"Muốn xem gì?" "Ừm... hôn nhân." Người phụ nữ siết chặt mảnh khăn màu mật trong tay, bất động nhìn chằm chằm lá bài trên mặt bàn, dưới tấm áo khoác ngắn tay lỡ thêu kín hoa sen màu kim lục, hai cánh tay buông thõng, lúc cần tráo bài mới miễn cưỡng chìa ra. Đỗ Xuân Hiểu quấy quá chồng bài thành ba phần rồi gom lại, rút bốn cây trên cùng trải thành hình thoi, cười thầm trong bụng: "Đừng trách tôi nói ra những điều khó nghe." Lá bài thứ nhất lật lên: Mặt trời ngược, mở đầu quả cũng có chút thú vị. "Chúc mừng chúc mừng, chị nên duyên cùng người đàn ông tốt đó! Chắc năm xưa các bậc trưởng bối trong nhà đều tán thành hôn sự này phải không?" Đỗ Xuân Hiểu cố không nhìn vào cách ăn vận của người phụ nữ trước mặt - hoa tai phỉ thúy buông trĩu, lưới chụp tóc trân châu, váy dài đỏ tươi giặt nhiều đã bạc màu, là mốt từ năm năm trước, có thể thấy vị phu nhân này mới đầu quả thật từng sống trong hạnh phúc. Người phụ nữ quả nhiên gật gù, mặt thoáng ửng đỏ. Đỗ Xuân Hiểu lại lật hai lá bài ở giữa:…
Chương 48: Kết thúc
Tarot Lá Bài Phán QuyếtTác giả: Chương Nhiễm NhiễmTruyện Linh Dị, Truyện Trinh Thám"Muốn xem gì?" "Ừm... hôn nhân." Người phụ nữ siết chặt mảnh khăn màu mật trong tay, bất động nhìn chằm chằm lá bài trên mặt bàn, dưới tấm áo khoác ngắn tay lỡ thêu kín hoa sen màu kim lục, hai cánh tay buông thõng, lúc cần tráo bài mới miễn cưỡng chìa ra. Đỗ Xuân Hiểu quấy quá chồng bài thành ba phần rồi gom lại, rút bốn cây trên cùng trải thành hình thoi, cười thầm trong bụng: "Đừng trách tôi nói ra những điều khó nghe." Lá bài thứ nhất lật lên: Mặt trời ngược, mở đầu quả cũng có chút thú vị. "Chúc mừng chúc mừng, chị nên duyên cùng người đàn ông tốt đó! Chắc năm xưa các bậc trưởng bối trong nhà đều tán thành hôn sự này phải không?" Đỗ Xuân Hiểu cố không nhìn vào cách ăn vận của người phụ nữ trước mặt - hoa tai phỉ thúy buông trĩu, lưới chụp tóc trân châu, váy dài đỏ tươi giặt nhiều đã bạc màu, là mốt từ năm năm trước, có thể thấy vị phu nhân này mới đầu quả thật từng sống trong hạnh phúc. Người phụ nữ quả nhiên gật gù, mặt thoáng ửng đỏ. Đỗ Xuân Hiểu lại lật hai lá bài ở giữa:… Mùa hè vừa trôi qua, Đỗ Xuân Hiểu hễ nhìn thấy đồ ăn là mắt sáng rỡ, sau khi ăn xong hai bát cơm bát bảo liền ợ một cái thật dài. Tiệm sách vẫn bẩn như mọi khi, chỉ xung quanh quầy thanh toán còn có thể miễn cưỡng đứng được, những khoảng trống khác đều là thiên hạ của Hạ Băng, anh đang cầm cây lai nhà dọn dẹp, rất mạnh tay, như muốn lột luôn một lớp da của nền nhà."Cậu bảo có nên trả tiền công cho tôi không? Từ hồi tôi không làm cảnh sát nữa, cả ngày đều ở đây phụ việc, cậu còn không biết đủ, chỉ biết ăn!"Mặc cho anh oán hờn dậy đất, cô vẫn chỉ lo xoa bụng, ngồi đó giở tạp chí đọc."Gọi cho tôi bát mì, mì thịt dê ấy nhé." Nhìn hai chiếc bát không trên quầy của cô, anh mới cảm thấy đói.Đỗ Xuân Hiểuuể oải ngâng đầu lên nói: "Không cần quét dọn nữa đâu, dù gì tôi cũng sắp chuyển địa điểm rồi...""Chuyển địa điểm? Chuyển đi đâu?" Hạ Băng vội đỡ gọng kính, mở to hai mắt hỏi."Đến chỗ này, đèn màu rực rỡ, ca múa tưng bừng, thánh địa phồn hoa, nơi có người chịu vì nó mà vứt bỏ tính mạng."Cô gõ đầu ngón tay lên tờ Thượng Hải họa báo trên quầy, một mỹ nhân tóc uốn xoăn mặc xường xám màu đỏ son trên trang bìa đang nở nụ cười ngọt ngào với Hạ Băng, ánh mắt hút hồn.HẾT
Mùa hè vừa trôi qua, Đỗ Xuân Hiểu hễ nhìn thấy đồ ăn là mắt sáng rỡ, sau khi ăn xong hai bát cơm bát bảo liền ợ một cái thật dài. Tiệm sách vẫn bẩn như mọi khi, chỉ xung quanh quầy thanh toán còn có thể miễn cưỡng đứng được, những khoảng trống khác đều là thiên hạ của Hạ Băng, anh đang cầm cây lai nhà dọn dẹp, rất mạnh tay, như muốn lột luôn một lớp da của nền nhà.
