*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Mọi sinh vật trên đời đều biết giết chóc, nhưng trong những sinh vật ấy, chỉ có con người giết chóc vì kh*** c*m… — Mark Twain Hoa Đô tháng bảy, khí trời vô cùng oi bức, đặc biệt là vào tầm giữa trưa. Ánh nắng chói chang rọi xuống, mặt đường nhựa bốc lên hơi nóng khiến không khí xung quanh dường như cũng biến dạng. Đang lúc nghỉ trưa, bãi đất trống bên cạnh xưởng cát có phần yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng ve kêu lúc có lúc không trên cây, dường như những côn trùng đó cũng đã mệt mỏi, phát ra tiếng kêu ủ rũ đứt quãng. Năm đứa trẻ tràn đầy sức sống mang một quả bóng tới, chiếm lấy bãi đất trống này. Những đứa trẻ này vừa mới thi cuối kỳ xong, giống như tù nhân đang đợi tuyên án, trước khi có kết quả thi, chúng nhiệt tình vui chơi lần cuối cùng. Bọn chúng mặc cho tiết trời nóng đến đâu, chạy một hồi mồ hôi ướt đẫm bèn cởi luôn áo trên, trút hết nỗi lo lắng…
Tác giả: