Tác giả:

Gió thổi mạnh làm lá rừng rụng xuống ào ào. Trời tối đen như mực, chỉ có tiếng cú kêu từ xa và thỉnh thoảng vọng đến tiếng gầm rú của ác thú nghe đến rợn người. Trong khung cảnh ấy tưởng chừng như tất cả đã ngủ yên, không ai bước ra ngoài nhưng thực ra vẫn có ba bóng người với thủ pháp khinh công tuyệt diệu vẫn xé màn đêm ra đi. Người đi đầu là một lão già người gầy ốm nhưng trán nhọn hoắt, cặp mắt sáng như sao loang loáng nhìn về phía trước. Người thứ hai cũng là một lão già có chòm râu dài, cước bộ cũng ảo diệu không kém, và đặc biệt là tay áo phía trái rộng lùng thùng chứng tỏ lão bị cụt một tay. Người lữ hành thứ ba là một hán tử trung niên thân pháp có phần nặng nề hơn, hẳn võ công còn dưới hai lão già một bậc. Nhưng nhìn chung cả ba phải là những tay cao thủ có hạng. Lão già thứ hai đang đi bỗng bảo lão già thứ nhất: - Trước mặt có tòa cổ miếu, ta dừng chân một chút chứ? "Không được đâu!" Lão trán nhọn trả lời: "Ta sợ không kịp mất. Chúng ta đi đã mất bốn ngày rồi còn gì ...…

Chương 11: Trả thù

Hồi Tâm ChưởnTác giả: Vương Thiếu AnTruyện Kiếm HiệpGió thổi mạnh làm lá rừng rụng xuống ào ào. Trời tối đen như mực, chỉ có tiếng cú kêu từ xa và thỉnh thoảng vọng đến tiếng gầm rú của ác thú nghe đến rợn người. Trong khung cảnh ấy tưởng chừng như tất cả đã ngủ yên, không ai bước ra ngoài nhưng thực ra vẫn có ba bóng người với thủ pháp khinh công tuyệt diệu vẫn xé màn đêm ra đi. Người đi đầu là một lão già người gầy ốm nhưng trán nhọn hoắt, cặp mắt sáng như sao loang loáng nhìn về phía trước. Người thứ hai cũng là một lão già có chòm râu dài, cước bộ cũng ảo diệu không kém, và đặc biệt là tay áo phía trái rộng lùng thùng chứng tỏ lão bị cụt một tay. Người lữ hành thứ ba là một hán tử trung niên thân pháp có phần nặng nề hơn, hẳn võ công còn dưới hai lão già một bậc. Nhưng nhìn chung cả ba phải là những tay cao thủ có hạng. Lão già thứ hai đang đi bỗng bảo lão già thứ nhất: - Trước mặt có tòa cổ miếu, ta dừng chân một chút chứ? "Không được đâu!" Lão trán nhọn trả lời: "Ta sợ không kịp mất. Chúng ta đi đã mất bốn ngày rồi còn gì ...… Lúc Dương Tôn Bảo và Lan Nhi đến Thiếu Lâm Tự thì quả nhiên quần hùng đã tập trung đầy đủ. Thấy gã tới, Viên Giác đại sư rất vui mừng rồi nói với quần hùng:- Bần tăng đã có hạnh ngộ được vị tiểu anh hùng này cứu mạng một lần. Lần đại hội này có thiếu hiệp đây, chúng ta không còn lo gì nữa.Mọi người ngạc nhiên không hiểu đầu đuôi câu chuyện thế nào. Viên Giác đại sư bèn kể lại Dương Tôn Bảo đã hổ trợ lão trên hang núi như thế nào cho mọi người nghe. Viên Giác đại sư nói tiếp với Dương Tôn Bảo:- Thí chủ mới đến nên không biết, để ta nói cho mà nghe. Gã Đại Giáo chủ Huyết Hồn Bang đã cho người mang đến chùa Thiếu Lâm và cho Xích Như Lân tờ thiếp nhờ thông báo cho quần hùng rõ, ngày mười bốn này gã sẽ tới Mai Hoa Trang thách đấu để lên ngôi Minh chủ võ lâm. Lời lẽ trong thư rất là ngạo mạn. Vì thế quần hùng hôm nay mới tụ hợp ở đây để thương nghị xem nên làm thế nào. Không đi thì tỏ ra khiếp nhược, mà đi thì mặc nhiên chấp nhận lời tỷ thí của gã ...- Thưa đại sư, vậy đại sư tính thế nào?- Tất nhiên là không thể khước từ được, nhưng cái nguy là ở chỗ nếu không có ai địch nổi gã thì thật là một thảm họa cho võ lâm. Sở dĩ trước đây, gã chưa dám làm là vì gã phải thăm dò võ công của các môn phái. Gã chỉ e dè có bần tăng, Vương Gia Thạch Chưởng môn phái Võ Đang và Thất Cầm tiên sinh Bang chủ Cái Bang. Hơn nữa, cũng có thể lúc đó võ công của gã chưa luyện được đến mức thượng thừa ... Vì thế, trước lời thách thức lần này của gã, bần tăng nhận thấy vô cùng là hệ trọng cho giới võ lâm. Hiển nhiên là lão rất tự tin vào võ công của mình ...- Thưa đại sư, tuy võ công của tiểu bối còn kém cỏi, song nhất quyết tiểu bối sẽ giao đấu với lão. Lão là kẻ đại cừu thù đã giết hại song thân của tiểu bối, đã giết cả vị sư muội của y, thân mẫu của sư phụ tiểu bối là Vương Ngọc Yến, hãm hại Vương Gia Thạch Chưởng môn phái Võ Đang ..."Vương Gia Thạch cũng bị gã hãm hại rồi sao?" Viên Giác đại sư kinh ngạc hỏi.- Tiểu bối mới gặp Vương lão gia xong, nhưng người đã qua đời rồi.Dương Tôn Bảo liền kể cho Viên Giác đại sư và quần hùng nghe việc gã và Lan Nhi vừa lên Thúy Bình Sơn. Mọi người ồ lên kinh ngạc.Viên Giác đại sư nói:- Vậy thì gã này tàn độc và xảo quyệt vô cùng. Gã đã gây hiềm khích giữa các môn phái, gài người vào phái Võ Đang. Nếu không bị phát giác tai họa thật khó lường.Lý Lâm, Chưởng môn phái Hoa Sơn nói:- Có điều khó hiểu là tại sao gã lại chọn địa điểm là Mai Hoa sơn trang. Lần trước quần hùng đã suýt mất mạng vì bị gã gài chất nổ, liệu lần này ..."Cũng lạ thật đấy!" Lý Long Vân phụ họa:"Xích Như Lân là một cao thủ, môn hạ rất nhiều mà sao đối phương gài chất nổ mà cũng không hay?" "Theo bần tăng nghĩ..." Không Minh đại sư nói:"Lần này sẽ không có chuyện đó bởi hai lẽ. Xích lão gia đã đề phòng cẩn mật, hai nữa là chính lão Đại Giáo chủ sẽ có mặt nên không bao giờ lão lại làm việc đó lần nữa." Mọi người đều công nhận Không Minh có lý. Viên Giác đại sư nói:- Còn một điểm nữa là nghe đâu lão già đó còn mời mấy lão tăng quái dị nào đến hỗ trợ. Võ công mấy lão này không phải tầm thường. Hình như Dương thiếu hiệp đã động thủ với mấy lão rồi thì phải?- Tiểu bối có động thủ với ba lão. Còn một lão là đại sư huynh thì chưa biết thế nào?Viên Giác đại sư nói tiếp:- Đây là một việc rất hệ trọng, bần tăng nghĩ võ công Dương thiếu hiệp đã đến mức siêu quần nên muốn đề cử thiếu hiệp đứng ra chủ trương ...- Vãn bối đâu dám vô lễ thế! Xin đại sư cứ đứng ra lãnh đọa quần hùng ...Mọi người xung quanh đều tán thành ý kiến của gã. Viên Giác đại sư nói:- Thôi được, bần tăng tạm giữ quyền điều hành chung vậy. Bây giờ, sáng mười bốn các vị cứ tự tiện tập trung tại Mai Hoa Trang nhưng nhớ cắt cử môn đồ ở nhà trông coi cẩn thận.Ngoài ra mỗi một môn phái cử năm hảo thủ, hôm nay đến Mai Hoa Trang ngay để dò xem động tĩnh thế nào. Mọi việc chỉ có thế, còn tình hình diễn biến ra sao sẽ tùy nghi định liệu.

Lúc Dương Tôn Bảo và Lan Nhi đến Thiếu Lâm Tự thì
quả nhiên quần hùng đã tập trung đầy đủ. Thấy gã tới, Viên Giác đại sư
rất vui mừng rồi nói với quần hùng:

- Bần tăng đã có hạnh ngộ
được vị tiểu anh hùng này cứu mạng một lần. Lần đại hội này có thiếu
hiệp đây, chúng ta không còn lo gì nữa.

Mọi người ngạc nhiên
không hiểu đầu đuôi câu chuyện thế nào. Viên Giác đại sư bèn kể lại
Dương Tôn Bảo đã hổ trợ lão trên hang núi như thế nào cho mọi người
nghe. Viên Giác đại sư nói tiếp với Dương Tôn Bảo:

- Thí chủ mới
đến nên không biết, để ta nói cho mà nghe. Gã Đại Giáo chủ Huyết Hồn
Bang đã cho người mang đến chùa Thiếu Lâm và cho Xích Như Lân tờ thiếp
nhờ thông báo cho quần hùng rõ, ngày mười bốn này gã sẽ tới Mai Hoa
Trang thách đấu để lên ngôi Minh chủ võ lâm. Lời lẽ trong thư rất là
ngạo mạn. Vì thế quần hùng hôm nay mới tụ hợp ở đây để thương nghị xem
nên làm thế nào. Không đi thì tỏ ra khiếp nhược, mà đi thì mặc nhiên
chấp nhận lời tỷ thí của gã ...

- Thưa đại sư, vậy đại sư tính thế nào?

- Tất nhiên là không thể khước từ được, nhưng cái nguy là ở chỗ nếu không có ai địch nổi gã thì thật là một thảm họa cho võ lâm. Sở dĩ trước đây, gã chưa dám làm là vì gã phải thăm dò võ công của các môn phái. Gã chỉ e dè có bần tăng, Vương Gia Thạch Chưởng môn phái Võ Đang và Thất Cầm
tiên sinh Bang chủ Cái Bang. Hơn nữa, cũng có thể lúc đó võ công của gã
chưa luyện được đến mức thượng thừa ... Vì thế, trước lời thách thức lần này của gã, bần tăng nhận thấy vô cùng là hệ trọng cho giới võ lâm.
Hiển nhiên là lão rất tự tin vào võ công của mình ...

- Thưa đại
sư, tuy võ công của tiểu bối còn kém cỏi, song nhất quyết tiểu bối sẽ
giao đấu với lão. Lão là kẻ đại cừu thù đã giết hại song thân của tiểu
bối, đã giết cả vị sư muội của y, thân mẫu của sư phụ tiểu bối là Vương
Ngọc Yến, hãm hại Vương Gia Thạch Chưởng môn phái Võ Đang ...

"Vương Gia Thạch cũng bị gã hãm hại rồi sao?" Viên Giác đại sư kinh ngạc hỏi.

- Tiểu bối mới gặp Vương lão gia xong, nhưng người đã qua đời rồi.

Dương Tôn Bảo liền kể cho Viên Giác đại sư và quần hùng nghe việc gã và Lan
Nhi vừa lên Thúy Bình Sơn. Mọi người ồ lên kinh ngạc.

Viên Giác đại sư nói:

- Vậy thì gã này tàn độc và xảo quyệt vô cùng. Gã đã gây hiềm khích giữa
các môn phái, gài người vào phái Võ Đang. Nếu không bị phát giác tai họa thật khó lường.

Lý Lâm, Chưởng môn phái Hoa Sơn nói:

- Có điều khó hiểu là tại sao gã lại chọn địa điểm là Mai Hoa sơn trang. Lần trước quần hùng đã suýt mất mạng vì bị gã gài chất nổ, liệu lần này ...

"Cũng lạ thật đấy!" Lý Long Vân phụ họa:

"Xích Như Lân là một cao thủ, môn hạ rất nhiều mà sao đối phương gài chất nổ
mà cũng không hay?" "Theo bần tăng nghĩ..." Không Minh đại sư nói:

"Lần này sẽ không có chuyện đó bởi hai lẽ. Xích lão gia đã đề phòng cẩn mật, hai nữa là chính lão Đại Giáo chủ sẽ có mặt nên không bao giờ lão lại
làm việc đó lần nữa." Mọi người đều công nhận Không Minh có lý. Viên
Giác đại sư nói:

- Còn một điểm nữa là nghe đâu lão già đó còn
mời mấy lão tăng quái dị nào đến hỗ trợ. Võ công mấy lão này không phải
tầm thường. Hình như Dương thiếu hiệp đã động thủ với mấy lão rồi thì
phải?

- Tiểu bối có động thủ với ba lão. Còn một lão là đại sư huynh thì chưa biết thế nào?

Viên Giác đại sư nói tiếp:

- Đây là một việc rất hệ trọng, bần tăng nghĩ võ công Dương thiếu hiệp đã đến mức siêu quần nên muốn đề cử thiếu hiệp đứng ra chủ trương ...

- Vãn bối đâu dám vô lễ thế! Xin đại sư cứ đứng ra lãnh đọa quần hùng ...

Mọi người xung quanh đều tán thành ý kiến của gã. Viên Giác đại sư nói:

- Thôi được, bần tăng tạm giữ quyền điều hành chung vậy. Bây giờ, sáng
mười bốn các vị cứ tự tiện tập trung tại Mai Hoa Trang nhưng nhớ cắt cử
môn đồ ở nhà trông coi cẩn thận.

Ngoài ra mỗi một môn phái cử năm hảo thủ, hôm nay đến Mai Hoa Trang ngay để dò xem động tĩnh thế nào.
Mọi việc chỉ có thế, còn tình hình diễn biến ra sao sẽ tùy nghi định
liệu.

Hồi Tâm ChưởnTác giả: Vương Thiếu AnTruyện Kiếm HiệpGió thổi mạnh làm lá rừng rụng xuống ào ào. Trời tối đen như mực, chỉ có tiếng cú kêu từ xa và thỉnh thoảng vọng đến tiếng gầm rú của ác thú nghe đến rợn người. Trong khung cảnh ấy tưởng chừng như tất cả đã ngủ yên, không ai bước ra ngoài nhưng thực ra vẫn có ba bóng người với thủ pháp khinh công tuyệt diệu vẫn xé màn đêm ra đi. Người đi đầu là một lão già người gầy ốm nhưng trán nhọn hoắt, cặp mắt sáng như sao loang loáng nhìn về phía trước. Người thứ hai cũng là một lão già có chòm râu dài, cước bộ cũng ảo diệu không kém, và đặc biệt là tay áo phía trái rộng lùng thùng chứng tỏ lão bị cụt một tay. Người lữ hành thứ ba là một hán tử trung niên thân pháp có phần nặng nề hơn, hẳn võ công còn dưới hai lão già một bậc. Nhưng nhìn chung cả ba phải là những tay cao thủ có hạng. Lão già thứ hai đang đi bỗng bảo lão già thứ nhất: - Trước mặt có tòa cổ miếu, ta dừng chân một chút chứ? "Không được đâu!" Lão trán nhọn trả lời: "Ta sợ không kịp mất. Chúng ta đi đã mất bốn ngày rồi còn gì ...… Lúc Dương Tôn Bảo và Lan Nhi đến Thiếu Lâm Tự thì quả nhiên quần hùng đã tập trung đầy đủ. Thấy gã tới, Viên Giác đại sư rất vui mừng rồi nói với quần hùng:- Bần tăng đã có hạnh ngộ được vị tiểu anh hùng này cứu mạng một lần. Lần đại hội này có thiếu hiệp đây, chúng ta không còn lo gì nữa.Mọi người ngạc nhiên không hiểu đầu đuôi câu chuyện thế nào. Viên Giác đại sư bèn kể lại Dương Tôn Bảo đã hổ trợ lão trên hang núi như thế nào cho mọi người nghe. Viên Giác đại sư nói tiếp với Dương Tôn Bảo:- Thí chủ mới đến nên không biết, để ta nói cho mà nghe. Gã Đại Giáo chủ Huyết Hồn Bang đã cho người mang đến chùa Thiếu Lâm và cho Xích Như Lân tờ thiếp nhờ thông báo cho quần hùng rõ, ngày mười bốn này gã sẽ tới Mai Hoa Trang thách đấu để lên ngôi Minh chủ võ lâm. Lời lẽ trong thư rất là ngạo mạn. Vì thế quần hùng hôm nay mới tụ hợp ở đây để thương nghị xem nên làm thế nào. Không đi thì tỏ ra khiếp nhược, mà đi thì mặc nhiên chấp nhận lời tỷ thí của gã ...- Thưa đại sư, vậy đại sư tính thế nào?- Tất nhiên là không thể khước từ được, nhưng cái nguy là ở chỗ nếu không có ai địch nổi gã thì thật là một thảm họa cho võ lâm. Sở dĩ trước đây, gã chưa dám làm là vì gã phải thăm dò võ công của các môn phái. Gã chỉ e dè có bần tăng, Vương Gia Thạch Chưởng môn phái Võ Đang và Thất Cầm tiên sinh Bang chủ Cái Bang. Hơn nữa, cũng có thể lúc đó võ công của gã chưa luyện được đến mức thượng thừa ... Vì thế, trước lời thách thức lần này của gã, bần tăng nhận thấy vô cùng là hệ trọng cho giới võ lâm. Hiển nhiên là lão rất tự tin vào võ công của mình ...- Thưa đại sư, tuy võ công của tiểu bối còn kém cỏi, song nhất quyết tiểu bối sẽ giao đấu với lão. Lão là kẻ đại cừu thù đã giết hại song thân của tiểu bối, đã giết cả vị sư muội của y, thân mẫu của sư phụ tiểu bối là Vương Ngọc Yến, hãm hại Vương Gia Thạch Chưởng môn phái Võ Đang ..."Vương Gia Thạch cũng bị gã hãm hại rồi sao?" Viên Giác đại sư kinh ngạc hỏi.- Tiểu bối mới gặp Vương lão gia xong, nhưng người đã qua đời rồi.Dương Tôn Bảo liền kể cho Viên Giác đại sư và quần hùng nghe việc gã và Lan Nhi vừa lên Thúy Bình Sơn. Mọi người ồ lên kinh ngạc.Viên Giác đại sư nói:- Vậy thì gã này tàn độc và xảo quyệt vô cùng. Gã đã gây hiềm khích giữa các môn phái, gài người vào phái Võ Đang. Nếu không bị phát giác tai họa thật khó lường.Lý Lâm, Chưởng môn phái Hoa Sơn nói:- Có điều khó hiểu là tại sao gã lại chọn địa điểm là Mai Hoa sơn trang. Lần trước quần hùng đã suýt mất mạng vì bị gã gài chất nổ, liệu lần này ..."Cũng lạ thật đấy!" Lý Long Vân phụ họa:"Xích Như Lân là một cao thủ, môn hạ rất nhiều mà sao đối phương gài chất nổ mà cũng không hay?" "Theo bần tăng nghĩ..." Không Minh đại sư nói:"Lần này sẽ không có chuyện đó bởi hai lẽ. Xích lão gia đã đề phòng cẩn mật, hai nữa là chính lão Đại Giáo chủ sẽ có mặt nên không bao giờ lão lại làm việc đó lần nữa." Mọi người đều công nhận Không Minh có lý. Viên Giác đại sư nói:- Còn một điểm nữa là nghe đâu lão già đó còn mời mấy lão tăng quái dị nào đến hỗ trợ. Võ công mấy lão này không phải tầm thường. Hình như Dương thiếu hiệp đã động thủ với mấy lão rồi thì phải?- Tiểu bối có động thủ với ba lão. Còn một lão là đại sư huynh thì chưa biết thế nào?Viên Giác đại sư nói tiếp:- Đây là một việc rất hệ trọng, bần tăng nghĩ võ công Dương thiếu hiệp đã đến mức siêu quần nên muốn đề cử thiếu hiệp đứng ra chủ trương ...- Vãn bối đâu dám vô lễ thế! Xin đại sư cứ đứng ra lãnh đọa quần hùng ...Mọi người xung quanh đều tán thành ý kiến của gã. Viên Giác đại sư nói:- Thôi được, bần tăng tạm giữ quyền điều hành chung vậy. Bây giờ, sáng mười bốn các vị cứ tự tiện tập trung tại Mai Hoa Trang nhưng nhớ cắt cử môn đồ ở nhà trông coi cẩn thận.Ngoài ra mỗi một môn phái cử năm hảo thủ, hôm nay đến Mai Hoa Trang ngay để dò xem động tĩnh thế nào. Mọi việc chỉ có thế, còn tình hình diễn biến ra sao sẽ tùy nghi định liệu.

Chương 11: Trả thù