"Cậu bảo có nên trả tiền công cho tôi không? Từ hồi tôi không làm cảnh sát nữa, cả ngày đều ở đây phụ việc, cậu còn không biết đủ, chỉ biết ăn!"
Mặc cho anh oán hờn dậy đất, cô vẫn chỉ lo xoa bụng, ngồi đó giở tạp chí đọc.
"Gọi cho tôi bát mì, mì thịt dê ấy nhé." Nhìn hai chiếc bát không trên quầy của cô, anh mới cảm thấy đói.
Đỗ Xuân Hiểuuể oải ngâng đầu lên nói: "Không cần quét dọn nữa đâu, dù gì tôi cũng sắp chuyển địa điểm rồi..."
"Chuyển địa điểm? Chuyển đi đâu?" Hạ Băng vội đỡ gọng kính, mở to hai mắt hỏi.
"Đến chỗ này, đèn màu rực rỡ, ca múa tưng bừng, thánh địa phồn hoa, nơi có người chịu vì nó mà vứt bỏ tính mạng."
Cô gõ đầu ngón tay lên tờ Thượng Hải họa báo trên quầy, một mỹ nhân tóc uốn xoăn mặc xường xám màu đỏ son trên trang bìa đang nở nụ cười ngọt ngào với Hạ Băng, ánh mắt hút hồn.
HẾT
Tarot Lá Bài Phán QuyếtTác giả: Chương Nhiễm NhiễmTruyện Linh Dị, Truyện Trinh Thám"Muốn xem gì?" "Ừm... hôn nhân." Người phụ nữ siết chặt mảnh khăn màu mật trong tay, bất động nhìn chằm chằm lá bài trên mặt bàn, dưới tấm áo khoác ngắn tay lỡ thêu kín hoa sen màu kim lục, hai cánh tay buông thõng, lúc cần tráo bài mới miễn cưỡng chìa ra. Đỗ Xuân Hiểu quấy quá chồng bài thành ba phần rồi gom lại, rút bốn cây trên cùng trải thành hình thoi, cười thầm trong bụng: "Đừng trách tôi nói ra những điều khó nghe." Lá bài thứ nhất lật lên: Mặt trời ngược, mở đầu quả cũng có chút thú vị. "Chúc mừng chúc mừng, chị nên duyên cùng người đàn ông tốt đó! Chắc năm xưa các bậc trưởng bối trong nhà đều tán thành hôn sự này phải không?" Đỗ Xuân Hiểu cố không nhìn vào cách ăn vận của người phụ nữ trước mặt - hoa tai phỉ thúy buông trĩu, lưới chụp tóc trân châu, váy dài đỏ tươi giặt nhiều đã bạc màu, là mốt từ năm năm trước, có thể thấy vị phu nhân này mới đầu quả thật từng sống trong hạnh phúc. Người phụ nữ quả nhiên gật gù, mặt thoáng ửng đỏ. Đỗ Xuân Hiểu lại lật hai lá bài ở giữa:… Mùa hè vừa trôi qua, Đỗ Xuân Hiểu hễ nhìn thấy đồ ăn là mắt sáng rỡ, sau khi ăn xong hai bát cơm bát bảo liền ợ một cái thật dài. Tiệm sách vẫn bẩn như mọi khi, chỉ xung quanh quầy thanh toán còn có thể miễn cưỡng đứng được, những khoảng trống khác đều là thiên hạ của Hạ Băng, anh đang cầm cây lai nhà dọn dẹp, rất mạnh tay, như muốn lột luôn một lớp da của nền nhà."Cậu bảo có nên trả tiền công cho tôi không? Từ hồi tôi không làm cảnh sát nữa, cả ngày đều ở đây phụ việc, cậu còn không biết đủ, chỉ biết ăn!"Mặc cho anh oán hờn dậy đất, cô vẫn chỉ lo xoa bụng, ngồi đó giở tạp chí đọc."Gọi cho tôi bát mì, mì thịt dê ấy nhé." Nhìn hai chiếc bát không trên quầy của cô, anh mới cảm thấy đói.Đỗ Xuân Hiểuuể oải ngâng đầu lên nói: "Không cần quét dọn nữa đâu, dù gì tôi cũng sắp chuyển địa điểm rồi...""Chuyển địa điểm? Chuyển đi đâu?" Hạ Băng vội đỡ gọng kính, mở to hai mắt hỏi."Đến chỗ này, đèn màu rực rỡ, ca múa tưng bừng, thánh địa phồn hoa, nơi có người chịu vì nó mà vứt bỏ tính mạng."Cô gõ đầu ngón tay lên tờ Thượng Hải họa báo trên quầy, một mỹ nhân tóc uốn xoăn mặc xường xám màu đỏ son trên trang bìa đang nở nụ cười ngọt ngào với Hạ Băng, ánh mắt hút hồn.HẾT