Tôi là người của Bát vương gia. Năm tuổi làm vào cung làm ám vệ. Bảy tuổi bắt đầu lộ ra thiên phú hơn người. Tám tuổi được phân phó đến bên người Điện hạ. Mười bốn tuổi xuất sư chính thức vào nghề. Mười sáu tuổi theo Điện hạ cập quan xuất cung ra Thuận vương phủ. Hai mươi tuổi trở thành người thí nghiệm thuốc của Điện hạ. Tiết xuân vừa đến, cũng có nghĩa tôi ở thế giới này bình an sống qua một năm, chính thức bước vào tuổi hai mươi ba. Đêm nay là Giao thừa, bên ngoài treo đèn kết hoa, mà bên trong nhà chính của phủ đốc công thì hiu quạnh thê lương. Tôi, đang bị chà đạp. Cũng không phải muốn dùng từ "chà đạp" như thế, nhưng thực sự tôi chẳng thể nghĩ ra từ nào hợp lý hơn để diễn tả chính xác chuyện gì đang xảy ra. Bởi vì người đó là một thái giám. Văn vẻ thì gọi hoạn quan, tục tĩu thì nói hoạn quan, còn kính trọng phải thưa một tiếng Cửu thiên tuế. Hắn mặc áo bào thêu hoa chỉnh tề nghiêm cẩn, mà tôi bị hắn ôm vào lòng, y phục ngổn ngang, hai chân banh rộng. Thứ đó lay động bên trong,…

Truyện chữ