“Năm tháng đã trôi qua tự lúc nào, biết bao nhiêu chuyện đã qua i, tòa nhà nhỏ đêm qua lại nổi gió dông, nhìn ánh trăng sáng mà chợt chạnh lòng nhớ đến quê hương.” Một cô gái xinh đẹp đứng bên giếng nước trong sân chính, mặt mày thanh tú, không hề trang điểm, ăn vận đơn giản, đang vung tay bên giếng nước luyện hát, ngón tay búp măng mười ngón thon nhỏ, trắng trẻo mịn màng đang xòe ra. Dưới ánh trăng vẫn còn thoáng thấy vết đỏ trong lòng bàn tay, đó là dấu tích do sángnay bị sư phụ dùng thanh gỗ đánh cho sưng tấy, bây giờ vẫn còn đau thấu tim gan. Sư phụ vô cùng nghiêm khắc, bởi người chết đói trong năm thiên tai rất nhiều, có thể giành giật được miếng cháo loãng trong gánh hát này coi như đã được ông Trời để mắt tới rồi, ai còn dám cãi lại? Cô từng rơi nước mắt, oán trách người làm cha làm mẹ nhẫn tâm kia đã đemcô đến địa ngục trần gian này. Năm tháng qua đi, ngày càng thấy giống như rơi vào mạng nhện dù có đấu tranh cũng vô ích, cho nên thôi đành chấp nhận số ph Sân kịch viện vắng vẻ…
Tác giả: