Tác giả:

Tránh ra!,tránh ra!". Chiếc xe mất lái lao tới với tốc độ kinh hoàng. " Rầm!!". Một vũng máu lớn trên đường, thiếu niên không một nước mắt ngước lên nhìn trời xanh. Chưa bao giờ cậu thấy yên bình thế này. Hóa ra bầu trời vốn đẹp như thế, dễ đắm chìm như thế. Cảm thấy máu không ngừng chảy, Tử Mộc lại thấy vui, vui lắm, ông trời trên cao chắc chắn nghe được tiếng lòng cậu, đưa cậu đi khỏi chốn khổ lam này. Một nụ cười mãn nguyện, mắt mờ dần, thấp thoàng bóng người đàn ông chạy tới. Người đó đang nói gì đó rất lớn, nhưng Tử Mộc không nghe thấy, cũng không trông thấy rõ. Chỉ thều thào vài câu. Tham lam hít lấy mùi hương bạc hà quen thuộc một lần _ Hóa ra chỉ lúc này...anh mới ngó ngàng đến em...Em muốn hỏi anh..anh đã từng yêu em chưa? Vài giọt lệ nóng rơi trên mặt, hóa ra là đang khóc, khóc vì cậu sắp chết sao? Hai mắt nặng trĩu nhắm nghiền, lược máu lớn hộc ra từ miệng, cổ hõng như thiêu đốt, nhưng đã không còn cảm giác gì _....Em vui...vì mạng sống nhờ anh cứu...chết cũng nhìn thấy anh…

Chương 57: Chương 57

Hệ Thống Trả Thù Tra NamTác giả: Hoa Tiên ĐảoTruyện Đam Mỹ, Truyện Hệ Thống, Truyện Xuyên KhôngTránh ra!,tránh ra!". Chiếc xe mất lái lao tới với tốc độ kinh hoàng. " Rầm!!". Một vũng máu lớn trên đường, thiếu niên không một nước mắt ngước lên nhìn trời xanh. Chưa bao giờ cậu thấy yên bình thế này. Hóa ra bầu trời vốn đẹp như thế, dễ đắm chìm như thế. Cảm thấy máu không ngừng chảy, Tử Mộc lại thấy vui, vui lắm, ông trời trên cao chắc chắn nghe được tiếng lòng cậu, đưa cậu đi khỏi chốn khổ lam này. Một nụ cười mãn nguyện, mắt mờ dần, thấp thoàng bóng người đàn ông chạy tới. Người đó đang nói gì đó rất lớn, nhưng Tử Mộc không nghe thấy, cũng không trông thấy rõ. Chỉ thều thào vài câu. Tham lam hít lấy mùi hương bạc hà quen thuộc một lần _ Hóa ra chỉ lúc này...anh mới ngó ngàng đến em...Em muốn hỏi anh..anh đã từng yêu em chưa? Vài giọt lệ nóng rơi trên mặt, hóa ra là đang khóc, khóc vì cậu sắp chết sao? Hai mắt nặng trĩu nhắm nghiền, lược máu lớn hộc ra từ miệng, cổ hõng như thiêu đốt, nhưng đã không còn cảm giác gì _....Em vui...vì mạng sống nhờ anh cứu...chết cũng nhìn thấy anh… _ Nhan phi~ để nô tỳ giúp người " hốc" nhé~_ Không không không...các ngươi ỷ thế ức h**p! Rõ ràng đã bỏ độc vào còn bắt ta uống!Mai Mai không thuơng tiếc vả một bạt tai vào mặt Lạt Lạt.Nhìn vẫn chưa đủ.Hai, ba, bốn, năm.....hai mươi.....ba mươi.Đánh thế nào cũng chưa đã.Nếu không nhầm thì chính ả điên này khiến Tử Mộc bị đánh tới suýt hồn lìa khỏi xác.Càng nghĩ càng tức.Lạt Lạt bị đánh mà không biết phản kháng thế nào.Thân thể cô ở thế giới vốn ít vận động, Mai Mai lại khỏe như thế.Có phải hàm răng sắp từ bỏ miệng cô không?Mai Mai như lên cơn điên.Bên cạnh là khay nhôm mỏng, liền cầm lên đập tới tấp.Nhìn Lạt Lạt của bây giờ thân tàn ma dại, trông y như kẻ ăn xin lề đuờng quấn lên người mớ vải đẹp đẽ.Tử Mộc là người tốt nên đã che mặt đi.1Cô thấy sao mặt ả ta lại dày như thế.Tả qua các lớp cũng phải một bài văn dài." Ta đánh ngươi, ta đánh ngươi, ta đánh ngươi đau gấp trăm lần chủ tử nhưng sẽ không để ngươi chết đâu!"Khổ nỗi Mai Mai đánh đâu không đánh lại cứ nháqm vào mặt.Tử Mộc cảm thấy đáng thuơng thay cho Kỉ Như kia.Tai cậu nãy giờ vang lên các tiếng " binh! Bốp!...."1Chắc chắn cảnh tuợng trước mắt huy hoàng và đáng xem lắm.Nhưng không phù hợp với trẻ con a~1Đánh một hồi cũng mệt.Mai Mai buông" vũ khí xuống.Ngồi tạm vào ghế mà thở.Lại nhìn lên Tử Mộc còn che mặt.Cô lại hừng hực hét lên_ Aaaaa! Giám làm bẩn mắt chủ tử ta!!!!Tưởng cực hình kết thúc.Lạt Lạt hãi hùng khi thấy cô tiến đến.Mai Mai cầm lấy hai tay Lạt Lạt kéo ra ngoài_ Buông ta ra! Buông ra!" Bịch! " cô thả Lạt Lạt một góc.Nô tỳ hầu thân bên cạnh Lạt Lạt kinh hồn nhìn dáng vẻ như biến thành người điên đang không ngừng la hét nàyMai Mai để hai tay sang hông trái nhún nhẹ người_ Chủ tử các ngươi phạm thuợng.Hoàng hậu rất nổi giận.Mau đem về chăm sóc.Mai Mai khuyên Nhan phi đừng sử dụng mặt nạ đắp lên nữa...!Hất tóc đánh hông mà đi vào.Người canh ngoài cửa nãy giờ nghe thấy tiếng la hét cũng nhiều.Mồ hôi đổ như suối, tay nắm kiếm cũng ướt nhẹp." Thật là một cô nương mạnh mẽ "Mai Mai đi vào, chạy tới bên chỗ cậu đầy mừng rỡ.Tử Mộc lắc đầu vỗ vai coi như thường lệ_ Sao...có vui khôngCô không đáp lại mà cười lên xinh xắn._ Trước kia ai cũng có thể sai bảo ngươi, chà đạp đạp ngươi vì là hầu thân của một nam sủng.Nhưng từ hôm nay, ai cũng ohải gọi ngươi một tiếng Mai cô nương, vì ngươi là người của ta....

_ Nhan phi~ để nô tỳ giúp người " hốc" nhé~

_ Không không không...các ngươi ỷ thế ức h**p! Rõ ràng đã bỏ độc vào còn bắt ta uống!

Mai Mai không thuơng tiếc vả một bạt tai vào mặt Lạt Lạt.

Nhìn vẫn chưa đủ.

Hai, ba, bốn, năm.....hai mươi.....ba mươi.

Đánh thế nào cũng chưa đã.

Nếu không nhầm thì chính ả điên này khiến Tử Mộc bị đánh tới suýt hồn lìa khỏi xác.

Càng nghĩ càng tức.

Lạt Lạt bị đánh mà không biết phản kháng thế nào.

Thân thể cô ở thế giới vốn ít vận động, Mai Mai lại khỏe như thế.

Có phải hàm răng sắp từ bỏ miệng cô không?

Mai Mai như lên cơn điên.

Bên cạnh là khay nhôm mỏng, liền cầm lên đập tới tấp.

Nhìn Lạt Lạt của bây giờ thân tàn ma dại, trông y như kẻ ăn xin lề đuờng quấn lên người mớ vải đẹp đẽ.

Tử Mộc là người tốt nên đã che mặt đi.1

Cô thấy sao mặt ả ta lại dày như thế.

Tả qua các lớp cũng phải một bài văn dài.

" Ta đánh ngươi, ta đánh ngươi, ta đánh ngươi đau gấp trăm lần chủ tử nhưng sẽ không để ngươi chết đâu!"

Khổ nỗi Mai Mai đánh đâu không đánh lại cứ nháqm vào mặt.

Tử Mộc cảm thấy đáng thuơng thay cho Kỉ Như kia.

Tai cậu nãy giờ vang lên các tiếng " binh! Bốp!...."1

Chắc chắn cảnh tuợng trước mắt huy hoàng và đáng xem lắm.

Nhưng không phù hợp với trẻ con a~1

Đánh một hồi cũng mệt.

Mai Mai buông" vũ khí xuống.

Ngồi tạm vào ghế mà thở.

Lại nhìn lên Tử Mộc còn che mặt.

Cô lại hừng hực hét lên

_ Aaaaa! Giám làm bẩn mắt chủ tử ta!!!!

Tưởng cực hình kết thúc.

Lạt Lạt hãi hùng khi thấy cô tiến đến.

Mai Mai cầm lấy hai tay Lạt Lạt kéo ra ngoài

_ Buông ta ra! Buông ra!

" Bịch! " cô thả Lạt Lạt một góc.

Nô tỳ hầu thân bên cạnh Lạt Lạt kinh hồn nhìn dáng vẻ như biến thành người điên đang không ngừng la hét này

Mai Mai để hai tay sang hông trái nhún nhẹ người

_ Chủ tử các ngươi phạm thuợng.

Hoàng hậu rất nổi giận.

Mau đem về chăm sóc.

Mai Mai khuyên Nhan phi đừng sử dụng mặt nạ đắp lên nữa...!

Hất tóc đánh hông mà đi vào.

Người canh ngoài cửa nãy giờ nghe thấy tiếng la hét cũng nhiều.

Mồ hôi đổ như suối, tay nắm kiếm cũng ướt nhẹp.

" Thật là một cô nương mạnh mẽ "

Mai Mai đi vào, chạy tới bên chỗ cậu đầy mừng rỡ.

Tử Mộc lắc đầu vỗ vai coi như thường lệ

_ Sao...có vui không

Cô không đáp lại mà cười lên xinh xắn.

_ Trước kia ai cũng có thể sai bảo ngươi, chà đạp đạp ngươi vì là hầu thân của một nam sủng.

Nhưng từ hôm nay, ai cũng ohải gọi ngươi một tiếng Mai cô nương, vì ngươi là người của ta....

Hệ Thống Trả Thù Tra NamTác giả: Hoa Tiên ĐảoTruyện Đam Mỹ, Truyện Hệ Thống, Truyện Xuyên KhôngTránh ra!,tránh ra!". Chiếc xe mất lái lao tới với tốc độ kinh hoàng. " Rầm!!". Một vũng máu lớn trên đường, thiếu niên không một nước mắt ngước lên nhìn trời xanh. Chưa bao giờ cậu thấy yên bình thế này. Hóa ra bầu trời vốn đẹp như thế, dễ đắm chìm như thế. Cảm thấy máu không ngừng chảy, Tử Mộc lại thấy vui, vui lắm, ông trời trên cao chắc chắn nghe được tiếng lòng cậu, đưa cậu đi khỏi chốn khổ lam này. Một nụ cười mãn nguyện, mắt mờ dần, thấp thoàng bóng người đàn ông chạy tới. Người đó đang nói gì đó rất lớn, nhưng Tử Mộc không nghe thấy, cũng không trông thấy rõ. Chỉ thều thào vài câu. Tham lam hít lấy mùi hương bạc hà quen thuộc một lần _ Hóa ra chỉ lúc này...anh mới ngó ngàng đến em...Em muốn hỏi anh..anh đã từng yêu em chưa? Vài giọt lệ nóng rơi trên mặt, hóa ra là đang khóc, khóc vì cậu sắp chết sao? Hai mắt nặng trĩu nhắm nghiền, lược máu lớn hộc ra từ miệng, cổ hõng như thiêu đốt, nhưng đã không còn cảm giác gì _....Em vui...vì mạng sống nhờ anh cứu...chết cũng nhìn thấy anh… _ Nhan phi~ để nô tỳ giúp người " hốc" nhé~_ Không không không...các ngươi ỷ thế ức h**p! Rõ ràng đã bỏ độc vào còn bắt ta uống!Mai Mai không thuơng tiếc vả một bạt tai vào mặt Lạt Lạt.Nhìn vẫn chưa đủ.Hai, ba, bốn, năm.....hai mươi.....ba mươi.Đánh thế nào cũng chưa đã.Nếu không nhầm thì chính ả điên này khiến Tử Mộc bị đánh tới suýt hồn lìa khỏi xác.Càng nghĩ càng tức.Lạt Lạt bị đánh mà không biết phản kháng thế nào.Thân thể cô ở thế giới vốn ít vận động, Mai Mai lại khỏe như thế.Có phải hàm răng sắp từ bỏ miệng cô không?Mai Mai như lên cơn điên.Bên cạnh là khay nhôm mỏng, liền cầm lên đập tới tấp.Nhìn Lạt Lạt của bây giờ thân tàn ma dại, trông y như kẻ ăn xin lề đuờng quấn lên người mớ vải đẹp đẽ.Tử Mộc là người tốt nên đã che mặt đi.1Cô thấy sao mặt ả ta lại dày như thế.Tả qua các lớp cũng phải một bài văn dài." Ta đánh ngươi, ta đánh ngươi, ta đánh ngươi đau gấp trăm lần chủ tử nhưng sẽ không để ngươi chết đâu!"Khổ nỗi Mai Mai đánh đâu không đánh lại cứ nháqm vào mặt.Tử Mộc cảm thấy đáng thuơng thay cho Kỉ Như kia.Tai cậu nãy giờ vang lên các tiếng " binh! Bốp!...."1Chắc chắn cảnh tuợng trước mắt huy hoàng và đáng xem lắm.Nhưng không phù hợp với trẻ con a~1Đánh một hồi cũng mệt.Mai Mai buông" vũ khí xuống.Ngồi tạm vào ghế mà thở.Lại nhìn lên Tử Mộc còn che mặt.Cô lại hừng hực hét lên_ Aaaaa! Giám làm bẩn mắt chủ tử ta!!!!Tưởng cực hình kết thúc.Lạt Lạt hãi hùng khi thấy cô tiến đến.Mai Mai cầm lấy hai tay Lạt Lạt kéo ra ngoài_ Buông ta ra! Buông ra!" Bịch! " cô thả Lạt Lạt một góc.Nô tỳ hầu thân bên cạnh Lạt Lạt kinh hồn nhìn dáng vẻ như biến thành người điên đang không ngừng la hét nàyMai Mai để hai tay sang hông trái nhún nhẹ người_ Chủ tử các ngươi phạm thuợng.Hoàng hậu rất nổi giận.Mau đem về chăm sóc.Mai Mai khuyên Nhan phi đừng sử dụng mặt nạ đắp lên nữa...!Hất tóc đánh hông mà đi vào.Người canh ngoài cửa nãy giờ nghe thấy tiếng la hét cũng nhiều.Mồ hôi đổ như suối, tay nắm kiếm cũng ướt nhẹp." Thật là một cô nương mạnh mẽ "Mai Mai đi vào, chạy tới bên chỗ cậu đầy mừng rỡ.Tử Mộc lắc đầu vỗ vai coi như thường lệ_ Sao...có vui khôngCô không đáp lại mà cười lên xinh xắn._ Trước kia ai cũng có thể sai bảo ngươi, chà đạp đạp ngươi vì là hầu thân của một nam sủng.Nhưng từ hôm nay, ai cũng ohải gọi ngươi một tiếng Mai cô nương, vì ngươi là người của ta....

Chương 57: Chương 57