Edit: Néng Hoàng hôn buông xuống, sắc trời ngày một tối, tiếng sấm vang nhỏ ở chân trời phía xa. Ngồi trong quán cà phê, người đàn ông nhìn dòng người vội vã qua khung cửa kính, vừa nhìn vừa thưởng thức cốc cà phê trước mặt. Cô gái trẻ ở quầy thu ngân len lén nhìn sang trong khi đang lấy giẻ lâu chiếc máy pha cà phê. Anh ta mặc thân áo khoác màu xám đắc tiền, trên cổ tay đeo đồng hồ xa xỉ. Chiếc đồng hồ đó cô đã từng thấy xuất hiện trên các mặt cuốn tập chí thời trang. Nó rất đẹp. Và đương nhiên giá cũng rất cao, mấy chục vạn đó cũng đủ để cô trả trước cho một căn hộ tại chung cư cao cấp. Nhưng thứ thu hút cô nhất không phải chiếc đồng hồ đắt tiền đó, mà là khuôn mặt của người đàn ông kia. Thành thục, lạnh lùng cùng với khí chất lãnh đạm, thật sự rất hấp dẫn. Bên ngoài đột nhiên đùng một tiếng sấm lớn khiến cô sợ hãi mà nhảy dựng lên, vội quay đầu tiếp tục làm việc. Tiếng chuông vang lên, cửa được mở ra, một vị mỹ nhân với dáng người thong dong bước vào. Cô gái nhỏ vội vàng tiếp đón…

Chương 21: 21: Nấu Ăn

Đúng Thời ĐiểmTác giả: Quy Hồng Lạc TuyếtTruyện Đam Mỹ, Truyện Trọng SinhEdit: Néng Hoàng hôn buông xuống, sắc trời ngày một tối, tiếng sấm vang nhỏ ở chân trời phía xa. Ngồi trong quán cà phê, người đàn ông nhìn dòng người vội vã qua khung cửa kính, vừa nhìn vừa thưởng thức cốc cà phê trước mặt. Cô gái trẻ ở quầy thu ngân len lén nhìn sang trong khi đang lấy giẻ lâu chiếc máy pha cà phê. Anh ta mặc thân áo khoác màu xám đắc tiền, trên cổ tay đeo đồng hồ xa xỉ. Chiếc đồng hồ đó cô đã từng thấy xuất hiện trên các mặt cuốn tập chí thời trang. Nó rất đẹp. Và đương nhiên giá cũng rất cao, mấy chục vạn đó cũng đủ để cô trả trước cho một căn hộ tại chung cư cao cấp. Nhưng thứ thu hút cô nhất không phải chiếc đồng hồ đắt tiền đó, mà là khuôn mặt của người đàn ông kia. Thành thục, lạnh lùng cùng với khí chất lãnh đạm, thật sự rất hấp dẫn. Bên ngoài đột nhiên đùng một tiếng sấm lớn khiến cô sợ hãi mà nhảy dựng lên, vội quay đầu tiếp tục làm việc. Tiếng chuông vang lên, cửa được mở ra, một vị mỹ nhân với dáng người thong dong bước vào. Cô gái nhỏ vội vàng tiếp đón… "Mày có thể trong sáng một chút được không?" Dịch Trần Lương nhảy từ trên giường xuống phủi phủi quần áo, cũng không thèm quay đầu chạy thẳng ra cửa, "Ra siêu thị lẹ lên!"Vân Phương đem cây dù treo trên tường lấy xuống, "Từ từ chờ tôi nữa!"Bởi vì vụ nháo nhào của Vân Phương, nên hai người chưa kịp mặc áo khoác đã chạy đi, chỉ với cái áo tay ngắn mỏng manh căn bản không chống được mưa gió ập đến, mũi Vân Phương ngứa ngứa, đánh cái hắt xì.Dịch Trần Lương không tiếng động đem dù nhích lại bên phía anh.Con đường dưới chân không hề bằng phẳng, mép dù còn thỉnh thoảng đụng vào vách tường bên cạnh, ngõ nhỏ chìm trong bóng tối, đi lại bên trong mang lại cảm giác âm u, rờn rợn.Ra đầu hẻm quẹo trái đi thêm năm sáu trăm mét nữa mới đến được siêu thị lớn hiếm hoi của phố Đông Dương, tuy nói nó lớn, nhưng thật ra so với mấy quầy bán quà vặt thì nơi đây chỉ bán nhiều loại hơn một chút."Sao không mua rau rồi về?" Dịch Trần Lương dấy lên câu hỏi."Lỡ như trời mưa lớn thì sao?" Vân Phương kéo cậu lên vỉa hè, "Không cần về lấy dù đâu."Chủ siêu thị là một người phụ nữ trung niên hơn bốn mươi tuổi, đang ngồi sau quầy thu ngân cắn hạt dưa, thấy bọn họ đến cũng chỉ khách sáo cười cười, "Đến đây, nhìn xem muốn mua gì nào?"Dịch Trần Lương đang đem dù để trước cửa, Vân Phương đã bước vào kéo giỏ ra bắt đầu chọn đồ.Dịch Trần Lương kinh hãi nhìn anh lấy một cái nồi sắt lớn bỏ vào trong giỏ, vội vàng chạy đến, "Ới từ từ!"Vân Phương ngẩng đầu không rõ lý do nhìn về phía cậu, "Làm sao?""Mày mua nồi làm gì?" Dịch Trần Lương chỉ vào miệng nồi hỏi."Không có nồi sao nấu ăn?" Vân Phương bày ra vẻ mặt vô tội, "Tôi thấy trong nhà cậu có gas với bếp mà.""! ! " Dịch Trần Lương bị nghẹn họng.Căn phòng cậu thuê đúng thật là có bếp, chủ nhà trước trước khi đi còn cố ý giúp cậu đổ đầy gas, nhưng cậu ăn cơm toàn đến nhà ăn trường ăn, nên chưa hề sử dụng nó.Vân Phương tuy tài nghệ nấu nướng không tinh, nhưng rốt cuộc thì cũng là người hơn cậu hai mươi năm kinh nghiệm trải đời, ví dụ biết để nấu ăn thì cần mua xoong, nồi, đũa, muỗng, dao, thớt, dầu ăn, nước mắm, dấm các kiểu.Cuối cùng còn nói bà chủ lấy một cái gối và hai cái mền.Dịch Trần Lương chết lặng đi lựa rau chuẩn bị cho bữa tối, Vân Phương chọn xong khăn lông, bàn chải đánh răng, ly đựng bàn chải ném vào trong giỏ, "Bà chủ, lấy một cái túi lớn một chút.".

"Mày có thể trong sáng một chút được không?" Dịch Trần Lương nhảy từ trên giường xuống phủi phủi quần áo, cũng không thèm quay đầu chạy thẳng ra cửa, "Ra siêu thị lẹ lên!"

Vân Phương đem cây dù treo trên tường lấy xuống, "Từ từ chờ tôi nữa!"

Bởi vì vụ nháo nhào của Vân Phương, nên hai người chưa kịp mặc áo khoác đã chạy đi, chỉ với cái áo tay ngắn mỏng manh căn bản không chống được mưa gió ập đến, mũi Vân Phương ngứa ngứa, đánh cái hắt xì.

Dịch Trần Lương không tiếng động đem dù nhích lại bên phía anh.

Con đường dưới chân không hề bằng phẳng, mép dù còn thỉnh thoảng đụng vào vách tường bên cạnh, ngõ nhỏ chìm trong bóng tối, đi lại bên trong mang lại cảm giác âm u, rờn rợn.

Ra đầu hẻm quẹo trái đi thêm năm sáu trăm mét nữa mới đến được siêu thị lớn hiếm hoi của phố Đông Dương, tuy nói nó lớn, nhưng thật ra so với mấy quầy bán quà vặt thì nơi đây chỉ bán nhiều loại hơn một chút.

"Sao không mua rau rồi về?" Dịch Trần Lương dấy lên câu hỏi.

"Lỡ như trời mưa lớn thì sao?" Vân Phương kéo cậu lên vỉa hè, "Không cần về lấy dù đâu.

"

Chủ siêu thị là một người phụ nữ trung niên hơn bốn mươi tuổi, đang ngồi sau quầy thu ngân cắn hạt dưa, thấy bọn họ đến cũng chỉ khách sáo cười cười, "Đến đây, nhìn xem muốn mua gì nào?"

Dịch Trần Lương đang đem dù để trước cửa, Vân Phương đã bước vào kéo giỏ ra bắt đầu chọn đồ.

Dịch Trần Lương kinh hãi nhìn anh lấy một cái nồi sắt lớn bỏ vào trong giỏ, vội vàng chạy đến, "Ới từ từ!"

Vân Phương ngẩng đầu không rõ lý do nhìn về phía cậu, "Làm sao?"

"Mày mua nồi làm gì?" Dịch Trần Lương chỉ vào miệng nồi hỏi.

"Không có nồi sao nấu ăn?" Vân Phương bày ra vẻ mặt vô tội, "Tôi thấy trong nhà cậu có gas với bếp mà.

"

"! ! " Dịch Trần Lương bị nghẹn họng.

Căn phòng cậu thuê đúng thật là có bếp, chủ nhà trước trước khi đi còn cố ý giúp cậu đổ đầy gas, nhưng cậu ăn cơm toàn đến nhà ăn trường ăn, nên chưa hề sử dụng nó.

Vân Phương tuy tài nghệ nấu nướng không tinh, nhưng rốt cuộc thì cũng là người hơn cậu hai mươi năm kinh nghiệm trải đời, ví dụ biết để nấu ăn thì cần mua xoong, nồi, đũa, muỗng, dao, thớt, dầu ăn, nước mắm, dấm các kiểu.

Cuối cùng còn nói bà chủ lấy một cái gối và hai cái mền.

Dịch Trần Lương chết lặng đi lựa rau chuẩn bị cho bữa tối, Vân Phương chọn xong khăn lông, bàn chải đánh răng, ly đựng bàn chải ném vào trong giỏ, "Bà chủ, lấy một cái túi lớn một chút.

".

Đúng Thời ĐiểmTác giả: Quy Hồng Lạc TuyếtTruyện Đam Mỹ, Truyện Trọng SinhEdit: Néng Hoàng hôn buông xuống, sắc trời ngày một tối, tiếng sấm vang nhỏ ở chân trời phía xa. Ngồi trong quán cà phê, người đàn ông nhìn dòng người vội vã qua khung cửa kính, vừa nhìn vừa thưởng thức cốc cà phê trước mặt. Cô gái trẻ ở quầy thu ngân len lén nhìn sang trong khi đang lấy giẻ lâu chiếc máy pha cà phê. Anh ta mặc thân áo khoác màu xám đắc tiền, trên cổ tay đeo đồng hồ xa xỉ. Chiếc đồng hồ đó cô đã từng thấy xuất hiện trên các mặt cuốn tập chí thời trang. Nó rất đẹp. Và đương nhiên giá cũng rất cao, mấy chục vạn đó cũng đủ để cô trả trước cho một căn hộ tại chung cư cao cấp. Nhưng thứ thu hút cô nhất không phải chiếc đồng hồ đắt tiền đó, mà là khuôn mặt của người đàn ông kia. Thành thục, lạnh lùng cùng với khí chất lãnh đạm, thật sự rất hấp dẫn. Bên ngoài đột nhiên đùng một tiếng sấm lớn khiến cô sợ hãi mà nhảy dựng lên, vội quay đầu tiếp tục làm việc. Tiếng chuông vang lên, cửa được mở ra, một vị mỹ nhân với dáng người thong dong bước vào. Cô gái nhỏ vội vàng tiếp đón… "Mày có thể trong sáng một chút được không?" Dịch Trần Lương nhảy từ trên giường xuống phủi phủi quần áo, cũng không thèm quay đầu chạy thẳng ra cửa, "Ra siêu thị lẹ lên!"Vân Phương đem cây dù treo trên tường lấy xuống, "Từ từ chờ tôi nữa!"Bởi vì vụ nháo nhào của Vân Phương, nên hai người chưa kịp mặc áo khoác đã chạy đi, chỉ với cái áo tay ngắn mỏng manh căn bản không chống được mưa gió ập đến, mũi Vân Phương ngứa ngứa, đánh cái hắt xì.Dịch Trần Lương không tiếng động đem dù nhích lại bên phía anh.Con đường dưới chân không hề bằng phẳng, mép dù còn thỉnh thoảng đụng vào vách tường bên cạnh, ngõ nhỏ chìm trong bóng tối, đi lại bên trong mang lại cảm giác âm u, rờn rợn.Ra đầu hẻm quẹo trái đi thêm năm sáu trăm mét nữa mới đến được siêu thị lớn hiếm hoi của phố Đông Dương, tuy nói nó lớn, nhưng thật ra so với mấy quầy bán quà vặt thì nơi đây chỉ bán nhiều loại hơn một chút."Sao không mua rau rồi về?" Dịch Trần Lương dấy lên câu hỏi."Lỡ như trời mưa lớn thì sao?" Vân Phương kéo cậu lên vỉa hè, "Không cần về lấy dù đâu."Chủ siêu thị là một người phụ nữ trung niên hơn bốn mươi tuổi, đang ngồi sau quầy thu ngân cắn hạt dưa, thấy bọn họ đến cũng chỉ khách sáo cười cười, "Đến đây, nhìn xem muốn mua gì nào?"Dịch Trần Lương đang đem dù để trước cửa, Vân Phương đã bước vào kéo giỏ ra bắt đầu chọn đồ.Dịch Trần Lương kinh hãi nhìn anh lấy một cái nồi sắt lớn bỏ vào trong giỏ, vội vàng chạy đến, "Ới từ từ!"Vân Phương ngẩng đầu không rõ lý do nhìn về phía cậu, "Làm sao?""Mày mua nồi làm gì?" Dịch Trần Lương chỉ vào miệng nồi hỏi."Không có nồi sao nấu ăn?" Vân Phương bày ra vẻ mặt vô tội, "Tôi thấy trong nhà cậu có gas với bếp mà.""! ! " Dịch Trần Lương bị nghẹn họng.Căn phòng cậu thuê đúng thật là có bếp, chủ nhà trước trước khi đi còn cố ý giúp cậu đổ đầy gas, nhưng cậu ăn cơm toàn đến nhà ăn trường ăn, nên chưa hề sử dụng nó.Vân Phương tuy tài nghệ nấu nướng không tinh, nhưng rốt cuộc thì cũng là người hơn cậu hai mươi năm kinh nghiệm trải đời, ví dụ biết để nấu ăn thì cần mua xoong, nồi, đũa, muỗng, dao, thớt, dầu ăn, nước mắm, dấm các kiểu.Cuối cùng còn nói bà chủ lấy một cái gối và hai cái mền.Dịch Trần Lương chết lặng đi lựa rau chuẩn bị cho bữa tối, Vân Phương chọn xong khăn lông, bàn chải đánh răng, ly đựng bàn chải ném vào trong giỏ, "Bà chủ, lấy một cái túi lớn một chút.".

Chương 21: 21: Nấu Ăn