Tránh ra!,tránh ra!". Chiếc xe mất lái lao tới với tốc độ kinh hoàng. " Rầm!!". Một vũng máu lớn trên đường, thiếu niên không một nước mắt ngước lên nhìn trời xanh. Chưa bao giờ cậu thấy yên bình thế này. Hóa ra bầu trời vốn đẹp như thế, dễ đắm chìm như thế. Cảm thấy máu không ngừng chảy, Tử Mộc lại thấy vui, vui lắm, ông trời trên cao chắc chắn nghe được tiếng lòng cậu, đưa cậu đi khỏi chốn khổ lam này. Một nụ cười mãn nguyện, mắt mờ dần, thấp thoàng bóng người đàn ông chạy tới. Người đó đang nói gì đó rất lớn, nhưng Tử Mộc không nghe thấy, cũng không trông thấy rõ. Chỉ thều thào vài câu. Tham lam hít lấy mùi hương bạc hà quen thuộc một lần _ Hóa ra chỉ lúc này...anh mới ngó ngàng đến em...Em muốn hỏi anh..anh đã từng yêu em chưa? Vài giọt lệ nóng rơi trên mặt, hóa ra là đang khóc, khóc vì cậu sắp chết sao? Hai mắt nặng trĩu nhắm nghiền, lược máu lớn hộc ra từ miệng, cổ hõng như thiêu đốt, nhưng đã không còn cảm giác gì _....Em vui...vì mạng sống nhờ anh cứu...chết cũng nhìn thấy anh…
Chương 22: Chương 22
Hệ Thống Trả Thù Tra NamTác giả: Hoa Tiên ĐảoTruyện Đam Mỹ, Truyện Hệ Thống, Truyện Xuyên KhôngTránh ra!,tránh ra!". Chiếc xe mất lái lao tới với tốc độ kinh hoàng. " Rầm!!". Một vũng máu lớn trên đường, thiếu niên không một nước mắt ngước lên nhìn trời xanh. Chưa bao giờ cậu thấy yên bình thế này. Hóa ra bầu trời vốn đẹp như thế, dễ đắm chìm như thế. Cảm thấy máu không ngừng chảy, Tử Mộc lại thấy vui, vui lắm, ông trời trên cao chắc chắn nghe được tiếng lòng cậu, đưa cậu đi khỏi chốn khổ lam này. Một nụ cười mãn nguyện, mắt mờ dần, thấp thoàng bóng người đàn ông chạy tới. Người đó đang nói gì đó rất lớn, nhưng Tử Mộc không nghe thấy, cũng không trông thấy rõ. Chỉ thều thào vài câu. Tham lam hít lấy mùi hương bạc hà quen thuộc một lần _ Hóa ra chỉ lúc này...anh mới ngó ngàng đến em...Em muốn hỏi anh..anh đã từng yêu em chưa? Vài giọt lệ nóng rơi trên mặt, hóa ra là đang khóc, khóc vì cậu sắp chết sao? Hai mắt nặng trĩu nhắm nghiền, lược máu lớn hộc ra từ miệng, cổ hõng như thiêu đốt, nhưng đã không còn cảm giác gì _....Em vui...vì mạng sống nhờ anh cứu...chết cũng nhìn thấy anh… Cơm canh ăn xong, vẫn nên cho anh tập rửa bát một lần a.Thủ Lệ kéo cậu ra phòng khách, cầm theo một đĩa hoa quả nhìn thôi đã món ăn.Ngay ấn tượng từ đầu gặp, bà là một người phụ nữ trung niên quý phái, nét trẻ vẫn tràn đầy.Nhất là khuôn mặt hiền dịu làm tâm trạng Tử Mộc thoải mái_ Tử Mộc, tay nghề của dì được chứ_ Rất tuyệt là đằng khác ạ...!Bà đặt tay lên vai cậu, nhìn qua nhìn lại.Từ khi nào mà Hàn gia lại để thiếu phu nhân thiếu cái ăn vậy chứ.Gầy như vậy,nhìn như cơn gió thổi qua là bay mất._ Con...thực sự chấm dứt với Hàn gia rồi?Tử Mộc khựng lại, đầu hơi cúi xuống.Có phải Thủ Lệ có thành kiến với người từng có chồng rồi không?_ Dạ...!Đôi mắt màu lục hiện rõ nét vui mừng.Vậy là con trai bà có cơ hội rồi.Còn sợ nó sẽ đơn phương hết đời chứ_ Vậy...con thấy Bác Hàn nhà dì thế nào?_ Khụ! khụ!...dạ?!Đang uống miếng nước thì ho hết ra.Không phải đưa cho cọc tiền vì lí do không xứng rồi đuổi đi sao.Logic trên phim thường vậy kia mà.Không ngờ thật nha_ Haha...ha...thằng bé hơi cọc cằn chút con cũng đừng để bụng nha.._ Con..con không có ý đó...Chỉ là bất ngờ một chútNhìn dáng vẻ tần ngần của cậu.Bà lại nghĩ đến trường hợp Tử Mộc ám ảnh nỗi đau quá khứ.Không dám bắt đầu với người khác.Bà nắm lấy đôi tay trắng trẻo, vỗ vỗ nhẹ_ Tử Mộc, đôi khi có những việc hơi khó khăn, nhưng ta đâu biết được làm người bao nhiêu lần.Vì vậy, cứ sống vì hạnh phúc của bản thân.Và dì cũng trông mong ở thằng bé điều đó...!_.........!Thủ Lệ nhìn vào khoang bếp, nơi tiếng bát đũa vẫn vang lên bấy giờ.Cười cười, rồi lại nhìn cậu_ Dì thấy được Bác Hàn đối với con là như thế nào.Nó không phải loại diêu du ong bướm, bao năm nay chỉ biết vùi đầu vào Tinh Diệm_ Anh ấy.....là một người tốt...!_ Con biết không, có lẽ từ khi gặp con mà tôus ngày thỉnh thoảng nó lại cười, có sức sống hơn.Dì khôn cần môn đăng hộ đối hay tiêu chuẩn giới tính.Chỉ cần hai đứa hạnh phúc...Con thấy sao?" Choang! " Từ trong bếp, tiếng rơi vỡ vang lên.Thủ Lệ day day trán, đáng lẽ không nên để anh động vào việc bếp núc mà.Vừa làm vừa phá.Cả hai đi vào, đúng như dự đoán, bốn cái bát sứ đồng loại tách thành nhiều mảnh rải rác trên sàn._ Mỗi rửa bát mà cũng không làm được_ Mẹ à, nhà mình có giúp việc nhưng mẹ cứ bắt con làm đó chứ_ Còn lẻo mép, mau dọn đi, bà già này mệt mỏi rồiThủ Lệ ngao ngán ra ngoài.Tử Mộc lắc đầu đi tới.Cúi người nhặt từng mảnh vỡ._ Lần sau anh cẩn thận một chút_ Tử Mộc em mau đứng lên, sẽ đứt tay đó!_ aSao miệng nam phản diện đen đủi thế.Có cần nói gì thành đó như thế không.Đứt tay thật rồi.Lòng bàn tay rỉ ra một màu đỏ thẫm.Cậu liền buông những mảnh vỡ ra, thả vào thùng rác.Bác Hàn hớt hải thu gọn nốt những miếng sứ còn lại.Luống cuống chạy đi tìm hộp sơ cứu.Nhìn anh đang lo lắng cho cậu kìa, đáng yêu thật đấy.Vết thương nhỏ mà thôi, có cần loạn lên như thế không.Nhớ cũng cách đây gần hai tháng.Cũng tay bên trái này, cậu cũng chảy rất nhiều máu, rất nhiều, nhưng người được an ủi vỗ về, lại là Ngự Thâm.Anh cầm hộp sơ cứu đặt xuống bàn, dìu cậu ngồi xuống.Ai nhìn còn nghĩ cậu bị què luôn ấy chứ_ Không có vấn đề gì đâu, cũng không chết được_ Yên lặng chút đi, đã nói em đừng động tay, để bị thương như vậy...!Từng nhất cử nhất động của anh đều thật nhẹ nhàng.Có lẽ rằng sợ cậu đau.Mắt hướng xuống tay anh.Khi nãy, anh cũng dùng tay không vơ vội đống mảnh sứ.Vết thương còn chi chít máu.Vậy mà vẫn bận tâm li cho Tử Mộc trước, không để ý tới bận tâm.Không biết đau sao?Trong tim hiện lên ánh nắng ấm áp.Không để ý hai mắt đã ngấn lệ từ khi nào.Nhưng cậu phân biệt được, giọt nước này rơi vì hạnh phúc, không phải buồn khổ.Giọng nức nở thút thít.Cậu khẽ chạm vào khuôn mặt anh.Bác Hàn ngơ ngác_ Em khóc đó à!?, đau đến mức đó sao!?_ Không....không đau...!Tử Mộc mở lòng bàn tay anh ra.Từ từ lau đi vệt máu_ Anh có đau không?_ Không đau chút nào...!Cậu cười vui vẻ.Sao lại ngốc như thế.Đau thì cứ nói.Tỏ ra mạnh mẽ làm gì chứ.Sợ người ta bỏ rơi chắc.Bờ môi đỏ đặt lên trán anh một nụ hôn.Thủ Lệ đứng bên ngoài, nhẹ nhàng khép cửa lại.Mọi thứ đều tốt rồi_ [ Độ hảo cảm của nam phản diện với kí chủ + 15, hiện tại 100, đã hoàn thành nhiệm vụ ]_ [ Kí chủ có muốn tiến hành thoát li thế giới ]_.....Không.....!_______________________Như lời ước hẹn yêu một đời.Những năm tháng còn lại, cả hai sống những ngày yên bình vô lo.Tình yêu cũng chỉ có thế.Chẳng phô trương làm gì, vì nhau là được rồi.Còn người không biết trân trọng hạnh phúc, tức đã bỏ lỡ, thì chính là bỏ lỡ rồi.....
Cơm canh ăn xong, vẫn nên cho anh tập rửa bát một lần a.
Thủ Lệ kéo cậu ra phòng khách, cầm theo một đĩa hoa quả nhìn thôi đã món ăn.
Ngay ấn tượng từ đầu gặp, bà là một người phụ nữ trung niên quý phái, nét trẻ vẫn tràn đầy.
Nhất là khuôn mặt hiền dịu làm tâm trạng Tử Mộc thoải mái
_ Tử Mộc, tay nghề của dì được chứ
_ Rất tuyệt là đằng khác ạ...!
Bà đặt tay lên vai cậu, nhìn qua nhìn lại.
Từ khi nào mà Hàn gia lại để thiếu phu nhân thiếu cái ăn vậy chứ.
Gầy như vậy,nhìn như cơn gió thổi qua là bay mất.
_ Con...thực sự chấm dứt với Hàn gia rồi?
Tử Mộc khựng lại, đầu hơi cúi xuống.
Có phải Thủ Lệ có thành kiến với người từng có chồng rồi không?
_ Dạ...!
Đôi mắt màu lục hiện rõ nét vui mừng.
Vậy là con trai bà có cơ hội rồi.
Còn sợ nó sẽ đơn phương hết đời chứ
_ Vậy...con thấy Bác Hàn nhà dì thế nào?
_ Khụ! khụ!...dạ?!
Đang uống miếng nước thì ho hết ra.
Không phải đưa cho cọc tiền vì lí do không xứng rồi đuổi đi sao.
Logic trên phim thường vậy kia mà.
Không ngờ thật nha
_ Haha...ha...thằng bé hơi cọc cằn chút con cũng đừng để bụng nha..
_ Con..con không có ý đó...Chỉ là bất ngờ một chút
Nhìn dáng vẻ tần ngần của cậu.
Bà lại nghĩ đến trường hợp Tử Mộc ám ảnh nỗi đau quá khứ.
Không dám bắt đầu với người khác.
Bà nắm lấy đôi tay trắng trẻo, vỗ vỗ nhẹ
_ Tử Mộc, đôi khi có những việc hơi khó khăn, nhưng ta đâu biết được làm người bao nhiêu lần.
Vì vậy, cứ sống vì hạnh phúc của bản thân.
Và dì cũng trông mong ở thằng bé điều đó...!
_.........!
Thủ Lệ nhìn vào khoang bếp, nơi tiếng bát đũa vẫn vang lên bấy giờ.
Cười cười, rồi lại nhìn cậu
_ Dì thấy được Bác Hàn đối với con là như thế nào.
Nó không phải loại diêu du ong bướm, bao năm nay chỉ biết vùi đầu vào Tinh Diệm
_ Anh ấy.....là một người tốt...!
_ Con biết không, có lẽ từ khi gặp con mà tôus ngày thỉnh thoảng nó lại cười, có sức sống hơn.
Dì khôn cần môn đăng hộ đối hay tiêu chuẩn giới tính.
Chỉ cần hai đứa hạnh phúc...Con thấy sao?
" Choang! " Từ trong bếp, tiếng rơi vỡ vang lên.
Thủ Lệ day day trán, đáng lẽ không nên để anh động vào việc bếp núc mà.
Vừa làm vừa phá.
Cả hai đi vào, đúng như dự đoán, bốn cái bát sứ đồng loại tách thành nhiều mảnh rải rác trên sàn.
_ Mỗi rửa bát mà cũng không làm được
_ Mẹ à, nhà mình có giúp việc nhưng mẹ cứ bắt con làm đó chứ
_ Còn lẻo mép, mau dọn đi, bà già này mệt mỏi rồi
Thủ Lệ ngao ngán ra ngoài.
Tử Mộc lắc đầu đi tới.
Cúi người nhặt từng mảnh vỡ.
_ Lần sau anh cẩn thận một chút
_ Tử Mộc em mau đứng lên, sẽ đứt tay đó!
_ a
Sao miệng nam phản diện đen đủi thế.
Có cần nói gì thành đó như thế không.
Đứt tay thật rồi.
Lòng bàn tay rỉ ra một màu đỏ thẫm.
Cậu liền buông những mảnh vỡ ra, thả vào thùng rác.
Bác Hàn hớt hải thu gọn nốt những miếng sứ còn lại.
Luống cuống chạy đi tìm hộp sơ cứu.
Nhìn anh đang lo lắng cho cậu kìa, đáng yêu thật đấy.
Vết thương nhỏ mà thôi, có cần loạn lên như thế không.
Nhớ cũng cách đây gần hai tháng.
Cũng tay bên trái này, cậu cũng chảy rất nhiều máu, rất nhiều, nhưng người được an ủi vỗ về, lại là Ngự Thâm.
Anh cầm hộp sơ cứu đặt xuống bàn, dìu cậu ngồi xuống.
Ai nhìn còn nghĩ cậu bị què luôn ấy chứ
_ Không có vấn đề gì đâu, cũng không chết được
_ Yên lặng chút đi, đã nói em đừng động tay, để bị thương như vậy...!
Từng nhất cử nhất động của anh đều thật nhẹ nhàng.
Có lẽ rằng sợ cậu đau.
Mắt hướng xuống tay anh.
Khi nãy, anh cũng dùng tay không vơ vội đống mảnh sứ.
Vết thương còn chi chít máu.
Vậy mà vẫn bận tâm li cho Tử Mộc trước, không để ý tới bận tâm.
Không biết đau sao?
Trong tim hiện lên ánh nắng ấm áp.
Không để ý hai mắt đã ngấn lệ từ khi nào.
Nhưng cậu phân biệt được, giọt nước này rơi vì hạnh phúc, không phải buồn khổ.
Giọng nức nở thút thít.
Cậu khẽ chạm vào khuôn mặt anh.
Bác Hàn ngơ ngác
_ Em khóc đó à!?, đau đến mức đó sao!?
_ Không....không đau...!
Tử Mộc mở lòng bàn tay anh ra.
Từ từ lau đi vệt máu
_ Anh có đau không?
_ Không đau chút nào...!
Cậu cười vui vẻ.
Sao lại ngốc như thế.
Đau thì cứ nói.
Tỏ ra mạnh mẽ làm gì chứ.
Sợ người ta bỏ rơi chắc.
Bờ môi đỏ đặt lên trán anh một nụ hôn.
Thủ Lệ đứng bên ngoài, nhẹ nhàng khép cửa lại.
Mọi thứ đều tốt rồi
_ [ Độ hảo cảm của nam phản diện với kí chủ + 15, hiện tại 100, đã hoàn thành nhiệm vụ ]
_ [ Kí chủ có muốn tiến hành thoát li thế giới ]
_.....Không.....!
_______________
________
Như lời ước hẹn yêu một đời.
Những năm tháng còn lại, cả hai sống những ngày yên bình vô lo.
Tình yêu cũng chỉ có thế.
Chẳng phô trương làm gì, vì nhau là được rồi.
Còn người không biết trân trọng hạnh phúc, tức đã bỏ lỡ, thì chính là bỏ lỡ rồi.....
Hệ Thống Trả Thù Tra NamTác giả: Hoa Tiên ĐảoTruyện Đam Mỹ, Truyện Hệ Thống, Truyện Xuyên KhôngTránh ra!,tránh ra!". Chiếc xe mất lái lao tới với tốc độ kinh hoàng. " Rầm!!". Một vũng máu lớn trên đường, thiếu niên không một nước mắt ngước lên nhìn trời xanh. Chưa bao giờ cậu thấy yên bình thế này. Hóa ra bầu trời vốn đẹp như thế, dễ đắm chìm như thế. Cảm thấy máu không ngừng chảy, Tử Mộc lại thấy vui, vui lắm, ông trời trên cao chắc chắn nghe được tiếng lòng cậu, đưa cậu đi khỏi chốn khổ lam này. Một nụ cười mãn nguyện, mắt mờ dần, thấp thoàng bóng người đàn ông chạy tới. Người đó đang nói gì đó rất lớn, nhưng Tử Mộc không nghe thấy, cũng không trông thấy rõ. Chỉ thều thào vài câu. Tham lam hít lấy mùi hương bạc hà quen thuộc một lần _ Hóa ra chỉ lúc này...anh mới ngó ngàng đến em...Em muốn hỏi anh..anh đã từng yêu em chưa? Vài giọt lệ nóng rơi trên mặt, hóa ra là đang khóc, khóc vì cậu sắp chết sao? Hai mắt nặng trĩu nhắm nghiền, lược máu lớn hộc ra từ miệng, cổ hõng như thiêu đốt, nhưng đã không còn cảm giác gì _....Em vui...vì mạng sống nhờ anh cứu...chết cũng nhìn thấy anh… Cơm canh ăn xong, vẫn nên cho anh tập rửa bát một lần a.Thủ Lệ kéo cậu ra phòng khách, cầm theo một đĩa hoa quả nhìn thôi đã món ăn.Ngay ấn tượng từ đầu gặp, bà là một người phụ nữ trung niên quý phái, nét trẻ vẫn tràn đầy.Nhất là khuôn mặt hiền dịu làm tâm trạng Tử Mộc thoải mái_ Tử Mộc, tay nghề của dì được chứ_ Rất tuyệt là đằng khác ạ...!Bà đặt tay lên vai cậu, nhìn qua nhìn lại.Từ khi nào mà Hàn gia lại để thiếu phu nhân thiếu cái ăn vậy chứ.Gầy như vậy,nhìn như cơn gió thổi qua là bay mất._ Con...thực sự chấm dứt với Hàn gia rồi?Tử Mộc khựng lại, đầu hơi cúi xuống.Có phải Thủ Lệ có thành kiến với người từng có chồng rồi không?_ Dạ...!Đôi mắt màu lục hiện rõ nét vui mừng.Vậy là con trai bà có cơ hội rồi.Còn sợ nó sẽ đơn phương hết đời chứ_ Vậy...con thấy Bác Hàn nhà dì thế nào?_ Khụ! khụ!...dạ?!Đang uống miếng nước thì ho hết ra.Không phải đưa cho cọc tiền vì lí do không xứng rồi đuổi đi sao.Logic trên phim thường vậy kia mà.Không ngờ thật nha_ Haha...ha...thằng bé hơi cọc cằn chút con cũng đừng để bụng nha.._ Con..con không có ý đó...Chỉ là bất ngờ một chútNhìn dáng vẻ tần ngần của cậu.Bà lại nghĩ đến trường hợp Tử Mộc ám ảnh nỗi đau quá khứ.Không dám bắt đầu với người khác.Bà nắm lấy đôi tay trắng trẻo, vỗ vỗ nhẹ_ Tử Mộc, đôi khi có những việc hơi khó khăn, nhưng ta đâu biết được làm người bao nhiêu lần.Vì vậy, cứ sống vì hạnh phúc của bản thân.Và dì cũng trông mong ở thằng bé điều đó...!_.........!Thủ Lệ nhìn vào khoang bếp, nơi tiếng bát đũa vẫn vang lên bấy giờ.Cười cười, rồi lại nhìn cậu_ Dì thấy được Bác Hàn đối với con là như thế nào.Nó không phải loại diêu du ong bướm, bao năm nay chỉ biết vùi đầu vào Tinh Diệm_ Anh ấy.....là một người tốt...!_ Con biết không, có lẽ từ khi gặp con mà tôus ngày thỉnh thoảng nó lại cười, có sức sống hơn.Dì khôn cần môn đăng hộ đối hay tiêu chuẩn giới tính.Chỉ cần hai đứa hạnh phúc...Con thấy sao?" Choang! " Từ trong bếp, tiếng rơi vỡ vang lên.Thủ Lệ day day trán, đáng lẽ không nên để anh động vào việc bếp núc mà.Vừa làm vừa phá.Cả hai đi vào, đúng như dự đoán, bốn cái bát sứ đồng loại tách thành nhiều mảnh rải rác trên sàn._ Mỗi rửa bát mà cũng không làm được_ Mẹ à, nhà mình có giúp việc nhưng mẹ cứ bắt con làm đó chứ_ Còn lẻo mép, mau dọn đi, bà già này mệt mỏi rồiThủ Lệ ngao ngán ra ngoài.Tử Mộc lắc đầu đi tới.Cúi người nhặt từng mảnh vỡ._ Lần sau anh cẩn thận một chút_ Tử Mộc em mau đứng lên, sẽ đứt tay đó!_ aSao miệng nam phản diện đen đủi thế.Có cần nói gì thành đó như thế không.Đứt tay thật rồi.Lòng bàn tay rỉ ra một màu đỏ thẫm.Cậu liền buông những mảnh vỡ ra, thả vào thùng rác.Bác Hàn hớt hải thu gọn nốt những miếng sứ còn lại.Luống cuống chạy đi tìm hộp sơ cứu.Nhìn anh đang lo lắng cho cậu kìa, đáng yêu thật đấy.Vết thương nhỏ mà thôi, có cần loạn lên như thế không.Nhớ cũng cách đây gần hai tháng.Cũng tay bên trái này, cậu cũng chảy rất nhiều máu, rất nhiều, nhưng người được an ủi vỗ về, lại là Ngự Thâm.Anh cầm hộp sơ cứu đặt xuống bàn, dìu cậu ngồi xuống.Ai nhìn còn nghĩ cậu bị què luôn ấy chứ_ Không có vấn đề gì đâu, cũng không chết được_ Yên lặng chút đi, đã nói em đừng động tay, để bị thương như vậy...!Từng nhất cử nhất động của anh đều thật nhẹ nhàng.Có lẽ rằng sợ cậu đau.Mắt hướng xuống tay anh.Khi nãy, anh cũng dùng tay không vơ vội đống mảnh sứ.Vết thương còn chi chít máu.Vậy mà vẫn bận tâm li cho Tử Mộc trước, không để ý tới bận tâm.Không biết đau sao?Trong tim hiện lên ánh nắng ấm áp.Không để ý hai mắt đã ngấn lệ từ khi nào.Nhưng cậu phân biệt được, giọt nước này rơi vì hạnh phúc, không phải buồn khổ.Giọng nức nở thút thít.Cậu khẽ chạm vào khuôn mặt anh.Bác Hàn ngơ ngác_ Em khóc đó à!?, đau đến mức đó sao!?_ Không....không đau...!Tử Mộc mở lòng bàn tay anh ra.Từ từ lau đi vệt máu_ Anh có đau không?_ Không đau chút nào...!Cậu cười vui vẻ.Sao lại ngốc như thế.Đau thì cứ nói.Tỏ ra mạnh mẽ làm gì chứ.Sợ người ta bỏ rơi chắc.Bờ môi đỏ đặt lên trán anh một nụ hôn.Thủ Lệ đứng bên ngoài, nhẹ nhàng khép cửa lại.Mọi thứ đều tốt rồi_ [ Độ hảo cảm của nam phản diện với kí chủ + 15, hiện tại 100, đã hoàn thành nhiệm vụ ]_ [ Kí chủ có muốn tiến hành thoát li thế giới ]_.....Không.....!_______________________Như lời ước hẹn yêu một đời.Những năm tháng còn lại, cả hai sống những ngày yên bình vô lo.Tình yêu cũng chỉ có thế.Chẳng phô trương làm gì, vì nhau là được rồi.Còn người không biết trân trọng hạnh phúc, tức đã bỏ lỡ, thì chính là bỏ lỡ rồi.....