Tác giả:

"Bạch Thi Tịnh...!Bạch Thi Tịnh! BẠCH THI TỊNH!!!" Bạch Thi Tịnh giật mình thoát ra khỏi cơn mê man, cơn giật mạnh đến nỗi làm rung cả bàn làm việc. Cậu e dè quay sang nhìn lên sếp của mình. "A!...!Trưởng phòng Thẩm..." "Cậu còn có thể "A!" được với tôi sao? Bạch Thi Tịnh!" Một ông sếp già với cái bụng phồng mỡ liên tục văng nước miếng túi bụi vào mặt cậu: "Cậu làm việc ở đây đã được bao lâu rồi? Chỉ là một nhân viên quèn mà dám lơ đễnh trong công việc sao?!" "Tôi...!Tôi xin lỗi!" Cậu vội vàng sắp xếp lại đống tài liệu trên bàn rồi đứng lên cúi đầu xin lỗi. Trưởng phòng Thẩm chỉ hừ mạnh một cái, bỗng ánh nhìn của ông ta dừng lại trên phần gáy cổ trắng nõn của cậu. Yết hầu hắn bất chợt nâng lên một đợt, hàm ý trong ánh mắt cũng dần biến dạng, chất giọng chuyển từ tức giận sang giễu đùa. "Này, Bạch Thi Tịnh. Công nhận dù cậu hay lơ đễnh thật đấy nhưng không sao, ai mà chả có những lúc như vậy. Cố gắng làm việc tốt nhé." Ông ta vỗ vỗ lên vai cậu, cúi người xuống phà từng đợt hơi d*m t*c…

Chương 55: 55: Chất Gây Nghiện H

Người Tình Đại Nhân Ngừng Bắt Nạt!Tác giả: N.N.P.LTruyện Đam Mỹ"Bạch Thi Tịnh...!Bạch Thi Tịnh! BẠCH THI TỊNH!!!" Bạch Thi Tịnh giật mình thoát ra khỏi cơn mê man, cơn giật mạnh đến nỗi làm rung cả bàn làm việc. Cậu e dè quay sang nhìn lên sếp của mình. "A!...!Trưởng phòng Thẩm..." "Cậu còn có thể "A!" được với tôi sao? Bạch Thi Tịnh!" Một ông sếp già với cái bụng phồng mỡ liên tục văng nước miếng túi bụi vào mặt cậu: "Cậu làm việc ở đây đã được bao lâu rồi? Chỉ là một nhân viên quèn mà dám lơ đễnh trong công việc sao?!" "Tôi...!Tôi xin lỗi!" Cậu vội vàng sắp xếp lại đống tài liệu trên bàn rồi đứng lên cúi đầu xin lỗi. Trưởng phòng Thẩm chỉ hừ mạnh một cái, bỗng ánh nhìn của ông ta dừng lại trên phần gáy cổ trắng nõn của cậu. Yết hầu hắn bất chợt nâng lên một đợt, hàm ý trong ánh mắt cũng dần biến dạng, chất giọng chuyển từ tức giận sang giễu đùa. "Này, Bạch Thi Tịnh. Công nhận dù cậu hay lơ đễnh thật đấy nhưng không sao, ai mà chả có những lúc như vậy. Cố gắng làm việc tốt nhé." Ông ta vỗ vỗ lên vai cậu, cúi người xuống phà từng đợt hơi d*m t*c… Chẳng để Bạch Thi Tịnh mở miệng thêm một lần nào nữa, Mạn Châu Sa Hoàng đã tiến đến bóp lấy cổ cậu, kéo mạnh về hướng mình và ấn xuống môi cậu một nụ hôn tàn bạo.Lần não cũng vậy, anh chẳng nói gì trước mà chỉ tự làm theo ý mình thôi.Hại cậu sợ còn chẳng sợ kịp.Chính cái nụ hôn nồng nhiệt không chút lưu tình ấy đã khiến cậu khốn đốn biết bao nhiêu lần.Mạn Châu Sa Hoàng đè Bạch Thi Tịnh bên dưới thân, chẳng kiêng nể gì người bên dưới đang phải bó bột quanh chân hay thân người đang ê ẩm mà tra tấn cậu bằng những sự k*ch th*ch không mong muốn.Anh miết qua môi cậu, c*n m*t đến sưng mọng, đầu lưỡi như một con rắn ranh ma quấn quanh cái của cậu, bắt ép cậu phải phối hợp theo nó.Những âm thâm ẩm ướt và hơi nóng bủa vây lấy tâm trí cậu, dần khiến cho cơ mặt đang lạnh tanh vì sợ hãi trở nên đỏ bừng như hơ lửa.Nhiệt độ cơ thể tăng cao đến không thể chịu nổi, rõ ràng bây giờ còn đang là mùa đông.Bạch Thi Tịnh bị anh gồng ép đến tầm mắt mờ mịt, cậu cố dùng nốt những lí trí còn sót lại mà cố gắng dứt môi ra, lấy hai bàn tay đang run rẩy đặt lên vai anh đẩy ra xa."Anh bị điên à?! Chúng ta còn chưa nói xong….Hư ưm!"Mẹ nó! Tên này vậy mà vạch áo cậu ra!Mạn Châu Sa Hoàng vuốt tay vờn nghịch hai núm anh đào đang dựng lên vì bị anh đùa giỡn.Khuôn mặt anh chẳng biểu lộ bất cứ suy nghĩ gì, trực tiếp hạ đầu xuống cắn mạnh lấy một bên của cậu.Bạch Thi Tịnh kêu lên một tiếng đau đớn, nước mắt rơi xuống thấm lên drap giường."Ư…! Đau… a… đau quá!"Trong một khoảnh khắc, cậu suýt chút nữa đã chửi hắn là chó cắn người rồi.Mạn Châu Sa Hoàng cố ý để câu năn nỉ dừng lại của cậu ở ngoài tai, lòng bàn tay x** n*n đầu nh* h** đang run lên từng hồi của cậu, rồi trượt dài men theo cạnh sườn xuống đến phần eo thon nuột nà, cầm lấy chiếc phân thân đang lộ thiên của cậu mà vuốt lên vuốt xuống.Bạch Thi Tịnh giật thót, cậu bật người dậy theo phản xạ, tính chặn lấy tay anh nhưng Mạn Châu Sa Hoàng đã cầm lấy cổ áo cậu kéo ra sau, lấy tay cậu cơ miệng của cậu ra mà cuồng bạo xâm chiếm.Cậu bị anh bất ngờ làm vậy, trong vô thức vươn cả hai tay ôm chặt lấy cổ của Mạn Châu Sa Hoàng.Những tiếng môi quấn chặt với nhau, tiếng lưỡi nồng nhiệt khuấy đảo trong cơ miệng, tiếng lép nhép của những chất dịch dính dính đang nhỏ ra bị lòng bàn tay nóng nực của anh bao lấy.Nước dãi tràn ra cả mép môi cậu cũng không bị Mạn Châu Sa Hoàng bỏ qua mà l**m lấy hưởng thụ.Vị ngọt ngào tản ra trong tâm trí khiến cho anh càng lúc càng muốn đòi hỏi thêm.Theo một nghiên cứu khoa học, trong nước bọt có một chất gây nghiện gấp 6 lần Morphin, nhưng thứ mà anh đang được thưởng thức từ cậu có lẽ còn gấp cả trăm chục lần.Đúng vậy, anh quá thèm muốn cậu.Cái suy nghĩ muốn chiếm hữu cậu chỉ thuộc về riêng mình ấy mỗi khắc càng trở nên to lớn.Bạch Thi Tịnh chịu không nổi nữa mà ra luôn trên tay anh.Cậu th* d*c, những làn hơi nóng ẩm kết đọng lại trên không khí càng khiến cho không gian quanh làn da đỏ phừng phừng của cậu trở nên u mê, nằm sõng soài trên lớp chăn ga mềm mại ươn ướt mồ hôi.Mạn Châu Sa Hoàng trầm lặng nhìn lên lòng bàn tay nhớp nháp của mình, động tác rất tự nhiên mà đưa tay lên sát miệng l**m một cái.Không tệ.Vị nào của cậu cũng đều ngọt hết.Thứ to lớn đang ngủ yên của anh từ lúc nào đã dựng thẳng chào cờ bên dưới lớp quần thể thao.Anh lấy nó ra, đặt trước cửa tư mật g*** h** ch*n đang bị anh ép cho mở rộng của cậu.Hai tay anh cầm lấy mép áo thun màu xám cởi ra rồi ném sang một bên khác.Cả lồng ngực săn chắc vạm vỡ chà lên người của Bạch Thi Tịnh như muốn thiêu đốt lấy tâm trí của cậu.Nóng quá.Người của Mạn Châu Sa Hoàng như đang bén lửa, từng lúc nhem nhóm trong cậu những cơn kh*** c*m không thể kiềm chế nổi.Bạch Thi Tịnh mơ mơ màng màng bị anh chiếm đóng trong cái ôm ấm áp, bị anh điên cuồng dày vò khuôn miệng tựa như hai cánh hoa anh đào đỏ mọng.Đột nhiên cậu rướn hẳn người ra phía sau, một tiếng động khiến cho cảm xúc khó nói lên lời vọng vào trong vành tai.Cậu khó khăn mở miệng ra để lấy dưỡng khí, hai cánh tay bấu víu lấy vai anh để lấy điểm tựa.Tròng mắt đỏ hoe ngân ngấn nước, những cơn giật nảy chạy dọc từ sống lưng lên đến đại não.Nơi mà bông hoa yếu ớt nở giữa sườn đá chạy dốc đã bị con tuấn mã của anh cuồng bạo đâm vào.Bạch Thi Tịnh khóc không ra tiếng, hai bên tai vụng về che lấy miệng mình để không nức nở ra tiếng động.Đau quá....

Chẳng để Bạch Thi Tịnh mở miệng thêm một lần nào nữa, Mạn Châu Sa Hoàng đã tiến đến bóp lấy cổ cậu, kéo mạnh về hướng mình và ấn xuống môi cậu một nụ hôn tàn bạo.

Lần não cũng vậy, anh chẳng nói gì trước mà chỉ tự làm theo ý mình thôi.

Hại cậu sợ còn chẳng sợ kịp.

Chính cái nụ hôn nồng nhiệt không chút lưu tình ấy đã khiến cậu khốn đốn biết bao nhiêu lần.

Mạn Châu Sa Hoàng đè Bạch Thi Tịnh bên dưới thân, chẳng kiêng nể gì người bên dưới đang phải bó bột quanh chân hay thân người đang ê ẩm mà tra tấn cậu bằng những sự k*ch th*ch không mong muốn.

Anh miết qua môi cậu, c*n m*t đến sưng mọng, đầu lưỡi như một con rắn ranh ma quấn quanh cái của cậu, bắt ép cậu phải phối hợp theo nó.

Những âm thâm ẩm ướt và hơi nóng bủa vây lấy tâm trí cậu, dần khiến cho cơ mặt đang lạnh tanh vì sợ hãi trở nên đỏ bừng như hơ lửa.

Nhiệt độ cơ thể tăng cao đến không thể chịu nổi, rõ ràng bây giờ còn đang là mùa đông.

Bạch Thi Tịnh bị anh gồng ép đến tầm mắt mờ mịt, cậu cố dùng nốt những lí trí còn sót lại mà cố gắng dứt môi ra, lấy hai bàn tay đang run rẩy đặt lên vai anh đẩy ra xa.

"Anh bị điên à?! Chúng ta còn chưa nói xong….

Hư ưm!"

Mẹ nó! Tên này vậy mà vạch áo cậu ra!

Mạn Châu Sa Hoàng vuốt tay vờn nghịch hai núm anh đào đang dựng lên vì bị anh đùa giỡn.

Khuôn mặt anh chẳng biểu lộ bất cứ suy nghĩ gì, trực tiếp hạ đầu xuống cắn mạnh lấy một bên của cậu.

Bạch Thi Tịnh kêu lên một tiếng đau đớn, nước mắt rơi xuống thấm lên drap giường.

"Ư…! Đau… a… đau quá!"

Trong một khoảnh khắc, cậu suýt chút nữa đã chửi hắn là chó cắn người rồi.

Mạn Châu Sa Hoàng cố ý để câu năn nỉ dừng lại của cậu ở ngoài tai, lòng bàn tay x** n*n đầu nh* h** đang run lên từng hồi của cậu, rồi trượt dài men theo cạnh sườn xuống đến phần eo thon nuột nà, cầm lấy chiếc phân thân đang lộ thiên của cậu mà vuốt lên vuốt xuống.

Bạch Thi Tịnh giật thót, cậu bật người dậy theo phản xạ, tính chặn lấy tay anh nhưng Mạn Châu Sa Hoàng đã cầm lấy cổ áo cậu kéo ra sau, lấy tay cậu cơ miệng của cậu ra mà cuồng bạo xâm chiếm.

Cậu bị anh bất ngờ làm vậy, trong vô thức vươn cả hai tay ôm chặt lấy cổ của Mạn Châu Sa Hoàng.

Những tiếng môi quấn chặt với nhau, tiếng lưỡi nồng nhiệt khuấy đảo trong cơ miệng, tiếng lép nhép của những chất dịch dính dính đang nhỏ ra bị lòng bàn tay nóng nực của anh bao lấy.

Nước dãi tràn ra cả mép môi cậu cũng không bị Mạn Châu Sa Hoàng bỏ qua mà l**m lấy hưởng thụ.

Vị ngọt ngào tản ra trong tâm trí khiến cho anh càng lúc càng muốn đòi hỏi thêm.

Theo một nghiên cứu khoa học, trong nước bọt có một chất gây nghiện gấp 6 lần Morphin, nhưng thứ mà anh đang được thưởng thức từ cậu có lẽ còn gấp cả trăm chục lần.

Đúng vậy, anh quá thèm muốn cậu.

Cái suy nghĩ muốn chiếm hữu cậu chỉ thuộc về riêng mình ấy mỗi khắc càng trở nên to lớn.

Bạch Thi Tịnh chịu không nổi nữa mà ra luôn trên tay anh.

Cậu th* d*c, những làn hơi nóng ẩm kết đọng lại trên không khí càng khiến cho không gian quanh làn da đỏ phừng phừng của cậu trở nên u mê, nằm sõng soài trên lớp chăn ga mềm mại ươn ướt mồ hôi.

Mạn Châu Sa Hoàng trầm lặng nhìn lên lòng bàn tay nhớp nháp của mình, động tác rất tự nhiên mà đưa tay lên sát miệng l**m một cái.

Không tệ.

Vị nào của cậu cũng đều ngọt hết.

Thứ to lớn đang ngủ yên của anh từ lúc nào đã dựng thẳng chào cờ bên dưới lớp quần thể thao.

Anh lấy nó ra, đặt trước cửa tư mật g*** h** ch*n đang bị anh ép cho mở rộng của cậu.

Hai tay anh cầm lấy mép áo thun màu xám cởi ra rồi ném sang một bên khác.

Cả lồng ngực săn chắc vạm vỡ chà lên người của Bạch Thi Tịnh như muốn thiêu đốt lấy tâm trí của cậu.

Nóng quá.

Người của Mạn Châu Sa Hoàng như đang bén lửa, từng lúc nhem nhóm trong cậu những cơn kh*** c*m không thể kiềm chế nổi.

Bạch Thi Tịnh mơ mơ màng màng bị anh chiếm đóng trong cái ôm ấm áp, bị anh điên cuồng dày vò khuôn miệng tựa như hai cánh hoa anh đào đỏ mọng.

Đột nhiên cậu rướn hẳn người ra phía sau, một tiếng động khiến cho cảm xúc khó nói lên lời vọng vào trong vành tai.

Cậu khó khăn mở miệng ra để lấy dưỡng khí, hai cánh tay bấu víu lấy vai anh để lấy điểm tựa.

Tròng mắt đỏ hoe ngân ngấn nước, những cơn giật nảy chạy dọc từ sống lưng lên đến đại não.

Nơi mà bông hoa yếu ớt nở giữa sườn đá chạy dốc đã bị con tuấn mã của anh cuồng bạo đâm vào.

Bạch Thi Tịnh khóc không ra tiếng, hai bên tai vụng về che lấy miệng mình để không nức nở ra tiếng động.

Đau quá....

Người Tình Đại Nhân Ngừng Bắt Nạt!Tác giả: N.N.P.LTruyện Đam Mỹ"Bạch Thi Tịnh...!Bạch Thi Tịnh! BẠCH THI TỊNH!!!" Bạch Thi Tịnh giật mình thoát ra khỏi cơn mê man, cơn giật mạnh đến nỗi làm rung cả bàn làm việc. Cậu e dè quay sang nhìn lên sếp của mình. "A!...!Trưởng phòng Thẩm..." "Cậu còn có thể "A!" được với tôi sao? Bạch Thi Tịnh!" Một ông sếp già với cái bụng phồng mỡ liên tục văng nước miếng túi bụi vào mặt cậu: "Cậu làm việc ở đây đã được bao lâu rồi? Chỉ là một nhân viên quèn mà dám lơ đễnh trong công việc sao?!" "Tôi...!Tôi xin lỗi!" Cậu vội vàng sắp xếp lại đống tài liệu trên bàn rồi đứng lên cúi đầu xin lỗi. Trưởng phòng Thẩm chỉ hừ mạnh một cái, bỗng ánh nhìn của ông ta dừng lại trên phần gáy cổ trắng nõn của cậu. Yết hầu hắn bất chợt nâng lên một đợt, hàm ý trong ánh mắt cũng dần biến dạng, chất giọng chuyển từ tức giận sang giễu đùa. "Này, Bạch Thi Tịnh. Công nhận dù cậu hay lơ đễnh thật đấy nhưng không sao, ai mà chả có những lúc như vậy. Cố gắng làm việc tốt nhé." Ông ta vỗ vỗ lên vai cậu, cúi người xuống phà từng đợt hơi d*m t*c… Chẳng để Bạch Thi Tịnh mở miệng thêm một lần nào nữa, Mạn Châu Sa Hoàng đã tiến đến bóp lấy cổ cậu, kéo mạnh về hướng mình và ấn xuống môi cậu một nụ hôn tàn bạo.Lần não cũng vậy, anh chẳng nói gì trước mà chỉ tự làm theo ý mình thôi.Hại cậu sợ còn chẳng sợ kịp.Chính cái nụ hôn nồng nhiệt không chút lưu tình ấy đã khiến cậu khốn đốn biết bao nhiêu lần.Mạn Châu Sa Hoàng đè Bạch Thi Tịnh bên dưới thân, chẳng kiêng nể gì người bên dưới đang phải bó bột quanh chân hay thân người đang ê ẩm mà tra tấn cậu bằng những sự k*ch th*ch không mong muốn.Anh miết qua môi cậu, c*n m*t đến sưng mọng, đầu lưỡi như một con rắn ranh ma quấn quanh cái của cậu, bắt ép cậu phải phối hợp theo nó.Những âm thâm ẩm ướt và hơi nóng bủa vây lấy tâm trí cậu, dần khiến cho cơ mặt đang lạnh tanh vì sợ hãi trở nên đỏ bừng như hơ lửa.Nhiệt độ cơ thể tăng cao đến không thể chịu nổi, rõ ràng bây giờ còn đang là mùa đông.Bạch Thi Tịnh bị anh gồng ép đến tầm mắt mờ mịt, cậu cố dùng nốt những lí trí còn sót lại mà cố gắng dứt môi ra, lấy hai bàn tay đang run rẩy đặt lên vai anh đẩy ra xa."Anh bị điên à?! Chúng ta còn chưa nói xong….Hư ưm!"Mẹ nó! Tên này vậy mà vạch áo cậu ra!Mạn Châu Sa Hoàng vuốt tay vờn nghịch hai núm anh đào đang dựng lên vì bị anh đùa giỡn.Khuôn mặt anh chẳng biểu lộ bất cứ suy nghĩ gì, trực tiếp hạ đầu xuống cắn mạnh lấy một bên của cậu.Bạch Thi Tịnh kêu lên một tiếng đau đớn, nước mắt rơi xuống thấm lên drap giường."Ư…! Đau… a… đau quá!"Trong một khoảnh khắc, cậu suýt chút nữa đã chửi hắn là chó cắn người rồi.Mạn Châu Sa Hoàng cố ý để câu năn nỉ dừng lại của cậu ở ngoài tai, lòng bàn tay x** n*n đầu nh* h** đang run lên từng hồi của cậu, rồi trượt dài men theo cạnh sườn xuống đến phần eo thon nuột nà, cầm lấy chiếc phân thân đang lộ thiên của cậu mà vuốt lên vuốt xuống.Bạch Thi Tịnh giật thót, cậu bật người dậy theo phản xạ, tính chặn lấy tay anh nhưng Mạn Châu Sa Hoàng đã cầm lấy cổ áo cậu kéo ra sau, lấy tay cậu cơ miệng của cậu ra mà cuồng bạo xâm chiếm.Cậu bị anh bất ngờ làm vậy, trong vô thức vươn cả hai tay ôm chặt lấy cổ của Mạn Châu Sa Hoàng.Những tiếng môi quấn chặt với nhau, tiếng lưỡi nồng nhiệt khuấy đảo trong cơ miệng, tiếng lép nhép của những chất dịch dính dính đang nhỏ ra bị lòng bàn tay nóng nực của anh bao lấy.Nước dãi tràn ra cả mép môi cậu cũng không bị Mạn Châu Sa Hoàng bỏ qua mà l**m lấy hưởng thụ.Vị ngọt ngào tản ra trong tâm trí khiến cho anh càng lúc càng muốn đòi hỏi thêm.Theo một nghiên cứu khoa học, trong nước bọt có một chất gây nghiện gấp 6 lần Morphin, nhưng thứ mà anh đang được thưởng thức từ cậu có lẽ còn gấp cả trăm chục lần.Đúng vậy, anh quá thèm muốn cậu.Cái suy nghĩ muốn chiếm hữu cậu chỉ thuộc về riêng mình ấy mỗi khắc càng trở nên to lớn.Bạch Thi Tịnh chịu không nổi nữa mà ra luôn trên tay anh.Cậu th* d*c, những làn hơi nóng ẩm kết đọng lại trên không khí càng khiến cho không gian quanh làn da đỏ phừng phừng của cậu trở nên u mê, nằm sõng soài trên lớp chăn ga mềm mại ươn ướt mồ hôi.Mạn Châu Sa Hoàng trầm lặng nhìn lên lòng bàn tay nhớp nháp của mình, động tác rất tự nhiên mà đưa tay lên sát miệng l**m một cái.Không tệ.Vị nào của cậu cũng đều ngọt hết.Thứ to lớn đang ngủ yên của anh từ lúc nào đã dựng thẳng chào cờ bên dưới lớp quần thể thao.Anh lấy nó ra, đặt trước cửa tư mật g*** h** ch*n đang bị anh ép cho mở rộng của cậu.Hai tay anh cầm lấy mép áo thun màu xám cởi ra rồi ném sang một bên khác.Cả lồng ngực săn chắc vạm vỡ chà lên người của Bạch Thi Tịnh như muốn thiêu đốt lấy tâm trí của cậu.Nóng quá.Người của Mạn Châu Sa Hoàng như đang bén lửa, từng lúc nhem nhóm trong cậu những cơn kh*** c*m không thể kiềm chế nổi.Bạch Thi Tịnh mơ mơ màng màng bị anh chiếm đóng trong cái ôm ấm áp, bị anh điên cuồng dày vò khuôn miệng tựa như hai cánh hoa anh đào đỏ mọng.Đột nhiên cậu rướn hẳn người ra phía sau, một tiếng động khiến cho cảm xúc khó nói lên lời vọng vào trong vành tai.Cậu khó khăn mở miệng ra để lấy dưỡng khí, hai cánh tay bấu víu lấy vai anh để lấy điểm tựa.Tròng mắt đỏ hoe ngân ngấn nước, những cơn giật nảy chạy dọc từ sống lưng lên đến đại não.Nơi mà bông hoa yếu ớt nở giữa sườn đá chạy dốc đã bị con tuấn mã của anh cuồng bạo đâm vào.Bạch Thi Tịnh khóc không ra tiếng, hai bên tai vụng về che lấy miệng mình để không nức nở ra tiếng động.Đau quá....

Chương 55: 55: Chất Gây Nghiện H