Tránh ra!,tránh ra!". Chiếc xe mất lái lao tới với tốc độ kinh hoàng. " Rầm!!". Một vũng máu lớn trên đường, thiếu niên không một nước mắt ngước lên nhìn trời xanh. Chưa bao giờ cậu thấy yên bình thế này. Hóa ra bầu trời vốn đẹp như thế, dễ đắm chìm như thế. Cảm thấy máu không ngừng chảy, Tử Mộc lại thấy vui, vui lắm, ông trời trên cao chắc chắn nghe được tiếng lòng cậu, đưa cậu đi khỏi chốn khổ lam này. Một nụ cười mãn nguyện, mắt mờ dần, thấp thoàng bóng người đàn ông chạy tới. Người đó đang nói gì đó rất lớn, nhưng Tử Mộc không nghe thấy, cũng không trông thấy rõ. Chỉ thều thào vài câu. Tham lam hít lấy mùi hương bạc hà quen thuộc một lần _ Hóa ra chỉ lúc này...anh mới ngó ngàng đến em...Em muốn hỏi anh..anh đã từng yêu em chưa? Vài giọt lệ nóng rơi trên mặt, hóa ra là đang khóc, khóc vì cậu sắp chết sao? Hai mắt nặng trĩu nhắm nghiền, lược máu lớn hộc ra từ miệng, cổ hõng như thiêu đốt, nhưng đã không còn cảm giác gì _....Em vui...vì mạng sống nhờ anh cứu...chết cũng nhìn thấy anh…
Chương 14: Chương 14
Hệ Thống Trả Thù Tra NamTác giả: Hoa Tiên ĐảoTruyện Đam Mỹ, Truyện Hệ Thống, Truyện Xuyên KhôngTránh ra!,tránh ra!". Chiếc xe mất lái lao tới với tốc độ kinh hoàng. " Rầm!!". Một vũng máu lớn trên đường, thiếu niên không một nước mắt ngước lên nhìn trời xanh. Chưa bao giờ cậu thấy yên bình thế này. Hóa ra bầu trời vốn đẹp như thế, dễ đắm chìm như thế. Cảm thấy máu không ngừng chảy, Tử Mộc lại thấy vui, vui lắm, ông trời trên cao chắc chắn nghe được tiếng lòng cậu, đưa cậu đi khỏi chốn khổ lam này. Một nụ cười mãn nguyện, mắt mờ dần, thấp thoàng bóng người đàn ông chạy tới. Người đó đang nói gì đó rất lớn, nhưng Tử Mộc không nghe thấy, cũng không trông thấy rõ. Chỉ thều thào vài câu. Tham lam hít lấy mùi hương bạc hà quen thuộc một lần _ Hóa ra chỉ lúc này...anh mới ngó ngàng đến em...Em muốn hỏi anh..anh đã từng yêu em chưa? Vài giọt lệ nóng rơi trên mặt, hóa ra là đang khóc, khóc vì cậu sắp chết sao? Hai mắt nặng trĩu nhắm nghiền, lược máu lớn hộc ra từ miệng, cổ hõng như thiêu đốt, nhưng đã không còn cảm giác gì _....Em vui...vì mạng sống nhờ anh cứu...chết cũng nhìn thấy anh… Sáng sớm, nắng đã chiếu tới đỉnh đầu.Anh hơi lạnh.Tay loạng quạng sờ sang bên giường như tìm kiếm.Không có ai.Ngự Thâm vùng chăn ra.Bây giờ mới 6 giờ rưỡi.Sao lại dậy rồi?1Lật đật đi xuống nhà, lại thấy cậu đang làm đồ ăn trong bếp._ Em...anh làm cho_ Không cần, em muốn nấu cho anh ănÝ nghĩa nó truyền tải thật ấm áp.Điều này làm anh thấy vui.Mùi thơm phức bốc lên.Đặt đĩa đồ ăn xuống bàn, Ngự Thâm liền ngoan ngoãn ngồi ăn thật an phận.Kì lạ, hắn luyện tập cũng nhiều, sao hương vị không thể được như cậu làm?.Tử Mộc trầm ngâm một lúc.Nhẹ nhàng cất tiếng nói_ Trưa hôm nay......anh có về không?Động tác dừng lại._ Chắc chắn sẽ về_ Được, em đợi....!_ [ Độ hảo cảm của nam chính với kỉ chủ +5, hiện tại 85 ]_____________________________Tại Thịnh LongĐang làm việc thì hắn nghe tin Chi Minh chóng mặt nôn mửa.Vội vã đi xem.Hôm qua mất kiểm soát như vậy, không mang đồ bảo hộ.Chỉ sợ....!Chi Minh không ngừng nôn ói.Khuôn mặt nhợt nhạt tái xanh.Ngẩng đầu lên lại thấy anh bên đứng cạnh.Yếu ớt cúi người_ Chủ....chủ tịch...!_ Tôi đưa cô đi khámCả hai ngồi cùng một chiếc xe đi tới bệnh viện.Qua lấy mẫu siêu âm.Đích thực, cô đã mang thai!_ Chúc mừng anh chị, vợ anh đang mang thai, bào thai chỉ mới được tạo nên thôi.Tránh ăn những đồ nhiều dầu mỡ như hôm nay, kích ứng gây nôn mửaNgự Thâm như đứng không vững.Cô ta đang mang con của anh.Cư nhiên, anh không đủ nhẫn tâm phá đi đứa con này.Nó không có lỗi, nhưng chuyện này, chính là một sai lầm.Vậy, Tử Mộc thì sao?Chi Minh thì ngược lại.Cô vui không kể xiết.Cái thai này có thể là cầu nối, cũng là mắc xích dính hai người lại bên nhau.Nhờ thế, những thứ khác có thể tạm thời không lo lắng nữa rồi______________________________Tử Mộc ngồi ở nhà chờ đợi, rồi lại đợi chờ.Bữa trưa đã nguội hết.Cả căn nhà như lạnh đi." Chắc chắn sẽ về " Ha....cuối cùng cậu đang mong chờ vào điều gì.Một tiếng cười khổ thoát lên.Tử Mộc đem hết thảy những gì trên bàn đổ vào thùng rác.Không sao, trưa không về, ắt tối sẽ về.Ngôn Tình Sủng_ 1004....ngươi thấy, nguyên chủ tại sao vẫn cứ cố gắng_ [ Do quá yêu Hàn Ngự Thâm? ]_ Không phải, là mong mỏi, mong anh ta một ngày sẽ hướng về mình.Một điều ngu ngốc ta từng trải qua....!________Ngự Thâm lái xe về nhà, mở cửa bước vào.Tử Mộc nằm đợi trêm sofa, có vẻ đã ngủ từ lúc nào.Tiếng cửa vừa hay đánh thức cậu, nhìn lên đồng hồ, đã gần 21 giờ đêm rồi.Đáng lẽ có thể về sớm hơn nhưng anh lại phải đưa Chi Minh đi dùng bữa tối.Cô ta đi còn không vững, để tự làm đồ ăn có phải sẽ làm rơi luôn con anh?.Trưa không về được, tối cũng về muộn.Thực sự cũng không muốn_ Anh xin lỗi....!_ Không sao, em lên phòngNhìn theo bòng lưng khuấy dần.Ngự Thâm chỉ biết yên lặng.Hạ Lam cùng chồng mình làm việc quản thúc trong nhà đã rất lâu.Đủ lâu để hiểu rõ cậu si tình thêa nào, và anh bạc tình ra sao._ Thiếu gia, ngài đã dùng bữa chưa?_ Tôi dùng rồi, không cần dọn ra đâu_ Không ạ, chỉ là, cả ngàu hôm nay, thiếu phu nhân chẳng thể ăn gì, trưa nay đã đợi ngài về, ngài không về, tất cả thức ăn đều đổ đi.Tối nay cũng đợi, thức ăn lạnh rồi, giờ cũng đã muộn, lại chờ ngài đến bây giờ....ngài....đã đi đâu?Ngự Thâm lạnh lùng nhìn qua_ Đây có phải việc của bà không?_ Thiếu gia....tôi biết tôi không nên nhiều lời....nhưng thiếu phu nhân....là vợ cậu mà...!Bà quay lưng trở vào bếp.Tử Mộc cả trưa lẫn chiều đều dồn sức làm bao nhiêu món ăn.Cuối cùng người không về, đũa cũng không động.Trực tiếp đổ đi.Cậu quả thật bị phụ lòng quá nhiều.Con người sức chịu đựng được bao nhiêu?Đêm hiu hắt.Cậu đã vào giấc ngủ.Ngự Thâm lựa chỗ nằm thật gần.Vòng tay qua eo cậu nhần vào người.Tử Mộc gạt tay anh ra.Thu mình ngồi một góc_ Từ mai phải mang nước ấm cho cô ấy, đừng giao quá nhiều công việc đòi hỏi phải di chuyển.Không tốt cho bà bầu...!Ngự Thâm nhoài người lên.Mặt ngơ ra_ Tử...Tử Mộc...anh thực sự không muốn điều này, em hãy tin anh!_ Em dựa vào gì để tin anh?Trong ánh sáng mờ mờ.Hắn có thể thấy cậu đang khóc.Hắn không muốn làm cậu khóc.Tất cả những thứ này, những điều này, đều từ hắn làm ra.Đều là hắn chà đạp lên tình cảm của cậu_ Ngự Thâm, năm đó khi em thấy anh, em bị thu hút bởi vẻ ngoài như toát ra hào quang, sự ôn nhu như sưởi ấm tất cả......!_ 3 năm theo đuổi anh.3 năm làm vợ anh, em không thể cảm nhận được yêu là như thế nào.Anh tự tau đeo cho em nhẫn.Em lần nữa đặt trọn niềm tin, và rồi....tim em lại nhận thêm nhát dao như vậy...!Tử Mộc nằm xuống, co ro trong chăn.Ngự Thâm từng nhịp đập đều như kim châm.Không chảy máu nhưng đau rát.Sao hắn lại có thể khốn nạn đến như thế.Khi trước là tình nhân trên giường.Và giờ là cùng kẻ khác có con riêng bên ngoài.Người chung chăn chung gối với anh bao nhiêu năm..Anh lại bỏ bê như vậy.Thật đáng chết_ [ Độ hảo cảm của nam chính với kí chủ +10, hiện tại 95].
Sáng sớm, nắng đã chiếu tới đỉnh đầu.
Anh hơi lạnh.
Tay loạng quạng sờ sang bên giường như tìm kiếm.
Không có ai.
Ngự Thâm vùng chăn ra.
Bây giờ mới 6 giờ rưỡi.
Sao lại dậy rồi?1
Lật đật đi xuống nhà, lại thấy cậu đang làm đồ ăn trong bếp.
_ Em...anh làm cho
_ Không cần, em muốn nấu cho anh ăn
Ý nghĩa nó truyền tải thật ấm áp.
Điều này làm anh thấy vui.
Mùi thơm phức bốc lên.
Đặt đĩa đồ ăn xuống bàn, Ngự Thâm liền ngoan ngoãn ngồi ăn thật an phận.
Kì lạ, hắn luyện tập cũng nhiều, sao hương vị không thể được như cậu làm?.
Tử Mộc trầm ngâm một lúc.
Nhẹ nhàng cất tiếng nói
_ Trưa hôm nay......anh có về không?
Động tác dừng lại.
_ Chắc chắn sẽ về
_ Được, em đợi....!
_ [ Độ hảo cảm của nam chính với kỉ chủ +5, hiện tại 85 ]
__________________
___________
Tại Thịnh Long
Đang làm việc thì hắn nghe tin Chi Minh chóng mặt nôn mửa.
Vội vã đi xem.
Hôm qua mất kiểm soát như vậy, không mang đồ bảo hộ.
Chỉ sợ....!
Chi Minh không ngừng nôn ói.
Khuôn mặt nhợt nhạt tái xanh.
Ngẩng đầu lên lại thấy anh bên đứng cạnh.
Yếu ớt cúi người
_ Chủ....chủ tịch...!
_ Tôi đưa cô đi khám
Cả hai ngồi cùng một chiếc xe đi tới bệnh viện.
Qua lấy mẫu siêu âm.
Đích thực, cô đã mang thai!
_ Chúc mừng anh chị, vợ anh đang mang thai, bào thai chỉ mới được tạo nên thôi.
Tránh ăn những đồ nhiều dầu mỡ như hôm nay, kích ứng gây nôn mửa
Ngự Thâm như đứng không vững.
Cô ta đang mang con của anh.
Cư nhiên, anh không đủ nhẫn tâm phá đi đứa con này.
Nó không có lỗi, nhưng chuyện này, chính là một sai lầm.
Vậy, Tử Mộc thì sao?
Chi Minh thì ngược lại.
Cô vui không kể xiết.
Cái thai này có thể là cầu nối, cũng là mắc xích dính hai người lại bên nhau.
Nhờ thế, những thứ khác có thể tạm thời không lo lắng nữa rồi
___________________
___________
Tử Mộc ngồi ở nhà chờ đợi, rồi lại đợi chờ.
Bữa trưa đã nguội hết.
Cả căn nhà như lạnh đi.
" Chắc chắn sẽ về " Ha....cuối cùng cậu đang mong chờ vào điều gì.
Một tiếng cười khổ thoát lên.
Tử Mộc đem hết thảy những gì trên bàn đổ vào thùng rác.
Không sao, trưa không về, ắt tối sẽ về.
Ngôn Tình Sủng
_ 1004....ngươi thấy, nguyên chủ tại sao vẫn cứ cố gắng
_ [ Do quá yêu Hàn Ngự Thâm? ]
_ Không phải, là mong mỏi, mong anh ta một ngày sẽ hướng về mình.
Một điều ngu ngốc ta từng trải qua....!
________
Ngự Thâm lái xe về nhà, mở cửa bước vào.
Tử Mộc nằm đợi trêm sofa, có vẻ đã ngủ từ lúc nào.
Tiếng cửa vừa hay đánh thức cậu, nhìn lên đồng hồ, đã gần 21 giờ đêm rồi.
Đáng lẽ có thể về sớm hơn nhưng anh lại phải đưa Chi Minh đi dùng bữa tối.
Cô ta đi còn không vững, để tự làm đồ ăn có phải sẽ làm rơi luôn con anh?.
Trưa không về được, tối cũng về muộn.
Thực sự cũng không muốn
_ Anh xin lỗi....!
_ Không sao, em lên phòng
Nhìn theo bòng lưng khuấy dần.
Ngự Thâm chỉ biết yên lặng.
Hạ Lam cùng chồng mình làm việc quản thúc trong nhà đã rất lâu.
Đủ lâu để hiểu rõ cậu si tình thêa nào, và anh bạc tình ra sao.
_ Thiếu gia, ngài đã dùng bữa chưa?
_ Tôi dùng rồi, không cần dọn ra đâu
_ Không ạ, chỉ là, cả ngàu hôm nay, thiếu phu nhân chẳng thể ăn gì, trưa nay đã đợi ngài về, ngài không về, tất cả thức ăn đều đổ đi.
Tối nay cũng đợi, thức ăn lạnh rồi, giờ cũng đã muộn, lại chờ ngài đến bây giờ....ngài....đã đi đâu?
Ngự Thâm lạnh lùng nhìn qua
_ Đây có phải việc của bà không?
_ Thiếu gia....tôi biết tôi không nên nhiều lời....nhưng thiếu phu nhân....là vợ cậu mà...!
Bà quay lưng trở vào bếp.
Tử Mộc cả trưa lẫn chiều đều dồn sức làm bao nhiêu món ăn.
Cuối cùng người không về, đũa cũng không động.
Trực tiếp đổ đi.
Cậu quả thật bị phụ lòng quá nhiều.
Con người sức chịu đựng được bao nhiêu?
Đêm hiu hắt.
Cậu đã vào giấc ngủ.
Ngự Thâm lựa chỗ nằm thật gần.
Vòng tay qua eo cậu nhần vào người.
Tử Mộc gạt tay anh ra.
Thu mình ngồi một góc
_ Từ mai phải mang nước ấm cho cô ấy, đừng giao quá nhiều công việc đòi hỏi phải di chuyển.
Không tốt cho bà bầu...!
Ngự Thâm nhoài người lên.
Mặt ngơ ra
_ Tử...Tử Mộc...anh thực sự không muốn điều này, em hãy tin anh!
_ Em dựa vào gì để tin anh?
Trong ánh sáng mờ mờ.
Hắn có thể thấy cậu đang khóc.
Hắn không muốn làm cậu khóc.
Tất cả những thứ này, những điều này, đều từ hắn làm ra.
Đều là hắn chà đạp lên tình cảm của cậu
_ Ngự Thâm, năm đó khi em thấy anh, em bị thu hút bởi vẻ ngoài như toát ra hào quang, sự ôn nhu như sưởi ấm tất cả......!
_ 3 năm theo đuổi anh.
3 năm làm vợ anh, em không thể cảm nhận được yêu là như thế nào.
Anh tự tau đeo cho em nhẫn.
Em lần nữa đặt trọn niềm tin, và rồi....tim em lại nhận thêm nhát dao như vậy...!
Tử Mộc nằm xuống, co ro trong chăn.
Ngự Thâm từng nhịp đập đều như kim châm.
Không chảy máu nhưng đau rát.
Sao hắn lại có thể khốn nạn đến như thế.
Khi trước là tình nhân trên giường.
Và giờ là cùng kẻ khác có con riêng bên ngoài.
Người chung chăn chung gối với anh bao nhiêu năm..Anh lại bỏ bê như vậy.
Thật đáng chết
_ [ Độ hảo cảm của nam chính với kí chủ +10, hiện tại 95].
Hệ Thống Trả Thù Tra NamTác giả: Hoa Tiên ĐảoTruyện Đam Mỹ, Truyện Hệ Thống, Truyện Xuyên KhôngTránh ra!,tránh ra!". Chiếc xe mất lái lao tới với tốc độ kinh hoàng. " Rầm!!". Một vũng máu lớn trên đường, thiếu niên không một nước mắt ngước lên nhìn trời xanh. Chưa bao giờ cậu thấy yên bình thế này. Hóa ra bầu trời vốn đẹp như thế, dễ đắm chìm như thế. Cảm thấy máu không ngừng chảy, Tử Mộc lại thấy vui, vui lắm, ông trời trên cao chắc chắn nghe được tiếng lòng cậu, đưa cậu đi khỏi chốn khổ lam này. Một nụ cười mãn nguyện, mắt mờ dần, thấp thoàng bóng người đàn ông chạy tới. Người đó đang nói gì đó rất lớn, nhưng Tử Mộc không nghe thấy, cũng không trông thấy rõ. Chỉ thều thào vài câu. Tham lam hít lấy mùi hương bạc hà quen thuộc một lần _ Hóa ra chỉ lúc này...anh mới ngó ngàng đến em...Em muốn hỏi anh..anh đã từng yêu em chưa? Vài giọt lệ nóng rơi trên mặt, hóa ra là đang khóc, khóc vì cậu sắp chết sao? Hai mắt nặng trĩu nhắm nghiền, lược máu lớn hộc ra từ miệng, cổ hõng như thiêu đốt, nhưng đã không còn cảm giác gì _....Em vui...vì mạng sống nhờ anh cứu...chết cũng nhìn thấy anh… Sáng sớm, nắng đã chiếu tới đỉnh đầu.Anh hơi lạnh.Tay loạng quạng sờ sang bên giường như tìm kiếm.Không có ai.Ngự Thâm vùng chăn ra.Bây giờ mới 6 giờ rưỡi.Sao lại dậy rồi?1Lật đật đi xuống nhà, lại thấy cậu đang làm đồ ăn trong bếp._ Em...anh làm cho_ Không cần, em muốn nấu cho anh ănÝ nghĩa nó truyền tải thật ấm áp.Điều này làm anh thấy vui.Mùi thơm phức bốc lên.Đặt đĩa đồ ăn xuống bàn, Ngự Thâm liền ngoan ngoãn ngồi ăn thật an phận.Kì lạ, hắn luyện tập cũng nhiều, sao hương vị không thể được như cậu làm?.Tử Mộc trầm ngâm một lúc.Nhẹ nhàng cất tiếng nói_ Trưa hôm nay......anh có về không?Động tác dừng lại._ Chắc chắn sẽ về_ Được, em đợi....!_ [ Độ hảo cảm của nam chính với kỉ chủ +5, hiện tại 85 ]_____________________________Tại Thịnh LongĐang làm việc thì hắn nghe tin Chi Minh chóng mặt nôn mửa.Vội vã đi xem.Hôm qua mất kiểm soát như vậy, không mang đồ bảo hộ.Chỉ sợ....!Chi Minh không ngừng nôn ói.Khuôn mặt nhợt nhạt tái xanh.Ngẩng đầu lên lại thấy anh bên đứng cạnh.Yếu ớt cúi người_ Chủ....chủ tịch...!_ Tôi đưa cô đi khámCả hai ngồi cùng một chiếc xe đi tới bệnh viện.Qua lấy mẫu siêu âm.Đích thực, cô đã mang thai!_ Chúc mừng anh chị, vợ anh đang mang thai, bào thai chỉ mới được tạo nên thôi.Tránh ăn những đồ nhiều dầu mỡ như hôm nay, kích ứng gây nôn mửaNgự Thâm như đứng không vững.Cô ta đang mang con của anh.Cư nhiên, anh không đủ nhẫn tâm phá đi đứa con này.Nó không có lỗi, nhưng chuyện này, chính là một sai lầm.Vậy, Tử Mộc thì sao?Chi Minh thì ngược lại.Cô vui không kể xiết.Cái thai này có thể là cầu nối, cũng là mắc xích dính hai người lại bên nhau.Nhờ thế, những thứ khác có thể tạm thời không lo lắng nữa rồi______________________________Tử Mộc ngồi ở nhà chờ đợi, rồi lại đợi chờ.Bữa trưa đã nguội hết.Cả căn nhà như lạnh đi." Chắc chắn sẽ về " Ha....cuối cùng cậu đang mong chờ vào điều gì.Một tiếng cười khổ thoát lên.Tử Mộc đem hết thảy những gì trên bàn đổ vào thùng rác.Không sao, trưa không về, ắt tối sẽ về.Ngôn Tình Sủng_ 1004....ngươi thấy, nguyên chủ tại sao vẫn cứ cố gắng_ [ Do quá yêu Hàn Ngự Thâm? ]_ Không phải, là mong mỏi, mong anh ta một ngày sẽ hướng về mình.Một điều ngu ngốc ta từng trải qua....!________Ngự Thâm lái xe về nhà, mở cửa bước vào.Tử Mộc nằm đợi trêm sofa, có vẻ đã ngủ từ lúc nào.Tiếng cửa vừa hay đánh thức cậu, nhìn lên đồng hồ, đã gần 21 giờ đêm rồi.Đáng lẽ có thể về sớm hơn nhưng anh lại phải đưa Chi Minh đi dùng bữa tối.Cô ta đi còn không vững, để tự làm đồ ăn có phải sẽ làm rơi luôn con anh?.Trưa không về được, tối cũng về muộn.Thực sự cũng không muốn_ Anh xin lỗi....!_ Không sao, em lên phòngNhìn theo bòng lưng khuấy dần.Ngự Thâm chỉ biết yên lặng.Hạ Lam cùng chồng mình làm việc quản thúc trong nhà đã rất lâu.Đủ lâu để hiểu rõ cậu si tình thêa nào, và anh bạc tình ra sao._ Thiếu gia, ngài đã dùng bữa chưa?_ Tôi dùng rồi, không cần dọn ra đâu_ Không ạ, chỉ là, cả ngàu hôm nay, thiếu phu nhân chẳng thể ăn gì, trưa nay đã đợi ngài về, ngài không về, tất cả thức ăn đều đổ đi.Tối nay cũng đợi, thức ăn lạnh rồi, giờ cũng đã muộn, lại chờ ngài đến bây giờ....ngài....đã đi đâu?Ngự Thâm lạnh lùng nhìn qua_ Đây có phải việc của bà không?_ Thiếu gia....tôi biết tôi không nên nhiều lời....nhưng thiếu phu nhân....là vợ cậu mà...!Bà quay lưng trở vào bếp.Tử Mộc cả trưa lẫn chiều đều dồn sức làm bao nhiêu món ăn.Cuối cùng người không về, đũa cũng không động.Trực tiếp đổ đi.Cậu quả thật bị phụ lòng quá nhiều.Con người sức chịu đựng được bao nhiêu?Đêm hiu hắt.Cậu đã vào giấc ngủ.Ngự Thâm lựa chỗ nằm thật gần.Vòng tay qua eo cậu nhần vào người.Tử Mộc gạt tay anh ra.Thu mình ngồi một góc_ Từ mai phải mang nước ấm cho cô ấy, đừng giao quá nhiều công việc đòi hỏi phải di chuyển.Không tốt cho bà bầu...!Ngự Thâm nhoài người lên.Mặt ngơ ra_ Tử...Tử Mộc...anh thực sự không muốn điều này, em hãy tin anh!_ Em dựa vào gì để tin anh?Trong ánh sáng mờ mờ.Hắn có thể thấy cậu đang khóc.Hắn không muốn làm cậu khóc.Tất cả những thứ này, những điều này, đều từ hắn làm ra.Đều là hắn chà đạp lên tình cảm của cậu_ Ngự Thâm, năm đó khi em thấy anh, em bị thu hút bởi vẻ ngoài như toát ra hào quang, sự ôn nhu như sưởi ấm tất cả......!_ 3 năm theo đuổi anh.3 năm làm vợ anh, em không thể cảm nhận được yêu là như thế nào.Anh tự tau đeo cho em nhẫn.Em lần nữa đặt trọn niềm tin, và rồi....tim em lại nhận thêm nhát dao như vậy...!Tử Mộc nằm xuống, co ro trong chăn.Ngự Thâm từng nhịp đập đều như kim châm.Không chảy máu nhưng đau rát.Sao hắn lại có thể khốn nạn đến như thế.Khi trước là tình nhân trên giường.Và giờ là cùng kẻ khác có con riêng bên ngoài.Người chung chăn chung gối với anh bao nhiêu năm..Anh lại bỏ bê như vậy.Thật đáng chết_ [ Độ hảo cảm của nam chính với kí chủ +10, hiện tại 95].