Liễu Tiêu là một bé báo tuyết đã tu luyện thành hình người. Hình người của bé khá là xinh trai, song vẫn giữ được một số đặc điểm trên cơ thể của báo tuyết. Chẳng hạn như đôi mắt màu xanh ngọc sáng trong lấp lánh, và đôi con ngươi tròn xoe đen láy, thoạt trông thần thái bất phàm. Chưa hết, hành động của bé cũng linh hoạt cực kỳ, bé có thể nhảy rất cao và một điểm rất quan trọng nữa, nhưng cũng là một điểm khiến bé hết sức buồn bực – ấy là vào những lúc không làm gì, bé thích tự ngậm đuôi của mình. Không sai, dù đã biến thành hình người, nhưng bé vẫn phải để lại cái đuôi. Đó là thói quen của rất nhiều báo tuyết yêu, dù đã biến thành hình người nhưng vẫn phải giữ lại cái đuôi chứ, bằng không lúc rảnh thì lấy gì mà cắn đây? Bấy giờ, Liễu Tiêu đang ngó chăm chú cái đuôi của mình. Cái đuôi to tròn trắng muốt lông xù, lắc qua lắc lại như quả lắc đồng hồ. Tâm trạng của bé cũng lung la lung lay, như con thuyền nhỏ trôi dạt trên sông. Két —— Là tiếng cửa mở. Trái tim Liễu Tiêu thốt nhiên thít…
Tác giả: