Tôi nhận ra rằng… mình đã làm một chuyện khiến bản thân thật sự hối hận. Chỉ có điều, lúc ấy, tôi còn nhỏ quá. Nhỏ tuổi như vậy tất nhiên làm chuyện gì cũng thiếu chính chắn. Thế nên tôi khoan dung quyết định sẽ tha thứ cho mình. Vậy mà… có người tuyệt nhiên không chịu tha thứ cho tôi. Kẻ ấy nói: “Lâm Khi, nếu anh không quan tâm đến tôi, thì ngay từ đầu đừng nhặt tôi về!” Sau đó, đá cửa, đi mất. Vùi mặt vào trong lòng bàn tay, tôi thở dài. Tôi chưa bao giờ nghĩ không cần nó, tôi chưa bao giờ nói không cần nó. Được rồi, đúng là tôi có nói thế một lần nhưng cũng đâu ghê gớm lắm đâu. Tôi nói: “Lâm Lẫm Lẫm! Nếu không chịu gọi ba là ba, thì đừng có mà xách mặt về cái nhà này nữa.” Nó trừng mắt nhìn tôi, từng từ từng từ vang lên rất rõ ràng: “Lâm Khi, làm người thì không nên được voi đòi tiên, tôi vĩnh viễn không bao giờ gọi anh là ba. Hơn nữa, anh vốn dĩ không phải ba tôi.” Tôi cũng trừng trừng nhìn nó, phát điên gào lên: “Con… là do ba nhặt về. Ba đương nhiên là ba của con. Nếu con không…
Tác giả: