Tác giả:

Lúc Lương Chấp chạy tới hiện trường, bốn phía đã giăng băng cảnh báo, một số cảnh sát đang đứng bên ngoài băng, dùng thân thể đứng nghiêm cùng ánh mắt sắc bén ngăn lại đám quần chúng vây xem đang giơ cao điện thoại di động, muốn tiến về phía trước. Ngoài ra còn có mấy người phóng viên định kiếm chút thông tin từ miệng cảnh sát. "Xin hỏi vụ án lần này có cùng hung thủ với án mạng lần trước không?" Một phóng viên nam gào lên khi thấy người đàn ông đứng bên trong giải phân cách, "Cảnh sát Thẩm!!!" Người được gọi là cảnh sát Thẩm nghe tiếng bèn quay đầu lại, ngay lập tức liền bị ánh đèn flash từ mấy chục chiếc camera nháy cho đau mắt, anh đưa tay ngăn ánh sáng, quay người ngầm liếc mắt: "Không thể trả lời!" Phóng viên chụp hình không vì thái độ lạnh lùng của anh mà nhụt chí, ngược lại còn lộ ra nụ cười thỏa mãn khi hoàn thành nhiệm vụ. Lương Chấp lần đầu tiên thấy cảnh này, trong lòng thầm ngạc nhiên, nhưng cậu cũng nhanh chóng biết được lý do. Bởi vì Thẩm Quang Minh rất đẹp trai. Tóc…

Chương 49

Bị Bắt Buộc Trở Thành Con Mồi Của Kẻ Cuồng Sát ᗷiếи ŦɦáiTác giả: Chính Manh QuânTruyện Đam Mỹ, Truyện Hệ Thống, Truyện Trinh Thám, Truyện Xuyên KhôngLúc Lương Chấp chạy tới hiện trường, bốn phía đã giăng băng cảnh báo, một số cảnh sát đang đứng bên ngoài băng, dùng thân thể đứng nghiêm cùng ánh mắt sắc bén ngăn lại đám quần chúng vây xem đang giơ cao điện thoại di động, muốn tiến về phía trước. Ngoài ra còn có mấy người phóng viên định kiếm chút thông tin từ miệng cảnh sát. "Xin hỏi vụ án lần này có cùng hung thủ với án mạng lần trước không?" Một phóng viên nam gào lên khi thấy người đàn ông đứng bên trong giải phân cách, "Cảnh sát Thẩm!!!" Người được gọi là cảnh sát Thẩm nghe tiếng bèn quay đầu lại, ngay lập tức liền bị ánh đèn flash từ mấy chục chiếc camera nháy cho đau mắt, anh đưa tay ngăn ánh sáng, quay người ngầm liếc mắt: "Không thể trả lời!" Phóng viên chụp hình không vì thái độ lạnh lùng của anh mà nhụt chí, ngược lại còn lộ ra nụ cười thỏa mãn khi hoàn thành nhiệm vụ. Lương Chấp lần đầu tiên thấy cảnh này, trong lòng thầm ngạc nhiên, nhưng cậu cũng nhanh chóng biết được lý do. Bởi vì Thẩm Quang Minh rất đẹp trai. Tóc… Lúc tên đấy đi tới, còn xém vấp phải người nằm trên đất, gã dồn sức đá tên nọ, mãi đến lúc đối phương bất động mới dừng đá, lại đi đến trước mặt Thẩm Quyền, ồm ồm nói: "Cậu muốn tôi làm cái gì?"Thẩm Quyền quan sát hai tay dính máu đang run rẩy của gã, xem ra là đang cố giả bộ mạnh mẽ, hắn nói: "Chỗ này ngày hôm qua có gương mặt mới?"Tên cao lớn nghĩ ngợi rồi gật đầu: "Có, là một người đàn ông đeo khẩu trang, gã ta còn ở chỗ này."Thẩm Quyền nhướn mày, hỏi: "Mấy người không đuổi gã đi?"Trong mắt Thẩm Quyền, nếu đây là địa bàn tụ tập của đám người này, hẳn là sẽ không dễ gì tha cho người ngoài ở lại.Trên mặt tên cao lớn lộ ra căm ghét, gã nói: "Thằng đấy có bệnh, bọn tôi không dám tới gần nó."Thẩm Quyền hiểu ra, hắn nói: "Vậy đưa tôi đi gặp gã."Tên cao lớn liền trợn mắt nhìn Thẩm Quyền, trên mặt như thể viết ba chữ cậu điên rồi.Thẩm Quyền thấy thế bèn lấy di động ra, nói: "Tôi không mang tiền mặt, cậu có mã QR để scan không?"Tên cao lớn lập tức lấy trong túi ra một cái mã QR, dạo này, cho tiền ăn xin cũng phải theo kịp thời đại, có khi tên đấy cũng có cả thẻ ngân hàng không chừng. (*)Thẩm Quyền trả 1.000 tệ, nhẹ nhàng hỏi: "Bây giờ có thể dẫn tôi đi gặp tên kia không?"Tên cao lớn đã thu tiền, dĩ nhiên không thể làm trái Thẩm Quyền, gã rành nhất là nhìn người, trong lòng biết Thẩm Quyền không xem tiền là vấn đề lớn, chắc chắn là loại người không thể trêu vào.Gã khom người, dẫn đường phía trước với điệu bộ yếu thế: "Bên này."Thẩm Quyền theo tên cao lớn dẫn đường, gặp được gã đàn ông kia, đối phương tuy không bị đuổi đi, nhưng bị dồn đến bên cạnh đống rác.Gã đấy khoanh tay, co người lại nằm ngủ.Tên cao lớn đứng cách đấy năm bước, không muốn tới gần, Thẩm Quyền cũng không quan tâm, hắn đeo khẩu trang và đội mũ vào, rồi cúi người nhặt chai nước trên mặt đất lên, bất ngờ phát hiện bên trong vẫn còn nước.Hắn vốn định dùng chai đập tỉnh gã đàn ông, mà như này cũng tốt, có thể dùng một cách khác nhẹ nhàng hơn.Thẩm Quyền cầm chai, trút thẳng nước bên trong xuống đầu gã đàn ông."A!" Gã đàn ông bị cảm giác mát lạnh làm bừng tỉnh, gã ngẩng đầu lên liền thấy trước mặt có người, bản năng cho rằng đối phương giở trò, gã vừa sợ vừa cáu: "Mày là ai?!"Thẩm Quyền còn chưa kịp nói gì, gã đã vung nắm đấm tới.Hắn thoải mái né người, một cước đạp mạnh gã đàn ông dính lên tường, giọng nói lộ ra ý bất đắc dĩ: "Chúng ta là người đi cùng đường thôi.""Ai đi cùng đường với mày! Mẹ nó!" Gã đàn ông chống hai tay lên tường muốn tránh thoát, nhưng sau khi làm mất ví, gã không có tiền mua cơm, đói cả một ngày nên căn bản không có nhiều sức lực.Thẩm Quyền thu chân, lúc gã đàn ông muốn tấn công tiếp thì mở miệng nói: "Tao cũng đến tìm Mục Mục."Nắm tay của gã đàn ông dừng lại giữa không trung, gã kinh ngạc nói: "Mày?""Tao theo dõi thẳng đến khách sạn, sau đấy thì thấy mày." Thẩm Quyền đeo khẩu trang, dù không cố ý đè thấp giọng nhưng vẫn có mấy phần trầm thấp và khàn: “Người bên cạnh con bé rất lợi hại, tao nghĩ tìm mày hợp tác."Gã đàn ông nghe thế bèn sờ vào chỗ đau nhức đằng sau gáy, lòng gã còn sợ hãi, nói: "Con đi~ kia ỷ vào mặt đẹp nên kiếm được chỗ dựa tốt."Lúc này, gã đàn ông đối với Thẩm Quyền đã hoàn toàn không còn địch ý lúc trước, gã nhìn chằm chằm mặt Thẩm Quyền.Thẩm Quyền cũng kệ cho đối phương xem xét, nhưng trong lòng hắn đang khó hiểu rốt cuộc đối phương muốn nhìn ra cái gì.Gã đàn ông đột nhiên nói: "Tao còn nghĩ người giống tao chết hết rồi chứ, không ngờ... Ha."Thẩm Quyền hơi nhướn mày, nhưng biểu cảm này đã bị mũ và khẩu trang che dấu hoàn hảo, hắn dựa theo lời nói của đối phương, hỏi: "Đã chết hết rồi à?""Đúng vậy, vốn định tìm thêm vài người cùng nhau đi tìm nó tính sổ, ai ngờ, tất cả đã chết hết! Một đám vô dụng!" Lúc này, gã đàn ông đã kéo xuống chiếc khẩu trang che hơn nửa mặt, trên mặt hắn lít nhít đầy đốm đỏ, sốc thị giác có thể làm người bị chứng sợ lỗ muốn chết ngay tại chỗ."Tao dù có chết, cũng muốn kéo con đi~ kia xuống địa ngục cùng tao!"

Lúc tên đấy đi tới, còn xém vấp phải người nằm trên đất, gã dồn sức đá tên nọ, mãi đến lúc đối phương bất động mới dừng đá, lại đi đến trước mặt Thẩm Quyền, ồm ồm nói: "Cậu muốn tôi làm cái gì?"

Thẩm Quyền quan sát hai tay dính máu đang run rẩy của gã, xem ra là đang cố giả bộ mạnh mẽ, hắn nói: "Chỗ này ngày hôm qua có gương mặt mới?"

Tên cao lớn nghĩ ngợi rồi gật đầu: "Có, là một người đàn ông đeo khẩu trang, gã ta còn ở chỗ này."

Thẩm Quyền nhướn mày, hỏi: "Mấy người không đuổi gã đi?"

Trong mắt Thẩm Quyền, nếu đây là địa bàn tụ tập của đám người này, hẳn là sẽ không dễ gì tha cho người ngoài ở lại.

Trên mặt tên cao lớn lộ ra căm ghét, gã nói: "Thằng đấy có bệnh, bọn tôi không dám tới gần nó."

Thẩm Quyền hiểu ra, hắn nói: "Vậy đưa tôi đi gặp gã."

Tên cao lớn liền trợn mắt nhìn Thẩm Quyền, trên mặt như thể viết ba chữ cậu điên rồi.

Thẩm Quyền thấy thế bèn lấy di động ra, nói: "Tôi không mang tiền mặt, cậu có mã QR để scan không?"

Tên cao lớn lập tức lấy trong túi ra một cái mã QR, dạo này, cho tiền ăn xin cũng phải theo kịp thời đại, có khi tên đấy cũng có cả thẻ ngân hàng không chừng. (*)

Thẩm Quyền trả 1.000 tệ, nhẹ nhàng hỏi: "Bây giờ có thể dẫn tôi đi gặp tên kia không?"

Tên cao lớn đã thu tiền, dĩ nhiên không thể làm trái Thẩm Quyền, gã rành nhất là nhìn người, trong lòng biết Thẩm Quyền không xem tiền là vấn đề lớn, chắc chắn là loại người không thể trêu vào.

Gã khom người, dẫn đường phía trước với điệu bộ yếu thế: "Bên này."

Thẩm Quyền theo tên cao lớn dẫn đường, gặp được gã đàn ông kia, đối phương tuy không bị đuổi đi, nhưng bị dồn đến bên cạnh đống rác.

Gã đấy khoanh tay, co người lại nằm ngủ.

Tên cao lớn đứng cách đấy năm bước, không muốn tới gần, Thẩm Quyền cũng không quan tâm, hắn đeo khẩu trang và đội mũ vào, rồi cúi người nhặt chai nước trên mặt đất lên, bất ngờ phát hiện bên trong vẫn còn nước.

Hắn vốn định dùng chai đập tỉnh gã đàn ông, mà như này cũng tốt, có thể dùng một cách khác nhẹ nhàng hơn.

Thẩm Quyền cầm chai, trút thẳng nước bên trong xuống đầu gã đàn ông.

"A!" Gã đàn ông bị cảm giác mát lạnh làm bừng tỉnh, gã ngẩng đầu lên liền thấy trước mặt có người, bản năng cho rằng đối phương giở trò, gã vừa sợ vừa cáu: "Mày là ai?!"

Thẩm Quyền còn chưa kịp nói gì, gã đã vung nắm đấm tới.

Hắn thoải mái né người, một cước đạp mạnh gã đàn ông dính lên tường, giọng nói lộ ra ý bất đắc dĩ: "Chúng ta là người đi cùng đường thôi."

"Ai đi cùng đường với mày! Mẹ nó!" Gã đàn ông chống hai tay lên tường muốn tránh thoát, nhưng sau khi làm mất ví, gã không có tiền mua cơm, đói cả một ngày nên căn bản không có nhiều sức lực.

Thẩm Quyền thu chân, lúc gã đàn ông muốn tấn công tiếp thì mở miệng nói: "Tao cũng đến tìm Mục Mục."

Nắm tay của gã đàn ông dừng lại giữa không trung, gã kinh ngạc nói: "Mày?"

"Tao theo dõi thẳng đến khách sạn, sau đấy thì thấy mày." Thẩm Quyền đeo khẩu trang, dù không cố ý đè thấp giọng nhưng vẫn có mấy phần trầm thấp và khàn: “Người bên cạnh con bé rất lợi hại, tao nghĩ tìm mày hợp tác."

Gã đàn ông nghe thế bèn sờ vào chỗ đau nhức đằng sau gáy, lòng gã còn sợ hãi, nói: "Con đi~ kia ỷ vào mặt đẹp nên kiếm được chỗ dựa tốt."

Lúc này, gã đàn ông đối với Thẩm Quyền đã hoàn toàn không còn địch ý lúc trước, gã nhìn chằm chằm mặt Thẩm Quyền.

Thẩm Quyền cũng kệ cho đối phương xem xét, nhưng trong lòng hắn đang khó hiểu rốt cuộc đối phương muốn nhìn ra cái gì.

Gã đàn ông đột nhiên nói: "Tao còn nghĩ người giống tao chết hết rồi chứ, không ngờ... Ha."

Thẩm Quyền hơi nhướn mày, nhưng biểu cảm này đã bị mũ và khẩu trang che dấu hoàn hảo, hắn dựa theo lời nói của đối phương, hỏi: "Đã chết hết rồi à?"

"Đúng vậy, vốn định tìm thêm vài người cùng nhau đi tìm nó tính sổ, ai ngờ, tất cả đã chết hết! Một đám vô dụng!" Lúc này, gã đàn ông đã kéo xuống chiếc khẩu trang che hơn nửa mặt, trên mặt hắn lít nhít đầy đốm đỏ, sốc thị giác có thể làm người bị chứng sợ lỗ muốn chết ngay tại chỗ.

"Tao dù có chết, cũng muốn kéo con đi~ kia xuống địa ngục cùng tao!"

Bị Bắt Buộc Trở Thành Con Mồi Của Kẻ Cuồng Sát ᗷiếи ŦɦáiTác giả: Chính Manh QuânTruyện Đam Mỹ, Truyện Hệ Thống, Truyện Trinh Thám, Truyện Xuyên KhôngLúc Lương Chấp chạy tới hiện trường, bốn phía đã giăng băng cảnh báo, một số cảnh sát đang đứng bên ngoài băng, dùng thân thể đứng nghiêm cùng ánh mắt sắc bén ngăn lại đám quần chúng vây xem đang giơ cao điện thoại di động, muốn tiến về phía trước. Ngoài ra còn có mấy người phóng viên định kiếm chút thông tin từ miệng cảnh sát. "Xin hỏi vụ án lần này có cùng hung thủ với án mạng lần trước không?" Một phóng viên nam gào lên khi thấy người đàn ông đứng bên trong giải phân cách, "Cảnh sát Thẩm!!!" Người được gọi là cảnh sát Thẩm nghe tiếng bèn quay đầu lại, ngay lập tức liền bị ánh đèn flash từ mấy chục chiếc camera nháy cho đau mắt, anh đưa tay ngăn ánh sáng, quay người ngầm liếc mắt: "Không thể trả lời!" Phóng viên chụp hình không vì thái độ lạnh lùng của anh mà nhụt chí, ngược lại còn lộ ra nụ cười thỏa mãn khi hoàn thành nhiệm vụ. Lương Chấp lần đầu tiên thấy cảnh này, trong lòng thầm ngạc nhiên, nhưng cậu cũng nhanh chóng biết được lý do. Bởi vì Thẩm Quang Minh rất đẹp trai. Tóc… Lúc tên đấy đi tới, còn xém vấp phải người nằm trên đất, gã dồn sức đá tên nọ, mãi đến lúc đối phương bất động mới dừng đá, lại đi đến trước mặt Thẩm Quyền, ồm ồm nói: "Cậu muốn tôi làm cái gì?"Thẩm Quyền quan sát hai tay dính máu đang run rẩy của gã, xem ra là đang cố giả bộ mạnh mẽ, hắn nói: "Chỗ này ngày hôm qua có gương mặt mới?"Tên cao lớn nghĩ ngợi rồi gật đầu: "Có, là một người đàn ông đeo khẩu trang, gã ta còn ở chỗ này."Thẩm Quyền nhướn mày, hỏi: "Mấy người không đuổi gã đi?"Trong mắt Thẩm Quyền, nếu đây là địa bàn tụ tập của đám người này, hẳn là sẽ không dễ gì tha cho người ngoài ở lại.Trên mặt tên cao lớn lộ ra căm ghét, gã nói: "Thằng đấy có bệnh, bọn tôi không dám tới gần nó."Thẩm Quyền hiểu ra, hắn nói: "Vậy đưa tôi đi gặp gã."Tên cao lớn liền trợn mắt nhìn Thẩm Quyền, trên mặt như thể viết ba chữ cậu điên rồi.Thẩm Quyền thấy thế bèn lấy di động ra, nói: "Tôi không mang tiền mặt, cậu có mã QR để scan không?"Tên cao lớn lập tức lấy trong túi ra một cái mã QR, dạo này, cho tiền ăn xin cũng phải theo kịp thời đại, có khi tên đấy cũng có cả thẻ ngân hàng không chừng. (*)Thẩm Quyền trả 1.000 tệ, nhẹ nhàng hỏi: "Bây giờ có thể dẫn tôi đi gặp tên kia không?"Tên cao lớn đã thu tiền, dĩ nhiên không thể làm trái Thẩm Quyền, gã rành nhất là nhìn người, trong lòng biết Thẩm Quyền không xem tiền là vấn đề lớn, chắc chắn là loại người không thể trêu vào.Gã khom người, dẫn đường phía trước với điệu bộ yếu thế: "Bên này."Thẩm Quyền theo tên cao lớn dẫn đường, gặp được gã đàn ông kia, đối phương tuy không bị đuổi đi, nhưng bị dồn đến bên cạnh đống rác.Gã đấy khoanh tay, co người lại nằm ngủ.Tên cao lớn đứng cách đấy năm bước, không muốn tới gần, Thẩm Quyền cũng không quan tâm, hắn đeo khẩu trang và đội mũ vào, rồi cúi người nhặt chai nước trên mặt đất lên, bất ngờ phát hiện bên trong vẫn còn nước.Hắn vốn định dùng chai đập tỉnh gã đàn ông, mà như này cũng tốt, có thể dùng một cách khác nhẹ nhàng hơn.Thẩm Quyền cầm chai, trút thẳng nước bên trong xuống đầu gã đàn ông."A!" Gã đàn ông bị cảm giác mát lạnh làm bừng tỉnh, gã ngẩng đầu lên liền thấy trước mặt có người, bản năng cho rằng đối phương giở trò, gã vừa sợ vừa cáu: "Mày là ai?!"Thẩm Quyền còn chưa kịp nói gì, gã đã vung nắm đấm tới.Hắn thoải mái né người, một cước đạp mạnh gã đàn ông dính lên tường, giọng nói lộ ra ý bất đắc dĩ: "Chúng ta là người đi cùng đường thôi.""Ai đi cùng đường với mày! Mẹ nó!" Gã đàn ông chống hai tay lên tường muốn tránh thoát, nhưng sau khi làm mất ví, gã không có tiền mua cơm, đói cả một ngày nên căn bản không có nhiều sức lực.Thẩm Quyền thu chân, lúc gã đàn ông muốn tấn công tiếp thì mở miệng nói: "Tao cũng đến tìm Mục Mục."Nắm tay của gã đàn ông dừng lại giữa không trung, gã kinh ngạc nói: "Mày?""Tao theo dõi thẳng đến khách sạn, sau đấy thì thấy mày." Thẩm Quyền đeo khẩu trang, dù không cố ý đè thấp giọng nhưng vẫn có mấy phần trầm thấp và khàn: “Người bên cạnh con bé rất lợi hại, tao nghĩ tìm mày hợp tác."Gã đàn ông nghe thế bèn sờ vào chỗ đau nhức đằng sau gáy, lòng gã còn sợ hãi, nói: "Con đi~ kia ỷ vào mặt đẹp nên kiếm được chỗ dựa tốt."Lúc này, gã đàn ông đối với Thẩm Quyền đã hoàn toàn không còn địch ý lúc trước, gã nhìn chằm chằm mặt Thẩm Quyền.Thẩm Quyền cũng kệ cho đối phương xem xét, nhưng trong lòng hắn đang khó hiểu rốt cuộc đối phương muốn nhìn ra cái gì.Gã đàn ông đột nhiên nói: "Tao còn nghĩ người giống tao chết hết rồi chứ, không ngờ... Ha."Thẩm Quyền hơi nhướn mày, nhưng biểu cảm này đã bị mũ và khẩu trang che dấu hoàn hảo, hắn dựa theo lời nói của đối phương, hỏi: "Đã chết hết rồi à?""Đúng vậy, vốn định tìm thêm vài người cùng nhau đi tìm nó tính sổ, ai ngờ, tất cả đã chết hết! Một đám vô dụng!" Lúc này, gã đàn ông đã kéo xuống chiếc khẩu trang che hơn nửa mặt, trên mặt hắn lít nhít đầy đốm đỏ, sốc thị giác có thể làm người bị chứng sợ lỗ muốn chết ngay tại chỗ."Tao dù có chết, cũng muốn kéo con đi~ kia xuống địa ngục cùng tao!"

Chương 49