"Lam Vong Cơ không biết rõ rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra, cũng không biết Ngụy Vô Tiện làm như thế nào để sống lại. Nhưng y đem người giấu đi rồi." _________________________ 1. Cho đến tận hôm nay, Lam Vong Cơ vẫn cảm thấy đây giống như một giấc mộng. Y nhớ rõ Ngụy Vô Tiện đã chết trước mặt y như thế nào. Ai cũng không thể cứu hắn. Chẳng qua chỉ là một trò hề được tên tiểu nhân ghen ghét mà bày ra, nhưng cái giá là hắn phải trả. Bao vây tiêu trừ, cũng chỉ là một cái chuyện hài đáng cười. Lam Vong Cơ nhớ như in vào ngày hôm đó rõ ràng là lễ đầy tháng của Kim Lăng, lại nghe được tin Kim Tử Huân dẫn người tấn công lên Loạn Táng Cương. Đến lúc y đuổi đến, oán khí từ bãi tha ma đã dâng lên tận trời mây. Một mình Ngụy Vô Tiện đứng đó, không thèm để ý thương thế của bản thân, dùng máu dựng lên một pháp trận để bảo vệ người nhà họ Ôn. Nét bút cuối cùng hạ xuống, Loạn Táng Cương liền bạo động. Y thấy Ngụy Vô Tiện nhìn về phía mình, như là sững sờ một chút, sau đó lại nở ra một nụ cười yếu ớt…
Chương 2: Chương 2
[Vong Tiện] Không Lối ThoátTác giả: Mai Hạ Nhất Tọa Thành UTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ"Lam Vong Cơ không biết rõ rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra, cũng không biết Ngụy Vô Tiện làm như thế nào để sống lại. Nhưng y đem người giấu đi rồi." _________________________ 1. Cho đến tận hôm nay, Lam Vong Cơ vẫn cảm thấy đây giống như một giấc mộng. Y nhớ rõ Ngụy Vô Tiện đã chết trước mặt y như thế nào. Ai cũng không thể cứu hắn. Chẳng qua chỉ là một trò hề được tên tiểu nhân ghen ghét mà bày ra, nhưng cái giá là hắn phải trả. Bao vây tiêu trừ, cũng chỉ là một cái chuyện hài đáng cười. Lam Vong Cơ nhớ như in vào ngày hôm đó rõ ràng là lễ đầy tháng của Kim Lăng, lại nghe được tin Kim Tử Huân dẫn người tấn công lên Loạn Táng Cương. Đến lúc y đuổi đến, oán khí từ bãi tha ma đã dâng lên tận trời mây. Một mình Ngụy Vô Tiện đứng đó, không thèm để ý thương thế của bản thân, dùng máu dựng lên một pháp trận để bảo vệ người nhà họ Ôn. Nét bút cuối cùng hạ xuống, Loạn Táng Cương liền bạo động. Y thấy Ngụy Vô Tiện nhìn về phía mình, như là sững sờ một chút, sau đó lại nở ra một nụ cười yếu ớt… 2.Lam Vong Cơ biết rằng bản thân không nên tự tiện đem Ngụy Vô Tiện giấu đi.Giang Yếm Ly cả ngày đều rửa mặt bằng nước mắt, tính tình của Giang Trừng cũng càng này càng kém đi, tàn quân Ôn thị ân hận vì bản thân đã liên lụy đến ân nhân.......!Có lẽ, y nên trả Ngụy Vô Tiện lại cho Vân Mộng Giang thị.Có lẽ, y nên giao Ngụy Vô Tiện cho tàn quân Ôn thị.Có lẽ...!Những người đó, bọn họ mới là người thân của Ngụy Vô Tiện, là người mà Ngụy Vô Tiện tín nhiệm và luôn muốn bảo vệ, mà y...!Mà y.Y cũng chỉ là "người ngoài cuộc", thậm chí còn không thể gọi là bạn bè được.Nhưng mà...!Tị Trần trong tay Lam Vong Cơ khẽ nhúc nhích, chém xuống đầu của yêu thú.Ta không muốn.Dưới sự cảm tạ của dân làng, Lam Vong Cơ cũng đáp lễ lại, sau lại nhanh chóng ngự kiếm trở về.Y mang theo đồ ăn trở về nhà gỗ, mở cửa ra.Ngụy Vô Tiện ngồi ở trên giường, vẻ mặt hửng hờ, không thay đổi dù chỉ một chút.Khác với sự ồn ào trong quá khứ, Ngụy Vô Tiện của bây giờ quá trầm lặng.Hắn được Lam Vong Cơ giấu tại một căn nhà gỗ nhỏ ở sâu trong núi, chỉ có thể im lặng mà ngồi yên một chỗ cả ngày, tận đến lúc y săn đêm trở về.Hắn sẽ không đòi hỏi bất cứ thứ gì, sẽ không ồn ào, càng sẽ không làm ầm ĩ.Hồn phách của hắn hiện tại không được đầy đủ, ngay cả cầm lấy Trần Tình cũng chỉ là hy vọng xa vời.Lam Vong Cơ bày thức ăn ra ngoài, đi về phía hắn.Ngụy Vô Tiện khẽ nghiêng đầu, như thể nhận ra người vừa tới là Lam Vong Cơ, vì thế vươn tay về phía đối phương.Trong tay hắn là một cái mạt ngạch đã được gấp gọn gàng.Đây chính là thứ mà Lam Vong Cơ giao cho hắn.Mỗi lần trước khi đi ra ngoài, Lan Vong Cơ đều đưa cái mạt nghạch cho Ngụy Vô Tiện, dặn hắn ở lại đây, giúp y bảo vệ mạt ngạch, chờ y chở về.Ngụy Vô Tiện nhu thuận mà nghe lời y nói, cầm lấy mạt ngạch mà thu vào trong vạt áo, không hề biết việc hắn nhận lấy mạt ngạch là thể hiện cho việc gì.Lam Vong Cơ nghĩ rằng, ta thật là đê tiện.Chỉ vì nhìn thấy động tác Ngụy Vô Tiện cẩn trọng đem mạt ngạch nắm ở trong tay, liền sinh ra một cảm giác thỏa mãn không nên có.Lam Vong Cơ nghĩ rằng, ta thật quá đáng.Y có thể vì một Ngụy Vô Tiện đang đờ đẫn nghe theo lời của y, mà lại sinh ra một loại cảm giác thõa mãn.Lam Vong Cơ nghĩ rằng, đây không phải là việc làm của quân tử.Nhưng y đã đem người giấu đi rồi.Đúng vậy, y....!Dòng suy nghĩ bị một hồi hơi lạnh mang theo một chút ngưa ngứa cắt đoạn.Ngón trỏ của Ngụy Vô Tiện đặt trên mi tâm của y, như thể muốn đem nếp nhăn trên trán y ấn thẳng ra.Lam Vong Cơ liền sửng sốt.Mặt của hai người dựa vào rất gần, thậm chí Lam Vong Cơ còn có thể nhìn thấy rõ đôi lông mi đang run rẩy theo từng nhịp thở của Ngụy Vô Tiện.Mà ẩn sâu trong đôi mắt tĩnh lặng như nhất đàm tử thủy (*) kia, lại phản chiếu ra bóng hình của Lam Vong Cơ.(*) Đại khái là ao tù nước đọng.Lam Vong Cơ bổng dưng liền mất đi khả năng tự hỏi.Y vươn hai tay ra, ôm lấy Ngụy Vô Tiện.Ngụy Vô Tiện hơi giật mình, vẻ mặt đờ đẫn không vì động tác bất ngờ của y mà mang theo một tia gợn sóng nào cả."....Ngụy Anh." Lam Vong Cơ đem mặt chôn vào hõm vai của Ngụy Vô Tiện, âm thanh có chút run rẩy, "Ngụy Anh."Hô hấp của Ngụy Vô Tiện vẫn vững vàng như trước, lại không phát ra một tiếng đáp lại nào cả.Lam Vong Cơ thở dài, buông Ngụy Vô Tiện ra, quỳ một gối xuống đất rồi nhìn thẳng vào mắt của Ngụy Vô Tiện vốn đang ngồi trên giường.Y đem mạt ngạch giơ đến trước mặt Ngụy Vô Tiện, giống như việc đã làm mấy ngày qua."Ngụy Anh, nếu như lần này ngươi nhận mạt ngạch của ta, ta sẽ không thả ngươi đi nữa." Y nói.Đây thật sự là một hành vi đê tiện.Lam Vong Cơ nghĩ rằng, ta đang lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn.Nhưng mà...!Ngụy Vô Tiện vẫn giống y hệt như mấy ngày qua vậy, nhận lấy mạt ngạch, cẩn thận mà giấu ở trong lòng bàn tay, Lam Vong Cơ dõi theo từng động tác của hắn, nội tâm đang chịu sự dày vò tuyệt nhiên lại nỗi lên một cảm giác mừng như điên.Y nhìn thẳng vào đôi mắt không có chút tinh thần nào của Ngụy Vô Tiện, nhìn động tác như thể đây là điều đương nhiên của Ngụy Vô Tiện.Y biết rõ, bộ dạng bây giờ của Ngụy Vô Tiện, căn bản sẽ không cự tuyệt y."....!Ta sẽ không buông ngươi ra một lần nào nữa." Lam Vong Cơ nói, "Ngươi cũng...không được rời xa ta."Ngụy Vô Tiện im lặng mà ngồi đó.Lam Vong Cơ nhắm chặt mắt lại.【Y biết mình đang lừa gạt.】『Y biết mình đang lừa gạt.』[ TBC ]___________________________Trans by: Dannn_pie.29.08.2021.
2.
Lam Vong Cơ biết rằng bản thân không nên tự tiện đem Ngụy Vô Tiện giấu đi.
Giang Yếm Ly cả ngày đều rửa mặt bằng nước mắt, tính tình của Giang Trừng cũng càng này càng kém đi, tàn quân Ôn thị ân hận vì bản thân đã liên lụy đến ân nhân.......!
Có lẽ, y nên trả Ngụy Vô Tiện lại cho Vân Mộng Giang thị.
Có lẽ, y nên giao Ngụy Vô Tiện cho tàn quân Ôn thị.
Có lẽ...!
Những người đó, bọn họ mới là người thân của Ngụy Vô Tiện, là người mà Ngụy Vô Tiện tín nhiệm và luôn muốn bảo vệ, mà y...!
Mà y.
Y cũng chỉ là "người ngoài cuộc", thậm chí còn không thể gọi là bạn bè được.
Nhưng mà...!
Tị Trần trong tay Lam Vong Cơ khẽ nhúc nhích, chém xuống đầu của yêu thú.
Ta không muốn.
Dưới sự cảm tạ của dân làng, Lam Vong Cơ cũng đáp lễ lại, sau lại nhanh chóng ngự kiếm trở về.
Y mang theo đồ ăn trở về nhà gỗ, mở cửa ra.
Ngụy Vô Tiện ngồi ở trên giường, vẻ mặt hửng hờ, không thay đổi dù chỉ một chút.
Khác với sự ồn ào trong quá khứ, Ngụy Vô Tiện của bây giờ quá trầm lặng.
Hắn được Lam Vong Cơ giấu tại một căn nhà gỗ nhỏ ở sâu trong núi, chỉ có thể im lặng mà ngồi yên một chỗ cả ngày, tận đến lúc y săn đêm trở về.
Hắn sẽ không đòi hỏi bất cứ thứ gì, sẽ không ồn ào, càng sẽ không làm ầm ĩ.
Hồn phách của hắn hiện tại không được đầy đủ, ngay cả cầm lấy Trần Tình cũng chỉ là hy vọng xa vời.
Lam Vong Cơ bày thức ăn ra ngoài, đi về phía hắn.
Ngụy Vô Tiện khẽ nghiêng đầu, như thể nhận ra người vừa tới là Lam Vong Cơ, vì thế vươn tay về phía đối phương.
Trong tay hắn là một cái mạt ngạch đã được gấp gọn gàng.
Đây chính là thứ mà Lam Vong Cơ giao cho hắn.
Mỗi lần trước khi đi ra ngoài, Lan Vong Cơ đều đưa cái mạt nghạch cho Ngụy Vô Tiện, dặn hắn ở lại đây, giúp y bảo vệ mạt ngạch, chờ y chở về.
Ngụy Vô Tiện nhu thuận mà nghe lời y nói, cầm lấy mạt ngạch mà thu vào trong vạt áo, không hề biết việc hắn nhận lấy mạt ngạch là thể hiện cho việc gì.
Lam Vong Cơ nghĩ rằng, ta thật là đê tiện.
Chỉ vì nhìn thấy động tác Ngụy Vô Tiện cẩn trọng đem mạt ngạch nắm ở trong tay, liền sinh ra một cảm giác thỏa mãn không nên có.
Lam Vong Cơ nghĩ rằng, ta thật quá đáng.
Y có thể vì một Ngụy Vô Tiện đang đờ đẫn nghe theo lời của y, mà lại sinh ra một loại cảm giác thõa mãn.
Lam Vong Cơ nghĩ rằng, đây không phải là việc làm của quân tử.
Nhưng y đã đem người giấu đi rồi.
Đúng vậy, y....!
Dòng suy nghĩ bị một hồi hơi lạnh mang theo một chút ngưa ngứa cắt đoạn.
Ngón trỏ của Ngụy Vô Tiện đặt trên mi tâm của y, như thể muốn đem nếp nhăn trên trán y ấn thẳng ra.
Lam Vong Cơ liền sửng sốt.
Mặt của hai người dựa vào rất gần, thậm chí Lam Vong Cơ còn có thể nhìn thấy rõ đôi lông mi đang run rẩy theo từng nhịp thở của Ngụy Vô Tiện.
Mà ẩn sâu trong đôi mắt tĩnh lặng như nhất đàm tử thủy (*) kia, lại phản chiếu ra bóng hình của Lam Vong Cơ.
(*) Đại khái là ao tù nước đọng.
Lam Vong Cơ bổng dưng liền mất đi khả năng tự hỏi.
Y vươn hai tay ra, ôm lấy Ngụy Vô Tiện.
Ngụy Vô Tiện hơi giật mình, vẻ mặt đờ đẫn không vì động tác bất ngờ của y mà mang theo một tia gợn sóng nào cả.
"....Ngụy Anh." Lam Vong Cơ đem mặt chôn vào hõm vai của Ngụy Vô Tiện, âm thanh có chút run rẩy, "Ngụy Anh."
Hô hấp của Ngụy Vô Tiện vẫn vững vàng như trước, lại không phát ra một tiếng đáp lại nào cả.
Lam Vong Cơ thở dài, buông Ngụy Vô Tiện ra, quỳ một gối xuống đất rồi nhìn thẳng vào mắt của Ngụy Vô Tiện vốn đang ngồi trên giường.
Y đem mạt ngạch giơ đến trước mặt Ngụy Vô Tiện, giống như việc đã làm mấy ngày qua.
"Ngụy Anh, nếu như lần này ngươi nhận mạt ngạch của ta, ta sẽ không thả ngươi đi nữa." Y nói.
Đây thật sự là một hành vi đê tiện.
Lam Vong Cơ nghĩ rằng, ta đang lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn.
Nhưng mà...!
Ngụy Vô Tiện vẫn giống y hệt như mấy ngày qua vậy, nhận lấy mạt ngạch, cẩn thận mà giấu ở trong lòng bàn tay, Lam Vong Cơ dõi theo từng động tác của hắn, nội tâm đang chịu sự dày vò tuyệt nhiên lại nỗi lên một cảm giác mừng như điên.
Y nhìn thẳng vào đôi mắt không có chút tinh thần nào của Ngụy Vô Tiện, nhìn động tác như thể đây là điều đương nhiên của Ngụy Vô Tiện.
Y biết rõ, bộ dạng bây giờ của Ngụy Vô Tiện, căn bản sẽ không cự tuyệt y.
"....!Ta sẽ không buông ngươi ra một lần nào nữa." Lam Vong Cơ nói, "Ngươi cũng...không được rời xa ta."
Ngụy Vô Tiện im lặng mà ngồi đó.
Lam Vong Cơ nhắm chặt mắt lại.
【Y biết mình đang lừa gạt.】
『Y biết mình đang lừa gạt.』
[ TBC ]
___________________________
Trans by: Dannn_pie.
29.08.2021.
[Vong Tiện] Không Lối ThoátTác giả: Mai Hạ Nhất Tọa Thành UTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ"Lam Vong Cơ không biết rõ rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra, cũng không biết Ngụy Vô Tiện làm như thế nào để sống lại. Nhưng y đem người giấu đi rồi." _________________________ 1. Cho đến tận hôm nay, Lam Vong Cơ vẫn cảm thấy đây giống như một giấc mộng. Y nhớ rõ Ngụy Vô Tiện đã chết trước mặt y như thế nào. Ai cũng không thể cứu hắn. Chẳng qua chỉ là một trò hề được tên tiểu nhân ghen ghét mà bày ra, nhưng cái giá là hắn phải trả. Bao vây tiêu trừ, cũng chỉ là một cái chuyện hài đáng cười. Lam Vong Cơ nhớ như in vào ngày hôm đó rõ ràng là lễ đầy tháng của Kim Lăng, lại nghe được tin Kim Tử Huân dẫn người tấn công lên Loạn Táng Cương. Đến lúc y đuổi đến, oán khí từ bãi tha ma đã dâng lên tận trời mây. Một mình Ngụy Vô Tiện đứng đó, không thèm để ý thương thế của bản thân, dùng máu dựng lên một pháp trận để bảo vệ người nhà họ Ôn. Nét bút cuối cùng hạ xuống, Loạn Táng Cương liền bạo động. Y thấy Ngụy Vô Tiện nhìn về phía mình, như là sững sờ một chút, sau đó lại nở ra một nụ cười yếu ớt… 2.Lam Vong Cơ biết rằng bản thân không nên tự tiện đem Ngụy Vô Tiện giấu đi.Giang Yếm Ly cả ngày đều rửa mặt bằng nước mắt, tính tình của Giang Trừng cũng càng này càng kém đi, tàn quân Ôn thị ân hận vì bản thân đã liên lụy đến ân nhân.......!Có lẽ, y nên trả Ngụy Vô Tiện lại cho Vân Mộng Giang thị.Có lẽ, y nên giao Ngụy Vô Tiện cho tàn quân Ôn thị.Có lẽ...!Những người đó, bọn họ mới là người thân của Ngụy Vô Tiện, là người mà Ngụy Vô Tiện tín nhiệm và luôn muốn bảo vệ, mà y...!Mà y.Y cũng chỉ là "người ngoài cuộc", thậm chí còn không thể gọi là bạn bè được.Nhưng mà...!Tị Trần trong tay Lam Vong Cơ khẽ nhúc nhích, chém xuống đầu của yêu thú.Ta không muốn.Dưới sự cảm tạ của dân làng, Lam Vong Cơ cũng đáp lễ lại, sau lại nhanh chóng ngự kiếm trở về.Y mang theo đồ ăn trở về nhà gỗ, mở cửa ra.Ngụy Vô Tiện ngồi ở trên giường, vẻ mặt hửng hờ, không thay đổi dù chỉ một chút.Khác với sự ồn ào trong quá khứ, Ngụy Vô Tiện của bây giờ quá trầm lặng.Hắn được Lam Vong Cơ giấu tại một căn nhà gỗ nhỏ ở sâu trong núi, chỉ có thể im lặng mà ngồi yên một chỗ cả ngày, tận đến lúc y săn đêm trở về.Hắn sẽ không đòi hỏi bất cứ thứ gì, sẽ không ồn ào, càng sẽ không làm ầm ĩ.Hồn phách của hắn hiện tại không được đầy đủ, ngay cả cầm lấy Trần Tình cũng chỉ là hy vọng xa vời.Lam Vong Cơ bày thức ăn ra ngoài, đi về phía hắn.Ngụy Vô Tiện khẽ nghiêng đầu, như thể nhận ra người vừa tới là Lam Vong Cơ, vì thế vươn tay về phía đối phương.Trong tay hắn là một cái mạt ngạch đã được gấp gọn gàng.Đây chính là thứ mà Lam Vong Cơ giao cho hắn.Mỗi lần trước khi đi ra ngoài, Lan Vong Cơ đều đưa cái mạt nghạch cho Ngụy Vô Tiện, dặn hắn ở lại đây, giúp y bảo vệ mạt ngạch, chờ y chở về.Ngụy Vô Tiện nhu thuận mà nghe lời y nói, cầm lấy mạt ngạch mà thu vào trong vạt áo, không hề biết việc hắn nhận lấy mạt ngạch là thể hiện cho việc gì.Lam Vong Cơ nghĩ rằng, ta thật là đê tiện.Chỉ vì nhìn thấy động tác Ngụy Vô Tiện cẩn trọng đem mạt ngạch nắm ở trong tay, liền sinh ra một cảm giác thỏa mãn không nên có.Lam Vong Cơ nghĩ rằng, ta thật quá đáng.Y có thể vì một Ngụy Vô Tiện đang đờ đẫn nghe theo lời của y, mà lại sinh ra một loại cảm giác thõa mãn.Lam Vong Cơ nghĩ rằng, đây không phải là việc làm của quân tử.Nhưng y đã đem người giấu đi rồi.Đúng vậy, y....!Dòng suy nghĩ bị một hồi hơi lạnh mang theo một chút ngưa ngứa cắt đoạn.Ngón trỏ của Ngụy Vô Tiện đặt trên mi tâm của y, như thể muốn đem nếp nhăn trên trán y ấn thẳng ra.Lam Vong Cơ liền sửng sốt.Mặt của hai người dựa vào rất gần, thậm chí Lam Vong Cơ còn có thể nhìn thấy rõ đôi lông mi đang run rẩy theo từng nhịp thở của Ngụy Vô Tiện.Mà ẩn sâu trong đôi mắt tĩnh lặng như nhất đàm tử thủy (*) kia, lại phản chiếu ra bóng hình của Lam Vong Cơ.(*) Đại khái là ao tù nước đọng.Lam Vong Cơ bổng dưng liền mất đi khả năng tự hỏi.Y vươn hai tay ra, ôm lấy Ngụy Vô Tiện.Ngụy Vô Tiện hơi giật mình, vẻ mặt đờ đẫn không vì động tác bất ngờ của y mà mang theo một tia gợn sóng nào cả."....Ngụy Anh." Lam Vong Cơ đem mặt chôn vào hõm vai của Ngụy Vô Tiện, âm thanh có chút run rẩy, "Ngụy Anh."Hô hấp của Ngụy Vô Tiện vẫn vững vàng như trước, lại không phát ra một tiếng đáp lại nào cả.Lam Vong Cơ thở dài, buông Ngụy Vô Tiện ra, quỳ một gối xuống đất rồi nhìn thẳng vào mắt của Ngụy Vô Tiện vốn đang ngồi trên giường.Y đem mạt ngạch giơ đến trước mặt Ngụy Vô Tiện, giống như việc đã làm mấy ngày qua."Ngụy Anh, nếu như lần này ngươi nhận mạt ngạch của ta, ta sẽ không thả ngươi đi nữa." Y nói.Đây thật sự là một hành vi đê tiện.Lam Vong Cơ nghĩ rằng, ta đang lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn.Nhưng mà...!Ngụy Vô Tiện vẫn giống y hệt như mấy ngày qua vậy, nhận lấy mạt ngạch, cẩn thận mà giấu ở trong lòng bàn tay, Lam Vong Cơ dõi theo từng động tác của hắn, nội tâm đang chịu sự dày vò tuyệt nhiên lại nỗi lên một cảm giác mừng như điên.Y nhìn thẳng vào đôi mắt không có chút tinh thần nào của Ngụy Vô Tiện, nhìn động tác như thể đây là điều đương nhiên của Ngụy Vô Tiện.Y biết rõ, bộ dạng bây giờ của Ngụy Vô Tiện, căn bản sẽ không cự tuyệt y."....!Ta sẽ không buông ngươi ra một lần nào nữa." Lam Vong Cơ nói, "Ngươi cũng...không được rời xa ta."Ngụy Vô Tiện im lặng mà ngồi đó.Lam Vong Cơ nhắm chặt mắt lại.【Y biết mình đang lừa gạt.】『Y biết mình đang lừa gạt.』[ TBC ]___________________________Trans by: Dannn_pie.29.08.2021.