Tác giả:

“Xin hỏi anh có phải phụ huynh của Vương Chiêu Vân không? Tôi là chủ nhiệm lớp em ấy, chiều nay em ấy lại gây sự ở trường rồi, tốt nhất là anh mau tới mang em ấy đi đi!” Người đàn ông trung niên ở đầu kia điện thoại rõ ràng đang cực kỳ bực tức, nhưng sắc mặt Vương Chiêu Mưu vẫn như thường, cậu giơ tay ra hiệu, tiếng nhạc trong phòng bi-a xa hoa lập tức dừng lại, một đám người trẻ tuổi đang nâng ly bên cạnh cũng nhẹ nhàng đặt ly xuống. “Xin hỏi nó chết chưa?” Giọng nói của Vương Chiêu Mưu rất ôn nhã, cậu nghiêng đầu dùng bả vai kẹp điện thoại, hơi tựa lên bàn bi-a, một tay cầm gậy bi-a, tay kia cầm khối sáp màu lam bên cạnh bàn chậm rãi lau đầu cơ. “Không, không……” Chủ nhiệm nghe thấy giọng nói trẻ tuổi, cảm thấy hơi ngoài ý muốn, “Xin hỏi anh là gì của Vương Chiêu Vân?” “Tôi là tên anh trai cùng cha khác mẹ độc ác tranh gia sản trong miệng nó, trước kia nó đã thề nếu không chết thì không bao giờ gặp tôi, tốt nhất ngài chờ nó chết rồi hãy gọi.” Vương Chiêu Mưu khẽ mỉm cười, bỏ sáp…

Chương 149: Chương 149

Lão Vương Không Muốn LạnhTác giả: Đào Lý Sanh CaTruyện Đam Mỹ“Xin hỏi anh có phải phụ huynh của Vương Chiêu Vân không? Tôi là chủ nhiệm lớp em ấy, chiều nay em ấy lại gây sự ở trường rồi, tốt nhất là anh mau tới mang em ấy đi đi!” Người đàn ông trung niên ở đầu kia điện thoại rõ ràng đang cực kỳ bực tức, nhưng sắc mặt Vương Chiêu Mưu vẫn như thường, cậu giơ tay ra hiệu, tiếng nhạc trong phòng bi-a xa hoa lập tức dừng lại, một đám người trẻ tuổi đang nâng ly bên cạnh cũng nhẹ nhàng đặt ly xuống. “Xin hỏi nó chết chưa?” Giọng nói của Vương Chiêu Mưu rất ôn nhã, cậu nghiêng đầu dùng bả vai kẹp điện thoại, hơi tựa lên bàn bi-a, một tay cầm gậy bi-a, tay kia cầm khối sáp màu lam bên cạnh bàn chậm rãi lau đầu cơ. “Không, không……” Chủ nhiệm nghe thấy giọng nói trẻ tuổi, cảm thấy hơi ngoài ý muốn, “Xin hỏi anh là gì của Vương Chiêu Vân?” “Tôi là tên anh trai cùng cha khác mẹ độc ác tranh gia sản trong miệng nó, trước kia nó đã thề nếu không chết thì không bao giờ gặp tôi, tốt nhất ngài chờ nó chết rồi hãy gọi.” Vương Chiêu Mưu khẽ mỉm cười, bỏ sáp… Khi khoảng cách giữa hai người còn rất ngắn, người phía sau vẫncó thể cố gắng đuổi kịp, nhưng khi khoảng cách giữa hai ngườiquá lớn đến mức người phía sau không thể nhìn thấy bóng lưngngười trước nữa, người đi sau sẽ mất hết động lực.Không thể theo kịp nữa.Lãnh Tu Minh trở về nhà họ Lãnh với tâm trạng lẫn lộn, ăn bữacơm mà thấy vị nhạt nhẽo như nhai sáp, bỗng nghe mấy tiếngho ở ghế chính.Lãnh Tu Minh ngước lên thấy cụ Lãnh một tay ôm ngực, tay kiacầm khăn giấy, vừa ho vừa dùng tay che miệng mũi. Lãnh UyểnÂm lập tức đứng dậy vỗ lưng cha, cụ Lãnh vẫy tay ra hiệu mìnhkhông sao, lấy khăn giấy lau miệng rồi cầm trong tay.Bàn ăn lại im lặng, Lãnh Tu Minh ngước nhìn ông nội, nhớ lại hồsơ bệnh án mà mình tìm thấy. Gã đã che thời gian và tên rồimang bệnh án đến gặp bác sĩ chuyên khoa để hỏi thăm, kết quảnhận được là bệnh nhân cần phẫu thuật càng sớm càng tốt.Lãnh Tu Minh hiểu rất rõ suy nghĩ của cụ Lãnh. Ca phẫu thuậtnày rất nguy hiểm, ông cụ lo rằng mình sẽ không thể rời khỏibàn mổ, nên phải đảm bảo xác định được người thừa kế nhà họLãnh trước khi tiến hành phẫu thuật. Một ngày chưa chọn đượcngười thừa kế, cụ Lãnh sẽ không buông tay bỏ mặc, ông cụ biếtrất rõ rằng nếu không có ông, gã và Quý Liên Hoắc sẽ tranhgiành đến khi trời long đất lở, thậm chí làm nhà họ Lãnh chianăm xẻ bảy. Ông cụ hỏi bác sĩ thời gian trì hoãn cuộc phẫu thuậtlâu nhất có thể, rồi để gã và Quý Liên Hoắc phân thắng thuatrong thời gian này. Trong suốt một năm rưỡi này, từng phúttừng giây đều đang tiêu hao sinh lực của ông cụ.Lãnh Tu Minh nhìn xuống đồ ăn trên đĩa, lông mày hơi nhíu lại.Gã đã ở trong tình thế thua cuộc rồi, lẽ nào còn phải chờ đợi mộtphép màu gần như không thể xảy ra, tiếp tục trì hoãn tình trạngcủa ông nội để chờ phép màu ảo tưởng này sao? Nhưng nếu gãthừa nhận thất bại thì cũng giống như hai tay dâng nhà họ Lãnhlên cho Quý Liên Hoắc, nhưng trong nhiều năm qua, gã luôn coiviệc kế thừa nhà họ Lãnh là sứ mệnh và lý tưởng của mình. Vẫncòn nửa năm nữa, ai lại cam lòng từ bỏ lúc này?Bữa tối kết thúc trong im lặng, Lãnh Tu Minh đứng dậy, chàotạm biệt hai người ngồi cùng bàn rồi đi về phòng mình. LãnhUyển Âm đỡ cụ Lãnh dậy, đưa ông cụ về phòng.Lãnh Tu Minh quay lại nhìn người làm đang dọn bàn, phát hiệnchỗ cụ Lãnh ngồi không có giấy ăn đã dùng. Gã đảo mắt, đứngđó một lúc rồi đổi hướng, đi về phía phòng cụ Lãnh.Lãnh Tu Minh gõ cửa hai lần, cảm xúc lẫn lộn, bên trong truyềnđến một giọng nói già nua bảo "vào đi", gã vặn tay nắm cửa rồibước vào phòng ông nội."Tu Minh, sao thế?" Cụ Lãnh nhìn cháu mình, mỉm cười."Con... đột nhiên nhớ lại mấy chuyện hồi nhỏ, nên muốn nóichuyện với ông." Lãnh Tu Minh tươi cười, giấu đi vẻ bối rối trongmắt."Lâu rồi con không nói chuyện với ông, sao hôm nay rảnh thế?"Cụ Lãnh cười, giơ tay ra hiệu cho cháu trai ngồi đối diện, cònmình thì dựa lưng vào ghế để tiết kiệm sức."Hôm nay con rảnh." Lãnh Tu Minh mỉm cười, mắt lướt qua vếtmáu trên lòng bàn tay ông cụ, tim hơi thắt lại, rồi vờ như khôngcó chuyện gì xảy ra. "Từ khi tham gia thi đấu với em họ, con cốgắng tự mình làm mọi việc nên lúc nào cũng bận rộn.""Nếu ông phải tự mình làm mọi việc thì một ngày bốn mươi támgiờ cũng không đủ." Cụ Lãnh nghe vậy thì mừng rỡ: "Con phảihọc cách tin tưởng người khác, đã dùng người thì đừng nghingờ, đã nghi ngờ thì đừng dùng người."Lãnh Tu Minh im lặng một lát rồi ngước nhìn cụ Lãnh: "Ông nội,con hỏi ông một câu được không?""Tất nhiên là được." Cụ Lãnh cười ha ha: "Con đã rất tò mò từkhi còn nhỏ, hỏi ông tại sao chim biết bay, tại sao bàn lại có bốnchân, lúc nào cũng có 1001 câu hỏi, ông hết cách, chỉ đành muacho mình một cuốn bách khoa toàn thư chỉ để có thể trả lời câuhỏi của con."Lãnh Tu Minh cười, mặt lộ vẻ nghiêm túc: "Ông nội, bây giờ conmuốn hỏi ông, trong cuộc cạnh tranh về tài sản, nếu một bên đãtụt hậu quá xa so với bên kia, bên tụt hậu có thể làm gì đểchuyện bại thành thắng."Cụ Lãnh nhìn cháu trai, nụ cười dần dần tắt hẳn, ông hiểu cháumình đang ám chỉ ai khi nói bên này và bên kia. Trước đây, QuýLiên Hoắc tụt hậu so với Lãnh Tu Minh, nhưng sau một buổi Galamừng xuân, Lãnh Tu Minh lúc này đã bị Quý Liên Hoắc bỏ xa.Hôm nay Lãnh Tu Minh không đến để trò chuyện với ông, mà làđể hỏi làm sao mới có cơ hội vượt qua Quý Liên Hoắc.Thấy cụ Lãnh im lặng, ánh mắt Lãnh Tu Minh hơi dao động:"Ông nội, con chỉ muốn hỏi ông câu hỏi này thôi, ông có thể...cho con biết không?"Cụ Lãnh cau mày lại, nhìn đứa cháu trước mặt, hình ảnh trongtâm trí vẫn là đứa bé tóc xoăn trắng trẻo, sạch sẽ ngồi trên đầugối ông, những ngón tay nhỏ trắng mềm chỉ khắp nơi, nhìn ôngbằng đôi mắt to ngấn nước, tò mò về mọi thứ.Thấy cụ Lãnh im lặng, ánh mắt của Lãnh Tu Minh dần lộ vẻ thấtvọng. Khi còn nhỏ, cha mẹ không thể chịu nổi mình cứ huyênnáo ồn ào, chỉ có ông nội là người duy nhất kiên nhẫn trả lời mọicâu hỏi, ôm mình vào lòng để chơi. Bây giờ, ông nội khôngmuốn trả lời câu hỏi của mình nữa sao?"Không sao cả." Lãnh Tu Minh lại mỉm cười, nhìn ông lão trướcmặt: "Ông không muốn trả lời cũng không sao, con sẽ tự tìm.""Tu Minh, không phải là ông nội không muốn trả lời." Vẻ mặt củacụ Lãnh vừa nghiêm túc lại vừa yêu thương, hai loại cảm xúchòa quyện vào nhau, là mong ước che chở và yêu thương củamột người từng trải dành cho con trẻ."Bởi vì nếu con muốn vượt qua người khác trong một thời gianngắn, con sẽ phải hy sinh hạnh phúc của mình trong suốt quãngđời còn lại." Cụ Lãnh thở dài nhìn đứa cháu, không muốn nó đixa như vậy.Ánh mắt của Lãnh Tu Minh dần sáng lên: "Ý ông nói là hôn nhânthương mại?""Phải." Cụ Lãnh quay đầu đi, không muốn nói thêm lời nào nữa.Lãnh Tu Minh nhìn cụ Lãnh, đột nhiên nở nụ cười: "Ông nội vẫntrả lời câu hỏi của con, giống như trước đây.""Tu Minh, ông không muốn con đi xa như vậy." Cụ Lãnh hơi đaulòng: "Con là cháu trai của ông, ông không muốn con phải hysinh hạnh phúc của mình vì vật chất, một gia đình phải được tạonên từ hai con người yêu thương nhau, chứ không phải từ haicông cụ.""Con biết rồi ông nội." Lãnh Tu Minh thở dài một hơi, như trútđược gánh nặng trên vai, mắt long lanh cười: "Con sẽ không coicuộc hôn nhân của mình như một công cụ, không muốn ngườibên cạnh con chẳng có chút tình cảm nào với mình. Con chỉmuốn một câu trả lời, một câu trả lời từ ông."Cụ Lãnh bối rối nhìn Lãnh Tu Minh, không hiểu ý cháu mình là gì."Ông nội nghỉ ngơi sớm đi." Lãnh Tu Minh đứng dậy, cúi chàotạm biệt cụ Lãnh, rồi quay người rời khỏi phòng, bước chânmạnh mẽ và dứt khoát.×××Sáng hôm sau, Vương Chiêu Mưu vừa ra khỏi phòng thì thấy QuýLiên Hoắc cầm hai cái ly đứng trước cửa, đưa cho anh một cáitrước, bên trong là nửa ly nước ấm. Vương Chiêu Mưu tự nhiêncầm lấy nước ấm, uống hai miếng rồi đưa lại cho Quý Liên Hoắc,cậu lập tức đưa ly cà phê cho anh, ngửa đầu uống cạn phầnnước ấm còn lại.Từ ngày nghe ở đâu đó nói rằng uống cà phê lúc bụng đói làkhông tốt, Quý Liên Hoắc đã thay đổi thói quen buổi sáng củaVương Chiêu Mưu thành nửa ly sữa ấm và cà phê. Nhưng ngàyhôm sau, cậu lại nghe nói bụng đói không thể uống sữa, saumột hồi rối rắm thì cải tiến thành nửa ly nước ấm và cà phê.Vương Chiêu Mưu bình thản hợp tác, chỉ chuẩn bị ngăn chặn saukhi Quý Liên Hoắc nghe được tin đồn "uống cà phê gây ungthư".Chị Trình đã chuẩn bị xong bữa sáng, Quý Liên Hoắc liên tục gắpthức ăn cho Vương Chiêu Mưu, hai mắt vẫn dính lấy anh khôngrời, thấy anh nhìn mình thì liền ngồi gần lại, tai đỏ ửng lên. Từkhi Vương Chiêu Mưu nhẹ nhàng đáp lại bé Liên Hoắc một chút,Quý Liên Hoắc vẫn luôn như thế này, muốn bám chặt lấy anhtừng phút từng giây, muốn thu hút sự chú ý của anh, muốn taycủa anh đặt lên người mình.Đây là phản ứng do kìm nén quá mức gây ra, Vương Chiêu Mưuvừa ăn sáng vừa bình tĩnh tính toán thời gian, Quý Liên Hoắchiện nắm chắc phần thắng trong tay, sau năm hoặc sáu thángnữa, cơn sốt này hẳn sẽ bị dập tắt. Bất kể chuyện gì xảy ra sauđó, hẳn là Quý Liên Hoắc sẽ bình tĩnh hơn bây giờ.Sau bữa sáng, điện thoại của Vương Chiêu Mưu reo lên, nhậnđược một tin nhắn mới. Anh đang mặc áo khoác, chưa kịp nhìnthì nghe thấy tiếng chuông điện thoại của Quý Liên Hoắc, cũngbáo hiệu có tin nhắn mới.Vương Chiêu Mưu và Quý Liên Hoắc nhìn nhau một lúc, lấy điệnthoại ra, thấy cả hai đều nhận được tin nhắn của Lãnh Tu Minh,bảo họ đến nhà họ Lãnh một chuyến, nói muốn thông báo việcgì đó. Vì Lãnh Tu Minh đặc biệt lưu ý "đừng dẫn theo LãnhDiệp", Vương Chiêu Mưu đành phải hủy cuộc họp buổi sáng,cùng Quý Liên Hoắc đến dinh thự của nhà họ Lãnh. Anh có linhcảm rằng hành động lần này của Lãnh Tu Minh có thể liên quanđến bệnh tình của cụ Lãnh.Vương Chiêu Mưu và Quý Liên Hoắc vội vã chạy đến nhà họLãnh, cụ Lãnh và Lãnh Uyển Âm đều kinh ngạc."Sao hôm nay lại tới đây thế này?" Lãnh Uyển Âm kinh ngạc nhìnQuý Liên Hoắc: "Có chuyện gì sao?""Là con gọi họ đến." Lãnh Tu Minh từ trên lầu bước xuống, mặcbộ vest màu be, đưa tay vuốt mấy lọn tóc hơi xoăn bên tai, khinhìn thấy Vương Chiêu Mưu thì mỉm cười, rồi nhìn sang Quý LiênHoắc, ánh mắt dần dần trở nên nghiêm túc hơn. Giống như đangnhìn một đối thủ thực sự vậy."Tu Minh, có chuyện gì vậy?" Lãnh Uyển Âm chẳng hiểu ra sao,bối rối nhìn Lãnh Tu Minh."Về cuộc thi lần này." Lãnh Tu Minh bước từng bước xuống cầuthang, nhìn con đường dưới chân, giọng nói hơi trầm thấp."Con muốn rút lui."Lãnh Tu Minh ngước nhìn những người trước mặt, nghiêng đầunhìn biểu cảm trên mặt họ.Đại sảnh lặng ngắt như tờ. Lãnh Uyển Âm há hốc miệng vì kinhngạc, khăn choàng trượt xuống một nửa, nhìn đứa cháu trai màkhông giấu được vẻ ngạc nhiên. Cụ Lãnh nhìn cháu trai, độtnhiên nhớ lại chuyện hôm qua, mơ hồ hiểu ra, lòng cũng nhẹnhõm hơn vài phần, mắt lộ ra vẻ dịu dàng. Quý Liên Hoắc mặcbộ vest xám đen, khí chất thậm chí lạnh lùng và điềm tĩnh hơnlần trước gặp nhau.Quý Liên Hoắc hơi cau mày, đôi lông mày rậm anh tuấn, ánh mắtcậu nhìn Lãnh Tu Minh sâu thẳm và thận trọng, cơ thể vô thứcchặn trước người đứng bên mình, như thể sợ người khác bất ngờcướp mất kho báu quan trọng nhất của mình.Qua vai Quý Liên Hoắc, Lãnh Tu Minh thấy Vương Chiêu Mưuđang mỉm cười với mình, đôi mắt đằng sau tròng kính vẫn đẹpnhư vậy, dịu dàng nhưng không mất đi tính uy h**p, vẫn quyếnrũ như lần đầu gặp mặt. Lãnh Tu Minh định cười với VươngChiêu Mưu, nhưng chưa kịp cười thì thấy ánh mắt của Quý LiênHoắc trở nên cảnh giác hơn, bảo vệ chặt chẽ người đàn ông phíasau mình, lần này không cho gã thấy gì nữa.Lãnh Tu Minh cười bất lực, nhìn sang người nhà rồi lặp lại quyếtđịnh của mình: "Con muốn rút lui khỏi cuộc thi đấu này.""Rút lui?" Lãnh Uyển Âm không thể hiểu được: "Tu Minh, con cóbiết bỏ cuộc nghĩa là gì không? Con đã bàn bạc với ba mẹchưa?""Bỏ cuộc tức là thất bại." Lãnh Tu Minh mỉm cười nhìn cụ Lãnh,rồi nhìn Quý Liên Hoắc.Đúng là gã có suy nghĩ khác.Sáu tháng sau thất bại, đó sẽ là một thất bại hoàn toàn, nhưngnếu thất bại ngay bây giờ, đó sẽ là một thất bại vẻ vang.

Khi khoảng cách giữa hai người còn rất ngắn, người phía sau vẫn

có thể cố gắng đuổi kịp, nhưng khi khoảng cách giữa hai người

quá lớn đến mức người phía sau không thể nhìn thấy bóng lưng

người trước nữa, người đi sau sẽ mất hết động lực.

Không thể theo kịp nữa.

Lãnh Tu Minh trở về nhà họ Lãnh với tâm trạng lẫn lộn, ăn bữa

cơm mà thấy vị nhạt nhẽo như nhai sáp, bỗng nghe mấy tiếng

ho ở ghế chính.

Lãnh Tu Minh ngước lên thấy cụ Lãnh một tay ôm ngực, tay kia

cầm khăn giấy, vừa ho vừa dùng tay che miệng mũi. Lãnh Uyển

Âm lập tức đứng dậy vỗ lưng cha, cụ Lãnh vẫy tay ra hiệu mình

không sao, lấy khăn giấy lau miệng rồi cầm trong tay.

Bàn ăn lại im lặng, Lãnh Tu Minh ngước nhìn ông nội, nhớ lại hồ

sơ bệnh án mà mình tìm thấy. Gã đã che thời gian và tên rồi

mang bệnh án đến gặp bác sĩ chuyên khoa để hỏi thăm, kết quả

nhận được là bệnh nhân cần phẫu thuật càng sớm càng tốt.

Lãnh Tu Minh hiểu rất rõ suy nghĩ của cụ Lãnh. Ca phẫu thuật

này rất nguy hiểm, ông cụ lo rằng mình sẽ không thể rời khỏi

bàn mổ, nên phải đảm bảo xác định được người thừa kế nhà họ

Lãnh trước khi tiến hành phẫu thuật. Một ngày chưa chọn được

người thừa kế, cụ Lãnh sẽ không buông tay bỏ mặc, ông cụ biết

rất rõ rằng nếu không có ông, gã và Quý Liên Hoắc sẽ tranh

giành đến khi trời long đất lở, thậm chí làm nhà họ Lãnh chia

năm xẻ bảy. Ông cụ hỏi bác sĩ thời gian trì hoãn cuộc phẫu thuật

lâu nhất có thể, rồi để gã và Quý Liên Hoắc phân thắng thua

trong thời gian này. Trong suốt một năm rưỡi này, từng phút

từng giây đều đang tiêu hao sinh lực của ông cụ.

Lãnh Tu Minh nhìn xuống đồ ăn trên đĩa, lông mày hơi nhíu lại.

Gã đã ở trong tình thế thua cuộc rồi, lẽ nào còn phải chờ đợi một

phép màu gần như không thể xảy ra, tiếp tục trì hoãn tình trạng

của ông nội để chờ phép màu ảo tưởng này sao? Nhưng nếu gã

thừa nhận thất bại thì cũng giống như hai tay dâng nhà họ Lãnh

lên cho Quý Liên Hoắc, nhưng trong nhiều năm qua, gã luôn coi

việc kế thừa nhà họ Lãnh là sứ mệnh và lý tưởng của mình. Vẫn

còn nửa năm nữa, ai lại cam lòng từ bỏ lúc này?

Bữa tối kết thúc trong im lặng, Lãnh Tu Minh đứng dậy, chào

tạm biệt hai người ngồi cùng bàn rồi đi về phòng mình. Lãnh

Uyển Âm đỡ cụ Lãnh dậy, đưa ông cụ về phòng.

Lãnh Tu Minh quay lại nhìn người làm đang dọn bàn, phát hiện

chỗ cụ Lãnh ngồi không có giấy ăn đã dùng. Gã đảo mắt, đứng

đó một lúc rồi đổi hướng, đi về phía phòng cụ Lãnh.

Lãnh Tu Minh gõ cửa hai lần, cảm xúc lẫn lộn, bên trong truyền

đến một giọng nói già nua bảo "vào đi", gã vặn tay nắm cửa rồi

bước vào phòng ông nội.

"Tu Minh, sao thế?" Cụ Lãnh nhìn cháu mình, mỉm cười.

"Con... đột nhiên nhớ lại mấy chuyện hồi nhỏ, nên muốn nói

chuyện với ông." Lãnh Tu Minh tươi cười, giấu đi vẻ bối rối trong

mắt.

"Lâu rồi con không nói chuyện với ông, sao hôm nay rảnh thế?"

Cụ Lãnh cười, giơ tay ra hiệu cho cháu trai ngồi đối diện, còn

mình thì dựa lưng vào ghế để tiết kiệm sức.

"Hôm nay con rảnh." Lãnh Tu Minh mỉm cười, mắt lướt qua vết

máu trên lòng bàn tay ông cụ, tim hơi thắt lại, rồi vờ như không

có chuyện gì xảy ra. "Từ khi tham gia thi đấu với em họ, con cố

gắng tự mình làm mọi việc nên lúc nào cũng bận rộn."

"Nếu ông phải tự mình làm mọi việc thì một ngày bốn mươi tám

giờ cũng không đủ." Cụ Lãnh nghe vậy thì mừng rỡ: "Con phải

học cách tin tưởng người khác, đã dùng người thì đừng nghi

ngờ, đã nghi ngờ thì đừng dùng người."

Lãnh Tu Minh im lặng một lát rồi ngước nhìn cụ Lãnh: "Ông nội,

con hỏi ông một câu được không?"

"Tất nhiên là được." Cụ Lãnh cười ha ha: "Con đã rất tò mò từ

khi còn nhỏ, hỏi ông tại sao chim biết bay, tại sao bàn lại có bốn

chân, lúc nào cũng có 1001 câu hỏi, ông hết cách, chỉ đành mua

cho mình một cuốn bách khoa toàn thư chỉ để có thể trả lời câu

hỏi của con."

Lãnh Tu Minh cười, mặt lộ vẻ nghiêm túc: "Ông nội, bây giờ con

muốn hỏi ông, trong cuộc cạnh tranh về tài sản, nếu một bên đã

tụt hậu quá xa so với bên kia, bên tụt hậu có thể làm gì để

chuyện bại thành thắng."

Cụ Lãnh nhìn cháu trai, nụ cười dần dần tắt hẳn, ông hiểu cháu

mình đang ám chỉ ai khi nói bên này và bên kia. Trước đây, Quý

Liên Hoắc tụt hậu so với Lãnh Tu Minh, nhưng sau một buổi Gala

mừng xuân, Lãnh Tu Minh lúc này đã bị Quý Liên Hoắc bỏ xa.

Hôm nay Lãnh Tu Minh không đến để trò chuyện với ông, mà là

để hỏi làm sao mới có cơ hội vượt qua Quý Liên Hoắc.

Thấy cụ Lãnh im lặng, ánh mắt Lãnh Tu Minh hơi dao động:

"Ông nội, con chỉ muốn hỏi ông câu hỏi này thôi, ông có thể...

cho con biết không?"

Cụ Lãnh cau mày lại, nhìn đứa cháu trước mặt, hình ảnh trong

tâm trí vẫn là đứa bé tóc xoăn trắng trẻo, sạch sẽ ngồi trên đầu

gối ông, những ngón tay nhỏ trắng mềm chỉ khắp nơi, nhìn ông

bằng đôi mắt to ngấn nước, tò mò về mọi thứ.

Thấy cụ Lãnh im lặng, ánh mắt của Lãnh Tu Minh dần lộ vẻ thất

vọng. Khi còn nhỏ, cha mẹ không thể chịu nổi mình cứ huyên

náo ồn ào, chỉ có ông nội là người duy nhất kiên nhẫn trả lời mọi

câu hỏi, ôm mình vào lòng để chơi. Bây giờ, ông nội không

muốn trả lời câu hỏi của mình nữa sao?

"Không sao cả." Lãnh Tu Minh lại mỉm cười, nhìn ông lão trước

mặt: "Ông không muốn trả lời cũng không sao, con sẽ tự tìm."

"Tu Minh, không phải là ông nội không muốn trả lời." Vẻ mặt của

cụ Lãnh vừa nghiêm túc lại vừa yêu thương, hai loại cảm xúc

hòa quyện vào nhau, là mong ước che chở và yêu thương của

một người từng trải dành cho con trẻ.

"Bởi vì nếu con muốn vượt qua người khác trong một thời gian

ngắn, con sẽ phải hy sinh hạnh phúc của mình trong suốt quãng

đời còn lại." Cụ Lãnh thở dài nhìn đứa cháu, không muốn nó đi

xa như vậy.

Ánh mắt của Lãnh Tu Minh dần sáng lên: "Ý ông nói là hôn nhân

thương mại?"

"Phải." Cụ Lãnh quay đầu đi, không muốn nói thêm lời nào nữa.

Lãnh Tu Minh nhìn cụ Lãnh, đột nhiên nở nụ cười: "Ông nội vẫn

trả lời câu hỏi của con, giống như trước đây."

"Tu Minh, ông không muốn con đi xa như vậy." Cụ Lãnh hơi đau

lòng: "Con là cháu trai của ông, ông không muốn con phải hy

sinh hạnh phúc của mình vì vật chất, một gia đình phải được tạo

nên từ hai con người yêu thương nhau, chứ không phải từ hai

công cụ."

"Con biết rồi ông nội." Lãnh Tu Minh thở dài một hơi, như trút

được gánh nặng trên vai, mắt long lanh cười: "Con sẽ không coi

cuộc hôn nhân của mình như một công cụ, không muốn người

bên cạnh con chẳng có chút tình cảm nào với mình. Con chỉ

muốn một câu trả lời, một câu trả lời từ ông."

Cụ Lãnh bối rối nhìn Lãnh Tu Minh, không hiểu ý cháu mình là gì.

"Ông nội nghỉ ngơi sớm đi." Lãnh Tu Minh đứng dậy, cúi chào

tạm biệt cụ Lãnh, rồi quay người rời khỏi phòng, bước chân

mạnh mẽ và dứt khoát.

×××

Sáng hôm sau, Vương Chiêu Mưu vừa ra khỏi phòng thì thấy Quý

Liên Hoắc cầm hai cái ly đứng trước cửa, đưa cho anh một cái

trước, bên trong là nửa ly nước ấm. Vương Chiêu Mưu tự nhiên

cầm lấy nước ấm, uống hai miếng rồi đưa lại cho Quý Liên Hoắc,

cậu lập tức đưa ly cà phê cho anh, ngửa đầu uống cạn phần

nước ấm còn lại.

Từ ngày nghe ở đâu đó nói rằng uống cà phê lúc bụng đói là

không tốt, Quý Liên Hoắc đã thay đổi thói quen buổi sáng của

Vương Chiêu Mưu thành nửa ly sữa ấm và cà phê. Nhưng ngày

hôm sau, cậu lại nghe nói bụng đói không thể uống sữa, sau

một hồi rối rắm thì cải tiến thành nửa ly nước ấm và cà phê.

Vương Chiêu Mưu bình thản hợp tác, chỉ chuẩn bị ngăn chặn sau

khi Quý Liên Hoắc nghe được tin đồn "uống cà phê gây ung

thư".

Chị Trình đã chuẩn bị xong bữa sáng, Quý Liên Hoắc liên tục gắp

thức ăn cho Vương Chiêu Mưu, hai mắt vẫn dính lấy anh không

rời, thấy anh nhìn mình thì liền ngồi gần lại, tai đỏ ửng lên. Từ

khi Vương Chiêu Mưu nhẹ nhàng đáp lại bé Liên Hoắc một chút,

Quý Liên Hoắc vẫn luôn như thế này, muốn bám chặt lấy anh

từng phút từng giây, muốn thu hút sự chú ý của anh, muốn tay

của anh đặt lên người mình.

Đây là phản ứng do kìm nén quá mức gây ra, Vương Chiêu Mưu

vừa ăn sáng vừa bình tĩnh tính toán thời gian, Quý Liên Hoắc

hiện nắm chắc phần thắng trong tay, sau năm hoặc sáu tháng

nữa, cơn sốt này hẳn sẽ bị dập tắt. Bất kể chuyện gì xảy ra sau

đó, hẳn là Quý Liên Hoắc sẽ bình tĩnh hơn bây giờ.

Sau bữa sáng, điện thoại của Vương Chiêu Mưu reo lên, nhận

được một tin nhắn mới. Anh đang mặc áo khoác, chưa kịp nhìn

thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại của Quý Liên Hoắc, cũng

báo hiệu có tin nhắn mới.

Vương Chiêu Mưu và Quý Liên Hoắc nhìn nhau một lúc, lấy điện

thoại ra, thấy cả hai đều nhận được tin nhắn của Lãnh Tu Minh,

bảo họ đến nhà họ Lãnh một chuyến, nói muốn thông báo việc

gì đó. Vì Lãnh Tu Minh đặc biệt lưu ý "đừng dẫn theo Lãnh

Diệp", Vương Chiêu Mưu đành phải hủy cuộc họp buổi sáng,

cùng Quý Liên Hoắc đến dinh thự của nhà họ Lãnh. Anh có linh

cảm rằng hành động lần này của Lãnh Tu Minh có thể liên quan

đến bệnh tình của cụ Lãnh.

Vương Chiêu Mưu và Quý Liên Hoắc vội vã chạy đến nhà họ

Lãnh, cụ Lãnh và Lãnh Uyển Âm đều kinh ngạc.

"Sao hôm nay lại tới đây thế này?" Lãnh Uyển Âm kinh ngạc nhìn

Quý Liên Hoắc: "Có chuyện gì sao?"

"Là con gọi họ đến." Lãnh Tu Minh từ trên lầu bước xuống, mặc

bộ vest màu be, đưa tay vuốt mấy lọn tóc hơi xoăn bên tai, khi

nhìn thấy Vương Chiêu Mưu thì mỉm cười, rồi nhìn sang Quý Liên

Hoắc, ánh mắt dần dần trở nên nghiêm túc hơn. Giống như đang

nhìn một đối thủ thực sự vậy.

"Tu Minh, có chuyện gì vậy?" Lãnh Uyển Âm chẳng hiểu ra sao,

bối rối nhìn Lãnh Tu Minh.

"Về cuộc thi lần này." Lãnh Tu Minh bước từng bước xuống cầu

thang, nhìn con đường dưới chân, giọng nói hơi trầm thấp.

"Con muốn rút lui."

Lãnh Tu Minh ngước nhìn những người trước mặt, nghiêng đầu

nhìn biểu cảm trên mặt họ.

Đại sảnh lặng ngắt như tờ. Lãnh Uyển Âm há hốc miệng vì kinh

ngạc, khăn choàng trượt xuống một nửa, nhìn đứa cháu trai mà

không giấu được vẻ ngạc nhiên. Cụ Lãnh nhìn cháu trai, đột

nhiên nhớ lại chuyện hôm qua, mơ hồ hiểu ra, lòng cũng nhẹ

nhõm hơn vài phần, mắt lộ ra vẻ dịu dàng. Quý Liên Hoắc mặc

bộ vest xám đen, khí chất thậm chí lạnh lùng và điềm tĩnh hơn

lần trước gặp nhau.

Quý Liên Hoắc hơi cau mày, đôi lông mày rậm anh tuấn, ánh mắt

cậu nhìn Lãnh Tu Minh sâu thẳm và thận trọng, cơ thể vô thức

chặn trước người đứng bên mình, như thể sợ người khác bất ngờ

cướp mất kho báu quan trọng nhất của mình.

Qua vai Quý Liên Hoắc, Lãnh Tu Minh thấy Vương Chiêu Mưu

đang mỉm cười với mình, đôi mắt đằng sau tròng kính vẫn đẹp

như vậy, dịu dàng nhưng không mất đi tính uy h**p, vẫn quyến

rũ như lần đầu gặp mặt. Lãnh Tu Minh định cười với Vương

Chiêu Mưu, nhưng chưa kịp cười thì thấy ánh mắt của Quý Liên

Hoắc trở nên cảnh giác hơn, bảo vệ chặt chẽ người đàn ông phía

sau mình, lần này không cho gã thấy gì nữa.

Lãnh Tu Minh cười bất lực, nhìn sang người nhà rồi lặp lại quyết

định của mình: "Con muốn rút lui khỏi cuộc thi đấu này."

"Rút lui?" Lãnh Uyển Âm không thể hiểu được: "Tu Minh, con có

biết bỏ cuộc nghĩa là gì không? Con đã bàn bạc với ba mẹ

chưa?"

"Bỏ cuộc tức là thất bại." Lãnh Tu Minh mỉm cười nhìn cụ Lãnh,

rồi nhìn Quý Liên Hoắc.

Đúng là gã có suy nghĩ khác.

Sáu tháng sau thất bại, đó sẽ là một thất bại hoàn toàn, nhưng

nếu thất bại ngay bây giờ, đó sẽ là một thất bại vẻ vang.

Lão Vương Không Muốn LạnhTác giả: Đào Lý Sanh CaTruyện Đam Mỹ“Xin hỏi anh có phải phụ huynh của Vương Chiêu Vân không? Tôi là chủ nhiệm lớp em ấy, chiều nay em ấy lại gây sự ở trường rồi, tốt nhất là anh mau tới mang em ấy đi đi!” Người đàn ông trung niên ở đầu kia điện thoại rõ ràng đang cực kỳ bực tức, nhưng sắc mặt Vương Chiêu Mưu vẫn như thường, cậu giơ tay ra hiệu, tiếng nhạc trong phòng bi-a xa hoa lập tức dừng lại, một đám người trẻ tuổi đang nâng ly bên cạnh cũng nhẹ nhàng đặt ly xuống. “Xin hỏi nó chết chưa?” Giọng nói của Vương Chiêu Mưu rất ôn nhã, cậu nghiêng đầu dùng bả vai kẹp điện thoại, hơi tựa lên bàn bi-a, một tay cầm gậy bi-a, tay kia cầm khối sáp màu lam bên cạnh bàn chậm rãi lau đầu cơ. “Không, không……” Chủ nhiệm nghe thấy giọng nói trẻ tuổi, cảm thấy hơi ngoài ý muốn, “Xin hỏi anh là gì của Vương Chiêu Vân?” “Tôi là tên anh trai cùng cha khác mẹ độc ác tranh gia sản trong miệng nó, trước kia nó đã thề nếu không chết thì không bao giờ gặp tôi, tốt nhất ngài chờ nó chết rồi hãy gọi.” Vương Chiêu Mưu khẽ mỉm cười, bỏ sáp… Khi khoảng cách giữa hai người còn rất ngắn, người phía sau vẫncó thể cố gắng đuổi kịp, nhưng khi khoảng cách giữa hai ngườiquá lớn đến mức người phía sau không thể nhìn thấy bóng lưngngười trước nữa, người đi sau sẽ mất hết động lực.Không thể theo kịp nữa.Lãnh Tu Minh trở về nhà họ Lãnh với tâm trạng lẫn lộn, ăn bữacơm mà thấy vị nhạt nhẽo như nhai sáp, bỗng nghe mấy tiếngho ở ghế chính.Lãnh Tu Minh ngước lên thấy cụ Lãnh một tay ôm ngực, tay kiacầm khăn giấy, vừa ho vừa dùng tay che miệng mũi. Lãnh UyểnÂm lập tức đứng dậy vỗ lưng cha, cụ Lãnh vẫy tay ra hiệu mìnhkhông sao, lấy khăn giấy lau miệng rồi cầm trong tay.Bàn ăn lại im lặng, Lãnh Tu Minh ngước nhìn ông nội, nhớ lại hồsơ bệnh án mà mình tìm thấy. Gã đã che thời gian và tên rồimang bệnh án đến gặp bác sĩ chuyên khoa để hỏi thăm, kết quảnhận được là bệnh nhân cần phẫu thuật càng sớm càng tốt.Lãnh Tu Minh hiểu rất rõ suy nghĩ của cụ Lãnh. Ca phẫu thuậtnày rất nguy hiểm, ông cụ lo rằng mình sẽ không thể rời khỏibàn mổ, nên phải đảm bảo xác định được người thừa kế nhà họLãnh trước khi tiến hành phẫu thuật. Một ngày chưa chọn đượcngười thừa kế, cụ Lãnh sẽ không buông tay bỏ mặc, ông cụ biếtrất rõ rằng nếu không có ông, gã và Quý Liên Hoắc sẽ tranhgiành đến khi trời long đất lở, thậm chí làm nhà họ Lãnh chianăm xẻ bảy. Ông cụ hỏi bác sĩ thời gian trì hoãn cuộc phẫu thuậtlâu nhất có thể, rồi để gã và Quý Liên Hoắc phân thắng thuatrong thời gian này. Trong suốt một năm rưỡi này, từng phúttừng giây đều đang tiêu hao sinh lực của ông cụ.Lãnh Tu Minh nhìn xuống đồ ăn trên đĩa, lông mày hơi nhíu lại.Gã đã ở trong tình thế thua cuộc rồi, lẽ nào còn phải chờ đợi mộtphép màu gần như không thể xảy ra, tiếp tục trì hoãn tình trạngcủa ông nội để chờ phép màu ảo tưởng này sao? Nhưng nếu gãthừa nhận thất bại thì cũng giống như hai tay dâng nhà họ Lãnhlên cho Quý Liên Hoắc, nhưng trong nhiều năm qua, gã luôn coiviệc kế thừa nhà họ Lãnh là sứ mệnh và lý tưởng của mình. Vẫncòn nửa năm nữa, ai lại cam lòng từ bỏ lúc này?Bữa tối kết thúc trong im lặng, Lãnh Tu Minh đứng dậy, chàotạm biệt hai người ngồi cùng bàn rồi đi về phòng mình. LãnhUyển Âm đỡ cụ Lãnh dậy, đưa ông cụ về phòng.Lãnh Tu Minh quay lại nhìn người làm đang dọn bàn, phát hiệnchỗ cụ Lãnh ngồi không có giấy ăn đã dùng. Gã đảo mắt, đứngđó một lúc rồi đổi hướng, đi về phía phòng cụ Lãnh.Lãnh Tu Minh gõ cửa hai lần, cảm xúc lẫn lộn, bên trong truyềnđến một giọng nói già nua bảo "vào đi", gã vặn tay nắm cửa rồibước vào phòng ông nội."Tu Minh, sao thế?" Cụ Lãnh nhìn cháu mình, mỉm cười."Con... đột nhiên nhớ lại mấy chuyện hồi nhỏ, nên muốn nóichuyện với ông." Lãnh Tu Minh tươi cười, giấu đi vẻ bối rối trongmắt."Lâu rồi con không nói chuyện với ông, sao hôm nay rảnh thế?"Cụ Lãnh cười, giơ tay ra hiệu cho cháu trai ngồi đối diện, cònmình thì dựa lưng vào ghế để tiết kiệm sức."Hôm nay con rảnh." Lãnh Tu Minh mỉm cười, mắt lướt qua vếtmáu trên lòng bàn tay ông cụ, tim hơi thắt lại, rồi vờ như khôngcó chuyện gì xảy ra. "Từ khi tham gia thi đấu với em họ, con cốgắng tự mình làm mọi việc nên lúc nào cũng bận rộn.""Nếu ông phải tự mình làm mọi việc thì một ngày bốn mươi támgiờ cũng không đủ." Cụ Lãnh nghe vậy thì mừng rỡ: "Con phảihọc cách tin tưởng người khác, đã dùng người thì đừng nghingờ, đã nghi ngờ thì đừng dùng người."Lãnh Tu Minh im lặng một lát rồi ngước nhìn cụ Lãnh: "Ông nội,con hỏi ông một câu được không?""Tất nhiên là được." Cụ Lãnh cười ha ha: "Con đã rất tò mò từkhi còn nhỏ, hỏi ông tại sao chim biết bay, tại sao bàn lại có bốnchân, lúc nào cũng có 1001 câu hỏi, ông hết cách, chỉ đành muacho mình một cuốn bách khoa toàn thư chỉ để có thể trả lời câuhỏi của con."Lãnh Tu Minh cười, mặt lộ vẻ nghiêm túc: "Ông nội, bây giờ conmuốn hỏi ông, trong cuộc cạnh tranh về tài sản, nếu một bên đãtụt hậu quá xa so với bên kia, bên tụt hậu có thể làm gì đểchuyện bại thành thắng."Cụ Lãnh nhìn cháu trai, nụ cười dần dần tắt hẳn, ông hiểu cháumình đang ám chỉ ai khi nói bên này và bên kia. Trước đây, QuýLiên Hoắc tụt hậu so với Lãnh Tu Minh, nhưng sau một buổi Galamừng xuân, Lãnh Tu Minh lúc này đã bị Quý Liên Hoắc bỏ xa.Hôm nay Lãnh Tu Minh không đến để trò chuyện với ông, mà làđể hỏi làm sao mới có cơ hội vượt qua Quý Liên Hoắc.Thấy cụ Lãnh im lặng, ánh mắt Lãnh Tu Minh hơi dao động:"Ông nội, con chỉ muốn hỏi ông câu hỏi này thôi, ông có thể...cho con biết không?"Cụ Lãnh cau mày lại, nhìn đứa cháu trước mặt, hình ảnh trongtâm trí vẫn là đứa bé tóc xoăn trắng trẻo, sạch sẽ ngồi trên đầugối ông, những ngón tay nhỏ trắng mềm chỉ khắp nơi, nhìn ôngbằng đôi mắt to ngấn nước, tò mò về mọi thứ.Thấy cụ Lãnh im lặng, ánh mắt của Lãnh Tu Minh dần lộ vẻ thấtvọng. Khi còn nhỏ, cha mẹ không thể chịu nổi mình cứ huyênnáo ồn ào, chỉ có ông nội là người duy nhất kiên nhẫn trả lời mọicâu hỏi, ôm mình vào lòng để chơi. Bây giờ, ông nội khôngmuốn trả lời câu hỏi của mình nữa sao?"Không sao cả." Lãnh Tu Minh lại mỉm cười, nhìn ông lão trướcmặt: "Ông không muốn trả lời cũng không sao, con sẽ tự tìm.""Tu Minh, không phải là ông nội không muốn trả lời." Vẻ mặt củacụ Lãnh vừa nghiêm túc lại vừa yêu thương, hai loại cảm xúchòa quyện vào nhau, là mong ước che chở và yêu thương củamột người từng trải dành cho con trẻ."Bởi vì nếu con muốn vượt qua người khác trong một thời gianngắn, con sẽ phải hy sinh hạnh phúc của mình trong suốt quãngđời còn lại." Cụ Lãnh thở dài nhìn đứa cháu, không muốn nó đixa như vậy.Ánh mắt của Lãnh Tu Minh dần sáng lên: "Ý ông nói là hôn nhânthương mại?""Phải." Cụ Lãnh quay đầu đi, không muốn nói thêm lời nào nữa.Lãnh Tu Minh nhìn cụ Lãnh, đột nhiên nở nụ cười: "Ông nội vẫntrả lời câu hỏi của con, giống như trước đây.""Tu Minh, ông không muốn con đi xa như vậy." Cụ Lãnh hơi đaulòng: "Con là cháu trai của ông, ông không muốn con phải hysinh hạnh phúc của mình vì vật chất, một gia đình phải được tạonên từ hai con người yêu thương nhau, chứ không phải từ haicông cụ.""Con biết rồi ông nội." Lãnh Tu Minh thở dài một hơi, như trútđược gánh nặng trên vai, mắt long lanh cười: "Con sẽ không coicuộc hôn nhân của mình như một công cụ, không muốn ngườibên cạnh con chẳng có chút tình cảm nào với mình. Con chỉmuốn một câu trả lời, một câu trả lời từ ông."Cụ Lãnh bối rối nhìn Lãnh Tu Minh, không hiểu ý cháu mình là gì."Ông nội nghỉ ngơi sớm đi." Lãnh Tu Minh đứng dậy, cúi chàotạm biệt cụ Lãnh, rồi quay người rời khỏi phòng, bước chânmạnh mẽ và dứt khoát.×××Sáng hôm sau, Vương Chiêu Mưu vừa ra khỏi phòng thì thấy QuýLiên Hoắc cầm hai cái ly đứng trước cửa, đưa cho anh một cáitrước, bên trong là nửa ly nước ấm. Vương Chiêu Mưu tự nhiêncầm lấy nước ấm, uống hai miếng rồi đưa lại cho Quý Liên Hoắc,cậu lập tức đưa ly cà phê cho anh, ngửa đầu uống cạn phầnnước ấm còn lại.Từ ngày nghe ở đâu đó nói rằng uống cà phê lúc bụng đói làkhông tốt, Quý Liên Hoắc đã thay đổi thói quen buổi sáng củaVương Chiêu Mưu thành nửa ly sữa ấm và cà phê. Nhưng ngàyhôm sau, cậu lại nghe nói bụng đói không thể uống sữa, saumột hồi rối rắm thì cải tiến thành nửa ly nước ấm và cà phê.Vương Chiêu Mưu bình thản hợp tác, chỉ chuẩn bị ngăn chặn saukhi Quý Liên Hoắc nghe được tin đồn "uống cà phê gây ungthư".Chị Trình đã chuẩn bị xong bữa sáng, Quý Liên Hoắc liên tục gắpthức ăn cho Vương Chiêu Mưu, hai mắt vẫn dính lấy anh khôngrời, thấy anh nhìn mình thì liền ngồi gần lại, tai đỏ ửng lên. Từkhi Vương Chiêu Mưu nhẹ nhàng đáp lại bé Liên Hoắc một chút,Quý Liên Hoắc vẫn luôn như thế này, muốn bám chặt lấy anhtừng phút từng giây, muốn thu hút sự chú ý của anh, muốn taycủa anh đặt lên người mình.Đây là phản ứng do kìm nén quá mức gây ra, Vương Chiêu Mưuvừa ăn sáng vừa bình tĩnh tính toán thời gian, Quý Liên Hoắchiện nắm chắc phần thắng trong tay, sau năm hoặc sáu thángnữa, cơn sốt này hẳn sẽ bị dập tắt. Bất kể chuyện gì xảy ra sauđó, hẳn là Quý Liên Hoắc sẽ bình tĩnh hơn bây giờ.Sau bữa sáng, điện thoại của Vương Chiêu Mưu reo lên, nhậnđược một tin nhắn mới. Anh đang mặc áo khoác, chưa kịp nhìnthì nghe thấy tiếng chuông điện thoại của Quý Liên Hoắc, cũngbáo hiệu có tin nhắn mới.Vương Chiêu Mưu và Quý Liên Hoắc nhìn nhau một lúc, lấy điệnthoại ra, thấy cả hai đều nhận được tin nhắn của Lãnh Tu Minh,bảo họ đến nhà họ Lãnh một chuyến, nói muốn thông báo việcgì đó. Vì Lãnh Tu Minh đặc biệt lưu ý "đừng dẫn theo LãnhDiệp", Vương Chiêu Mưu đành phải hủy cuộc họp buổi sáng,cùng Quý Liên Hoắc đến dinh thự của nhà họ Lãnh. Anh có linhcảm rằng hành động lần này của Lãnh Tu Minh có thể liên quanđến bệnh tình của cụ Lãnh.Vương Chiêu Mưu và Quý Liên Hoắc vội vã chạy đến nhà họLãnh, cụ Lãnh và Lãnh Uyển Âm đều kinh ngạc."Sao hôm nay lại tới đây thế này?" Lãnh Uyển Âm kinh ngạc nhìnQuý Liên Hoắc: "Có chuyện gì sao?""Là con gọi họ đến." Lãnh Tu Minh từ trên lầu bước xuống, mặcbộ vest màu be, đưa tay vuốt mấy lọn tóc hơi xoăn bên tai, khinhìn thấy Vương Chiêu Mưu thì mỉm cười, rồi nhìn sang Quý LiênHoắc, ánh mắt dần dần trở nên nghiêm túc hơn. Giống như đangnhìn một đối thủ thực sự vậy."Tu Minh, có chuyện gì vậy?" Lãnh Uyển Âm chẳng hiểu ra sao,bối rối nhìn Lãnh Tu Minh."Về cuộc thi lần này." Lãnh Tu Minh bước từng bước xuống cầuthang, nhìn con đường dưới chân, giọng nói hơi trầm thấp."Con muốn rút lui."Lãnh Tu Minh ngước nhìn những người trước mặt, nghiêng đầunhìn biểu cảm trên mặt họ.Đại sảnh lặng ngắt như tờ. Lãnh Uyển Âm há hốc miệng vì kinhngạc, khăn choàng trượt xuống một nửa, nhìn đứa cháu trai màkhông giấu được vẻ ngạc nhiên. Cụ Lãnh nhìn cháu trai, độtnhiên nhớ lại chuyện hôm qua, mơ hồ hiểu ra, lòng cũng nhẹnhõm hơn vài phần, mắt lộ ra vẻ dịu dàng. Quý Liên Hoắc mặcbộ vest xám đen, khí chất thậm chí lạnh lùng và điềm tĩnh hơnlần trước gặp nhau.Quý Liên Hoắc hơi cau mày, đôi lông mày rậm anh tuấn, ánh mắtcậu nhìn Lãnh Tu Minh sâu thẳm và thận trọng, cơ thể vô thứcchặn trước người đứng bên mình, như thể sợ người khác bất ngờcướp mất kho báu quan trọng nhất của mình.Qua vai Quý Liên Hoắc, Lãnh Tu Minh thấy Vương Chiêu Mưuđang mỉm cười với mình, đôi mắt đằng sau tròng kính vẫn đẹpnhư vậy, dịu dàng nhưng không mất đi tính uy h**p, vẫn quyếnrũ như lần đầu gặp mặt. Lãnh Tu Minh định cười với VươngChiêu Mưu, nhưng chưa kịp cười thì thấy ánh mắt của Quý LiênHoắc trở nên cảnh giác hơn, bảo vệ chặt chẽ người đàn ông phíasau mình, lần này không cho gã thấy gì nữa.Lãnh Tu Minh cười bất lực, nhìn sang người nhà rồi lặp lại quyếtđịnh của mình: "Con muốn rút lui khỏi cuộc thi đấu này.""Rút lui?" Lãnh Uyển Âm không thể hiểu được: "Tu Minh, con cóbiết bỏ cuộc nghĩa là gì không? Con đã bàn bạc với ba mẹchưa?""Bỏ cuộc tức là thất bại." Lãnh Tu Minh mỉm cười nhìn cụ Lãnh,rồi nhìn Quý Liên Hoắc.Đúng là gã có suy nghĩ khác.Sáu tháng sau thất bại, đó sẽ là một thất bại hoàn toàn, nhưngnếu thất bại ngay bây giờ, đó sẽ là một thất bại vẻ vang.

Chương 149: Chương 149