập tức dừng lại, một đám người trẻ tuổi đang nâng ly bên cạnh cũng nhẹ nhàng đặt ly xuống. “Xin hỏi nó chết chưa?” Giọng nói của Vương Chiêu Mưu rất ôn nhã, cậu nghiêng đầu dùng bả vai kẹp điện thoại, hơi tựa lên bàn bi-a, một tay cầm gậy bi-a, tay kia cầm khối sáp màu lam bên cạnh bàn chậm rãi lau đầu cơ. “Không, không……” Chủ nhiệm nghe thấy giọng nói trẻ tuổi, cảm thấy hơi ngoài ý muốn, “Xin hỏi anh là gì của Vương Chiêu Vân?” “Tôi là tên anh trai cùng cha khác mẹ độc ác tranh gia sản trong miệng nó, trước kia nó đã thề nếu không chết thì không bao giờ gặp tôi, tốt nhất ngài chờ nó chết rồi hãy gọi.” Vương Chiêu Mưu khẽ mỉm cười, bỏ sáp… Nghĩ đến lời Vương Chiêu Mưu từng nói trước mặt cha, VươngKỳ Yên không nhịn được cười trộm, nhìn em trai mình: "Cậu địnhnuôi chị thật à?"Vương Chiêu Mưu thản nhiên như không, vẫn xem chương trìnhGala mừng xuân phát lại, đưa một miếng quýt vào miệng."Không thì sao?"Vương Kỳ Yên cười càng tươi hơn, vừa định nói chuyện thì nghethấy tiếng cha mình đang gọi dưới lầu, chỉ đành buông hạt dưatrong tay xuống, lại sờ sờ bao lì xì trong túi thêm cái nữa rồi vuivẻ đi xuống lầu.Vương Chiêu Vân bị mẹ gọi xuống lầu, thấy mười mấy người họhàng đang ngồi trong phòng khách thì da đầu bất giác tê dại, chỉcó thể cố gắng nở nụ cười giả tạo, cơ mặt cứng đờ."Chiêu Vân, còn nhớ bác không?" Người đàn ông trung niên vừacười vừa nhìn Vương Chiêu Vân.Vương Chiêu Vân bụng nghĩ "mấy năm mới tới đây một lần, ainhận ra ông là ai", mặt vẫn trưng ra nụ cười xấu hổ, quay đầunhìn mẹ cầu cứu."Đây là bác họ của con." Dì Tống hiểu được ánh mắt của contrai: "Lần trước gặp nhau, con vẫn còn nhỏ.""Chào bác." Vương Chiêu Vân cười chào hỏi, rồi thấy ông bác họđối diện đánh giá mình một lượt, miệng thì cười mà ánh mắt đầyvẻ giễu cợt."Chiêu Vân con lớn nhanh thế, lần cuối gặp con, con chỉ caobằng đầu gối bác thôi.""Đúng rồi, nghe nói năm ngoái con thi rớt đại học?" Ánh mắt ôngbác họ trông như quan tâm lắm: "Năm nay thi lại thấy thế nào?"Vương Chiêu Vân hít một hơi thật sâu: "Cũng thế thôi.""Thế con được bao nhiêu điểm trong kỳ thi cuối kỳ, có học lệchkhông đấy?" Một người họ hàng khác cũng ra vẻ lo lắng: "Bácquen vài gia sư giỏi lắm đấy, Chiêu Vân nói bác nghe điểm sốcủa con, bác hỏi thăm giúp con?"Vương Chiêu Vân không khỏi giật giật khóe miệng, lén lút ngẩngđầu nhìn cha mình, phát hiện ông đang bạnh mặt ra, vừa thốivừa đen.Một hàng họ hàng cùng nhìn chằm chằm vào Vương Chiêu Vân,chờ đợi kết quả."Chín, chín mươi bảy." Vương Chiêu Vân giơ tay lên gãi gãi chópmũi một cách mất tự nhiên."Chín mươi bảy là môn nào?" Nhóm họ hàng càng ra vẻ quantâm."Chín mươi bảy tất cả các môn." Vương Chiêu Vân không duy trìnổi nụ cười giả tạo nữa, nụ cười biến mất hẳn.Sau một lúc im lặng, tiếng cười the thé vang lên trong phòngkhách, thậm chí còn vui hơn cả xem tiểu phẩm trong Gala mừngxuân.Ông bác họ ôm bụng cười đến nỗi ch** n**c mắt, quay đầusang nhìn dì Tống với vẻ mặt khinh bỉ: "Tiểu Tống à, cô liềumạng đẻ ra thằng con trai này, thực sự rất thú vị."Dì Tống cố gắng nở nụ cười nhưng không nói gì.Vương Chiêu Vân c*n m** d***, siết chặt tay, không nói được lờinào."Đúng rồi, Kỳ Yên đâu? Vẫn chưa được gặp con bé." Người phụnữ trung niên bỗng nhắc đến Vương Kỳ Yên.Ông Vương gọi con gái, Vương Kỳ Yên xuống lầu thì thấy trongphòng khách có hơn mười đôi mắt giống như đèn pha, thoắt cáiđã tập trung vào mình."Chà chà, Kỳ Yên lớn quá rồi, còn rất xinh đẹp nữa chứ." Ngườiphụ nữ trung niên khen ngợi cô lia lịa.Vương Kỳ Yên tiến lên phía trước, hào phóng cười với bà ta:"Chúc mừng năm mới cô họ.""Kỳ Yên năm nay bao nhiêu?" Người phụ nữ trung niên bước đếnbên Vương Kỳ Yên, vừa cười vừa vỗ lưng cô: "Xem này, thậtcường tráng."Vương Kỳ Yên giật khóe mắt, nhìn sang Vương Chiêu Vân gụcđầu ủ rũ là biết lại đến lượt mình."Bác nhớ Kỳ Yên hình như 30 rồi nhỉ!" Ông bác họ bấm đốt taytính toán, vẻ mặt bỗng trở nên ngạc nhiên: "Nhanh quá, đã 30rồi!""Con còn chưa mừng sinh nhật lần thứ 28!" Vương Kỳ Yên khôngkhỏi trừng mắt: "Đâu ra 30!""Thì năm nay lật qua một cái, chẳng phải 30 còn gì!" Bà cô họcũng nhíu mày: "Kỳ Yên, con đã tìm được người yêu chưa đấy?""Không có." Vương Kỳ Yên nghiến răng."Ôi trời ơi, 30 rồi mà còn không có người yêu, người ta mà nóiđến là lại thành gái già mất thôi!" Bà cô họ ra vẻ đau lòng lắm:"Kỳ Yên, con kén chọn quá phải không, không thể trì hoãn thêmnữa, cứ để mãi thế thì chỉ còn loại trai một đời vợ thôi!""Con không muốn kết hôn, con thích ở một mình, tự do!" VươngKỳ Yên quay lại nhìn bà cô họ: "Cô có thể không hiểu quan điểmcủa con, nhưng ít nhất hãy tỏ ra tôn trọng!""Cái con bé này, cô không tôn trọng cái gì nào!" Bà cô họ nghexong cau mày."Cô nói con cường tráng thì thôi, lại còn nói gái già gì đấy, nhưvậy là tôn trọng à?" Vương Kỳ Yên tiến lên một bước, mắt mở to,không hề tỏ ra sợ hãi."Ấy ấy, đang Tết nhất, đừng tranh cãi!" Thấy vậy, ông bác họliền đứng dậy xoa dịu: "Kỳ Yên không muốn nghe người khácgiục tìm bạn đời, chúng ta đừng nói nữa, cãi nhau thì mọi ngườiđều không vui mà."Bà cô họ lườm Vương Kỳ Yên rồi quay lại chỗ ngồi, Vương KỳYên không chịu yếu thế đảo mắt đáp lại, bà ta chỉ có thể tứcgiận.Ông Vương ho một tiếng, ra hiệu cho Vương Kỳ Yên bớt bớt đi.Vương Kỳ Yên nở nụ cười khiêu khích với cô họ, đứng cạnhVương Chiêu Vân, đặt tay lên vai em trai mình. Vương Chiêu Vânlặng lẽ giơ ngón tay cái lên với chị hai, Vương Kỳ Yên nhướngmày cười, dì Tống nhìn hai đứa trẻ, vẻ mặt không hề dịu đi chútnào.TV trong phòng khách đang phát một tiểu phẩm, mọi người đềuvui vẻ, bác họ chỉ vào tiểu phẩm, cười với ông Vương: "Cậu xemngười trên này, con người ấy à, càng thiếu cái gì càng nhạy cảmcái đó, không chịu nổi nghe người khác nói, cứ nói đến là lạinhảy lên như gà chọi."Vương Kỳ Yên nghe vậy thì chân mày nhíu lại, vừa định nói đã bịdì Tống giữ chặt vai. Dì Tống lắc đầu cầu xin Vương Kỳ Yên, cômấp máy môi, nghiến chặt răng."Tiểu Tống cũng rất giỏi chăm con, nhìn hai đứa trẻ này, đều lớnlên rất khỏe mạnh nhỉ." Bà cô họ tiếp tục câu chuyện, cười tủmtỉm nhìn dì Tống, ánh mắt rơi vào khuôn mặt Vương Kỳ Yênđang cố gắng kìm nén cơn tức giận, nụ cười vẫn không hề phai."Trẻ con đều thế này." Ông Vương tiếp lời, không nhìn ra cảmxúc."Phải rồi, Hoằng Tiến." Ông bác họ nhìn ông Vương, tỏ ý lấylòng: "Tôi nghe nói Chung cư Xuyên Hải là của các cậu xây,người vào ở đều nói tốt, nhưng nhà khan hiếm quá, vừa tung rathị trường đã bán hết.""Đó không phải là tài sản của tập đoàn Vương Thị." Ông Vươnghiểu ý của đối phương, kiên quyết từ chối: "Tôi không thể quyếtđịnh.""Ấy này, Hoằng Tiến, cậu nói thế thì không ra gì rồi." Bà cô họcũng sáp lại: "Chúng ta lớn lên cùng nhau kia mà, cậu còn nhớnhững năm tháng đói kém ngày đó không, chúng ta đều suýtchết đói đến nơi, nếu ba tôi không lén mang thức ăn đến chonhà cậu thì cậu đã chết đói rồi.""Sau này các người mở nhà máy, tôi đã góp rất nhiều rồi." ÔngVương hơi cau mày."Tuy nhà tôi đã mở nhà máy, nhưng không bằng cậu nổi, cậuxem bây giờ đi, tập đoàn Vương Thị của Tô Thành, ai mà khôngbiết?" Ông bác họ sáp lại gần ông Vương, mặt tươi cười: "Chúngta đều là anh em, cậu không thể chỉ đứng nhìn chúng tôi khôngcó một ngôi nhà tốt để ở chứ.""Chung cư Xuyên Hải thật sự không phải của tập đoàn VươngThị." Ông Vương nhíu mày nhìn mấy anh em họ: "Chuyện đó tôikhông kiểm soát được.""Hoằng Tiến cậu như vậy, thật sự cần tôi mời ba tôi tới nóichuyện với cậu phải không?" Nụ cười trên khuôn mặt ông bác họbiến mất, ông ta cao giọng: "Cậu và ba mẹ cậu ăn đồ ăn ở nhàchúng tôi, rồi quay đầu đi là quên mất à?""Tôi giúp các người ít lắm à?" Ông Vương đứng dậy, nghiêm nghịnhìn các anh em họ: "Có thể nói thì nói, không thể nói thì imlặng!""Giờ sao, cậu cũng muốn học thằng con trai của cậu hả, nửa cáiTô Thành biết thằng con trai của cậu không quan tâm đến tìnhcảm gia đình, mưu mô xấu xa, hóa ra là học được từ cậu!" Ôngbác họ không chịu thua kém, cũng đứng lên nói: "Hôm nay cómuốn chúng tôi ra khỏi cửa này, đi khắp nơi tuyên truyền chokhông?"Ông Vương tức điên lên, dì Tống thấy vậy vội vàng tiến lên đỡchồng, vẻ mặt lo lắng: "Hoằng Tiến, cẩn thận sức khỏe."Thấy vậy, ông bác họ cười khẩy, nhưng chưa kịp nói gì thì đãnghe thấy tiếng động phát ra từ cầu thang."Tuyên truyền cái gì?" Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên, mọingười trong phòng khách đều nhìn sang, thấy người đàn ông trẻtuổi mặc áo sơ mi trắng và ghi lê đang đứng trên cầu thang, đôimắt đằng sau cặp kính gọng vàng lấp lánh nụ cười, một tay nhẹnhàng giữ lấy tay vịn gỗ của cầu thang, bước xuống từng bậcmột.Ông bác họ nhất thời nghẹn họng, nhớ lại những gì mình vừanói, đột nhiên lắp bắp: "Chiêu, Chiêu Mưu cũng ở nhà à.""Tôi không ở đây thì ở đâu?" Vương Chiêu Mưu ngước mắt lênnhìn thoáng qua đám họ hàng nhà họ Vương, ánh mắt lướt quaông Vương và dì Tống. Sau bao nhiêu năm, đám họ hàng nàyvẫn như ngày nào, không hề tiến bộ."Thì, thì là không biết con ở đây ấy mà." Ông bác họ cườigượng, nhanh chóng giục những người xung quanh: "Đi nào,nhường chỗ ra, để Chiêu Mưu ngồi."Vương Chiêu Mưu nhìn đám người đang ngồi trên sô pha lầnlượt đứng dậy rồi mới bước tới ngồi vào giữa sô pha, liếc nhìn sốít người vẫn đang ngồi ở đó với ánh mắt đầy ẩn ý.Đám người ngồi cạnh sô pha thì như ngồi trên đống lửa, nghĩđến việc người đàn ông trẻ tuổi này đã làm trước đó, họ đứngphắt dậy như bị phỏng, dạt hết sang hai bên.Vương Chiêu Mưu dựa lưng vào sô pha, đôi chân dài bắt chéo,uy nghiêm bức người."Tôi vừa nghe thấy một hai câu." Vương Chiêu Mưu ngước mắtnhìn người đàn ông trung niên rồi hỏi: "Bác họ muốn mua nhà ởChung cư Xuyên Hải?""Thì chẳng là thông tin sai lệch đấy mà?" Ông bác họ cười cười:"Cứ tưởng Chung cư Xuyên Hải là của tập đoàn Vương Thị, địnhxin ba con mấy suất hay gì đó, giờ biết không phải rồi, bác sẽkhông nói về chuyện đó nữa.""Chung cư Xuyên Hải đúng là không phải của tập đoàn VươngThị." Vương Chiêu Mưu mỉm cười với ông ta: "Nhưng đó là tàisản cá nhân của tôi."Ông bác họ nghe vậy, trong mắt bỗng lóe lên tia hy vọng: "ChiêuMưu, ý con là, định để lại cho các bác các chú mấy căn phảikhông?""Ai có tiền thì mua được." Vương Chiêu Mưu bình tĩnh nói: "Tôichỉ lo bác không mua nổi thôi.""Sao, sao lại không mua nổi!" Ông bác họ nghe nói có hy vọng làmừng rỡ không thôi, giá Chung cư Xuyên Hải bây giờ càng lúccàng bị đẩy lên cao, nếu có thể mua với giá gốc rồi bán lại thìchắc chắn sẽ kiếm được một món hời!"Vậy sao?" Vương Chiêu Mưu tiện tay cầm một trái quýt trên bànlên. Vương Chiêu Vân thấy vậy, vội vàng tiến lên, ngồi xuốngbên cạnh Vương Chiêu Mưu, ngoan ngoãn lột quýt rồi đặt vàotay anh."Chiêu Mưu con đừng xem thường mọi người chứ." Bà cô họkhông nhịn được xen vào: "Nhà cô đây đã điều hành nhà máynhiều năm nay, kiếm được một khoản tiền, quá đủ để mua nhà ởChung cư Xuyên Hải rồi.""Mấy căn?" Vương Chiêu Mưu ăn quýt trên tay, thản nhiên hỏimột câu.Đám họ hàng tụ tập lại, sau một hồi bàn bạc, ông bác họ ra mặt,cười với Vương Chiêu Mưu: "Mỗi người ở đây một căn, cũng sẽmua thêm cho mấy đứa nhỏ trong nhà, tổng cộng sẽ là... 30 cănđi."Vương Chiêu Mưu cười: "30 căn nhà làm sao đủ được?"Ông bác họ thấy thế, thử đưa tay ra: "Vậy thì... 50 căn?""Xem ra trong tay mỗi người đều có mấy triệu." Vương ChiêuMưu cười nói: "Đủ để nộp tiền phạt.""Tiền phạt gì?" Ông bác họ ngây ra, chẳng hiểu Vương ChiêuMưu đang nói gì."Nhà máy của các người tùy ý xả chất thải gây ô nhiễm, sử dụnglao động trẻ em, không giải quyết các vấn đề tiềm ẩn, che giấutổn thất sinh mạng, số tiền đã hứa với các gia đình nạn nhânvẫn chưa đến tay..."Vương Chiêu Mưu nhìn người đàn ông trung niên trước mặt, bẻmột múi quýt bỏ vào miệng, giọng điệu ôn hòa dịu dàng nói."Kể từ lần trước các người đến thăm hỏi ba tôi sau khi lâm bệnh,tôi đã cho người trông coi nhà máy của các người. Còn muốnmua nhà không, bác họ?"---Người dịch: Câu chuyện họ hàng chúc Tết không của riêng ai,nhưng không phải ai cũng có sếp Vương bảo kê, sầu...