Lúc rời nhà họ Phó, Phó Ngọc Thanh chỉ mang có đúng một cuộn tiền mặt theo mình, chỗ tiền ấy là Diệp Thúy Văn lén lút dúi cho anh sau lưng Phó Cảnh Viên. Ngón tay mợ mát rượi, nhét mớ tiền hơi ẩm vào túi anh rồi nén chặt xuống, xong mới sẽ dặn, “Nếu bằng này không đủ thì bảo Đỗ Hâm về nhà lấy thêm nhé.” Phó Ngọc Thanh bật cười, nhưng mà cũng chẳng đẩy mợ ra, hương phấn trên người mợ tỏa ra một luồng hơi ấm áp khiến cho lòng người ta khẽ râm ran ngứa ngáy. Anh ghé vào tai mợ nói thầm: “Được thôi, chừng nào cha hết giận thì mợ bé nói đỡ hộ con một hai câu dễ nghe là con về được ngay.” Diệp Thúy Văn xanh lét cả mặt, “Vẫn còn muốn về cơ à? Cậu không còn thiết giữ chân mình nữa hay gì.” Rồi mợ lại tha thiết dặn, “Đã ra nông nỗi này rồi thì cậu đừng có quậy phá nữa, cứ ở khách sạn Gia Lạc là tốt nhất, nghe chưa?” Đỗ Hâm đã quay lại, nhỏ giọng báo: “Thiếu gia ơi, xe đến rồi ạ, đang chờ ở bên ngoài đấy.” Hình như Diệp Thúy Văn vẫn còn có lời muốn nói, nhưng rồi lại trông thấy chị Lục xách một…
Tác giả: