Tác giả:

Tránh ra!,tránh ra!". Chiếc xe mất lái lao tới với tốc độ kinh hoàng. " Rầm!!". Một vũng máu lớn trên đường, thiếu niên không một nước mắt ngước lên nhìn trời xanh. Chưa bao giờ cậu thấy yên bình thế này. Hóa ra bầu trời vốn đẹp như thế, dễ đắm chìm như thế. Cảm thấy máu không ngừng chảy, Tử Mộc lại thấy vui, vui lắm, ông trời trên cao chắc chắn nghe được tiếng lòng cậu, đưa cậu đi khỏi chốn khổ lam này. Một nụ cười mãn nguyện, mắt mờ dần, thấp thoàng bóng người đàn ông chạy tới. Người đó đang nói gì đó rất lớn, nhưng Tử Mộc không nghe thấy, cũng không trông thấy rõ. Chỉ thều thào vài câu. Tham lam hít lấy mùi hương bạc hà quen thuộc một lần _ Hóa ra chỉ lúc này...anh mới ngó ngàng đến em...Em muốn hỏi anh..anh đã từng yêu em chưa? Vài giọt lệ nóng rơi trên mặt, hóa ra là đang khóc, khóc vì cậu sắp chết sao? Hai mắt nặng trĩu nhắm nghiền, lược máu lớn hộc ra từ miệng, cổ hõng như thiêu đốt, nhưng đã không còn cảm giác gì _....Em vui...vì mạng sống nhờ anh cứu...chết cũng nhìn thấy anh…

Chương 50: Chương 50

Hệ Thống Trả Thù Tra NamTác giả: Hoa Tiên ĐảoTruyện Đam Mỹ, Truyện Hệ Thống, Truyện Xuyên KhôngTránh ra!,tránh ra!". Chiếc xe mất lái lao tới với tốc độ kinh hoàng. " Rầm!!". Một vũng máu lớn trên đường, thiếu niên không một nước mắt ngước lên nhìn trời xanh. Chưa bao giờ cậu thấy yên bình thế này. Hóa ra bầu trời vốn đẹp như thế, dễ đắm chìm như thế. Cảm thấy máu không ngừng chảy, Tử Mộc lại thấy vui, vui lắm, ông trời trên cao chắc chắn nghe được tiếng lòng cậu, đưa cậu đi khỏi chốn khổ lam này. Một nụ cười mãn nguyện, mắt mờ dần, thấp thoàng bóng người đàn ông chạy tới. Người đó đang nói gì đó rất lớn, nhưng Tử Mộc không nghe thấy, cũng không trông thấy rõ. Chỉ thều thào vài câu. Tham lam hít lấy mùi hương bạc hà quen thuộc một lần _ Hóa ra chỉ lúc này...anh mới ngó ngàng đến em...Em muốn hỏi anh..anh đã từng yêu em chưa? Vài giọt lệ nóng rơi trên mặt, hóa ra là đang khóc, khóc vì cậu sắp chết sao? Hai mắt nặng trĩu nhắm nghiền, lược máu lớn hộc ra từ miệng, cổ hõng như thiêu đốt, nhưng đã không còn cảm giác gì _....Em vui...vì mạng sống nhờ anh cứu...chết cũng nhìn thấy anh… Cùng một tiểu tháu giám theo sau.Lệnh Khiêm tới Liễu Dinh cung trong tối.Bước tới cửa lại ngập ngừng không biết có nên vào hay không.Khẽ vén tấm màn cửa sổ nhỏ bên cạnh.Ngay lúc đó Mai Mai gỡ băng ra thay thuốc.Lại thấy anh đi vào.Tính hành lễ thì thấy cửchỉ đưa tay lên miệng kia.Khẽ cúi người lui ra sau.Lệnh Khiêm cầm vạt áo kéo xuống.Cả người quấn kín băng trắng.Nhẹ nhàng tháo từng lớp ra, vết thương bầm tím dập máu chồng chất.Tên thái giám kia vừa nói đến gửi tới cậu lời xin lỗi là được.Nhưng Tử Mộc không chỉ bị hất một chậu nước dơ một cách oan uổng, còn bị đánh tới mức này.Anh biết phải làm sao?Tử Mộc vẫn một hai không biết người bên cạnh là anh.Hướng nằm mặt quay vào trong, rất khó nhìn thẩy, tưởng rằng vẫn còn là Mai Mai ở đó.Nhẹ cầm lấy mảnh bông thấm bỏ máu bên ngoài, nhìn thôi đã thấy đau biết chừng nào, tại sao không có một tiếng kêu?Cảm nhận bàn tay làm run rẩy không dứt khoát.Có lẽ là sợ cậu đau.Nhưng việc này đã là gì, cậu nhịn đau suốt đó giờ, đủ cảm giác từ trong ra ngoài.Tất cả có bỏ sót cái nào?_ Mai Mai, cứ mạnh tay lên, ta không sao....!Mai Mai đứng phía sau vẫn nấc tới không thở ra một hơi đàng hoàng.Lệnh Khiêm cắn chặt răng.Như vậy còn không đau, vậy với cậu như thế nào mới đau? Nếu như anh chịu nghe Tử Mộc giải thích thì hậu quả có như hiện tại?Nhìn cơ thể nhỏ nhắn phía dưới, anh muốn ôm nó nhưng lại không dám.Sao có thể mạnh mẽ tới đáng thương như vậy_ Ngươi đừng khóc nữa, đã khóc cả ngày hôm nay rồi.....ai còn tưởng ta chết rồi không bằng.Ta cũng muốn cho ngươi được mắc áo gấm lụa đào, ngươi liệu có thấy hối hận khi làm nô tỳ cho một nam sủng như ta không?Mai Mai chùi mãi không hết nước mắt.Hết hàng này đến hàng khác cứ chảy ra.Đầu lắc nguây nguậy.Không phải hối hận mà cảm thấy bản thân may mắn.Có thân nô tỳ nào gặp được một người như cậu không.Không quan tâm bản thân mà lại lo cho cô?Chỉ có thể từ nhiều đời trước vẫn làm nô tỳ mà dập đầu bể trán mới gặp được Tử Mộc kiếp này.....!Lệnh Khiêm lặng đi trong từng câu nói.Câu nam sủng này vậy mà khắc sâu trong đầu cậu nhue thế.Có thể hay không hắn liền xóa hết những mảnh kí ức đó, chỉ giữ lại những thứ tốt đẹp thôi.Mọi thứ xong xuôi, cậu gắng gượng chống tay lên, cảm nhận bàn tay đỡ từ sau liền hốt hoảng vùng ra._ Hoàng....hoàng thượng....!_ Không cần hành lễ đâuNhìn sự tránh né của cậu anh thật không biết nên làm gì.Người trước mặt vẫn xinh đẹp với gương mặt không chút cảm xúc.Trong lồng ngực bỗng hơi đau một cách khó hiểu_ Tử Mộc...là trẫm hiểu lầm ngươi...để ngươi chịu ủy khuất rồi.....!_ Tử Mộc không dám ủy khuất, làm hoàng thượng nhọc lòng rồi....!_ Trẫm....!không phải ý như vậy đâu....!Tử Mộc bình thản tới đáng sợ.Lệnh Khiêm lại bối rối không thôi.Bèn lôi trong áo ra chiếc túi thơm miết miết qua.Cười một cách gượng gạo_ Tử Mộc, ngươi xem trẫm tự mình thêu nốt số chỉ còn lại đó....trẫm không khéo tay nhưng đã thử cố gắng_ Hoàng thượng thân phận cao quý đừng làm những việc như vậy, lần sau trực tiếp vứt đi là được rồiThứ của cậu mà anh giữ trong tay từng nằm dưới chân kẻ khác.Đến chính cậu giờ cũng chê bẩn không muốn chạm vào_____________________________Chap hôm.nay của m.n nè ????.

Cùng một tiểu tháu giám theo sau.

Lệnh Khiêm tới Liễu Dinh cung trong tối.

Bước tới cửa lại ngập ngừng không biết có nên vào hay không.

Khẽ vén tấm màn cửa sổ nhỏ bên cạnh.

Ngay lúc đó Mai Mai gỡ băng ra thay thuốc.

Lại thấy anh đi vào.

Tính hành lễ thì thấy cửchỉ đưa tay lên miệng kia.

Khẽ cúi người lui ra sau.

Lệnh Khiêm cầm vạt áo kéo xuống.

Cả người quấn kín băng trắng.

Nhẹ nhàng tháo từng lớp ra, vết thương bầm tím dập máu chồng chất.

Tên thái giám kia vừa nói đến gửi tới cậu lời xin lỗi là được.

Nhưng Tử Mộc không chỉ bị hất một chậu nước dơ một cách oan uổng, còn bị đánh tới mức này.

Anh biết phải làm sao?

Tử Mộc vẫn một hai không biết người bên cạnh là anh.

Hướng nằm mặt quay vào trong, rất khó nhìn thẩy, tưởng rằng vẫn còn là Mai Mai ở đó.

Nhẹ cầm lấy mảnh bông thấm bỏ máu bên ngoài, nhìn thôi đã thấy đau biết chừng nào, tại sao không có một tiếng kêu?

Cảm nhận bàn tay làm run rẩy không dứt khoát.

Có lẽ là sợ cậu đau.

Nhưng việc này đã là gì, cậu nhịn đau suốt đó giờ, đủ cảm giác từ trong ra ngoài.

Tất cả có bỏ sót cái nào?

_ Mai Mai, cứ mạnh tay lên, ta không sao....!

Mai Mai đứng phía sau vẫn nấc tới không thở ra một hơi đàng hoàng.

Lệnh Khiêm cắn chặt răng.

Như vậy còn không đau, vậy với cậu như thế nào mới đau? Nếu như anh chịu nghe Tử Mộc giải thích thì hậu quả có như hiện tại?

Nhìn cơ thể nhỏ nhắn phía dưới, anh muốn ôm nó nhưng lại không dám.

Sao có thể mạnh mẽ tới đáng thương như vậy

_ Ngươi đừng khóc nữa, đã khóc cả ngày hôm nay rồi.....ai còn tưởng ta chết rồi không bằng.

Ta cũng muốn cho ngươi được mắc áo gấm lụa đào, ngươi liệu có thấy hối hận khi làm nô tỳ cho một nam sủng như ta không?

Mai Mai chùi mãi không hết nước mắt.

Hết hàng này đến hàng khác cứ chảy ra.

Đầu lắc nguây nguậy.

Không phải hối hận mà cảm thấy bản thân may mắn.

Có thân nô tỳ nào gặp được một người như cậu không.

Không quan tâm bản thân mà lại lo cho cô?Chỉ có thể từ nhiều đời trước vẫn làm nô tỳ mà dập đầu bể trán mới gặp được Tử Mộc kiếp này.....!

Lệnh Khiêm lặng đi trong từng câu nói.

Câu nam sủng này vậy mà khắc sâu trong đầu cậu nhue thế.

Có thể hay không hắn liền xóa hết những mảnh kí ức đó, chỉ giữ lại những thứ tốt đẹp thôi.

Mọi thứ xong xuôi, cậu gắng gượng chống tay lên, cảm nhận bàn tay đỡ từ sau liền hốt hoảng vùng ra.

_ Hoàng....hoàng thượng....!

_ Không cần hành lễ đâu

Nhìn sự tránh né của cậu anh thật không biết nên làm gì.

Người trước mặt vẫn xinh đẹp với gương mặt không chút cảm xúc.

Trong lồng ngực bỗng hơi đau một cách khó hiểu

_ Tử Mộc...là trẫm hiểu lầm ngươi...để ngươi chịu ủy khuất rồi.....!

_ Tử Mộc không dám ủy khuất, làm hoàng thượng nhọc lòng rồi....!

_ Trẫm....!không phải ý như vậy đâu....!

Tử Mộc bình thản tới đáng sợ.

Lệnh Khiêm lại bối rối không thôi.

Bèn lôi trong áo ra chiếc túi thơm miết miết qua.

Cười một cách gượng gạo

_ Tử Mộc, ngươi xem trẫm tự mình thêu nốt số chỉ còn lại đó....trẫm không khéo tay nhưng đã thử cố gắng

_ Hoàng thượng thân phận cao quý đừng làm những việc như vậy, lần sau trực tiếp vứt đi là được rồi

Thứ của cậu mà anh giữ trong tay từng nằm dưới chân kẻ khác.

Đến chính cậu giờ cũng chê bẩn không muốn chạm vào

_________________

____________

Chap hôm.nay của m.n nè ????.

Hệ Thống Trả Thù Tra NamTác giả: Hoa Tiên ĐảoTruyện Đam Mỹ, Truyện Hệ Thống, Truyện Xuyên KhôngTránh ra!,tránh ra!". Chiếc xe mất lái lao tới với tốc độ kinh hoàng. " Rầm!!". Một vũng máu lớn trên đường, thiếu niên không một nước mắt ngước lên nhìn trời xanh. Chưa bao giờ cậu thấy yên bình thế này. Hóa ra bầu trời vốn đẹp như thế, dễ đắm chìm như thế. Cảm thấy máu không ngừng chảy, Tử Mộc lại thấy vui, vui lắm, ông trời trên cao chắc chắn nghe được tiếng lòng cậu, đưa cậu đi khỏi chốn khổ lam này. Một nụ cười mãn nguyện, mắt mờ dần, thấp thoàng bóng người đàn ông chạy tới. Người đó đang nói gì đó rất lớn, nhưng Tử Mộc không nghe thấy, cũng không trông thấy rõ. Chỉ thều thào vài câu. Tham lam hít lấy mùi hương bạc hà quen thuộc một lần _ Hóa ra chỉ lúc này...anh mới ngó ngàng đến em...Em muốn hỏi anh..anh đã từng yêu em chưa? Vài giọt lệ nóng rơi trên mặt, hóa ra là đang khóc, khóc vì cậu sắp chết sao? Hai mắt nặng trĩu nhắm nghiền, lược máu lớn hộc ra từ miệng, cổ hõng như thiêu đốt, nhưng đã không còn cảm giác gì _....Em vui...vì mạng sống nhờ anh cứu...chết cũng nhìn thấy anh… Cùng một tiểu tháu giám theo sau.Lệnh Khiêm tới Liễu Dinh cung trong tối.Bước tới cửa lại ngập ngừng không biết có nên vào hay không.Khẽ vén tấm màn cửa sổ nhỏ bên cạnh.Ngay lúc đó Mai Mai gỡ băng ra thay thuốc.Lại thấy anh đi vào.Tính hành lễ thì thấy cửchỉ đưa tay lên miệng kia.Khẽ cúi người lui ra sau.Lệnh Khiêm cầm vạt áo kéo xuống.Cả người quấn kín băng trắng.Nhẹ nhàng tháo từng lớp ra, vết thương bầm tím dập máu chồng chất.Tên thái giám kia vừa nói đến gửi tới cậu lời xin lỗi là được.Nhưng Tử Mộc không chỉ bị hất một chậu nước dơ một cách oan uổng, còn bị đánh tới mức này.Anh biết phải làm sao?Tử Mộc vẫn một hai không biết người bên cạnh là anh.Hướng nằm mặt quay vào trong, rất khó nhìn thẩy, tưởng rằng vẫn còn là Mai Mai ở đó.Nhẹ cầm lấy mảnh bông thấm bỏ máu bên ngoài, nhìn thôi đã thấy đau biết chừng nào, tại sao không có một tiếng kêu?Cảm nhận bàn tay làm run rẩy không dứt khoát.Có lẽ là sợ cậu đau.Nhưng việc này đã là gì, cậu nhịn đau suốt đó giờ, đủ cảm giác từ trong ra ngoài.Tất cả có bỏ sót cái nào?_ Mai Mai, cứ mạnh tay lên, ta không sao....!Mai Mai đứng phía sau vẫn nấc tới không thở ra một hơi đàng hoàng.Lệnh Khiêm cắn chặt răng.Như vậy còn không đau, vậy với cậu như thế nào mới đau? Nếu như anh chịu nghe Tử Mộc giải thích thì hậu quả có như hiện tại?Nhìn cơ thể nhỏ nhắn phía dưới, anh muốn ôm nó nhưng lại không dám.Sao có thể mạnh mẽ tới đáng thương như vậy_ Ngươi đừng khóc nữa, đã khóc cả ngày hôm nay rồi.....ai còn tưởng ta chết rồi không bằng.Ta cũng muốn cho ngươi được mắc áo gấm lụa đào, ngươi liệu có thấy hối hận khi làm nô tỳ cho một nam sủng như ta không?Mai Mai chùi mãi không hết nước mắt.Hết hàng này đến hàng khác cứ chảy ra.Đầu lắc nguây nguậy.Không phải hối hận mà cảm thấy bản thân may mắn.Có thân nô tỳ nào gặp được một người như cậu không.Không quan tâm bản thân mà lại lo cho cô?Chỉ có thể từ nhiều đời trước vẫn làm nô tỳ mà dập đầu bể trán mới gặp được Tử Mộc kiếp này.....!Lệnh Khiêm lặng đi trong từng câu nói.Câu nam sủng này vậy mà khắc sâu trong đầu cậu nhue thế.Có thể hay không hắn liền xóa hết những mảnh kí ức đó, chỉ giữ lại những thứ tốt đẹp thôi.Mọi thứ xong xuôi, cậu gắng gượng chống tay lên, cảm nhận bàn tay đỡ từ sau liền hốt hoảng vùng ra._ Hoàng....hoàng thượng....!_ Không cần hành lễ đâuNhìn sự tránh né của cậu anh thật không biết nên làm gì.Người trước mặt vẫn xinh đẹp với gương mặt không chút cảm xúc.Trong lồng ngực bỗng hơi đau một cách khó hiểu_ Tử Mộc...là trẫm hiểu lầm ngươi...để ngươi chịu ủy khuất rồi.....!_ Tử Mộc không dám ủy khuất, làm hoàng thượng nhọc lòng rồi....!_ Trẫm....!không phải ý như vậy đâu....!Tử Mộc bình thản tới đáng sợ.Lệnh Khiêm lại bối rối không thôi.Bèn lôi trong áo ra chiếc túi thơm miết miết qua.Cười một cách gượng gạo_ Tử Mộc, ngươi xem trẫm tự mình thêu nốt số chỉ còn lại đó....trẫm không khéo tay nhưng đã thử cố gắng_ Hoàng thượng thân phận cao quý đừng làm những việc như vậy, lần sau trực tiếp vứt đi là được rồiThứ của cậu mà anh giữ trong tay từng nằm dưới chân kẻ khác.Đến chính cậu giờ cũng chê bẩn không muốn chạm vào_____________________________Chap hôm.nay của m.n nè ????.

Chương 50: Chương 50