Tác giả:

Cơn mưa xuyên suốt 24/24 đã hai ngày rồi mưa cứ thế không tăng không giảm cứ làm không khí càng ẩm ướt đến âm u lại cùng cô gái trên sân thượng cô ta đã đứng ở đó hai giờ rồi tiếng mưa át đi tiếng cảnh sát liên tục khuyên ngăn, đúng là nực cười con người luôn cố chấp một cách ngu ngốc cứ cho rằng cô ta suy nghĩ bồng bột nhưng…nếu không phải là con người đã bị dồn đến chân tường thì họ chả tìm một nơi cao đến chục tầng để tự sát cũng chả ngu gì để đứng cả hai tiếng ở đấy cả thì đoán xem khuyên ngăn có phải là cách ngu ngốc nhất trong các cách cứu người không ?Trong khi lũ cảnh sát và đám làm màu đang cố hét lên thì bằng một cách nào đó một chàng sinh viên có vẻ là khá mọt sách hắn đeo kinh cùng với chiếc balo đang đeo trên vai. Tiếng bước chân át đi cơn mưa âm u hắn đi đến gần cô ta, làm cô ta hét lớn :- Tôi không cần mấy người ! Cút !Hắn cười khẩy một cái, rồi nói :- Nhảy đi. “Gì ? Đây là câu nói của một cậu sinh viên sao ? “ câu nói của hắn khiến tất cả người xung quanh lạnh gáy,…

Chương 19: Tên cáo lưu manh

Chủ Hệ Thống Nói Tôi Là Người Tình Kiếp TrướcTác giả: Băng NhấtTruyện Đam Mỹ, Truyện Hệ Thống, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Light Novel, Truyện Xuyên KhôngCơn mưa xuyên suốt 24/24 đã hai ngày rồi mưa cứ thế không tăng không giảm cứ làm không khí càng ẩm ướt đến âm u lại cùng cô gái trên sân thượng cô ta đã đứng ở đó hai giờ rồi tiếng mưa át đi tiếng cảnh sát liên tục khuyên ngăn, đúng là nực cười con người luôn cố chấp một cách ngu ngốc cứ cho rằng cô ta suy nghĩ bồng bột nhưng…nếu không phải là con người đã bị dồn đến chân tường thì họ chả tìm một nơi cao đến chục tầng để tự sát cũng chả ngu gì để đứng cả hai tiếng ở đấy cả thì đoán xem khuyên ngăn có phải là cách ngu ngốc nhất trong các cách cứu người không ?Trong khi lũ cảnh sát và đám làm màu đang cố hét lên thì bằng một cách nào đó một chàng sinh viên có vẻ là khá mọt sách hắn đeo kinh cùng với chiếc balo đang đeo trên vai. Tiếng bước chân át đi cơn mưa âm u hắn đi đến gần cô ta, làm cô ta hét lớn :- Tôi không cần mấy người ! Cút !Hắn cười khẩy một cái, rồi nói :- Nhảy đi. “Gì ? Đây là câu nói của một cậu sinh viên sao ? “ câu nói của hắn khiến tất cả người xung quanh lạnh gáy,… Cùng lúc đó cơ thể con cáo bắt đầu có dấu hiệu tỉnh dậy, nhìn thấy thế hắn nhớ đến lời cô ta có nói trước khi rời đi: ‘ Tên ngốc ấy dậy thì cho hắn uống như thế sẽ nhanh chóng hồi phục thôi, “ Hắn liền lấy nước để đút viên thuốc nhưng không làm sao đút được viên thuốc vào miệng tên ngốc này. Đành liều hắn bỏ cả viên vào miệng rồi uống một ngụm nước lớn rồi dùng miệng đút cho hắn.Cứ như thế con cáo cũng chịu uống thuốc, bỗng nó mở mắt lớn vào ôm hắn vào lòng và hôn hắn một cách mãnh liệt. Nụ hôn lần này khiến hắn phải ngộp thở lồng ngực chưa từng động lòng với ai vậy mà lại vì cái con cáo ngốc nghếch này lại lỡ một nhịp.Hắn vội ôm lấy lồng ngực liền đẩy tên hồ ly ra xa, xong quay sang nhìn bằng ánh mắt đầy nghi ngờ.- Ngươi? Tỉnh dậy từ lúc nào vậy hả?- Ừm…chắc là từ lúc người đưa đôi môi mền này cho ta sao?.Hắn tức giận đến đỏ mặt liền gạt bỏ cái tay bất chính của hắn đang đặt bên hông của bản thân, xong đứng bật dậy quay lại dùng ánh mắt ghét bỏ khiến tên ngốc đó vội đưa ngang bằng với vai rồi giải thích.- Ah! Kí chủ à, thực sự ta không hề hay biết gì.- Thôi mà, A!Giật mình với tiếng kêu hắn qua lại đỡ đỡ tên hệ thống đưa lên giường mang nghi vấn:- Không phải vết thương của ngươi đã khỏi rồi sao?Con cáo lập tức phủ định xong nói:- Làm sao mà nhanh chóng vậy chứ?- Vết thương đã lành rồi!- Đó chỉ là vết thương của nhân vật trong truyện tất nhiên phải nhanh chóng khôi phục bởi nó không có được trong kịch bản có sẵn.- Thế?- Do vết thương khá nặng nên mọi khoản sẽ trừ đi số điểm mà kí chủ của hệ thống có được.- Cái gì? Sao lại là chủ của hệ thống?Thấy cái mặt tiếc tiền của hắn con cáo nở một nụ cười, rồi đưa tay lên xoa đầu hắn. Do đã quá muộn đôi mắt hắn đã lim dim miệng hắn ngáp nhẹ thấy Du Thiên đã mệt lả con cáo liền khuyên hắn đi ngủ. Vậy mà hắn lại lạnh lùng hất hủi xong cáo con cũng không phải dạng vừa tìm đủ trò để được ngủ với hắn.

Cùng lúc đó cơ thể con cáo bắt đầu có dấu hiệu tỉnh dậy, nhìn thấy thế hắn nhớ đến lời cô ta có nói trước khi rời đi: ‘ Tên ngốc ấy dậy thì cho hắn uống như thế sẽ nhanh chóng hồi phục thôi, “ Hắn liền lấy nước để đút viên thuốc nhưng không làm sao đút được viên thuốc vào miệng tên ngốc này. Đành liều hắn bỏ cả viên vào miệng rồi uống một ngụm nước lớn rồi dùng miệng đút cho hắn.

Cứ như thế con cáo cũng chịu uống thuốc, bỗng nó mở mắt lớn vào ôm hắn vào lòng và hôn hắn một cách mãnh liệt. Nụ hôn lần này khiến hắn phải ngộp thở lồng ngực chưa từng động lòng với ai vậy mà lại vì cái con cáo ngốc nghếch này lại lỡ một nhịp.

Hắn vội ôm lấy lồng ngực liền đẩy tên hồ ly ra xa, xong quay sang nhìn bằng ánh mắt đầy nghi ngờ.

- Ngươi? Tỉnh dậy từ lúc nào vậy hả?

- Ừm…chắc là từ lúc người đưa đôi môi mền này cho ta sao?.

Hắn tức giận đến đỏ mặt liền gạt bỏ cái tay bất chính của hắn đang đặt bên hông của bản thân, xong đứng bật dậy quay lại dùng ánh mắt ghét bỏ khiến tên ngốc đó vội đưa ngang bằng với vai rồi giải thích.

- Ah! Kí chủ à, thực sự ta không hề hay biết gì.

- Thôi mà, A!

Giật mình với tiếng kêu hắn qua lại đỡ đỡ tên hệ thống đưa lên giường mang nghi vấn:

- Không phải vết thương của ngươi đã khỏi rồi sao?

Con cáo lập tức phủ định xong nói:

- Làm sao mà nhanh chóng vậy chứ?

- Vết thương đã lành rồi!

- Đó chỉ là vết thương của nhân vật trong truyện tất nhiên phải nhanh chóng khôi phục bởi nó không có được trong kịch bản có sẵn.

- Thế?

- Do vết thương khá nặng nên mọi khoản sẽ trừ đi số điểm mà kí chủ của hệ thống có được.

- Cái gì? Sao lại là chủ của hệ thống?

Thấy cái mặt tiếc tiền của hắn con cáo nở một nụ cười, rồi đưa tay lên xoa đầu hắn. Do đã quá muộn đôi mắt hắn đã lim dim miệng hắn ngáp nhẹ thấy Du Thiên đã mệt lả con cáo liền khuyên hắn đi ngủ. Vậy mà hắn lại lạnh lùng hất hủi xong cáo con cũng không phải dạng vừa tìm đủ trò để được ngủ với hắn.

Chủ Hệ Thống Nói Tôi Là Người Tình Kiếp TrướcTác giả: Băng NhấtTruyện Đam Mỹ, Truyện Hệ Thống, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Light Novel, Truyện Xuyên KhôngCơn mưa xuyên suốt 24/24 đã hai ngày rồi mưa cứ thế không tăng không giảm cứ làm không khí càng ẩm ướt đến âm u lại cùng cô gái trên sân thượng cô ta đã đứng ở đó hai giờ rồi tiếng mưa át đi tiếng cảnh sát liên tục khuyên ngăn, đúng là nực cười con người luôn cố chấp một cách ngu ngốc cứ cho rằng cô ta suy nghĩ bồng bột nhưng…nếu không phải là con người đã bị dồn đến chân tường thì họ chả tìm một nơi cao đến chục tầng để tự sát cũng chả ngu gì để đứng cả hai tiếng ở đấy cả thì đoán xem khuyên ngăn có phải là cách ngu ngốc nhất trong các cách cứu người không ?Trong khi lũ cảnh sát và đám làm màu đang cố hét lên thì bằng một cách nào đó một chàng sinh viên có vẻ là khá mọt sách hắn đeo kinh cùng với chiếc balo đang đeo trên vai. Tiếng bước chân át đi cơn mưa âm u hắn đi đến gần cô ta, làm cô ta hét lớn :- Tôi không cần mấy người ! Cút !Hắn cười khẩy một cái, rồi nói :- Nhảy đi. “Gì ? Đây là câu nói của một cậu sinh viên sao ? “ câu nói của hắn khiến tất cả người xung quanh lạnh gáy,… Cùng lúc đó cơ thể con cáo bắt đầu có dấu hiệu tỉnh dậy, nhìn thấy thế hắn nhớ đến lời cô ta có nói trước khi rời đi: ‘ Tên ngốc ấy dậy thì cho hắn uống như thế sẽ nhanh chóng hồi phục thôi, “ Hắn liền lấy nước để đút viên thuốc nhưng không làm sao đút được viên thuốc vào miệng tên ngốc này. Đành liều hắn bỏ cả viên vào miệng rồi uống một ngụm nước lớn rồi dùng miệng đút cho hắn.Cứ như thế con cáo cũng chịu uống thuốc, bỗng nó mở mắt lớn vào ôm hắn vào lòng và hôn hắn một cách mãnh liệt. Nụ hôn lần này khiến hắn phải ngộp thở lồng ngực chưa từng động lòng với ai vậy mà lại vì cái con cáo ngốc nghếch này lại lỡ một nhịp.Hắn vội ôm lấy lồng ngực liền đẩy tên hồ ly ra xa, xong quay sang nhìn bằng ánh mắt đầy nghi ngờ.- Ngươi? Tỉnh dậy từ lúc nào vậy hả?- Ừm…chắc là từ lúc người đưa đôi môi mền này cho ta sao?.Hắn tức giận đến đỏ mặt liền gạt bỏ cái tay bất chính của hắn đang đặt bên hông của bản thân, xong đứng bật dậy quay lại dùng ánh mắt ghét bỏ khiến tên ngốc đó vội đưa ngang bằng với vai rồi giải thích.- Ah! Kí chủ à, thực sự ta không hề hay biết gì.- Thôi mà, A!Giật mình với tiếng kêu hắn qua lại đỡ đỡ tên hệ thống đưa lên giường mang nghi vấn:- Không phải vết thương của ngươi đã khỏi rồi sao?Con cáo lập tức phủ định xong nói:- Làm sao mà nhanh chóng vậy chứ?- Vết thương đã lành rồi!- Đó chỉ là vết thương của nhân vật trong truyện tất nhiên phải nhanh chóng khôi phục bởi nó không có được trong kịch bản có sẵn.- Thế?- Do vết thương khá nặng nên mọi khoản sẽ trừ đi số điểm mà kí chủ của hệ thống có được.- Cái gì? Sao lại là chủ của hệ thống?Thấy cái mặt tiếc tiền của hắn con cáo nở một nụ cười, rồi đưa tay lên xoa đầu hắn. Do đã quá muộn đôi mắt hắn đã lim dim miệng hắn ngáp nhẹ thấy Du Thiên đã mệt lả con cáo liền khuyên hắn đi ngủ. Vậy mà hắn lại lạnh lùng hất hủi xong cáo con cũng không phải dạng vừa tìm đủ trò để được ngủ với hắn.

Chương 19: Tên cáo lưu manh