Tác giả:

Tránh ra!,tránh ra!". Chiếc xe mất lái lao tới với tốc độ kinh hoàng. " Rầm!!". Một vũng máu lớn trên đường, thiếu niên không một nước mắt ngước lên nhìn trời xanh. Chưa bao giờ cậu thấy yên bình thế này. Hóa ra bầu trời vốn đẹp như thế, dễ đắm chìm như thế. Cảm thấy máu không ngừng chảy, Tử Mộc lại thấy vui, vui lắm, ông trời trên cao chắc chắn nghe được tiếng lòng cậu, đưa cậu đi khỏi chốn khổ lam này. Một nụ cười mãn nguyện, mắt mờ dần, thấp thoàng bóng người đàn ông chạy tới. Người đó đang nói gì đó rất lớn, nhưng Tử Mộc không nghe thấy, cũng không trông thấy rõ. Chỉ thều thào vài câu. Tham lam hít lấy mùi hương bạc hà quen thuộc một lần _ Hóa ra chỉ lúc này...anh mới ngó ngàng đến em...Em muốn hỏi anh..anh đã từng yêu em chưa? Vài giọt lệ nóng rơi trên mặt, hóa ra là đang khóc, khóc vì cậu sắp chết sao? Hai mắt nặng trĩu nhắm nghiền, lược máu lớn hộc ra từ miệng, cổ hõng như thiêu đốt, nhưng đã không còn cảm giác gì _....Em vui...vì mạng sống nhờ anh cứu...chết cũng nhìn thấy anh…

Chương 5: Chương 5

Hệ Thống Trả Thù Tra NamTác giả: Hoa Tiên ĐảoTruyện Đam Mỹ, Truyện Hệ Thống, Truyện Xuyên KhôngTránh ra!,tránh ra!". Chiếc xe mất lái lao tới với tốc độ kinh hoàng. " Rầm!!". Một vũng máu lớn trên đường, thiếu niên không một nước mắt ngước lên nhìn trời xanh. Chưa bao giờ cậu thấy yên bình thế này. Hóa ra bầu trời vốn đẹp như thế, dễ đắm chìm như thế. Cảm thấy máu không ngừng chảy, Tử Mộc lại thấy vui, vui lắm, ông trời trên cao chắc chắn nghe được tiếng lòng cậu, đưa cậu đi khỏi chốn khổ lam này. Một nụ cười mãn nguyện, mắt mờ dần, thấp thoàng bóng người đàn ông chạy tới. Người đó đang nói gì đó rất lớn, nhưng Tử Mộc không nghe thấy, cũng không trông thấy rõ. Chỉ thều thào vài câu. Tham lam hít lấy mùi hương bạc hà quen thuộc một lần _ Hóa ra chỉ lúc này...anh mới ngó ngàng đến em...Em muốn hỏi anh..anh đã từng yêu em chưa? Vài giọt lệ nóng rơi trên mặt, hóa ra là đang khóc, khóc vì cậu sắp chết sao? Hai mắt nặng trĩu nhắm nghiền, lược máu lớn hộc ra từ miệng, cổ hõng như thiêu đốt, nhưng đã không còn cảm giác gì _....Em vui...vì mạng sống nhờ anh cứu...chết cũng nhìn thấy anh… _ Con chỉ là bận một chútNgự Thâm mệt mỏi ngồi phịch xuống sofa.Dinh Nghi cũng chẳng thèm để tâm tới đứa cháu này, nhưng Tử Mộc thì không thể để nó buồn_ Có bận thế nào thì cũng nên về cùng với Từ Mộc, nhìn xem, nay nó còn tặng vòng ngọc cho bà và Vi Nguyệt nữa...!Hắn day day trán, rõ phiền phức.Vậy mà nay lại dám nhờ cả mẹ gọi hắn về.Đáng lẽ không nên kết hôn mới phảiVi Nguyệt lững thững đi ra ngoài, không vội không vàng đón tiếp, dìu bà vào trong rồi nói_ Vào mà dùng cơm điTrong bữa, cậu lấy từ trong áo ra đôi kim chuyền.Không có màu, là một mảng tinh khiết không nhiễm bụi.Vòng tay qua đeo cho hắn._ Ngự Thâm, anh xem có đẹp không, em đã chọn rất kĩ đóNgự Thâm có chút khó chịu, tuy nhiên lão phu nhân vẫn ở trước mặt, không dám phản kháng.Để cậu tùy ý đeo lên_ Tử Mộc, có phải còn dòng chữ trung trên đó không, ý nghĩa là gì vậyVi nguyệt nheo mắt ngắm nghía._ Không cho mẹ biết đâu...!_ Hai đứa trẻ này, lại còn bí mật thâm tình...!Ngự Thâm cầm mặt ngọc lên, dòng chữ khắc sáng lên hai từ " Giang ly ".Hắn nhíu mày rồi lại gượng cười.Ý này là ý gì._ À...à...cảm ơn em...!Tử Mộc kéo ghế ngồi xuống, gắp đồ ăn vào trong bát hắn.Nụ cười nhẹ nhàng, mềm mại.Giống như ngày đầu anh gặp cậu.Chỉ là, đôi mắt kia thật long lanh, long lanh một hố bi thương.Ngự Thâm ngẩn ra một chút, yên lặng ăn hết bữa...!____________________Tối, Dinh Nghi chuẩn bị sẵn một phòng cho cả hai.Không quên một lời chúc ngủ ngon kèm theo.Ngự Thâm vừa bước vào liền lấy quần áo, đi thẳng vào phòng tắm.Đóng cửa cái " Rầm "_ Nổi điên gì chứ...xí..Tử Mộc sang phòng bên cạnh tắm.xong xuôi cầm theo chiếc máy sấy.Hắn để tóc Ướt ngồi xem đống tài liệu chất chồng._ Để tôi hong khô tóc giúp_ Không cần_ Không phải công việc rất nhiều sao, một lúc cùng làm hai viếc, đỡ chút thời gian.Cứ thế, bàn tay mềm mại luồn vào mớ tóc hỗn độn.Từng mảng da đầu cảm nhận được xúc giác mềm mại, cư nhiên lại bớt căng thẳng.Hai lông mày giãn ra.Hắn nhìn vào gương trước mặt.Hôm nay lại thấy cậu thật đẹp.Ánh trăng từ cửa sổ hắt vào, vẻ yêu mị kia như muốn xé nát sự " Thẳng " của anh.Ngự Thâm gấp tài liệu lại, nhanh chóng nằm lên giường cố gắng ngủ._ 1004_ [ dạ? ]_ Hảo cảm được bao nhiêu rồi_ [ dạ là 20 ]_ Thấp vậy...!Đợi hắn đã ngủ say, cậu nhẹ nhàng nằm xuống, ôm lấy hắn.An phận ngắm nhìn.Khuôn mặt thật đẹp, đẹp đến bất phàm.Hai con mắt nặng trĩu nhắm lại.Hai thân nhiệt dán vào nhau như ủ ấm.Vi nguyệt khẽ đóng cửa, cười nhẹ vui vẻ rồi ra ngoài________________________Ánh nắng sớm chiếu vào, Ngự Thâm nheo mắt tỉnh dậy.Lại thấy hình ảnh nhỏ bé nằm trọn trong vòng tay.Cảm giác thấy người bên cạnh mỗi sáng không đến mức tệ.Vẫn là lần đầu tiên anh ngủ cùng với cậu.Tử Mộc bị đánh thức vô cùng khó chịu.Càng ôm chặt lại.Miệng nói mớ_ Mẹ...nằm yên một chút...!Mở mắt ra, định hình rõ người trước mặt, Tử Mộc vội buông tay, lặng lẽ rời giường.Có phải là đang thất vọng?.Tay hắn bất giác sờ lên chiếc dây chuyền.Hai chữ Giang ly theo ánh nắng sáng lên.Ngự Thâm không quan tâm mà liền chuẩn bị đến Thiên Long.____________________________Chi Minh rảo bước trên đường hành lang tới phòng phỏng phấn chức vụ phó thư kí chủ tịch."Đã sau một tuần trọng sinh rồi.Cuối cung cũng đến ngày gặp lại anh, Ngự Thâm ".Lần này cô chắc chắn sẽ nắm chặt anh trong tay, không còn yếu đuối mà để vuột mất nữa.Vừa bước vào, đập vào mắt hắn là người con gái xinh đẹp tuyệt trần.Đôi mắt tinh anh sáng ngời._ Chào chủ tịch, đây là hồ sơ của tôi, tôi đến phỏng vấn làm phó thư kíTâm trạng hắn tốt lên, cười như không cười mà bắt đầu.Đến khi người đã ra khỏi phòng, dáng người nhỏ nhắn kia vẫn lưu lại ấn tượng của sự tự tin, đáng trọng dụng.Nếu không phải tại Tử Mộc thì anh sớm đã có một phu nhân vàng ngọc mà nâng niu rồi.Đáng hận." Không sao...không sao...sắp tới cuối tháng rồi "..

_ Con chỉ là bận một chút

Ngự Thâm mệt mỏi ngồi phịch xuống sofa.

Dinh Nghi cũng chẳng thèm để tâm tới đứa cháu này, nhưng Tử Mộc thì không thể để nó buồn

_ Có bận thế nào thì cũng nên về cùng với Từ Mộc, nhìn xem, nay nó còn tặng vòng ngọc cho bà và Vi Nguyệt nữa...!

Hắn day day trán, rõ phiền phức.

Vậy mà nay lại dám nhờ cả mẹ gọi hắn về.

Đáng lẽ không nên kết hôn mới phải

Vi Nguyệt lững thững đi ra ngoài, không vội không vàng đón tiếp, dìu bà vào trong rồi nói

_ Vào mà dùng cơm đi

Trong bữa, cậu lấy từ trong áo ra đôi kim chuyền.

Không có màu, là một mảng tinh khiết không nhiễm bụi.

Vòng tay qua đeo cho hắn.

_ Ngự Thâm, anh xem có đẹp không, em đã chọn rất kĩ đó

Ngự Thâm có chút khó chịu, tuy nhiên lão phu nhân vẫn ở trước mặt, không dám phản kháng.Để cậu tùy ý đeo lên

_ Tử Mộc, có phải còn dòng chữ trung trên đó không, ý nghĩa là gì vậy

Vi nguyệt nheo mắt ngắm nghía.

_ Không cho mẹ biết đâu...!

_ Hai đứa trẻ này, lại còn bí mật thâm tình...!

Ngự Thâm cầm mặt ngọc lên, dòng chữ khắc sáng lên hai từ " Giang ly ".

Hắn nhíu mày rồi lại gượng cười.

Ý này là ý gì.

_ À...à...cảm ơn em...!

Tử Mộc kéo ghế ngồi xuống, gắp đồ ăn vào trong bát hắn.

Nụ cười nhẹ nhàng, mềm mại.

Giống như ngày đầu anh gặp cậu.

Chỉ là, đôi mắt kia thật long lanh, long lanh một hố bi thương.

Ngự Thâm ngẩn ra một chút, yên lặng ăn hết bữa...!

________

____________

Tối, Dinh Nghi chuẩn bị sẵn một phòng cho cả hai.

Không quên một lời chúc ngủ ngon kèm theo.

Ngự Thâm vừa bước vào liền lấy quần áo, đi thẳng vào phòng tắm.

Đóng cửa cái " Rầm "

_ Nổi điên gì chứ...xí..

Tử Mộc sang phòng bên cạnh tắm.

xong xuôi cầm theo chiếc máy sấy.

Hắn để tóc Ướt ngồi xem đống tài liệu chất chồng.

_ Để tôi hong khô tóc giúp

_ Không cần

_ Không phải công việc rất nhiều sao, một lúc cùng làm hai viếc, đỡ chút thời gian.

Cứ thế, bàn tay mềm mại luồn vào mớ tóc hỗn độn.

Từng mảng da đầu cảm nhận được xúc giác mềm mại, cư nhiên lại bớt căng thẳng.

Hai lông mày giãn ra.

Hắn nhìn vào gương trước mặt.

Hôm nay lại thấy cậu thật đẹp.

Ánh trăng từ cửa sổ hắt vào, vẻ yêu mị kia như muốn xé nát sự " Thẳng " của anh.

Ngự Thâm gấp tài liệu lại, nhanh chóng nằm lên giường cố gắng ngủ.

_ 1004

_ [ dạ? ]

_ Hảo cảm được bao nhiêu rồi

_ [ dạ là 20 ]

_ Thấp vậy...!

Đợi hắn đã ngủ say, cậu nhẹ nhàng nằm xuống, ôm lấy hắn.

An phận ngắm nhìn.

Khuôn mặt thật đẹp, đẹp đến bất phàm.

Hai con mắt nặng trĩu nhắm lại.

Hai thân nhiệt dán vào nhau như ủ ấm.

Vi nguyệt khẽ đóng cửa, cười nhẹ vui vẻ rồi ra ngoài

__________

______________

Ánh nắng sớm chiếu vào, Ngự Thâm nheo mắt tỉnh dậy.

Lại thấy hình ảnh nhỏ bé nằm trọn trong vòng tay.

Cảm giác thấy người bên cạnh mỗi sáng không đến mức tệ.

Vẫn là lần đầu tiên anh ngủ cùng với cậu.

Tử Mộc bị đánh thức vô cùng khó chịu.

Càng ôm chặt lại.

Miệng nói mớ

_ Mẹ...nằm yên một chút...!

Mở mắt ra, định hình rõ người trước mặt, Tử Mộc vội buông tay, lặng lẽ rời giường.

Có phải là đang thất vọng?.

Tay hắn bất giác sờ lên chiếc dây chuyền.

Hai chữ Giang ly theo ánh nắng sáng lên.

Ngự Thâm không quan tâm mà liền chuẩn bị đến Thiên Long.

____________

________________

Chi Minh rảo bước trên đường hành lang tới phòng phỏng phấn chức vụ phó thư kí chủ tịch.

"Đã sau một tuần trọng sinh rồi.

Cuối cung cũng đến ngày gặp lại anh, Ngự Thâm ".

Lần này cô chắc chắn sẽ nắm chặt anh trong tay, không còn yếu đuối mà để vuột mất nữa.

Vừa bước vào, đập vào mắt hắn là người con gái xinh đẹp tuyệt trần.

Đôi mắt tinh anh sáng ngời.

_ Chào chủ tịch, đây là hồ sơ của tôi, tôi đến phỏng vấn làm phó thư kí

Tâm trạng hắn tốt lên, cười như không cười mà bắt đầu.

Đến khi người đã ra khỏi phòng, dáng người nhỏ nhắn kia vẫn lưu lại ấn tượng của sự tự tin, đáng trọng dụng.

Nếu không phải tại Tử Mộc thì anh sớm đã có một phu nhân vàng ngọc mà nâng niu rồi.

Đáng hận.

" Không sao...không sao...sắp tới cuối tháng rồi "..

Hệ Thống Trả Thù Tra NamTác giả: Hoa Tiên ĐảoTruyện Đam Mỹ, Truyện Hệ Thống, Truyện Xuyên KhôngTránh ra!,tránh ra!". Chiếc xe mất lái lao tới với tốc độ kinh hoàng. " Rầm!!". Một vũng máu lớn trên đường, thiếu niên không một nước mắt ngước lên nhìn trời xanh. Chưa bao giờ cậu thấy yên bình thế này. Hóa ra bầu trời vốn đẹp như thế, dễ đắm chìm như thế. Cảm thấy máu không ngừng chảy, Tử Mộc lại thấy vui, vui lắm, ông trời trên cao chắc chắn nghe được tiếng lòng cậu, đưa cậu đi khỏi chốn khổ lam này. Một nụ cười mãn nguyện, mắt mờ dần, thấp thoàng bóng người đàn ông chạy tới. Người đó đang nói gì đó rất lớn, nhưng Tử Mộc không nghe thấy, cũng không trông thấy rõ. Chỉ thều thào vài câu. Tham lam hít lấy mùi hương bạc hà quen thuộc một lần _ Hóa ra chỉ lúc này...anh mới ngó ngàng đến em...Em muốn hỏi anh..anh đã từng yêu em chưa? Vài giọt lệ nóng rơi trên mặt, hóa ra là đang khóc, khóc vì cậu sắp chết sao? Hai mắt nặng trĩu nhắm nghiền, lược máu lớn hộc ra từ miệng, cổ hõng như thiêu đốt, nhưng đã không còn cảm giác gì _....Em vui...vì mạng sống nhờ anh cứu...chết cũng nhìn thấy anh… _ Con chỉ là bận một chútNgự Thâm mệt mỏi ngồi phịch xuống sofa.Dinh Nghi cũng chẳng thèm để tâm tới đứa cháu này, nhưng Tử Mộc thì không thể để nó buồn_ Có bận thế nào thì cũng nên về cùng với Từ Mộc, nhìn xem, nay nó còn tặng vòng ngọc cho bà và Vi Nguyệt nữa...!Hắn day day trán, rõ phiền phức.Vậy mà nay lại dám nhờ cả mẹ gọi hắn về.Đáng lẽ không nên kết hôn mới phảiVi Nguyệt lững thững đi ra ngoài, không vội không vàng đón tiếp, dìu bà vào trong rồi nói_ Vào mà dùng cơm điTrong bữa, cậu lấy từ trong áo ra đôi kim chuyền.Không có màu, là một mảng tinh khiết không nhiễm bụi.Vòng tay qua đeo cho hắn._ Ngự Thâm, anh xem có đẹp không, em đã chọn rất kĩ đóNgự Thâm có chút khó chịu, tuy nhiên lão phu nhân vẫn ở trước mặt, không dám phản kháng.Để cậu tùy ý đeo lên_ Tử Mộc, có phải còn dòng chữ trung trên đó không, ý nghĩa là gì vậyVi nguyệt nheo mắt ngắm nghía._ Không cho mẹ biết đâu...!_ Hai đứa trẻ này, lại còn bí mật thâm tình...!Ngự Thâm cầm mặt ngọc lên, dòng chữ khắc sáng lên hai từ " Giang ly ".Hắn nhíu mày rồi lại gượng cười.Ý này là ý gì._ À...à...cảm ơn em...!Tử Mộc kéo ghế ngồi xuống, gắp đồ ăn vào trong bát hắn.Nụ cười nhẹ nhàng, mềm mại.Giống như ngày đầu anh gặp cậu.Chỉ là, đôi mắt kia thật long lanh, long lanh một hố bi thương.Ngự Thâm ngẩn ra một chút, yên lặng ăn hết bữa...!____________________Tối, Dinh Nghi chuẩn bị sẵn một phòng cho cả hai.Không quên một lời chúc ngủ ngon kèm theo.Ngự Thâm vừa bước vào liền lấy quần áo, đi thẳng vào phòng tắm.Đóng cửa cái " Rầm "_ Nổi điên gì chứ...xí..Tử Mộc sang phòng bên cạnh tắm.xong xuôi cầm theo chiếc máy sấy.Hắn để tóc Ướt ngồi xem đống tài liệu chất chồng._ Để tôi hong khô tóc giúp_ Không cần_ Không phải công việc rất nhiều sao, một lúc cùng làm hai viếc, đỡ chút thời gian.Cứ thế, bàn tay mềm mại luồn vào mớ tóc hỗn độn.Từng mảng da đầu cảm nhận được xúc giác mềm mại, cư nhiên lại bớt căng thẳng.Hai lông mày giãn ra.Hắn nhìn vào gương trước mặt.Hôm nay lại thấy cậu thật đẹp.Ánh trăng từ cửa sổ hắt vào, vẻ yêu mị kia như muốn xé nát sự " Thẳng " của anh.Ngự Thâm gấp tài liệu lại, nhanh chóng nằm lên giường cố gắng ngủ._ 1004_ [ dạ? ]_ Hảo cảm được bao nhiêu rồi_ [ dạ là 20 ]_ Thấp vậy...!Đợi hắn đã ngủ say, cậu nhẹ nhàng nằm xuống, ôm lấy hắn.An phận ngắm nhìn.Khuôn mặt thật đẹp, đẹp đến bất phàm.Hai con mắt nặng trĩu nhắm lại.Hai thân nhiệt dán vào nhau như ủ ấm.Vi nguyệt khẽ đóng cửa, cười nhẹ vui vẻ rồi ra ngoài________________________Ánh nắng sớm chiếu vào, Ngự Thâm nheo mắt tỉnh dậy.Lại thấy hình ảnh nhỏ bé nằm trọn trong vòng tay.Cảm giác thấy người bên cạnh mỗi sáng không đến mức tệ.Vẫn là lần đầu tiên anh ngủ cùng với cậu.Tử Mộc bị đánh thức vô cùng khó chịu.Càng ôm chặt lại.Miệng nói mớ_ Mẹ...nằm yên một chút...!Mở mắt ra, định hình rõ người trước mặt, Tử Mộc vội buông tay, lặng lẽ rời giường.Có phải là đang thất vọng?.Tay hắn bất giác sờ lên chiếc dây chuyền.Hai chữ Giang ly theo ánh nắng sáng lên.Ngự Thâm không quan tâm mà liền chuẩn bị đến Thiên Long.____________________________Chi Minh rảo bước trên đường hành lang tới phòng phỏng phấn chức vụ phó thư kí chủ tịch."Đã sau một tuần trọng sinh rồi.Cuối cung cũng đến ngày gặp lại anh, Ngự Thâm ".Lần này cô chắc chắn sẽ nắm chặt anh trong tay, không còn yếu đuối mà để vuột mất nữa.Vừa bước vào, đập vào mắt hắn là người con gái xinh đẹp tuyệt trần.Đôi mắt tinh anh sáng ngời._ Chào chủ tịch, đây là hồ sơ của tôi, tôi đến phỏng vấn làm phó thư kíTâm trạng hắn tốt lên, cười như không cười mà bắt đầu.Đến khi người đã ra khỏi phòng, dáng người nhỏ nhắn kia vẫn lưu lại ấn tượng của sự tự tin, đáng trọng dụng.Nếu không phải tại Tử Mộc thì anh sớm đã có một phu nhân vàng ngọc mà nâng niu rồi.Đáng hận." Không sao...không sao...sắp tới cuối tháng rồi "..

Chương 5: Chương 5