Tác giả:

Trên hành lang bệnh viện kẻ đến người đi không dứt. Nhưng Diệp Phi lại chẳng màng mọi thứ, ngồi xổm trong khóc gào khóc. “Khối u dạ dày của mẹ cậu là u ác tính. Nếu không có mười vạn làm phẫu thuật thì mẹ cậu chỉ có thể sống được một tháng nữa.” Giọng nói lạnh như băng của bác sĩ như mũi kim nhọn đâm vào lòng anh. Nhưng Diệp Phi không có tiền lo cho chi phí phẫu thuật đắt đỏ như vậy. Một năm trước ba nuôi của anh – Diệp Thiên Cửu đi thuyền mất tích, mẹ nuôi Thẩm Bích Cầm ngất xỉu vì khối u dạ dày phải nhập viện, Diệp Phi vừa tốt nghiệp đại học đã trở thành trụ cột của gia đình. Một năm nay để chữa bệnh cho mẹ nuôi, Diệp Phi không những dùng hết tiền tiết kiệm trong nhà, mà còn dùng hết các khoản vay trên mạng, đã vậy còn đi đến nhà họ Đường làm con rể xung hỉ. Anh làm trâu làm ngựa cho nhà họ Đường, mất sạch lòng tự mới đổi được năm mươi vạn.

Chương 1697

Chàng Rể Bác SĩTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTrên hành lang bệnh viện kẻ đến người đi không dứt. Nhưng Diệp Phi lại chẳng màng mọi thứ, ngồi xổm trong khóc gào khóc. “Khối u dạ dày của mẹ cậu là u ác tính. Nếu không có mười vạn làm phẫu thuật thì mẹ cậu chỉ có thể sống được một tháng nữa.” Giọng nói lạnh như băng của bác sĩ như mũi kim nhọn đâm vào lòng anh. Nhưng Diệp Phi không có tiền lo cho chi phí phẫu thuật đắt đỏ như vậy. Một năm trước ba nuôi của anh – Diệp Thiên Cửu đi thuyền mất tích, mẹ nuôi Thẩm Bích Cầm ngất xỉu vì khối u dạ dày phải nhập viện, Diệp Phi vừa tốt nghiệp đại học đã trở thành trụ cột của gia đình. Một năm nay để chữa bệnh cho mẹ nuôi, Diệp Phi không những dùng hết tiền tiết kiệm trong nhà, mà còn dùng hết các khoản vay trên mạng, đã vậy còn đi đến nhà họ Đường làm con rể xung hỉ. Anh làm trâu làm ngựa cho nhà họ Đường, mất sạch lòng tự mới đổi được năm mươi vạn. Chương 1697:“Diệp Phi, cậu thật biết đùa”Bà hỏi một câu: “Cậu là bác sĩ sao?”Đường Ngôn Khê đưa tay ngăn Diệp Phi mở miệng: “Diệp Phi, đừng nói”Diệp Phi đứng thẳng người, ánh mắt sáng ngời nhìn về phía mẹ Đường.“Di, con là bác sĩ Đông y, con không nói đùa, con nghiêm túc”“Dì chỉ vừa mới sử dụng thuốc Xuân Hiểu nên trong thời gian ngắn sẽ không cảm thấy khó chịu, nhưng trong vòng hai ngày nó sẽ xuất hiện tác dụng phụ.Anh nói thêm: “Đến lúc đó tình hình còn nghiêm trọng hơn viêm phổi và có thể khiến bệnh nhân phải chạy thận cả đời”“Đủ rồi”Mẹ Đường không kiềm chế được nữa, đập mép giường lớn tiếng: “Diệp Phi, tôi biết giới trẻ các cậu đều thích thể hiện, nhưng không phải cái gì cũng có thể lấy ra để lòe thiên hạ”“Virus gây viêm phổi lần này rất nguy hiếm, chỉ trong vòng vài ngày đã nhiễm hơn ba trăm người, tình hình càng ngày càng tồi tệ”“Cả nhóm viện trưởng Hàn để khắc phục được vấn đề, đã không ngủ nghỉ mấy ngày nghiên cứu, nghe nói tóc viện trưởng Hàn còn bạc đi phân nửa”“Bọn họ cố gắng lâu như vậy, cuối cùng mới phát minh ra thuốc Xuân Hiểu, áp chế được căn bệnh mới này, giúp cho tình trạng bệnh của hàng trăm người đều chuyển biến tốt đẹp.”“Nhiều người khỏi bệnh như vậy, tôi còn tự mình trải nghiệm sự thần kì của thuốc Xuân Hiểu, nó là tân dược, là cống hiến lớn nhất của năm nay, nào có cái gì gọi là tác dụng phụ?”“Cậu nói năng bừa bãi thế này, không chỉ có ý nguyền rủa tôi chết, còn xóa bỏ đi công sức của nhóm viện trưởng Hàn”“Bộ dạng này của cậu làm tôi thật sự tức giận!”Mẹ Đường không ngừng khiển trách Diệp Phi: “Cậu không tôn trọng y học, cũng không tôn trọng viện trưởng Hàn”Thấy mẹ Đường không tin, Diệp Phi nhíu mày: “Nếu như dì không tin, di có thể yêu cầu Cục dịch vụ y tế tiến hành kiểm tra chuyên sâu, nhìn kĩ thận hơn một chút..”“Được rồi, đừng nói nữ: Mẹ Đường đưa tay cắt ngang lời nói của Diệp Phi.“Xuân Hiểu ban đầu đã được Cục dịch vụ y tế kiểm tra rồi mới cho sử dụng, vậy theo cậu, có phải cũng nghỉ ngờ vắc-xin là giả không?”Mặt bà coi thường: “Tôi có lòng tin đối với viện trưởng Hàn và năng lực điều trị của Cảng Thành, tôi không muốn cậu nói xấu họ trước mặt tôi nữa”Diệp Phi há hốc miệng, còn muốn nói tiếp.“Diệp Phi, không được”Đường Ngôn Khê cũng không nhịn được, đưa tay kéo Diệp Phi một cái, nói: “Cậu học Đông y, làm một thầy thuốc bình thường là được rồi, đừng giả vờ là chuyên gia nữa”“Cậu có năng lực, so sánh được với nhóm người viện trưởng Hàn sao?”Giọng cô vô cùng bất mãn: “Cậu không nên nói nữa, nếu không cả hai mẹ con tôi đều không vui”Diệp Phi không biết làm sao, cười một cái.“Tôi thật tình không hề muốn cùng mẹ con cậu tranh cãi, chỉ là tôi nể mặt Viên Thanh Y nên mới nhiều chuyện một tí, dù gì cũng đâu phải tôi dùng”“Được rồi, tôi cũng mệt, phải nghỉ ngơi trước”Mẹ Đường liếc Diệp Phi một cái, nhanh chóng phất tay: “Diệp Phi, cậu đi về trước đi, ngày khác tôi xuất viện sẽ mời cậu dùng cơm”Bà hoàn toàn mất thiện cảm với Diệp Phi, một người không gia thế, không mối quan hệ, lại còn thích ra vẻ với người khác, cậu ta cách đẳng cấp của bà quá xa.Bà định tìm lúc thích hợp gọi cho Viên Thanh Y, nhắc nhở cô đừng bị Diệp Phi che mắt.

Chàng Rể Bác SĩTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTrên hành lang bệnh viện kẻ đến người đi không dứt. Nhưng Diệp Phi lại chẳng màng mọi thứ, ngồi xổm trong khóc gào khóc. “Khối u dạ dày của mẹ cậu là u ác tính. Nếu không có mười vạn làm phẫu thuật thì mẹ cậu chỉ có thể sống được một tháng nữa.” Giọng nói lạnh như băng của bác sĩ như mũi kim nhọn đâm vào lòng anh. Nhưng Diệp Phi không có tiền lo cho chi phí phẫu thuật đắt đỏ như vậy. Một năm trước ba nuôi của anh – Diệp Thiên Cửu đi thuyền mất tích, mẹ nuôi Thẩm Bích Cầm ngất xỉu vì khối u dạ dày phải nhập viện, Diệp Phi vừa tốt nghiệp đại học đã trở thành trụ cột của gia đình. Một năm nay để chữa bệnh cho mẹ nuôi, Diệp Phi không những dùng hết tiền tiết kiệm trong nhà, mà còn dùng hết các khoản vay trên mạng, đã vậy còn đi đến nhà họ Đường làm con rể xung hỉ. Anh làm trâu làm ngựa cho nhà họ Đường, mất sạch lòng tự mới đổi được năm mươi vạn. Chương 1697:“Diệp Phi, cậu thật biết đùa”Bà hỏi một câu: “Cậu là bác sĩ sao?”Đường Ngôn Khê đưa tay ngăn Diệp Phi mở miệng: “Diệp Phi, đừng nói”Diệp Phi đứng thẳng người, ánh mắt sáng ngời nhìn về phía mẹ Đường.“Di, con là bác sĩ Đông y, con không nói đùa, con nghiêm túc”“Dì chỉ vừa mới sử dụng thuốc Xuân Hiểu nên trong thời gian ngắn sẽ không cảm thấy khó chịu, nhưng trong vòng hai ngày nó sẽ xuất hiện tác dụng phụ.Anh nói thêm: “Đến lúc đó tình hình còn nghiêm trọng hơn viêm phổi và có thể khiến bệnh nhân phải chạy thận cả đời”“Đủ rồi”Mẹ Đường không kiềm chế được nữa, đập mép giường lớn tiếng: “Diệp Phi, tôi biết giới trẻ các cậu đều thích thể hiện, nhưng không phải cái gì cũng có thể lấy ra để lòe thiên hạ”“Virus gây viêm phổi lần này rất nguy hiếm, chỉ trong vòng vài ngày đã nhiễm hơn ba trăm người, tình hình càng ngày càng tồi tệ”“Cả nhóm viện trưởng Hàn để khắc phục được vấn đề, đã không ngủ nghỉ mấy ngày nghiên cứu, nghe nói tóc viện trưởng Hàn còn bạc đi phân nửa”“Bọn họ cố gắng lâu như vậy, cuối cùng mới phát minh ra thuốc Xuân Hiểu, áp chế được căn bệnh mới này, giúp cho tình trạng bệnh của hàng trăm người đều chuyển biến tốt đẹp.”“Nhiều người khỏi bệnh như vậy, tôi còn tự mình trải nghiệm sự thần kì của thuốc Xuân Hiểu, nó là tân dược, là cống hiến lớn nhất của năm nay, nào có cái gì gọi là tác dụng phụ?”“Cậu nói năng bừa bãi thế này, không chỉ có ý nguyền rủa tôi chết, còn xóa bỏ đi công sức của nhóm viện trưởng Hàn”“Bộ dạng này của cậu làm tôi thật sự tức giận!”Mẹ Đường không ngừng khiển trách Diệp Phi: “Cậu không tôn trọng y học, cũng không tôn trọng viện trưởng Hàn”Thấy mẹ Đường không tin, Diệp Phi nhíu mày: “Nếu như dì không tin, di có thể yêu cầu Cục dịch vụ y tế tiến hành kiểm tra chuyên sâu, nhìn kĩ thận hơn một chút..”“Được rồi, đừng nói nữ: Mẹ Đường đưa tay cắt ngang lời nói của Diệp Phi.“Xuân Hiểu ban đầu đã được Cục dịch vụ y tế kiểm tra rồi mới cho sử dụng, vậy theo cậu, có phải cũng nghỉ ngờ vắc-xin là giả không?”Mặt bà coi thường: “Tôi có lòng tin đối với viện trưởng Hàn và năng lực điều trị của Cảng Thành, tôi không muốn cậu nói xấu họ trước mặt tôi nữa”Diệp Phi há hốc miệng, còn muốn nói tiếp.“Diệp Phi, không được”Đường Ngôn Khê cũng không nhịn được, đưa tay kéo Diệp Phi một cái, nói: “Cậu học Đông y, làm một thầy thuốc bình thường là được rồi, đừng giả vờ là chuyên gia nữa”“Cậu có năng lực, so sánh được với nhóm người viện trưởng Hàn sao?”Giọng cô vô cùng bất mãn: “Cậu không nên nói nữa, nếu không cả hai mẹ con tôi đều không vui”Diệp Phi không biết làm sao, cười một cái.“Tôi thật tình không hề muốn cùng mẹ con cậu tranh cãi, chỉ là tôi nể mặt Viên Thanh Y nên mới nhiều chuyện một tí, dù gì cũng đâu phải tôi dùng”“Được rồi, tôi cũng mệt, phải nghỉ ngơi trước”Mẹ Đường liếc Diệp Phi một cái, nhanh chóng phất tay: “Diệp Phi, cậu đi về trước đi, ngày khác tôi xuất viện sẽ mời cậu dùng cơm”Bà hoàn toàn mất thiện cảm với Diệp Phi, một người không gia thế, không mối quan hệ, lại còn thích ra vẻ với người khác, cậu ta cách đẳng cấp của bà quá xa.Bà định tìm lúc thích hợp gọi cho Viên Thanh Y, nhắc nhở cô đừng bị Diệp Phi che mắt.

Chàng Rể Bác SĩTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTrên hành lang bệnh viện kẻ đến người đi không dứt. Nhưng Diệp Phi lại chẳng màng mọi thứ, ngồi xổm trong khóc gào khóc. “Khối u dạ dày của mẹ cậu là u ác tính. Nếu không có mười vạn làm phẫu thuật thì mẹ cậu chỉ có thể sống được một tháng nữa.” Giọng nói lạnh như băng của bác sĩ như mũi kim nhọn đâm vào lòng anh. Nhưng Diệp Phi không có tiền lo cho chi phí phẫu thuật đắt đỏ như vậy. Một năm trước ba nuôi của anh – Diệp Thiên Cửu đi thuyền mất tích, mẹ nuôi Thẩm Bích Cầm ngất xỉu vì khối u dạ dày phải nhập viện, Diệp Phi vừa tốt nghiệp đại học đã trở thành trụ cột của gia đình. Một năm nay để chữa bệnh cho mẹ nuôi, Diệp Phi không những dùng hết tiền tiết kiệm trong nhà, mà còn dùng hết các khoản vay trên mạng, đã vậy còn đi đến nhà họ Đường làm con rể xung hỉ. Anh làm trâu làm ngựa cho nhà họ Đường, mất sạch lòng tự mới đổi được năm mươi vạn. Chương 1697:“Diệp Phi, cậu thật biết đùa”Bà hỏi một câu: “Cậu là bác sĩ sao?”Đường Ngôn Khê đưa tay ngăn Diệp Phi mở miệng: “Diệp Phi, đừng nói”Diệp Phi đứng thẳng người, ánh mắt sáng ngời nhìn về phía mẹ Đường.“Di, con là bác sĩ Đông y, con không nói đùa, con nghiêm túc”“Dì chỉ vừa mới sử dụng thuốc Xuân Hiểu nên trong thời gian ngắn sẽ không cảm thấy khó chịu, nhưng trong vòng hai ngày nó sẽ xuất hiện tác dụng phụ.Anh nói thêm: “Đến lúc đó tình hình còn nghiêm trọng hơn viêm phổi và có thể khiến bệnh nhân phải chạy thận cả đời”“Đủ rồi”Mẹ Đường không kiềm chế được nữa, đập mép giường lớn tiếng: “Diệp Phi, tôi biết giới trẻ các cậu đều thích thể hiện, nhưng không phải cái gì cũng có thể lấy ra để lòe thiên hạ”“Virus gây viêm phổi lần này rất nguy hiếm, chỉ trong vòng vài ngày đã nhiễm hơn ba trăm người, tình hình càng ngày càng tồi tệ”“Cả nhóm viện trưởng Hàn để khắc phục được vấn đề, đã không ngủ nghỉ mấy ngày nghiên cứu, nghe nói tóc viện trưởng Hàn còn bạc đi phân nửa”“Bọn họ cố gắng lâu như vậy, cuối cùng mới phát minh ra thuốc Xuân Hiểu, áp chế được căn bệnh mới này, giúp cho tình trạng bệnh của hàng trăm người đều chuyển biến tốt đẹp.”“Nhiều người khỏi bệnh như vậy, tôi còn tự mình trải nghiệm sự thần kì của thuốc Xuân Hiểu, nó là tân dược, là cống hiến lớn nhất của năm nay, nào có cái gì gọi là tác dụng phụ?”“Cậu nói năng bừa bãi thế này, không chỉ có ý nguyền rủa tôi chết, còn xóa bỏ đi công sức của nhóm viện trưởng Hàn”“Bộ dạng này của cậu làm tôi thật sự tức giận!”Mẹ Đường không ngừng khiển trách Diệp Phi: “Cậu không tôn trọng y học, cũng không tôn trọng viện trưởng Hàn”Thấy mẹ Đường không tin, Diệp Phi nhíu mày: “Nếu như dì không tin, di có thể yêu cầu Cục dịch vụ y tế tiến hành kiểm tra chuyên sâu, nhìn kĩ thận hơn một chút..”“Được rồi, đừng nói nữ: Mẹ Đường đưa tay cắt ngang lời nói của Diệp Phi.“Xuân Hiểu ban đầu đã được Cục dịch vụ y tế kiểm tra rồi mới cho sử dụng, vậy theo cậu, có phải cũng nghỉ ngờ vắc-xin là giả không?”Mặt bà coi thường: “Tôi có lòng tin đối với viện trưởng Hàn và năng lực điều trị của Cảng Thành, tôi không muốn cậu nói xấu họ trước mặt tôi nữa”Diệp Phi há hốc miệng, còn muốn nói tiếp.“Diệp Phi, không được”Đường Ngôn Khê cũng không nhịn được, đưa tay kéo Diệp Phi một cái, nói: “Cậu học Đông y, làm một thầy thuốc bình thường là được rồi, đừng giả vờ là chuyên gia nữa”“Cậu có năng lực, so sánh được với nhóm người viện trưởng Hàn sao?”Giọng cô vô cùng bất mãn: “Cậu không nên nói nữa, nếu không cả hai mẹ con tôi đều không vui”Diệp Phi không biết làm sao, cười một cái.“Tôi thật tình không hề muốn cùng mẹ con cậu tranh cãi, chỉ là tôi nể mặt Viên Thanh Y nên mới nhiều chuyện một tí, dù gì cũng đâu phải tôi dùng”“Được rồi, tôi cũng mệt, phải nghỉ ngơi trước”Mẹ Đường liếc Diệp Phi một cái, nhanh chóng phất tay: “Diệp Phi, cậu đi về trước đi, ngày khác tôi xuất viện sẽ mời cậu dùng cơm”Bà hoàn toàn mất thiện cảm với Diệp Phi, một người không gia thế, không mối quan hệ, lại còn thích ra vẻ với người khác, cậu ta cách đẳng cấp của bà quá xa.Bà định tìm lúc thích hợp gọi cho Viên Thanh Y, nhắc nhở cô đừng bị Diệp Phi che mắt.

Chương 1697