Lúc Giang Lạc tỉnh dậy, trước mặt cậu là đoàn người đen nghịt đang khóc lóc trong tang lễ. Tất cả mọi người ai nấy cũng mặc đồ đen, đứng quay lưng về phía Giang Lạc. Giang Lạc dừng một chút, nhìn không khí quái lạ bủa vây bốn phía, chẳng qua cậu vừa khẽ cử động thì đám đông đó đột nhiên dừng lại rồi quay đầu nhìn cậu, đôi mắt đen láy như mắt cá hiện ra pha lẫn sự bất mãn: “Tại sao cậu không khóc?” Giang Lạc cảm thấy giấc mơ này thật thú vị. Cậu cười cười, cố nặn ra một giọt nước mắt, sau đó dùng ngón tay ép ra cho bọn họ nhìn: “Tôi đang khóc đây.” Những đôi mắt đó không nhìn cậu nữa, tiếp tục quay đầu lại rồi khóc ‘hức hức hức, hu hu hu’ tạo nên giai điệu nhịp nhàng. Mưa bay lất phất bên ngoài che kín cả mặt trời, hơi ẩm rót vào trong cửa sổ tạo nên màn sương trắng mờ ảo. Có người ở bên cạnh nói: “Giang Lạc, anh Trì Vưu chết rồi, mày vui lắm đúng không?” Giang Lạc nhìn về phía giọng nói phát ra, còn chưa nhìn rõ là ai thì mái tóc đen trượt xuống vai lập tức thu hút ánh mắt cậu. Mái…
Tác giả: