Lan Thành đầu tháng chín, thời tiết vẫn còn hanh. Trường Tam Trung ở Lan Thành bắt đầu khai giảng. Trên sân thể dục, học sinh xếp hàng ngay ngắn, chịu đựng cái nóng nhìn cờ đỏ phấp phới tung bay. Thư Lâm đứng ở hàng thứ hai của lớp hai, đôi mắt hờ hững, mi dài phủ bóng mờ, nhân lúc giáo viên không chú ý mà xoay xoay gót chân đau nhức, sau đó lặng lẽ ngáp một cái. Nước mắt sinh lí tràn ra vì buồn ngủ, đuôi mắt đỏ hoe trên làn da trắng nõn làm cậu trông có chút đáng thương. Tối qua cậu làm bài tập hè đến đêm muộn, sáng nay lại phải dậy sớm nên hiện tại không có xíu năng lượng nào. Tiếng loa vang lên trên sân thể dục rộng lớn, giáo viên đang đứng nói dưới cờ đã là người thứ ba lên thay, còn không có dấu hiệu sẽ ngừng lại. Thư Lâm buồn ngủ chịu không nổi, ngơ ngơ ngác ngác, không nghe được thầy đang nói cái gì. Trong đầu cậu trống rỗng, tai cũng không nghe lọt chữ nào từ những lời tán gẫu xung quanh. “Lớp chúng ta có bạn mới đó, gặp chưa?” “Chưa, gặp rồi hả?” “Cũng chưa. Nhưng thế quái…

Truyện chữ