Trên hành lang bệnh viện kẻ đến người đi không dứt. Nhưng Diệp Phi lại chẳng màng mọi thứ, ngồi xổm trong khóc gào khóc. “Khối u dạ dày của mẹ cậu là u ác tính. Nếu không có mười vạn làm phẫu thuật thì mẹ cậu chỉ có thể sống được một tháng nữa.” Giọng nói lạnh như băng của bác sĩ như mũi kim nhọn đâm vào lòng anh. Nhưng Diệp Phi không có tiền lo cho chi phí phẫu thuật đắt đỏ như vậy. Một năm trước ba nuôi của anh – Diệp Thiên Cửu đi thuyền mất tích, mẹ nuôi Thẩm Bích Cầm ngất xỉu vì khối u dạ dày phải nhập viện, Diệp Phi vừa tốt nghiệp đại học đã trở thành trụ cột của gia đình. Một năm nay để chữa bệnh cho mẹ nuôi, Diệp Phi không những dùng hết tiền tiết kiệm trong nhà, mà còn dùng hết các khoản vay trên mạng, đã vậy còn đi đến nhà họ Đường làm con rể xung hỉ. Anh làm trâu làm ngựa cho nhà họ Đường, mất sạch lòng tự mới đổi được năm mươi vạn.
Chương 1560
Chàng Rể Bác SĩTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTrên hành lang bệnh viện kẻ đến người đi không dứt. Nhưng Diệp Phi lại chẳng màng mọi thứ, ngồi xổm trong khóc gào khóc. “Khối u dạ dày của mẹ cậu là u ác tính. Nếu không có mười vạn làm phẫu thuật thì mẹ cậu chỉ có thể sống được một tháng nữa.” Giọng nói lạnh như băng của bác sĩ như mũi kim nhọn đâm vào lòng anh. Nhưng Diệp Phi không có tiền lo cho chi phí phẫu thuật đắt đỏ như vậy. Một năm trước ba nuôi của anh – Diệp Thiên Cửu đi thuyền mất tích, mẹ nuôi Thẩm Bích Cầm ngất xỉu vì khối u dạ dày phải nhập viện, Diệp Phi vừa tốt nghiệp đại học đã trở thành trụ cột của gia đình. Một năm nay để chữa bệnh cho mẹ nuôi, Diệp Phi không những dùng hết tiền tiết kiệm trong nhà, mà còn dùng hết các khoản vay trên mạng, đã vậy còn đi đến nhà họ Đường làm con rể xung hỉ. Anh làm trâu làm ngựa cho nhà họ Đường, mất sạch lòng tự mới đổi được năm mươi vạn. Chương 1560:“Năm hết Tết đến thế này, ông ta không tỏ chút thành ý nào với bên A chúng ta thì thôi lại còn muốn chúng ta thưởng cho ông ta một khoản, nếu không thưởng thì ông ta sẽ bảo công nhân làm việc chậm đi”“Có một đợt em không muốn dùng ông ta nữa nhưng lại sợ ông ta âm thầm gây loạn, lại thêm chuyện ông ta liên quan đến khoảng tiền mấy trăm triệu nữa nên em vẫn tiếp tục hợp tác với ông ta.”Chân phải Đường Nhược Tuyết đạp nhẹ vào chân ga: “Không ngờ đúng lúc mấu chốt này thì ông ta lại đâm chúng ta một nhát”Khóe miệng của Diệp Phi hơi cong lên: “Hợp tác với em lâu như vậy rồi mà còn làm ra chuyện này nhất định là do có người xúi giục. Nhất định phía sau có người.”Đường Nhược Tuyết nhìn dòng xe cộ trước mặt, động tác thành thục trên chiếc vô lăng: “Bởi vì tối hôm qua giám đốc luôn theo sát công trình này tự nhiên bị tai nạn giao thông, vào phòng của bệnh nhân thương tích nghiêm trọng rồi, có lẽ không tỉnh lại trong ngày một ngày hai được”“Nếu anh ta không tỉnh lại được thì có rất nhiều chỉ tiết không thể đối chiếu được, như thế thì chúng ta cũng không thể đối chất lại với bên khoán công nhân được.”“Bây giờ lại sắp đến Tết, nếu như không nhanh chóng giải quyết mọi chuyện thì bên cục Lao động sẽ can thiệp.”“Và vừa rồi bọn họ cũng vừa gọi cho Cao Tĩnh rồi, nếu hôm nay chúng ta không giải quyết được ổn thỏa chuyện này thì bọn họ sẽ cử tổ kiểm tra tới”“Anh cũng biết rồi đấy, chuyện nợ lương công nhân từ trước đến giờ vẫn là vấn đề nhạy cảm mà các ông lãnh đạo quan tâm nhất, cũng là đề tài mà báo chí truyền thông thích khai thác nhất”“Một khi các cơ quan chức năng can thiệp vào thì về sau công trình của chúng ta sẽ gặp một đống rắc rối, không những phải tăng khoản tiền đảm bảo mà việc kết toán cũng phải diễn ra sớm hơn, như thế thì làm dự toán của công ty rối tung lên hết”“Báo chí cũng vì muốn thu hút người đọc mà sẽ phóng to tất cả những sai sót của chúng ta lên”Ánh mắt Đường Nhược Tuyết hiện lên vẻ lo lắng: “Nếu như thế thì công trình của chúng ta không thể hoàn thành như dự kiến trong năm sau được”“Giám đốc thì bị tại nạn, người khoán công nhân thì lại gây chuyện, mọi chuyện cũng trùng hợp thật”Diệp Phi ngồi thẳng lại: “Không còn nghỉ ngờ gì nữa, chỉ sợ những chuyện này chính là do Miêu Kim Qua gây ra”Đường Nhược Tuyết ngây ra: “Cũng có khả năng này”Cô còn nhớ ra hình như Miêu Bá Hổ cũng là người Miêu Thành.“Chuyện này có thế là to cũng có thế là nhỏ, nếu chúng ta dùng đến sức mạnh của nhà họ Đường thì có lẽ mọi chuyện sẽ sớm được dẹp yên”Diệp Phi đột nhiên bật cười: “Sao không để Đường Môn gây áp lực lên Cục Lao động?”“Anh cũng không phải không biết vị trí này của em chỉ là tạm thời thôi”Mặt Đường Nhược Tuyết hiện lên vẻ tự trào phúng: “Phòng mười ba chỉ Đường Môn ổn định, đi vào quỹ đạo rồi thì con bù nhìn là em sẽ bị thay thế thôi”“Đường Môn đang đợi chúng ta phạm phải sai lâm hoặc không làm được việc, làm sao có thể giúp chúng ta tác động lên Cục Lao động được?”“Bởi vì bây giờ chúng ta vẫn còn có thể kiếm soát mười ba chị, với lại trong tay em vẫn còn giữ núi Vân Đỉnh và Đường Môn vẫn chưa tìm được người thích hợp để thay thế em”“Nhưng ngày đó chắc không còn xa nữa đâu..Cháu của Đường Hy Phượng là Đường Hải Long sắp tốt nghiệp về nước rồi” Giọng cô mang vẻ hơi bưồn bưồn, cuộc sống này có còn chuyện gì đáng chán hơn chuyện dâng đồ ăn lên tận mồm người khác không?Nhưng cô vẫn phải cố gắng để làm “Thay đi, thay đi, thay đi”Diệp Phi cầm lấy tay Đường Nhược Tuyết: “Anh mong mấy người đó thay em còn không được nữa là, như thế thì em cũng không phải mất công làm vui lòng bọn họ nữa”“Hơn nữa, bây giờ em đã là Diệp Đường Nhược Tuyết, anh cũng không phải là thằng bỏ đi, nếu em không làm ở Đường Môn nữa thì anh cũng có thể nuôi được em”
Chàng Rể Bác SĩTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTrên hành lang bệnh viện kẻ đến người đi không dứt. Nhưng Diệp Phi lại chẳng màng mọi thứ, ngồi xổm trong khóc gào khóc. “Khối u dạ dày của mẹ cậu là u ác tính. Nếu không có mười vạn làm phẫu thuật thì mẹ cậu chỉ có thể sống được một tháng nữa.” Giọng nói lạnh như băng của bác sĩ như mũi kim nhọn đâm vào lòng anh. Nhưng Diệp Phi không có tiền lo cho chi phí phẫu thuật đắt đỏ như vậy. Một năm trước ba nuôi của anh – Diệp Thiên Cửu đi thuyền mất tích, mẹ nuôi Thẩm Bích Cầm ngất xỉu vì khối u dạ dày phải nhập viện, Diệp Phi vừa tốt nghiệp đại học đã trở thành trụ cột của gia đình. Một năm nay để chữa bệnh cho mẹ nuôi, Diệp Phi không những dùng hết tiền tiết kiệm trong nhà, mà còn dùng hết các khoản vay trên mạng, đã vậy còn đi đến nhà họ Đường làm con rể xung hỉ. Anh làm trâu làm ngựa cho nhà họ Đường, mất sạch lòng tự mới đổi được năm mươi vạn. Chương 1560:“Năm hết Tết đến thế này, ông ta không tỏ chút thành ý nào với bên A chúng ta thì thôi lại còn muốn chúng ta thưởng cho ông ta một khoản, nếu không thưởng thì ông ta sẽ bảo công nhân làm việc chậm đi”“Có một đợt em không muốn dùng ông ta nữa nhưng lại sợ ông ta âm thầm gây loạn, lại thêm chuyện ông ta liên quan đến khoảng tiền mấy trăm triệu nữa nên em vẫn tiếp tục hợp tác với ông ta.”Chân phải Đường Nhược Tuyết đạp nhẹ vào chân ga: “Không ngờ đúng lúc mấu chốt này thì ông ta lại đâm chúng ta một nhát”Khóe miệng của Diệp Phi hơi cong lên: “Hợp tác với em lâu như vậy rồi mà còn làm ra chuyện này nhất định là do có người xúi giục. Nhất định phía sau có người.”Đường Nhược Tuyết nhìn dòng xe cộ trước mặt, động tác thành thục trên chiếc vô lăng: “Bởi vì tối hôm qua giám đốc luôn theo sát công trình này tự nhiên bị tai nạn giao thông, vào phòng của bệnh nhân thương tích nghiêm trọng rồi, có lẽ không tỉnh lại trong ngày một ngày hai được”“Nếu anh ta không tỉnh lại được thì có rất nhiều chỉ tiết không thể đối chiếu được, như thế thì chúng ta cũng không thể đối chất lại với bên khoán công nhân được.”“Bây giờ lại sắp đến Tết, nếu như không nhanh chóng giải quyết mọi chuyện thì bên cục Lao động sẽ can thiệp.”“Và vừa rồi bọn họ cũng vừa gọi cho Cao Tĩnh rồi, nếu hôm nay chúng ta không giải quyết được ổn thỏa chuyện này thì bọn họ sẽ cử tổ kiểm tra tới”“Anh cũng biết rồi đấy, chuyện nợ lương công nhân từ trước đến giờ vẫn là vấn đề nhạy cảm mà các ông lãnh đạo quan tâm nhất, cũng là đề tài mà báo chí truyền thông thích khai thác nhất”“Một khi các cơ quan chức năng can thiệp vào thì về sau công trình của chúng ta sẽ gặp một đống rắc rối, không những phải tăng khoản tiền đảm bảo mà việc kết toán cũng phải diễn ra sớm hơn, như thế thì làm dự toán của công ty rối tung lên hết”“Báo chí cũng vì muốn thu hút người đọc mà sẽ phóng to tất cả những sai sót của chúng ta lên”Ánh mắt Đường Nhược Tuyết hiện lên vẻ lo lắng: “Nếu như thế thì công trình của chúng ta không thể hoàn thành như dự kiến trong năm sau được”“Giám đốc thì bị tại nạn, người khoán công nhân thì lại gây chuyện, mọi chuyện cũng trùng hợp thật”Diệp Phi ngồi thẳng lại: “Không còn nghỉ ngờ gì nữa, chỉ sợ những chuyện này chính là do Miêu Kim Qua gây ra”Đường Nhược Tuyết ngây ra: “Cũng có khả năng này”Cô còn nhớ ra hình như Miêu Bá Hổ cũng là người Miêu Thành.“Chuyện này có thế là to cũng có thế là nhỏ, nếu chúng ta dùng đến sức mạnh của nhà họ Đường thì có lẽ mọi chuyện sẽ sớm được dẹp yên”Diệp Phi đột nhiên bật cười: “Sao không để Đường Môn gây áp lực lên Cục Lao động?”“Anh cũng không phải không biết vị trí này của em chỉ là tạm thời thôi”Mặt Đường Nhược Tuyết hiện lên vẻ tự trào phúng: “Phòng mười ba chỉ Đường Môn ổn định, đi vào quỹ đạo rồi thì con bù nhìn là em sẽ bị thay thế thôi”“Đường Môn đang đợi chúng ta phạm phải sai lâm hoặc không làm được việc, làm sao có thể giúp chúng ta tác động lên Cục Lao động được?”“Bởi vì bây giờ chúng ta vẫn còn có thể kiếm soát mười ba chị, với lại trong tay em vẫn còn giữ núi Vân Đỉnh và Đường Môn vẫn chưa tìm được người thích hợp để thay thế em”“Nhưng ngày đó chắc không còn xa nữa đâu..Cháu của Đường Hy Phượng là Đường Hải Long sắp tốt nghiệp về nước rồi” Giọng cô mang vẻ hơi bưồn bưồn, cuộc sống này có còn chuyện gì đáng chán hơn chuyện dâng đồ ăn lên tận mồm người khác không?Nhưng cô vẫn phải cố gắng để làm “Thay đi, thay đi, thay đi”Diệp Phi cầm lấy tay Đường Nhược Tuyết: “Anh mong mấy người đó thay em còn không được nữa là, như thế thì em cũng không phải mất công làm vui lòng bọn họ nữa”“Hơn nữa, bây giờ em đã là Diệp Đường Nhược Tuyết, anh cũng không phải là thằng bỏ đi, nếu em không làm ở Đường Môn nữa thì anh cũng có thể nuôi được em”
Chàng Rể Bác SĩTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTrên hành lang bệnh viện kẻ đến người đi không dứt. Nhưng Diệp Phi lại chẳng màng mọi thứ, ngồi xổm trong khóc gào khóc. “Khối u dạ dày của mẹ cậu là u ác tính. Nếu không có mười vạn làm phẫu thuật thì mẹ cậu chỉ có thể sống được một tháng nữa.” Giọng nói lạnh như băng của bác sĩ như mũi kim nhọn đâm vào lòng anh. Nhưng Diệp Phi không có tiền lo cho chi phí phẫu thuật đắt đỏ như vậy. Một năm trước ba nuôi của anh – Diệp Thiên Cửu đi thuyền mất tích, mẹ nuôi Thẩm Bích Cầm ngất xỉu vì khối u dạ dày phải nhập viện, Diệp Phi vừa tốt nghiệp đại học đã trở thành trụ cột của gia đình. Một năm nay để chữa bệnh cho mẹ nuôi, Diệp Phi không những dùng hết tiền tiết kiệm trong nhà, mà còn dùng hết các khoản vay trên mạng, đã vậy còn đi đến nhà họ Đường làm con rể xung hỉ. Anh làm trâu làm ngựa cho nhà họ Đường, mất sạch lòng tự mới đổi được năm mươi vạn. Chương 1560:“Năm hết Tết đến thế này, ông ta không tỏ chút thành ý nào với bên A chúng ta thì thôi lại còn muốn chúng ta thưởng cho ông ta một khoản, nếu không thưởng thì ông ta sẽ bảo công nhân làm việc chậm đi”“Có một đợt em không muốn dùng ông ta nữa nhưng lại sợ ông ta âm thầm gây loạn, lại thêm chuyện ông ta liên quan đến khoảng tiền mấy trăm triệu nữa nên em vẫn tiếp tục hợp tác với ông ta.”Chân phải Đường Nhược Tuyết đạp nhẹ vào chân ga: “Không ngờ đúng lúc mấu chốt này thì ông ta lại đâm chúng ta một nhát”Khóe miệng của Diệp Phi hơi cong lên: “Hợp tác với em lâu như vậy rồi mà còn làm ra chuyện này nhất định là do có người xúi giục. Nhất định phía sau có người.”Đường Nhược Tuyết nhìn dòng xe cộ trước mặt, động tác thành thục trên chiếc vô lăng: “Bởi vì tối hôm qua giám đốc luôn theo sát công trình này tự nhiên bị tai nạn giao thông, vào phòng của bệnh nhân thương tích nghiêm trọng rồi, có lẽ không tỉnh lại trong ngày một ngày hai được”“Nếu anh ta không tỉnh lại được thì có rất nhiều chỉ tiết không thể đối chiếu được, như thế thì chúng ta cũng không thể đối chất lại với bên khoán công nhân được.”“Bây giờ lại sắp đến Tết, nếu như không nhanh chóng giải quyết mọi chuyện thì bên cục Lao động sẽ can thiệp.”“Và vừa rồi bọn họ cũng vừa gọi cho Cao Tĩnh rồi, nếu hôm nay chúng ta không giải quyết được ổn thỏa chuyện này thì bọn họ sẽ cử tổ kiểm tra tới”“Anh cũng biết rồi đấy, chuyện nợ lương công nhân từ trước đến giờ vẫn là vấn đề nhạy cảm mà các ông lãnh đạo quan tâm nhất, cũng là đề tài mà báo chí truyền thông thích khai thác nhất”“Một khi các cơ quan chức năng can thiệp vào thì về sau công trình của chúng ta sẽ gặp một đống rắc rối, không những phải tăng khoản tiền đảm bảo mà việc kết toán cũng phải diễn ra sớm hơn, như thế thì làm dự toán của công ty rối tung lên hết”“Báo chí cũng vì muốn thu hút người đọc mà sẽ phóng to tất cả những sai sót của chúng ta lên”Ánh mắt Đường Nhược Tuyết hiện lên vẻ lo lắng: “Nếu như thế thì công trình của chúng ta không thể hoàn thành như dự kiến trong năm sau được”“Giám đốc thì bị tại nạn, người khoán công nhân thì lại gây chuyện, mọi chuyện cũng trùng hợp thật”Diệp Phi ngồi thẳng lại: “Không còn nghỉ ngờ gì nữa, chỉ sợ những chuyện này chính là do Miêu Kim Qua gây ra”Đường Nhược Tuyết ngây ra: “Cũng có khả năng này”Cô còn nhớ ra hình như Miêu Bá Hổ cũng là người Miêu Thành.“Chuyện này có thế là to cũng có thế là nhỏ, nếu chúng ta dùng đến sức mạnh của nhà họ Đường thì có lẽ mọi chuyện sẽ sớm được dẹp yên”Diệp Phi đột nhiên bật cười: “Sao không để Đường Môn gây áp lực lên Cục Lao động?”“Anh cũng không phải không biết vị trí này của em chỉ là tạm thời thôi”Mặt Đường Nhược Tuyết hiện lên vẻ tự trào phúng: “Phòng mười ba chỉ Đường Môn ổn định, đi vào quỹ đạo rồi thì con bù nhìn là em sẽ bị thay thế thôi”“Đường Môn đang đợi chúng ta phạm phải sai lâm hoặc không làm được việc, làm sao có thể giúp chúng ta tác động lên Cục Lao động được?”“Bởi vì bây giờ chúng ta vẫn còn có thể kiếm soát mười ba chị, với lại trong tay em vẫn còn giữ núi Vân Đỉnh và Đường Môn vẫn chưa tìm được người thích hợp để thay thế em”“Nhưng ngày đó chắc không còn xa nữa đâu..Cháu của Đường Hy Phượng là Đường Hải Long sắp tốt nghiệp về nước rồi” Giọng cô mang vẻ hơi bưồn bưồn, cuộc sống này có còn chuyện gì đáng chán hơn chuyện dâng đồ ăn lên tận mồm người khác không?Nhưng cô vẫn phải cố gắng để làm “Thay đi, thay đi, thay đi”Diệp Phi cầm lấy tay Đường Nhược Tuyết: “Anh mong mấy người đó thay em còn không được nữa là, như thế thì em cũng không phải mất công làm vui lòng bọn họ nữa”“Hơn nữa, bây giờ em đã là Diệp Đường Nhược Tuyết, anh cũng không phải là thằng bỏ đi, nếu em không làm ở Đường Môn nữa thì anh cũng có thể nuôi được em”