*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Editor: Xoài Địa chỉ: morethantenyears. wordpress. com "Bíp——Bíp——Bíp——Bang!" Tòng Húc dần dần có ý thức, tất cả tiếng loa thật lớn của ô tô va chạm mạnh vào tai cậu, cậu đau đầu đến nhíu mày lại, đôi mắt không thể mở ra được, chỉ có thể nghe được một ít động tĩnh xung quanh ——– "Tỉnh rồi?" "Tỉnh rồi tỉnh rồi!" "Gọi bác sĩ! Gọi bác sĩ nhanh lên!" Tòng Húc muốn mở to mắt, nhưng lại không thể, ngay sau đó động tĩnh bên tai cũng không còn, chỉ còn lại âm thanh bén nhọn liên tục không ngừng lại. Những tiếng bíp này giống như tiếng cái còi mà cậu từng mua hồi học cấp hai, một tiếng ngắn ngủi bén nhọn, trong hẻm sâu cửa lớn của một căn nhà mở ra, ngay sau đó một bóng người cao gầy quen thuộc đi ra, ngẩng đầu lên là ánh mắt lãnh đạm hơi lạnh. Tòng Húc như trở lại thời thiếu niên, về lại nơi ngõ nhỏ kia, nhìn thấy người kia, nhìn thấy đôi mắt kia, liền không cầm lòng…
Tác giả: