Đàn quạ bay về tổ, gọi đàn giữa không, âm vang những tiếng kêu buồn. Gió chiều thoảng gợn, lay động những chiếc là vàng, như đàn bướm lượn lác đác rơi. Ánh thái dương vừa khuất dưới đồi cây. Trên nẻo đường đất vắng, bỗng xuất hiện một kỵ mã đang phi nhanh. Chàng trung niên với vẻ mật lo lắng, mình ướt đẫm mồ hôi, chứng tỏ chàng đã vất vả nhiều trên đường thiên lý. Con hồng mã sải bốn vó đến một ngã ba đường thì rẽ vào đường núi rồi đột nhiên đứng lại trước một khe cốc vắng lặng. Chàng kỵ mã gò cương lại, ngước mắt nhìn rồi miệng lẩm bẩm : - Ủa! Đúng là nhà của đại ca ta nhưng sao tẻ lạnh thế này? Bên chân núi núp dưới tàn cây, một ngôi nhà cửa ngõ đều im lìm như nhà hoang không một bóng người. Chàng từ từ xuống ngựa, đưa mắt nhìn lên gác rồi tung người nhảy vào cửa sổ. Rơi mình vào trong, trước hết chàng thấy trên chiếc bàn gỗ đặt bên cửa sổ, một tấm giấy viết chưa ráo mực, trông kỹ thì đấy là một bài thơ đề rằng : Thành tây dương liễu ngộ xuân nhu Sầu ly biệt Mắt đẫm lệ Như kẻ đa…
Tác giả: