Quốc lộ 27, con đường đèo từ Ban Mê Thuột qua Đà Lạt là một con đường vắng, rất ít xe cộ đi qua, nhất là xe con. Vậy mà ngay từ sáng sớm hôm nay đã có một người khách lạ ghé qua quán cốc của Hà Ni và nói với cô: - Bữa nay cô có khách đặc biệt đó! Hà Ni đã nhìn người khách lạ rồi nhún vai nói: - Có ma ghé thì có! Người khách là một vị nữ nhân, tuổi trên dưới bốn mươi, cười hiền hoà rồi tiếp: - Vậy mà có mới hay. Mà có phải cô là Hà Ni không? Hơi ngạc nhiên về sự rành rẽ của khách, nhưng nghĩ có thể do mình làm chủ cái quán nhỏ này chắc ai đó biết tên rồi nói lại, nên cô gật đầu: - Cháu là Hà Ni, chẳng hay cô ở đâu lại biết cháu? Vị khách lại cười: - Biết mà không sai là tốt rồi. Vậy cô có phiền nếu tôi ngồi nói chuyện chơi không? Hà Ni phấn khởi: - Quán ở đây vắng, nhiều khi cần một người khách ngồi nói chuyện còn quan trọng hơn là bán được ly cà phê! Mời cô. Vị khách khá tự nhiên: - Gọi tôi là Dã Quỳ. Cô Hà Nì có lạ với cái tên này không? Hà Ni cười thoải mái: - Dã Quỳ là hoa tiêu…

Truyện chữ