Hứa Thư Minh đóng cửa lại, cũng không còn sức để bật đèn lên. Mò mẫm trong bóng tối thay giày, rồi nằm lên sô pha, ngủ thẳng đến tối. Về phần ngày mai còn phải đi làm? Cậu cũng chẳng có hứng để làm ở công ty đó nữa. Cậu đã chờ trong căn phòng bốn bức tường kia đủ lâu rồi. Không tính giờ làm việc, mỗi ngày cứ đúng giờ tan làm đã thấy vợ của Phó Tổng đến canh chừng ở cửa, sau đó Phó Tổng đã bốn mươi tuổi ưỡn chiếc bụng bia, khuôn mặt bóng loáng đi ra với dáng vẻ đắc thắng. Khi đi ngang qua bàn làm việc của cậu, người phụ nữ đã bị thời gian làm bào mòn kia chỉ còn lại dáng vẻ của một người đàn bà chanh chua, nhìn cậu chằm chằm với đôi mắt hung tợn, như thể cậu là hồ ly tinh muốn cướp lấy chồng bà ta, nên bà quyết liệt giành lại, để bảo vệ cuộc hôn nhân hạnh phúc nửa đời còn lại của mình. Có buồn cười không cơ chứ? Cho dù ngoài đường đầy rẫy đàn ông trung niên đã có vợ, thành tựu chẳng có gì để khoe ra ngoài một bụng kinh nghiệm do ngồi văn phòng hơn mười năm, cho dù có kinh nghiệm nhiều…
Tác giả: