Tác giả:

- AAAAAA - tiếng hét thảm thiết của một người con trai vang lên từ phía con hẻm nhỏ tối tăm từ lâu đã rất ít người lui tới. Người con trai đang nằm ở phía dưới đang nhìn lên với ánh mắt hoảng sợ tột độ và đầy đau đớn. Ngồi lên phía trên người hắn là một người con trai với vẻ mặt ôn nhu nhưng đôi mắt lạnh lùng không một chút thương xót nhìn hắn, người con trai ấy không ngần ngại mà cằm một con dao sắt nhọn mà cắt từng ngón tay của hắn nhưng thật chậm chạp khiến cho người nằm phía dưới chỉ muốn ngất đi. Cậu con trai phía trên nở một nụ cười thật tươi nhưng lại là một nụ cười của một con ác quỷ đang thèm khát máu một thứ khiến người ta nhìn thôi cũng đã rất kinh tởm. Đau đớn và sợ hải khiến hắn gần như mất bình tĩnh mà lên tiếng cầu xin. - Làm ơn xin cậu hãy dừng lại. Không phải chúng ta là bạn của nhau sao. Tôi sẽ không để bụng và nhất định sẽ không nói chuyện này cho ai biết đâu. Nhưng đáp lại hắn chỉ là sự im lặng, chỉ có tiếng dao lại lúc nghe quỷ dị hơn nhưng cũng dừng lại hẳn. Một…

Chương 24

Đừng Hòng Trốn ThoátTác giả: nhoxgacon1402Truyện Đam Mỹ, Truyện Ngược, Truyện Sủng- AAAAAA - tiếng hét thảm thiết của một người con trai vang lên từ phía con hẻm nhỏ tối tăm từ lâu đã rất ít người lui tới. Người con trai đang nằm ở phía dưới đang nhìn lên với ánh mắt hoảng sợ tột độ và đầy đau đớn. Ngồi lên phía trên người hắn là một người con trai với vẻ mặt ôn nhu nhưng đôi mắt lạnh lùng không một chút thương xót nhìn hắn, người con trai ấy không ngần ngại mà cằm một con dao sắt nhọn mà cắt từng ngón tay của hắn nhưng thật chậm chạp khiến cho người nằm phía dưới chỉ muốn ngất đi. Cậu con trai phía trên nở một nụ cười thật tươi nhưng lại là một nụ cười của một con ác quỷ đang thèm khát máu một thứ khiến người ta nhìn thôi cũng đã rất kinh tởm. Đau đớn và sợ hải khiến hắn gần như mất bình tĩnh mà lên tiếng cầu xin. - Làm ơn xin cậu hãy dừng lại. Không phải chúng ta là bạn của nhau sao. Tôi sẽ không để bụng và nhất định sẽ không nói chuyện này cho ai biết đâu. Nhưng đáp lại hắn chỉ là sự im lặng, chỉ có tiếng dao lại lúc nghe quỷ dị hơn nhưng cũng dừng lại hẳn. Một… - Thiếu gia, mời cậu dùng bữa!Khi người hầu đã rời đi Dạ Vũ mới gấp tờ báo lại làm đôi rồi đặt nhẹ xuống trước mặt, cậu nâng ly cà phê còn đang nóng được bày sẵn trên bàn lên mà thưởng thức và cùng bữa sáng của mình. Nhưng chỉ vừa ăn được một chút cậu đột nhiên dừng lại, đôi mắt chỉ hướng về phía góc phòng nơi được đặt chiếc hộp gỗ màu đen được thiết kế rất tinh xảo được đặt trên kệ sách rất cao.Sau cái đêm chứng kiến được vụ việc đó xảy ra, bên trong cậu cảm thấy như có điều gì đó rất hưng phấn đang khơi dậy cậu, như nhớ đến sự việc cậu liền đứng dậy rồi đi tới phía hộp gỗ được đặt trên cao và khóa rất cẩn thận, nhẹ nhàng tra chìa khóa vào và mở chiếc hộp ra bên, ngạc nhiên thay trong nó chỉ duy nhất một thứ được đặt là con dao nhuốm đầy máu. Cậu dùng khăn tay cầm con dao nhuốm đầy máu lên ngắm một chút rồi lại thả xuống về chỗ cũ, cẩn thận khóa hộp gỗ lại rồi đặt về vị trí cũ. Cùng lúc điện thoại cậu vang lên một bản nhạc"EmnếmtrảiniềmngọtngàoấyĐềulàkếtquảlạnhlẽo!!ĐórõrànglàcắtratừtráitimtôiMỗi miếngthịtgiốngnhưmónquàChođếnbâygiờcũngkhông cần giả suy tư.!Emsắcbén-TôichínhlàgiótanhmưamáuTôichínhlàmộtnhàvănlưuloát..Khiếnchotôitheođuổiemkhởi,thừa, chuyển, hợpAikhảnghi?Aiđángthương?Aivôtội?Aisốngtạm?Tôiđãmuốnnhìnđếncáikếtcuốicùng..."Bản nhạc đều đều phát ra từ chiếc điện thoại được đặt trên bàn của Dạ Vũ. Quay lưng lại bất động đứng nhìn về hướng bên ngoài cửa sổ kia cho đến khi bản nhạc kết thúc Dạ Vũ vẫn không chịu cử động. Không ai biết cậu đang nghĩ gì chỉ thấy bây giờ Dạ Vũ như là một con người khác, đôi mắt cậu đỏ lên hưng phấn, tay nắm chặt vào thành cửa sổ siết lại đến nỗi thấy cả gân xanh, nở một nụ cười lúc ẩn lúc hiện nhưng tuyệt nhiên không nói một lời nào. Trên khuôn mặt luôn tươi cười kia nay còn pha thêm chút ma mãnh khiến cho người nhìn thấy vừa thích vừa sợ. Phá tan khung cảnh im lặng đấy là tiếng quản gia đang gõ vào cửa phòng và lên tiếng nói- Thiếu gia, đã đến giờ rồi!!- Có phải ông ta nói chỉ cần xử lý mục tiêu này xong sẽ không làm phiền tôi nữa đúng không?- Dạ, đúng như vậy!! Xin cậu hãy chuẩn bị đầy đủ mọi thứ.- Được ông ra ngoài thông báo với ông ta điNgười quản gia vâng lời cuối người xuống chào cậu rồi nhanh chóng lùi đi ra ngoài. Cậu đi thêm vài bước tới trước mặt một vách tường, đưa tay mò tìm và nhấn một dãy số được che rất kín. Tút..tút chỉ sau ba giây khi dãy số được bấm bức tường trước mặt được đưa lên cao, bên trong bức tường lại có thêm một căn phòng khác.Dưới ánh đèn xanh nước được bố trí khắp cả căn phòng nơi tỏa ra một cảm giác rất lạnh lẽo của điện từ. Xung quanh phòng cũng không ấm áp gì hơn khi được đặt rất nhiều súng, bom, kiếm và rất nhiều phần mềm điện tử khác. Cậu vừa bước vào liền đi tới nơi được đặt súng đắn đo lựa chọn một hồi rồi cầm trên tay là chiếc SVLK-145 Sumrak ( tầm xa ) và khẩu ShAK-12 ( cận chiến ) còn không quên dùng ống giảm thanh cho khẩu cận chiến.Cậu lựa chọn một chiếc quần dài màu đen rách cá tính cùng cái áo phông dài tay màu xanh đậm, đeo đôi găng tay làm từ da và kết hợp tất cả mong thứ thứ lại với đôi giày màu trắng- xanh cực kì nổi bật, nhưng lại rất hòa hợp trong mắt người nhìn, cậu không quên sau lưng còn có mang khẩu tầm xa. Như đã chuẩn bị đủ cậu từ tốn bước ra căn phòng làm một vài động tác tay để đóng nó lại một cách cẩn trọng. Cậu nhanh chân đi xuống dưới lầu lúc này mọi người hầu trong nhà dường như đã đi nghĩ trưa gần hết, chỉ còn lại một vài người khi thấy cậu liền gập người xuống mà chào. Cậu thản nhiên dắt chiếc moto honda RC213V-S của mình ra khỏi gara và nhanh chóng phóng đi rời khỏi căn biệt thự rộng lớn.

- Thiếu gia, mời cậu dùng bữa!

Khi người hầu đã rời đi Dạ Vũ mới gấp tờ báo lại làm đôi rồi đặt nhẹ xuống trước mặt, cậu nâng ly cà phê còn đang nóng được bày sẵn trên bàn lên mà thưởng thức và cùng bữa sáng của mình. Nhưng chỉ vừa ăn được một chút cậu đột nhiên dừng lại, đôi mắt chỉ hướng về phía góc phòng nơi được đặt chiếc hộp gỗ màu đen được thiết kế rất tinh xảo được đặt trên kệ sách rất cao.

Sau cái đêm chứng kiến được vụ việc đó xảy ra, bên trong cậu cảm thấy như có điều gì đó rất hưng phấn đang khơi dậy cậu, như nhớ đến sự việc cậu liền đứng dậy rồi đi tới phía hộp gỗ được đặt trên cao và khóa rất cẩn thận, nhẹ nhàng tra chìa khóa vào và mở chiếc hộp ra bên, ngạc nhiên thay trong nó chỉ duy nhất một thứ được đặt là con dao nhuốm đầy máu. Cậu dùng khăn tay cầm con dao nhuốm đầy máu lên ngắm một chút rồi lại thả xuống về chỗ cũ, cẩn thận khóa hộp gỗ lại rồi đặt về vị trí cũ. Cùng lúc điện thoại cậu vang lên một bản nhạc

"

Em

nếm

trải

niềm

ngọt

ngào

ấy

Đều

kết

quả

lạnh

lẽo!!

Đó

ràng

cắt

ra

từ

trái

tim

tôi

Mỗi miếng

thịt

giống

như

món

quà

Cho

đến

bây

giờ

cũng

không cần giả suy tư.!

Em

sắc

bén

-

Tôi

chính

gió

tanh

mưa

máu

Tôi

chính

một

nhà

văn

lưu

loát..

Khiến

cho

tôi

theo

đuổi

em

khởi

,

thừa

, chuyển, hợp

Ai

khả

nghi

?

Ai

đáng

thương

?

Ai

tội

?

Ai

sống

tạm

?

Tôi

đã

muốn

nhìn

đến

cái

kết

cuối

cùng

...

"

Bản nhạc đều đều phát ra từ chiếc điện thoại được đặt trên bàn của Dạ Vũ. Quay lưng lại bất động đứng nhìn về hướng bên ngoài cửa sổ kia cho đến khi bản nhạc kết thúc Dạ Vũ vẫn không chịu cử động. Không ai biết cậu đang nghĩ gì chỉ thấy bây giờ Dạ Vũ như là một con người khác, đôi mắt cậu đỏ lên hưng phấn, tay nắm chặt vào thành cửa sổ siết lại đến nỗi thấy cả gân xanh, nở một nụ cười lúc ẩn lúc hiện nhưng tuyệt nhiên không nói một lời nào. Trên khuôn mặt luôn tươi cười kia nay còn pha thêm chút ma mãnh khiến cho người nhìn thấy vừa thích vừa sợ. Phá tan khung cảnh im lặng đấy là tiếng quản gia đang gõ vào cửa phòng và lên tiếng nói

- Thiếu gia, đã đến giờ rồi!!

- Có phải ông ta nói chỉ cần xử lý mục tiêu này xong sẽ không làm phiền tôi nữa đúng không?

- Dạ, đúng như vậy!! Xin cậu hãy chuẩn bị đầy đủ mọi thứ.

- Được ông ra ngoài thông báo với ông ta đi

Người quản gia vâng lời cuối người xuống chào cậu rồi nhanh chóng lùi đi ra ngoài. Cậu đi thêm vài bước tới trước mặt một vách tường, đưa tay mò tìm và nhấn một dãy số được che rất kín. Tút..tút chỉ sau ba giây khi dãy số được bấm bức tường trước mặt được đưa lên cao, bên trong bức tường lại có thêm một căn phòng khác.

Dưới ánh đèn xanh nước được bố trí khắp cả căn phòng nơi tỏa ra một cảm giác rất lạnh lẽo của điện từ. Xung quanh phòng cũng không ấm áp gì hơn khi được đặt rất nhiều súng, bom, kiếm và rất nhiều phần mềm điện tử khác. Cậu vừa bước vào liền đi tới nơi được đặt súng đắn đo lựa chọn một hồi rồi cầm trên tay là chiếc SVLK-145 Sumrak ( tầm xa ) và khẩu ShAK-12 ( cận chiến ) còn không quên dùng ống giảm thanh cho khẩu cận chiến.

Cậu lựa chọn một chiếc quần dài màu đen rách cá tính cùng cái áo phông dài tay màu xanh đậm, đeo đôi găng tay làm từ da và kết hợp tất cả mong thứ thứ lại với đôi giày màu trắng- xanh cực kì nổi bật, nhưng lại rất hòa hợp trong mắt người nhìn, cậu không quên sau lưng còn có mang khẩu tầm xa. Như đã chuẩn bị đủ cậu từ tốn bước ra căn phòng làm một vài động tác tay để đóng nó lại một cách cẩn trọng. Cậu nhanh chân đi xuống dưới lầu lúc này mọi người hầu trong nhà dường như đã đi nghĩ trưa gần hết, chỉ còn lại một vài người khi thấy cậu liền gập người xuống mà chào. Cậu thản nhiên dắt chiếc moto honda RC213V-S của mình ra khỏi gara và nhanh chóng phóng đi rời khỏi căn biệt thự rộng lớn.

Đừng Hòng Trốn ThoátTác giả: nhoxgacon1402Truyện Đam Mỹ, Truyện Ngược, Truyện Sủng- AAAAAA - tiếng hét thảm thiết của một người con trai vang lên từ phía con hẻm nhỏ tối tăm từ lâu đã rất ít người lui tới. Người con trai đang nằm ở phía dưới đang nhìn lên với ánh mắt hoảng sợ tột độ và đầy đau đớn. Ngồi lên phía trên người hắn là một người con trai với vẻ mặt ôn nhu nhưng đôi mắt lạnh lùng không một chút thương xót nhìn hắn, người con trai ấy không ngần ngại mà cằm một con dao sắt nhọn mà cắt từng ngón tay của hắn nhưng thật chậm chạp khiến cho người nằm phía dưới chỉ muốn ngất đi. Cậu con trai phía trên nở một nụ cười thật tươi nhưng lại là một nụ cười của một con ác quỷ đang thèm khát máu một thứ khiến người ta nhìn thôi cũng đã rất kinh tởm. Đau đớn và sợ hải khiến hắn gần như mất bình tĩnh mà lên tiếng cầu xin. - Làm ơn xin cậu hãy dừng lại. Không phải chúng ta là bạn của nhau sao. Tôi sẽ không để bụng và nhất định sẽ không nói chuyện này cho ai biết đâu. Nhưng đáp lại hắn chỉ là sự im lặng, chỉ có tiếng dao lại lúc nghe quỷ dị hơn nhưng cũng dừng lại hẳn. Một… - Thiếu gia, mời cậu dùng bữa!Khi người hầu đã rời đi Dạ Vũ mới gấp tờ báo lại làm đôi rồi đặt nhẹ xuống trước mặt, cậu nâng ly cà phê còn đang nóng được bày sẵn trên bàn lên mà thưởng thức và cùng bữa sáng của mình. Nhưng chỉ vừa ăn được một chút cậu đột nhiên dừng lại, đôi mắt chỉ hướng về phía góc phòng nơi được đặt chiếc hộp gỗ màu đen được thiết kế rất tinh xảo được đặt trên kệ sách rất cao.Sau cái đêm chứng kiến được vụ việc đó xảy ra, bên trong cậu cảm thấy như có điều gì đó rất hưng phấn đang khơi dậy cậu, như nhớ đến sự việc cậu liền đứng dậy rồi đi tới phía hộp gỗ được đặt trên cao và khóa rất cẩn thận, nhẹ nhàng tra chìa khóa vào và mở chiếc hộp ra bên, ngạc nhiên thay trong nó chỉ duy nhất một thứ được đặt là con dao nhuốm đầy máu. Cậu dùng khăn tay cầm con dao nhuốm đầy máu lên ngắm một chút rồi lại thả xuống về chỗ cũ, cẩn thận khóa hộp gỗ lại rồi đặt về vị trí cũ. Cùng lúc điện thoại cậu vang lên một bản nhạc"EmnếmtrảiniềmngọtngàoấyĐềulàkếtquảlạnhlẽo!!ĐórõrànglàcắtratừtráitimtôiMỗi miếngthịtgiốngnhưmónquàChođếnbâygiờcũngkhông cần giả suy tư.!Emsắcbén-TôichínhlàgiótanhmưamáuTôichínhlàmộtnhàvănlưuloát..Khiếnchotôitheođuổiemkhởi,thừa, chuyển, hợpAikhảnghi?Aiđángthương?Aivôtội?Aisốngtạm?Tôiđãmuốnnhìnđếncáikếtcuốicùng..."Bản nhạc đều đều phát ra từ chiếc điện thoại được đặt trên bàn của Dạ Vũ. Quay lưng lại bất động đứng nhìn về hướng bên ngoài cửa sổ kia cho đến khi bản nhạc kết thúc Dạ Vũ vẫn không chịu cử động. Không ai biết cậu đang nghĩ gì chỉ thấy bây giờ Dạ Vũ như là một con người khác, đôi mắt cậu đỏ lên hưng phấn, tay nắm chặt vào thành cửa sổ siết lại đến nỗi thấy cả gân xanh, nở một nụ cười lúc ẩn lúc hiện nhưng tuyệt nhiên không nói một lời nào. Trên khuôn mặt luôn tươi cười kia nay còn pha thêm chút ma mãnh khiến cho người nhìn thấy vừa thích vừa sợ. Phá tan khung cảnh im lặng đấy là tiếng quản gia đang gõ vào cửa phòng và lên tiếng nói- Thiếu gia, đã đến giờ rồi!!- Có phải ông ta nói chỉ cần xử lý mục tiêu này xong sẽ không làm phiền tôi nữa đúng không?- Dạ, đúng như vậy!! Xin cậu hãy chuẩn bị đầy đủ mọi thứ.- Được ông ra ngoài thông báo với ông ta điNgười quản gia vâng lời cuối người xuống chào cậu rồi nhanh chóng lùi đi ra ngoài. Cậu đi thêm vài bước tới trước mặt một vách tường, đưa tay mò tìm và nhấn một dãy số được che rất kín. Tút..tút chỉ sau ba giây khi dãy số được bấm bức tường trước mặt được đưa lên cao, bên trong bức tường lại có thêm một căn phòng khác.Dưới ánh đèn xanh nước được bố trí khắp cả căn phòng nơi tỏa ra một cảm giác rất lạnh lẽo của điện từ. Xung quanh phòng cũng không ấm áp gì hơn khi được đặt rất nhiều súng, bom, kiếm và rất nhiều phần mềm điện tử khác. Cậu vừa bước vào liền đi tới nơi được đặt súng đắn đo lựa chọn một hồi rồi cầm trên tay là chiếc SVLK-145 Sumrak ( tầm xa ) và khẩu ShAK-12 ( cận chiến ) còn không quên dùng ống giảm thanh cho khẩu cận chiến.Cậu lựa chọn một chiếc quần dài màu đen rách cá tính cùng cái áo phông dài tay màu xanh đậm, đeo đôi găng tay làm từ da và kết hợp tất cả mong thứ thứ lại với đôi giày màu trắng- xanh cực kì nổi bật, nhưng lại rất hòa hợp trong mắt người nhìn, cậu không quên sau lưng còn có mang khẩu tầm xa. Như đã chuẩn bị đủ cậu từ tốn bước ra căn phòng làm một vài động tác tay để đóng nó lại một cách cẩn trọng. Cậu nhanh chân đi xuống dưới lầu lúc này mọi người hầu trong nhà dường như đã đi nghĩ trưa gần hết, chỉ còn lại một vài người khi thấy cậu liền gập người xuống mà chào. Cậu thản nhiên dắt chiếc moto honda RC213V-S của mình ra khỏi gara và nhanh chóng phóng đi rời khỏi căn biệt thự rộng lớn.

Chương 24