A Mạch (1) sinh ra vào tháng năm, đúng thời điểm vụ lúa mạch năm ấy mất mùa. Mẹ A Mạch mới từ quỷ môn quan lắc lư trở về, suy yếu trợn mắt nằm ở trên giường, sắc mặt vẫn tái nhợt, hướng cha A Mạch ôn nhu nói: “Mình mau đặt tên cho con đi!” Cha A Mạch nhẹ nhàng ôm A Mạch trong tay, hết nhìn trái lại nhìn phải, thật là khó xử, đột nhiên trong đầu chợt lóe lên một tia sáng, kinh hỉ nói lớn: “Mạch Đâu (2)! Gọi là Mạch Đâu đi!” “Mạch Đâu?” Mẹ A Mạch kinh ngạc nhìn chồng, nhất thời không thể phản ứng được gì. Nét kinh hỉ trên mặt cha A Mạch vẫn không giảm, đem A Mạch nhẹ nhàng đặt lên giường, đứng dậy kích động khoa tay múa chân nói: “Mình đã quên rồi sao? Chính là đại dịch cúm heo ở Hồng – Kông năm đó, ha ha, ta họ Mạch, năm nay lại là năm heo, không gọi là Mạch Đâu thì thật đáng tiếc nha! Ha ha –” Còn cười chưa xong thì một vật thể bay không xác định đã nhằm thẳng mặt cha A Mạch mà bay tới, dính luôn ở trên mặt. Mẹ A Mạch mắng to: “Anh mới là đồ Mc Dull!” Cha A Mạch ngượng ngùng kéo cái…
Chương 153
A Mạch Tòng QuânTác giả: Tiên ChanhTruyện Cổ Đại, Truyện Nữ Cường, Truyện Quân SựA Mạch (1) sinh ra vào tháng năm, đúng thời điểm vụ lúa mạch năm ấy mất mùa. Mẹ A Mạch mới từ quỷ môn quan lắc lư trở về, suy yếu trợn mắt nằm ở trên giường, sắc mặt vẫn tái nhợt, hướng cha A Mạch ôn nhu nói: “Mình mau đặt tên cho con đi!” Cha A Mạch nhẹ nhàng ôm A Mạch trong tay, hết nhìn trái lại nhìn phải, thật là khó xử, đột nhiên trong đầu chợt lóe lên một tia sáng, kinh hỉ nói lớn: “Mạch Đâu (2)! Gọi là Mạch Đâu đi!” “Mạch Đâu?” Mẹ A Mạch kinh ngạc nhìn chồng, nhất thời không thể phản ứng được gì. Nét kinh hỉ trên mặt cha A Mạch vẫn không giảm, đem A Mạch nhẹ nhàng đặt lên giường, đứng dậy kích động khoa tay múa chân nói: “Mình đã quên rồi sao? Chính là đại dịch cúm heo ở Hồng – Kông năm đó, ha ha, ta họ Mạch, năm nay lại là năm heo, không gọi là Mạch Đâu thì thật đáng tiếc nha! Ha ha –” Còn cười chưa xong thì một vật thể bay không xác định đã nhằm thẳng mặt cha A Mạch mà bay tới, dính luôn ở trên mặt. Mẹ A Mạch mắng to: “Anh mới là đồ Mc Dull!” Cha A Mạch ngượng ngùng kéo cái… “Ngươi đi đâu vậy?”“Tìm người!”“Đi tìm ở đâu?”“Một nơi có núi có sông có hoa có cỏ.”“Thích người này?”“Không biết, trước tiên cứ tìm đã rồi nói sau.”“. . .”“Ngươi thì sao?”“Trở về trấn thủ biên cương, sau này ngươi có thể sẽ đi ra ngoài Tĩnh Dương quan?”“Uhm, có lẽ sẽ đi, ha ha. Chỉ là ngươi yên tâm, ta sẽ không mang theo đại quân đi.”“Vậy là tốt rồi!”“Vậy từ biệt ở đây?”“Được, từ biệt ở đây!”Tiếng vó ngựa xa dần, thân ảnh A Mạch cuối cùng biến mất ở cuối đừng lớn. Thường Ngọc Thanh ghìm cương ngựa mà nhìn, không nhịn được cười cười, sờ tay vào ngực, từ từ lấy ra một món đồ, hóa ra chính là thanh chủy thủ đánh mất rồi lại tìm được.Gió mạnh lướt qua, thân hình một người một ngựa xa dần, nhưng nhìn thấy chỗ cây xanh bên đường loáng thoáng ánh ra sắc hoa màu hồng trắng. Gió xuân thổi đúng lúc, mùi hoa mơ hồ phả vào mặt, cuối cùng một năm xuân lại đến.
“Ngươi đi đâu vậy?”
“Tìm người!”
“Đi tìm ở đâu?”
“Một nơi có núi có sông có hoa có cỏ.”
“Thích người này?”
“Không biết, trước tiên cứ tìm đã rồi nói sau.”
“. . .”
“Ngươi thì sao?”
“Trở về trấn thủ biên cương, sau này ngươi có thể sẽ đi ra ngoài Tĩnh Dương quan?”
“Uhm, có lẽ sẽ đi, ha ha. Chỉ là ngươi yên tâm, ta sẽ không mang theo đại quân đi.”
“Vậy là tốt rồi!”
“Vậy từ biệt ở đây?”
“Được, từ biệt ở đây!”
Tiếng vó ngựa xa dần, thân ảnh A Mạch cuối cùng biến mất ở cuối đừng
lớn. Thường Ngọc Thanh ghìm cương ngựa mà nhìn, không nhịn được cười
cười, sờ tay vào ngực, từ từ lấy ra một món đồ, hóa ra chính là thanh
chủy thủ đánh mất rồi lại tìm được.
Gió mạnh lướt qua, thân hình một người một ngựa xa dần, nhưng nhìn
thấy chỗ cây xanh bên đường loáng thoáng ánh ra sắc hoa màu hồng trắng.
Gió xuân thổi đúng lúc, mùi hoa mơ hồ phả vào mặt, cuối cùng một năm
xuân lại đến.
A Mạch Tòng QuânTác giả: Tiên ChanhTruyện Cổ Đại, Truyện Nữ Cường, Truyện Quân SựA Mạch (1) sinh ra vào tháng năm, đúng thời điểm vụ lúa mạch năm ấy mất mùa. Mẹ A Mạch mới từ quỷ môn quan lắc lư trở về, suy yếu trợn mắt nằm ở trên giường, sắc mặt vẫn tái nhợt, hướng cha A Mạch ôn nhu nói: “Mình mau đặt tên cho con đi!” Cha A Mạch nhẹ nhàng ôm A Mạch trong tay, hết nhìn trái lại nhìn phải, thật là khó xử, đột nhiên trong đầu chợt lóe lên một tia sáng, kinh hỉ nói lớn: “Mạch Đâu (2)! Gọi là Mạch Đâu đi!” “Mạch Đâu?” Mẹ A Mạch kinh ngạc nhìn chồng, nhất thời không thể phản ứng được gì. Nét kinh hỉ trên mặt cha A Mạch vẫn không giảm, đem A Mạch nhẹ nhàng đặt lên giường, đứng dậy kích động khoa tay múa chân nói: “Mình đã quên rồi sao? Chính là đại dịch cúm heo ở Hồng – Kông năm đó, ha ha, ta họ Mạch, năm nay lại là năm heo, không gọi là Mạch Đâu thì thật đáng tiếc nha! Ha ha –” Còn cười chưa xong thì một vật thể bay không xác định đã nhằm thẳng mặt cha A Mạch mà bay tới, dính luôn ở trên mặt. Mẹ A Mạch mắng to: “Anh mới là đồ Mc Dull!” Cha A Mạch ngượng ngùng kéo cái… “Ngươi đi đâu vậy?”“Tìm người!”“Đi tìm ở đâu?”“Một nơi có núi có sông có hoa có cỏ.”“Thích người này?”“Không biết, trước tiên cứ tìm đã rồi nói sau.”“. . .”“Ngươi thì sao?”“Trở về trấn thủ biên cương, sau này ngươi có thể sẽ đi ra ngoài Tĩnh Dương quan?”“Uhm, có lẽ sẽ đi, ha ha. Chỉ là ngươi yên tâm, ta sẽ không mang theo đại quân đi.”“Vậy là tốt rồi!”“Vậy từ biệt ở đây?”“Được, từ biệt ở đây!”Tiếng vó ngựa xa dần, thân ảnh A Mạch cuối cùng biến mất ở cuối đừng lớn. Thường Ngọc Thanh ghìm cương ngựa mà nhìn, không nhịn được cười cười, sờ tay vào ngực, từ từ lấy ra một món đồ, hóa ra chính là thanh chủy thủ đánh mất rồi lại tìm được.Gió mạnh lướt qua, thân hình một người một ngựa xa dần, nhưng nhìn thấy chỗ cây xanh bên đường loáng thoáng ánh ra sắc hoa màu hồng trắng. Gió xuân thổi đúng lúc, mùi hoa mơ hồ phả vào mặt, cuối cùng một năm xuân lại đến.