Mùa thu năm Tuệ Vũ thứ bảy. Minh Khánh hoàng đế chi chủ. Mặc thị vẫn ở ngôi chí cao. Việt quốc. Năm kỷ dậu. Thiện Hòa cung. Thái hậu đang ngự. “Việc hoàng thượng bổ nhiệm tiểu tử của Kim phán thư vào vị trí thượng thư ta đây cũng không có chính kiến. Nhưng chẳng hay tổ mẫu của bệ hạ mang họ chi a?” “Bẩm mẫu hậu tất nhiên không ai khác là Thuần thị” “Vậy người không thấy sao khi mà tư gia của mẫu hậu này ngày càng suy kiệt” “Mẫu hậu còn có gì ủy khuất xin cứ dạy bảo”. Hoàng đế tuấn tú bất phàm ngữ điệu có chút nhún nhường hướng nữ nhân ngồi bên cạnh mà cúi đầu. Thấy hoàng nhi có ý dọn đường thái hậu kia còn không tiến đến. Liền khẩn thiết đưa ra yêu sách. “Cửu cửu đại tư gián Thuần Dụ của người, nhi tử y vừa tròn thập thất, dung mạo thập phần khả ái, thông minh lại lễ nghĩa. Bổn cung có ý muốn nó trở thành dâu thiếp của mình. Chẳng hay ý bệ hạ ra sao?” Mặc Long Thanh, tâm ý dư biết nữ nhân kia muốn gì. Nếu không thuận theo e rằng khó giữ kim gia ở lại bộ. Dù sao thê thiếp trong cung…
Tác giả: