Cho tới hiện tại, tôi vẫn chưa một lần nghĩ rằng sẽ có một ngày mình trở thành cô nhi. Càng không nghĩ tới, mẹ bệnh nặng đã lâu như vậy lại không nói cho tôi biết, cho tới khi không còn cách nào giấu diếm thì đã là ung thư thời kỳ cuối, đã không thể cứu vãn. Tôi không hiểu, mẹ là người thiện lương như vậy, tại sao ông trời lại nỡ mang mẹ đi? Nhưng mẹ vẫn cười rất ôn hòa: “Tiểu Lam, có nhiều việc không thể thay đổi được. Cơ thể mẹ không khỏe, mẹ cũng sớm biết sẽ có ngày này, mẹ chỉ lo lắng cho con. Cha con qua đời sớm, nếu mẹ cũng ra đi như vậy thì cuộc sống sau này của con sẽ ra sao?” Hai tháng sau, mẹ qua đời. Ôm tro cốt của mẹ trở về nhà, gặp dì Trương hàng xóm: “A? Lam Nhi này, ai nha, việc của mẹ con thực là đáng tiếc. Ông trời thực sự là không có mắt! Con cũng không nên quá đau lòng! Nhưng sau này con chỉ có một mình đúng không? Hay là con về sống với dì Trương này đi?” Tôi giơ tay lên, lau lau nước miếng phun tới trước mặt từ khuôn miệng nói không ngừng nghỉ, miễn cưỡng mỉm cười…
Tác giả: