"Ngô...... Đau quá......" Ban đêm yên tĩnh bỗng nhiên truyền đến một giọng khàn khàn nỉ non. "Ngươi tỉnh." Một giọng nói lạnh nhạt vang lên. Sau khi nghe có người nào đó nói xong, Cố Thần liền cảm thấy bên môi mình ươn ướt . Tham lam vươn đầu lưỡi l**m l**m, nhưng lại không có. Cố Thần bất mãn nhíu mày hừ hừ kêu: "Nước......" "Ruột ngươi đang có vết thương còn chưa khép lại, không thể uống nước, nhịn một chút." Vẫn là giọng nói ấy, làm Cố Thần càng bất mãn mà nhíu mày, đờ mờ, một miếng nước cũng không cho uống! có muốn người ta sống nữa hay không a! Phẫn nộ trừng to mắt muốn ngồi dậy, nhưng cơ thể hắn bây giờ giống như bị thứ gì đó nghiền qua, từng đợt đau đớn từ tận xương tủy ùn ụt kéo tới. "Ngô......" Cố Thần đau đớn hô một tiếng, thở hổn hển tham lam hút không khí xung quanh, theo sau có người liền đỡ cánh tay hắn, từ phía sau ngồi xuống chầm chậm để hắn dựa cả nữa thân mình vào người. Toàn thân trên dưới không hề có một chút lực, loại cảm giác này thật không dễ chịu. Cố Thần định…
Tác giả: