"Bạch Thi Tịnh...!Bạch Thi Tịnh! BẠCH THI TỊNH!!!" Bạch Thi Tịnh giật mình thoát ra khỏi cơn mê man, cơn giật mạnh đến nỗi làm rung cả bàn làm việc. Cậu e dè quay sang nhìn lên sếp của mình. "A!...!Trưởng phòng Thẩm..." "Cậu còn có thể "A!" được với tôi sao? Bạch Thi Tịnh!" Một ông sếp già với cái bụng phồng mỡ liên tục văng nước miếng túi bụi vào mặt cậu: "Cậu làm việc ở đây đã được bao lâu rồi? Chỉ là một nhân viên quèn mà dám lơ đễnh trong công việc sao?!" "Tôi...!Tôi xin lỗi!" Cậu vội vàng sắp xếp lại đống tài liệu trên bàn rồi đứng lên cúi đầu xin lỗi. Trưởng phòng Thẩm chỉ hừ mạnh một cái, bỗng ánh nhìn của ông ta dừng lại trên phần gáy cổ trắng nõn của cậu. Yết hầu hắn bất chợt nâng lên một đợt, hàm ý trong ánh mắt cũng dần biến dạng, chất giọng chuyển từ tức giận sang giễu đùa. "Này, Bạch Thi Tịnh. Công nhận dù cậu hay lơ đễnh thật đấy nhưng không sao, ai mà chả có những lúc như vậy. Cố gắng làm việc tốt nhé." Ông ta vỗ vỗ lên vai cậu, cúi người xuống phà từng đợt hơi d*m t*c…
Chương 71: 71: Mang Về Anh Người Yêu Cao 1m90
Người Tình Đại Nhân Ngừng Bắt Nạt!Tác giả: N.N.P.LTruyện Đam Mỹ"Bạch Thi Tịnh...!Bạch Thi Tịnh! BẠCH THI TỊNH!!!" Bạch Thi Tịnh giật mình thoát ra khỏi cơn mê man, cơn giật mạnh đến nỗi làm rung cả bàn làm việc. Cậu e dè quay sang nhìn lên sếp của mình. "A!...!Trưởng phòng Thẩm..." "Cậu còn có thể "A!" được với tôi sao? Bạch Thi Tịnh!" Một ông sếp già với cái bụng phồng mỡ liên tục văng nước miếng túi bụi vào mặt cậu: "Cậu làm việc ở đây đã được bao lâu rồi? Chỉ là một nhân viên quèn mà dám lơ đễnh trong công việc sao?!" "Tôi...!Tôi xin lỗi!" Cậu vội vàng sắp xếp lại đống tài liệu trên bàn rồi đứng lên cúi đầu xin lỗi. Trưởng phòng Thẩm chỉ hừ mạnh một cái, bỗng ánh nhìn của ông ta dừng lại trên phần gáy cổ trắng nõn của cậu. Yết hầu hắn bất chợt nâng lên một đợt, hàm ý trong ánh mắt cũng dần biến dạng, chất giọng chuyển từ tức giận sang giễu đùa. "Này, Bạch Thi Tịnh. Công nhận dù cậu hay lơ đễnh thật đấy nhưng không sao, ai mà chả có những lúc như vậy. Cố gắng làm việc tốt nhé." Ông ta vỗ vỗ lên vai cậu, cúi người xuống phà từng đợt hơi d*m t*c… Bạch Thi Tịnh ho lên sặc sụa, phải bám tạm vào tường mới có thể giữ nổi thăng bằng.“Mẹ… khụ khụ! Mẹ à, con mẹ không có chuyện ấy đâu.Bọn con chỉ là bạn bè thôi.Khụ khụ!”Liễu Huệ Di bên ngoài thì gật đầu coi như tạm hiểu, nhưng bên trong thì đang thầm nghĩ: Lũ trẻ ngày nay chẳng biết cái gì là thật lòng cả.Thấy Bạch Thi Tịnh xắn tay áo lên định vào bếp, Liễu Huệ Di đã đá cậu ra luôn bên ngoài, nói rằng nếu không muốn nổ nhà thì ngoan ngoãn ra bên ngoài xem ti vi.Bạch Thi Tịnh cảm thấy thật không công bằng.Cậu nấu ăn thì dở tệ thật đấy, nhưng đâu đến nỗi nổ nhà được?”Chẹp chẹp! Đàn ông mà không biết nấu ăn thì đến nữa lấy vợ kiểu gì?”Bạch Thường Hi cười ha hả, cướp lấy điều khiển trên tay của Bạch Thi Tịnh mở phim tình cảm Hàn Quốc ra xem.”À không.Đấy chỉ là ước mơ hồi tiểu học của anh thôi.Cái gì mà lớn lên sẽ lấy vợ chân dài mông bự, thế mà bây giờ mang hẳn về cho mẹ một anh người yêu cao 1m90.”"Mày im đi." Bạch Thi Tịnh hừ một tiếng, giật lại cái điều khiển ti vi từ tay cô mở lại kênh bóng đá."Rén sao chị? Bộ em nói sai sao?" Bạch Thường Hi chọt chọt vào đầu cậu, nét hồn nhiên phóng khoáng của một cô gái trẻ mới học cấp 3 không thể bù lại nổi với cái tính tình thích cà khịa người khác.Bạch Thi Tịnh cười gằn.Rén là rén sao được? Để xem trong đợt nghỉ hè năm nay của nhóc, cậu sẽ bê nguyên cả một chồng đề giải đưa cho Bạch Thường Hi để làm.Học xong năm học vẫn là phải ôn luyện lại kiến thức, phải không?Cậu là vì muốn tốt cho em gái.Không có tí thù hằn gì đâu.Thề.Đến chính cả Bạch Thi Tịnh cũng phải tự đổ chính mình bởi vì sự chu đáo của một người anh tận tâm với em gái mình.Với cả chuyện Mạn Châu Sa Hoàng và cậu là người yêu, Bạch Thi Tịnh nghĩ không có khả năng.Yêu thì chỉ mình cậu có, sao kết nổi thành một mối quan hệ được?Thật nực cười.(Ở đây, Bạch Thi Tịnh vẫn nghĩ là mình yêu đơn phương.Đối với bé, Mạn Châu Sa Hoàng chẳng khác nào là bạch nguyệt quang trong lòng bé cả.Tiếp xúc thể xác thì còn được, nhưng chạm đến tình yêu là không bao giờ.Haiz, bé ơi, khi nào bé mới tỉnh ngộ đây?Mạn Châu Sa Hoàng chờ bé đến sốt ruột luôn rồi kìa >.
Bạch Thi Tịnh ho lên sặc sụa, phải bám tạm vào tường mới có thể giữ nổi thăng bằng.
“Mẹ… khụ khụ! Mẹ à, con mẹ không có chuyện ấy đâu.
Bọn con chỉ là bạn bè thôi.
Khụ khụ!”
Liễu Huệ Di bên ngoài thì gật đầu coi như tạm hiểu, nhưng bên trong thì đang thầm nghĩ: Lũ trẻ ngày nay chẳng biết cái gì là thật lòng cả.
Thấy Bạch Thi Tịnh xắn tay áo lên định vào bếp, Liễu Huệ Di đã đá cậu ra luôn bên ngoài, nói rằng nếu không muốn nổ nhà thì ngoan ngoãn ra bên ngoài xem ti vi.
Bạch Thi Tịnh cảm thấy thật không công bằng.
Cậu nấu ăn thì dở tệ thật đấy, nhưng đâu đến nỗi nổ nhà được?
”Chẹp chẹp! Đàn ông mà không biết nấu ăn thì đến nữa lấy vợ kiểu gì?”
Bạch Thường Hi cười ha hả, cướp lấy điều khiển trên tay của Bạch Thi Tịnh mở phim tình cảm Hàn Quốc ra xem.
”À không.
Đấy chỉ là ước mơ hồi tiểu học của anh thôi.
Cái gì mà lớn lên sẽ lấy vợ chân dài mông bự, thế mà bây giờ mang hẳn về cho mẹ một anh người yêu cao 1m90.”
"Mày im đi." Bạch Thi Tịnh hừ một tiếng, giật lại cái điều khiển ti vi từ tay cô mở lại kênh bóng đá.
"Rén sao chị? Bộ em nói sai sao?" Bạch Thường Hi chọt chọt vào đầu cậu, nét hồn nhiên phóng khoáng của một cô gái trẻ mới học cấp 3 không thể bù lại nổi với cái tính tình thích cà khịa người khác.
Bạch Thi Tịnh cười gằn.
Rén là rén sao được? Để xem trong đợt nghỉ hè năm nay của nhóc, cậu sẽ bê nguyên cả một chồng đề giải đưa cho Bạch Thường Hi để làm.
Học xong năm học vẫn là phải ôn luyện lại kiến thức, phải không?
Cậu là vì muốn tốt cho em gái.
Không có tí thù hằn gì đâu.
Thề.
Đến chính cả Bạch Thi Tịnh cũng phải tự đổ chính mình bởi vì sự chu đáo của một người anh tận tâm với em gái mình.
Với cả chuyện Mạn Châu Sa Hoàng và cậu là người yêu, Bạch Thi Tịnh nghĩ không có khả năng.
Yêu thì chỉ mình cậu có, sao kết nổi thành một mối quan hệ được?
Thật nực cười.
(Ở đây, Bạch Thi Tịnh vẫn nghĩ là mình yêu đơn phương.
Đối với bé, Mạn Châu Sa Hoàng chẳng khác nào là bạch nguyệt quang trong lòng bé cả.
Tiếp xúc thể xác thì còn được, nhưng chạm đến tình yêu là không bao giờ.
Haiz, bé ơi, khi nào bé mới tỉnh ngộ đây?
Mạn Châu Sa Hoàng chờ bé đến sốt ruột luôn rồi kìa >.
Người Tình Đại Nhân Ngừng Bắt Nạt!Tác giả: N.N.P.LTruyện Đam Mỹ"Bạch Thi Tịnh...!Bạch Thi Tịnh! BẠCH THI TỊNH!!!" Bạch Thi Tịnh giật mình thoát ra khỏi cơn mê man, cơn giật mạnh đến nỗi làm rung cả bàn làm việc. Cậu e dè quay sang nhìn lên sếp của mình. "A!...!Trưởng phòng Thẩm..." "Cậu còn có thể "A!" được với tôi sao? Bạch Thi Tịnh!" Một ông sếp già với cái bụng phồng mỡ liên tục văng nước miếng túi bụi vào mặt cậu: "Cậu làm việc ở đây đã được bao lâu rồi? Chỉ là một nhân viên quèn mà dám lơ đễnh trong công việc sao?!" "Tôi...!Tôi xin lỗi!" Cậu vội vàng sắp xếp lại đống tài liệu trên bàn rồi đứng lên cúi đầu xin lỗi. Trưởng phòng Thẩm chỉ hừ mạnh một cái, bỗng ánh nhìn của ông ta dừng lại trên phần gáy cổ trắng nõn của cậu. Yết hầu hắn bất chợt nâng lên một đợt, hàm ý trong ánh mắt cũng dần biến dạng, chất giọng chuyển từ tức giận sang giễu đùa. "Này, Bạch Thi Tịnh. Công nhận dù cậu hay lơ đễnh thật đấy nhưng không sao, ai mà chả có những lúc như vậy. Cố gắng làm việc tốt nhé." Ông ta vỗ vỗ lên vai cậu, cúi người xuống phà từng đợt hơi d*m t*c… Bạch Thi Tịnh ho lên sặc sụa, phải bám tạm vào tường mới có thể giữ nổi thăng bằng.“Mẹ… khụ khụ! Mẹ à, con mẹ không có chuyện ấy đâu.Bọn con chỉ là bạn bè thôi.Khụ khụ!”Liễu Huệ Di bên ngoài thì gật đầu coi như tạm hiểu, nhưng bên trong thì đang thầm nghĩ: Lũ trẻ ngày nay chẳng biết cái gì là thật lòng cả.Thấy Bạch Thi Tịnh xắn tay áo lên định vào bếp, Liễu Huệ Di đã đá cậu ra luôn bên ngoài, nói rằng nếu không muốn nổ nhà thì ngoan ngoãn ra bên ngoài xem ti vi.Bạch Thi Tịnh cảm thấy thật không công bằng.Cậu nấu ăn thì dở tệ thật đấy, nhưng đâu đến nỗi nổ nhà được?”Chẹp chẹp! Đàn ông mà không biết nấu ăn thì đến nữa lấy vợ kiểu gì?”Bạch Thường Hi cười ha hả, cướp lấy điều khiển trên tay của Bạch Thi Tịnh mở phim tình cảm Hàn Quốc ra xem.”À không.Đấy chỉ là ước mơ hồi tiểu học của anh thôi.Cái gì mà lớn lên sẽ lấy vợ chân dài mông bự, thế mà bây giờ mang hẳn về cho mẹ một anh người yêu cao 1m90.”"Mày im đi." Bạch Thi Tịnh hừ một tiếng, giật lại cái điều khiển ti vi từ tay cô mở lại kênh bóng đá."Rén sao chị? Bộ em nói sai sao?" Bạch Thường Hi chọt chọt vào đầu cậu, nét hồn nhiên phóng khoáng của một cô gái trẻ mới học cấp 3 không thể bù lại nổi với cái tính tình thích cà khịa người khác.Bạch Thi Tịnh cười gằn.Rén là rén sao được? Để xem trong đợt nghỉ hè năm nay của nhóc, cậu sẽ bê nguyên cả một chồng đề giải đưa cho Bạch Thường Hi để làm.Học xong năm học vẫn là phải ôn luyện lại kiến thức, phải không?Cậu là vì muốn tốt cho em gái.Không có tí thù hằn gì đâu.Thề.Đến chính cả Bạch Thi Tịnh cũng phải tự đổ chính mình bởi vì sự chu đáo của một người anh tận tâm với em gái mình.Với cả chuyện Mạn Châu Sa Hoàng và cậu là người yêu, Bạch Thi Tịnh nghĩ không có khả năng.Yêu thì chỉ mình cậu có, sao kết nổi thành một mối quan hệ được?Thật nực cười.(Ở đây, Bạch Thi Tịnh vẫn nghĩ là mình yêu đơn phương.Đối với bé, Mạn Châu Sa Hoàng chẳng khác nào là bạch nguyệt quang trong lòng bé cả.Tiếp xúc thể xác thì còn được, nhưng chạm đến tình yêu là không bao giờ.Haiz, bé ơi, khi nào bé mới tỉnh ngộ đây?Mạn Châu Sa Hoàng chờ bé đến sốt ruột luôn rồi kìa >.