Tác giả:

“Lee, cậu đến muộn.” Tôi cười cười ra ý giải thích, ngồi xuống mé phải quầy bar gọi rượu. Từ sau khi Lâm Cánh về nước, tôi liền cảm thấy cực kỳ lạnh lẽo. Ngày ngày đi làm về, bước vào căn phòng cực kỳ trống rỗng, đến pet cũng chả có 1 con, tôi lại ngẩn người. Quả thật cảm thấy thương thân. Chính vì thế, số lần cùng đám bạn mèo mả gà đồng lêu lổng quán xá ngày càng tăng. Mấy tên ngồi quanh tôi đều là bạn bè quen biết, thỉnh thoảng còn có quan hệ làm ăn. Chính là thường cùng hội họp đi uống hoặc săn “dzai” giết thời gian, quan trọng nhất để trở thành “bạn bè” là chúng tôi không có phải “đồ ăn” của nhau. Nói thẳng ra ai chẳng thích dzai trẻ, dzai đẹp. Nhìn quanh cái đám này toàn bạn già, so sao được mà so. Tối cuối tuần, Gay bar tràn ngập đủ loại người, tuổi tác đủ lứa, nghề nghiệp, màu da, quốc tích đủ loại, chả khác gì một hộp cá sạc đin, dọa người ta hoa mắt. Nhưng đám chúng tôi là khách quen, đã từ lâu luyện được công phu dù cho ánh sáng mờ ảo lừa tình cũng có thể nhanh chóng phân rõ…

Truyện chữ