Tác giả:

"Non xanh một dãy hề, Nước biếc một làn hề, Thủy tứ kỳ thiên tạo, Mặc nhân hưởng kỳ thành. ?" Giọng ngâm tuy không cao, làn hơi tuy không mạnh nhưng chủ nhân của giọng ngâm quả đã khéo chọn âm điệu, nên trọn vẹn bài thơ ngắn trên đã dễ dàng vượt qua được tiếng gió thổi vi vút, len lỏi qua được tiếng suối reo thác đổ để tồn tại giữa một không gian bao la hùng vĩ của Bạch Phong Sơn cao ngút ngàn. Bạch Phong Sơn, một ngọn núi bạc đầu như phần đầu tóc của những bậc cao niên lão trượng đã tu dưỡng được thuật trường sinh bất tử. Không những thế, từ khoảng giữa của Bạch Phong Sơn một mạch nước cuồn cuộn đã đột nhiên phún ra và chảy ào ào theo triền núi. Sức nước chảy và nơi dù không có những làn bụi nước mờ mờ trắng bốc lên do làn nước va đập vào đá tạo thành thì từ xa dòng nước trắng xóa này cũng hợp với Bạch Phong Sơn tạo thành một chòm râu bạc của những bậc tiên trưởng. Ðầu bạc, râu bạc, đó là toàn bộ dáng vẻ bên ngoài của Bạch Phong Sơn mà ai ai cũng có thể nhìn thấy từ ngoài năm dặm.…

Truyện chữ